Tuyết Y Công Tử

Chương 3

Người nọ mỉm cười nói: “Lại gặp được ngươi, sao lại có người thích đến những nơi yên lặng như thế này nhỉ?”. Trầm Tĩnh Chu thấp giọng nói: “Ngày nào cũng bị nhốt trong phòng, rất buồn chán.” Thái độ làm người của hắn thiện lương, tâm tư lại đơn thuần, một chút cũng không học được cách nói dối, chuyện thế nào thì nói thế ấy. Người nọ có chút kinh ngạc nói: “Có người giam giữ ngươi? Nếu thật như ngươi nói, chỉ sợ ngươi hôm nay cũng không có khả năng đi ra đây.” Trầm Tĩnh Chu không biết trả lời như thế nào, trầm mặc không lên tiếng. Người nọ còn nói thêm: “Ngươi còn không có trả lời ta, vì cái gì một mình trốn ở chỗ này khóc.” Những lời này càng khó trả lời, Trầm Tĩnh Chu mặt đỏ lên, hắn kỳ thật là chính mình chột dạ, cảm thấy được chính mình hàng đêm bị tên giáo chủ kia chà đạp, dơ bẩn không chịu nổi, không mặt mũi nào gặp người. Huống chi người trước mắt nhẹ nhàng, tao nhã, nhất cử nhất động đều phong nhã, tự nhiên, người như vậy hẳn là chưa bao giờ nghe qua chuyện nào ghê tởm như chuyện của hắn. Khi hắn vẫn còn đang do dự, người nọ bỗng nhiên cười nói: “Ta đã biết, ngươi là bị người của Tuyết y giáo khi dễ.”

Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời này, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, bàn thân khi còn ở nhà đã nghe võ sư nói chuyện về Tuyết y giáo, võ sư tài nghệ phi phàm là thế vậy mà khi nói đến Tuyết y giáo vẻ mặt cũng thật kinh hoàng. Từ đó trở đí, trong thâm tâm hắn cũng đã sớm nhận định đó thành nơi đáng sợ nhất trên đời. Giờ bị mang đến nơi này, nghe người ta xưng người mang mặt nạ kia là giáo chủ, trong lòng cũng loáng thoáng nghĩ đến Tuyết y giáo, nhưng luôn không dám nghĩ nhiều, chỉ cho rằng vận khí của mình cũng không xui xẻo đến thế chứ. Lúc này nghe người nọ nói ra, mới hiểu được thật sự là vận mệnh của mình phạm sát *** mà.

Bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, trong lòng căng thẳng, nói: “Công tử, ngươi cũng là thuộc hạ của Tuyết y giáo giáo chủ sao?” Người nọ mỉm cười nói: “Ta đương nhiên không phải.” Trầm Tĩnh Chu có chút nhẹ nhõm, chỉ nghe người nọ tiếp tục nói: “Tuyết y giáo giáo chúng xem như cũng bình thường, chỉ có giáo chủ là không phải người tốt, xấu xa tới cực điểm.”

Trầm Tĩnh Chu thấy người nọ nói như vậy, nhất thời hoảng sợ, nói: “Công tử ngươi cẩn thận chút! Nơi này là Tuyết y giáo, nơi nơi, chốn chốn đều có tai mắt của bọn họ, ngươi can đảm lớn tiếng nói chuyện này, chỉ sợ... chỉ sợ...” Nói tới hai lần “chỉ sợ” lại không biết nói tiếp như thế nào. Người nọ cười dài nói: “Chỉ sợ hội cùng ngươi giống nhau sao?”

Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời này, lại thấy người nọ tràn đầy ý trêu đùa, trong đầu nổ banh một tiếng, mặt đỏ tía tai, xoay người bước đi. Người nọ nhanh tay giữ chặt hắn lại, nghiêm mặt nói: “Ngươi không cần đi vội vã như vậy, ta chỉ là muốn hỏi, ngươi vì cái gì quan tâm ta như vậy.” Trầm Tĩnh Chu bị hắn giữ chặt, đáy lòng xuất hiện một tia cảm giác khác thường rất nhỏ, vấn đề người nọ hỏi chính hắn cũng không thể trả lời.

Người nọ còn nói thêm: “Ta mặc dù không phải thuộc hạ của giáo chủ, nhưng chuyện của ngươi cũng biết được chút ít...” Một câu chưa nói xong, Trầm Tĩnh Chu lại xoay người còn muốn chạy, chính là hắn bị người nọ giữ chặt, căn bản không thể giãy, vừa thẹn vừa vội.

Người nọ nói: “Ngươi nếu hận hắn, đại có thể một đao đưa hắn vào chỗ chết.” Trầm Tĩnh Chu buồn bã lắc đầu, người nọ mỉm cười nói: “Vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi thích hắn thượng?” Trầm Tĩnh Chu buột miệng nói: “Không có chuyện đó! Ta hận chết hắn. Nhưng ta một chút võ công cũng không có.” Người nọ lắc đầu thở dài, nói: “Nguyên lai ngươi cùng ta giống nhau, chán ghét luyện võ. Ta tuy rằng chỉ làm tốt mấy chuyện loạn thất bát tao, cũng không nguyện ý đi luyện võ.”

Trầm Tĩnh Chu lại lo lắng, nói: “Công tử ngươi cũng không có võ công, vậy mà vẫn ăn nói lớn mật như vậy?” Người nọ cười nói: “Ta thật sự không có võ công, vì cái gì ngươi quan tâm ta như vậy.” Trầm Tĩnh Chu nhất thời mặt đỏ tai hồng, nhanh chuyển hướng đề tài hỏi: “Công tử ngươi có từng gặp qua gương mặt thực sự của giáo chủ chưa?” Người nọ cười nói: “Ngươi cùng hắn ở cùng một chỗ nhiều đêm như vậy, chẳng lẽ ngay cả hình dáng hắn dài ngắn thế nào ngươi cũng không biết?” Trầm Tĩnh Chu nói: “Hắn bình thường mang mặt nạ, bỏ xuống ta cũng nhìn không thấy.” Nhớ tới chuyện buổi tối, hận không thể tìm thấy cái lỗ mà chui xuống.

Người nọ cười nói: “Thật ra ta đã gặp giáo chủ không ít, nói tóm lại, khuôn mặt kia ta chưa từng liếc mắt nhìn.” Trầm Tĩnh Chu gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ vậy.” Người nọ thần tình kinh ngạc nói: “Cái gì, ngươi cũng nghĩ vậy?” Trầm Tĩnh Chu oán hận nói: “Tên giáo chủ kia vô sỉ như vậy, vậy hẳn diện mạo cũng cực kỳ xấu xí, cái gọi là “tâm nào người thế” chính là như vậy.” Người nọ gật đầu nói: “Công tử nói có lý.” Nói xong nhịn không được, cười ha ha.

Từ trước tới giờ, Trầm Tĩnh Chu nhìn thấy người này luôn là dáng vẻ lạnh lùng, siêu thoát, cho dù chỉ mặc một bộ xiêm y mộc mạc cực kỳ bình thường cũng toát lên khí chất không lời. Vẻ mặt tựa hồ là ngạo mạn, nhưng cùng hắn nói được mấy câu, liền phát hiện hắn tuyệt không kiêu căng, ngữ âm thanh nhu, giống như một công tử nhã nhặn được giáo dưỡng vô cùng tốt, làm cho người ta không tự chủ được muốn thân cận, rồi lại biết hắn là người không thể tiếp cận. Loại cảm giác mờ mịt, không thể nào nắm lấy này làm cho Trầm Tĩnh Chu ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Hôm nay, không biết nói thế nào lại khiến người này cười thành như vậy, chính là bản thân đang nói chuyện thương tâm, hắn lại cười đến như vậy vô tâm không phế, trong lòng liền có chút mất hứng, nói: “Có chuyện gì tốt mà cười như vậy?” Người nọ liều mạng nhịn cười nói: “Ngươi không cần hiểu lầm, ta chỉ là rất ít khi nhìn thấy được người nào đáng yêu giống ngươi như vậy, ta nhiều năm tịch mịch, tuy rằng thân ở trong Tuyết y giáo, nhưng ngay cả thuộc hạ của giáo chủ cũng chưa bao giờ đối ta nói chuyện như vậy.”

Trầm Tĩnh Chu nghe hắn giải thích như vậy, cũng sẽ không tái so đo, nói: “Ngươi so với ta tốt hơn nhiều, ta bất quá cũng chỉ là kẻ sống cho qua ngày. Ta nếu có cơ hội, thì sẽ đem tên giáo chủ kia một đao giết chết.” Người nọ nói: “Ngươi bảo ta nói chuyện cẩn thận, vậy mà vừa rồi chính ngươi lại không kiêng nể gì. Ngươi không sợ hắn tra tấn ngươi gấp bội sao?” Trầm Tĩnh Chu giọng căm hận nói: “Ta chính là muốn như vậy, còn sống mà như thế này thì có ý nghĩa gì. Ta thà rằng cùng hắn đồng quy vu tận, cũng không nguyện tái chịu khuất nhục như vậy. Chính là, chính là......” Người nọ nhìn thấy hắn có chút do dự, đoán được hắn có tâm sự, nói: “Hảo, ta đi nói với giáo chủ, bảo hắn sớm một chút thả ngươi trở về, cùng cha mẹ ngươi gặp mặt. Ngươi muốn báo thù, cũng đi luyện võ mười năm rồi nói sau.” Trầm Tĩnh Chu trong lòng kích động, ngữ thanh cũng là hơi hơi run rẩy: “Công tử nói thật sao?”. Người nọ nói: “Ta từ trước đến nay ngôn xuất như sơn.” Trầm Tĩnh Chu vô cùng cảm kích, liền muốn bái tạ, không nhớ rằng hắn hàng đêm cùng tên giáo chủ kia trải qua chuyện mây mưa, thân thể hiện suy yếu, cứ như vậy cúi đầu xuống, nhất thời đứng thẳng không được, ngã về phí trước, may mắn người nọ đúng lúc đưa tay ra đỡ, mới không ngã xuống.

Trầm Tĩnh Chu bị người nọ ôm cổ, nghe thấy hơi thở của người nọ, trong lòng xuất hiện cảm giác khác thường, chỉ cảm thấy có chỗ cực kỳ kỳ quái, như thế nào lại không muốn đứng dậy. Người nọ giúp hắn ổn định cơ thể, âm áp nói: “Một mình ngươi ngồi đây giải sầu cũng tốt. Ta còn có việc, sẽ không tiếp tục bồi ngươi nữa.” Trầm Tĩnh Chu không khỏi cảm thấy buồn bã, thật sự không rõ người nọ vì cái gì luôn bỏ đi vội vàng như vậy, mơ hồ vô tích. Nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng có chút rung động, chỉ cảm thấy kiếp này may mắn nhìn thấy một người phong thái như vậy, quả là may mắn cực kỳ. Cảm giác khác thường kia thoáng chốc biến mất không còn bóng dáng.

Trong đại sảnh của Tuyết y, giáo chúng tụ tập dưới một mái nhà, vắng lặng không tiếng động. Giáo chủ đội mặt nạ, cao cao tại thượng ngồi ở chỗ kia.

Một tuấn mỹ thiếu niên trẻ tuổi bái phục dưới đất nói: “Khởi bẩm giáo chủ, võ lâm minh chủ Âu Dương Khiếu, đã dẫn Giang Nam các đại bang hội, tuyên bố vĩnh viễn nguyện trung thành với giáo chủ.” Nói xong ngẩng đầu lên, trên mặt biểu tình gì cũng không có.

Nếu Trầm Tĩnh Chu có thể nhìn thấy khuôn mặt này, hắn nhất định thực giật mình.

Giáo chủ nói: “Lăng Phong, ngươi vất vả.”

Thiếu niên vẫn bái phục dưới đất nói: “Giáo chủ anh minh. Thuộc hạ chưa từng nghĩ rằng đám người võ lâm như vậy mà không chịu nổi một đòn.”

Giáo chủ nói: “Trong mấy vị đường chủ, Thiên Phong Đường đường chủ võ công cao nhất, mỗi huynh đệ trong đường, một người cũng là hữu dũng hữu mưu. Lăng Phong, ngươi không cần quá khiêm tốn. Ngươi lần này vất vả như thế, có hay không cần hảo hảo nghỉ ngơi một trận?”

Lăng Phong nói: “Thuộc hạ từ trước đến nay không quen nhàn rỗi. Hi vọng giáo chủ phân phó.” Giáo chủ trầm ngâm nói: “Cũng tốt. Dưới chân núi Hương Trúc có một kẻ tự xưng là hà bá, đang tác oai tác quái. Ngươi hẳn là biết phải làm gì.” Lăng Phong nói: “Thuộc hạ tuân mệnh. Lập tức ly khai.” Liền dập đầu một cái, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Giáo chủ nói: “Thiên Lôi Đường đường chủ Trần Kinh Lôi nghe lệnh.”

Một nam tử cao lớn từ trong đám người kia đi ra, bái phục dưới đất nói: “Có thuộc hạ.”

Giáo chủ nói: “Ngươi đi báo tin cho võ lâm minh chủ, sai hắn ba ngày sau, dẫn các vị bang chủ, môn chủ ở Phượng Bình nghênh đón bổn tọa.” Trần Kinh Lôi nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Ngày hôm đó phía trên Phượng Bình, mấy nghìn người quỳ rạp xuống đất, thở mạnh cũng không dám.Taychân mỗi người đều bất giác phát run.

Những người này ngày xưa trong chốn võ lâm uy phong lẫm lẫm bao nhiêu, lại chỉ vì một tháng phía trước, chính mắt kiến thức  Tuyết y giáo chúng trong truyền thuyết, võ công cao, thủ đoạn chi ngoan, đến nay lòng còn sợ hãi. Sau một hồi đại chiến, võ lâm minh chủ Âu Dương Khiếu mắt thấy thương vong thảm trọng, mà người ma giáo lại không có tổn thương gì lớn, bất đắc dĩ dẫn Giang Nam các đại bang hội, bang chủ, môn chủ cúi đầu xưng thần.

Mặc dù đã nghe đồn rằng Tuyết y giáo vô cùng đáng sợ, nhưng cũng chưa có người nào từng gặp qua giáo chủ Tuyết y giáo. Trong tưởng tượng, nhân vật này chính là một hung thần ác sát, một đại ma đầu không hơn không kém. Lúc này lại phải ở nơi đây cúi đầu nghênh đón, tất cả đều không tự chủ mà chân tay phát run.

Bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông rất nhỏ, phía xa là một đoàn người mặc bạch y, đi đầu là một đại kiệu tám người kiêng. Đoàn người mặc bạch y dần dần đến gần, rốt cục dừng lại. Trong kiệu một người lạnh lùng nói: “Hôm nay bản giáo nhất thống giang hồ, tất nhiên sẽ cho các ngươi nhìn thấy diên mạo của ta.” Chỉ thấy mành vừa động, một người thân hình cao to đã đứng ở phía trước mấy nghìn người, trên mặt mang  một cái mặt nạ cực kỳ dữ tợn. Gió núi thổi tới, y phục cúa người đó nhẹ nhàng phiêu động. Rồi người đó đưa tay tháo mặt nạ xuống, ngay lập tức tâm tình mỗi người liền nảy sinh một cảm giác đặc biệt kỳ dị, hơn mấy ngàn người tại Phượng Bình thì quá nửa là ngây dại.

Giáo chủ nhìn qua còn rất trẻ, ước chừng 22, 23 tuổi. Sắc mặt tái nhợt, quanh thân dường như tỏa sáng hào quang. Gương mặt lại càng thanh nhã thanh vận, đúng là kiến chi vong tục. Quả thực không giống người phàm tục. Đáy lòng của mọi người cũng không hẹn mà cùng nghĩ rằng: “Không thể tưởng được người tuấn mỹ, khôi ngô như vậy mà lại là một đại ma đầu.” Nhiều người vẻ mặt lúc đầu là thập phần giận dữ, giờ phút này đều là há to miệng đến quên cả khép lại. Qua một lúc sau mới quỳ gối trên mặt đất.

Trần Kinh Lôi lớn tiếng nói: “Hôm nay giáo chủ đến đây, Âu Dương minh chủ cùng với các vị bang chủ, môn chủ, các ngươi nếu sinh nhị tâm, chắc chắn chịu hình phạt diệt môn.” Mấy nghìn người nghe được Thiên Lôi Đường chủ nói như thế, trong lòng sợ hãi không thôi, cùng kêu lên: “Thuộc hạ không dám.”

Giáo chủ nói: “Trở về.” Mọi người nghe giáo chủ nói chuyện, cũng không thấy khí phách đuổi gió, bạt mây ngược lại còn có phần nhu hòa. Nhưng bên trong lại ẩn chứa một loại hàn ý không rõ, làm cho đáy lòng người nghe bất giác cảm thấy sợ hãi. Mấy nghìn người đều giống như bị định trụ, vẫn không nhúc nhích. Một lúc sau nghe thấy tiếng kim linh nhỏ vụn vang lên, thì ra tuyết y giáo mọi người chờ đợi đã muốn phiêu nhiên đi xa.

Hương Trúc là một vùng núi hẻo lánh, cách xa vùng đồng bằng trung tâm, ở gần Tứ Xuyên, dưới chân núi là một dòng sông lớn vẫn bình lặng chảy ngày qua ngày. Hai bờ sông có rất nhiều người, họ đều sinh sống bằng nghề chài lưới, đánh bắt cá. Vậy mà lúc này mọi người đều tụ tập ở bờ sông nhưng không phải để đánh cá, nếu nói là xem náo nhiệt, biểu tình lại không khỏi quá mức ngưng trọng.

Nước sông chậm rãi chảy qua, mặt nước một mảnh yên bình, nhưng hai bờ sông chật kín những người đến xem, vẻ mặt càng ngày càng khẩn trương.

Chợt nghe tiếng nước thật lớn từ mặt sông truyền đến. Trên mặt nước yên ả, bỗng nổi lên một cái lại một cái thật lớn lốc xoáy, tiếp theo khi mọi người đang lớn tiếng kinh hô, một thân ảnh cao lớn như giao long lao ra, nhất phi trùng thiên, vững vàng đứng ở gò đất giữa sông.

Hắn ha ha cười, hướng những người vây xem hai bên sông nói: “Hà bá ta hôm nay lại tới, ngày này tháng sau, các ngươi phải dâng lên một nữ tử. Lần này ta chọn chính là nữ nhân của Trần Tam Thủy, Trần A Tú. Còn có hai mươi đầu heo, hai mươi đầu dê, hai mươi đầu trâu, năm trăm vĩ ngư. Trước đó cần bảo quản cho tốt, đến lúc đó chỉ cần có một chút mùi hôi thối, các ngươi cũng đừng nghĩ còn có thể sống tiếp.” Những người đang đứng xem có người bùi ngùi thở dài, cũng có người đã cau mày thật sâu, cũng có vài phụ nhân, tiểu hài tử khóc nấc lên.

Hà bá nhìn thấy mọi người đều cùng một vẻ sợ tới mức phát run, không khỏi cười ha ha. Trong tiếng cười tràn đầy đắc ý. Đột nhiên thân hình trầm xuống, chìm vào trong nước, rồi không thấy đâu nữa. Người trên bờ lúc này mới hướng lên trời mà khóc lớn. Một lão nhân hét to một tiếng: “Trời ạ.”, rồi lập tức hôn mê bất tỉnh. Nguyên lai người nọ đúng là phụ thân của nữ nhân họ Trần kia. Khi lão nghe thấy hà bá ngắm trúng nữ nhi tử của mình, lúc ấy liền sợ tới mức choáng váng, giờ phút này mới hồi phục lại *** thần, liền đấm ngực, dậm chân khóc lớn. Mọi người đều biết lão mất vợ từ lâu, chỉ có một nữ nhi, nữ nhi này trên người lại có bệnh, nên lão hết sức yêu quý. Giờ phút này lại gặp phải tai họa bất ngờ như thế, mọi người xung quanh cực kỳ đồng tình.

Ven bờ có một căn nhà nhỏ, chính là nơi ở của hai cha con Trần gia. Trần lão bá được người ta nâng trở về, đang ở nơi đó khóc lớn. Nữ nhi của lão tuổi ước chừng mười bảy mười tám, nhưng vì bệnh tật mà nhìn qua tựa như tiểu cô nương mới lên mười, lúc này lại đang an ủi lão. Tiếc rằng lão phụ không cách nào chịu nổi kích động này.  Không biết qua bao lâu, Trần lão bá khóc đến không một chút khí lực, rốt cục ở trên giường mê man.

A Tú đi ra ngồi ở trước cửa. lúc này mới ngơ ngác khóc một trận. Khi vừa quay đầu, ngẫu nhiên nhìn thấy cách đó không xa, một vị thiếu niên đang ngồi dưới gốc cây, nhìn qua không đến hai mươi tuổi, chân đá lung tung trong nước, đả khởi thủy phiêu.

A Tú nhìn kia thiếu niên, trong lòng cũng có chút kỳ quái, mọi người quanh đây mình đều quen biết, nhưng chưa từng gặp qua thiếu niên này, không khỏi nhìn một cách chăm chú, chợt nhận thấy hắn cũng đang nhìn mình, trong lòng nhảy dựng, liền cúi đầu.

Ai ngờ kia thiếu niên lại nói: “Cô nương là A Tú đúng không?” A Tú nhẹ nhàng gật đầu không biết người này như thế nào lại biết tên mình.

Thiếu niên bỗng nhiên nói: “Cô nương không cần lo lắng, ngày này tháng sau, khi hà bá đến cô nương không cần sợ, hết thảy đã có ta.” A Tú tuy rằng không rõ lai lịch của thiếu niên này, nghe thế trong lòng cũng nóng lên, nói: “Cám ơn vị đại ca.” Nàng vốn dung mạo không phải rất đẹp, lúc này trên mặt còn mang theo mấy vệt nước mắt, nhưng trên mặt tràn đầy ý mừng nho nhỏ, cũng có vài phần động lòng người.

Thiếu niên ha ha cười, nói: “Không cần khách khí. Tháng sau gặp lại tại bờ sông. Trong một tháng này, nếu có người nào tìm cô nương gây phiền toái, nàng có thể đến khách *** tìm ta.” Nói xong đi hài, đứng dậy rời đi.

A Tú trở về kể cho phụ thân nghe chuyện vừa xảy ra, mặc dù lão bá cũng hiểu được chuyện này vô cùng quái dị, nhưng dường như cảm thấy được có tia hi vọng liền an tâm rất nhiều.

Ngày hẹn đã tới, hai bờ sông lại bị vây quanh bởi rất nhiều người, một đám sắc mặt thê thảm, Trần lão bá thấy chuyện đã tới trong lòng sợ hãi, lại bắt đầu gào khóc, khóc lớn. A Tú mặc dù miễn cưỡng trấn định, nhưng cũng không khỏi tay chân phát run, hướng đám người nhìn lại, đảo mắt một cái, cũng không gặp thân ảnh thiếu niên kia, cảm thấy một trận thất vọng.

Chợt nghe đám người một trận ồn ào, tiếng nước vang lên, một con thuyền lớn khua chiêng gõ trống bơi lại. Nguyên lai tới ngày mưới hàng tháng, hà bá này thường một mình tiến vào, lệnh ngư dân hai bờ sông tề tụ, nói ra đủ loại hà khắc yêu cầu của mình, đợi tới này mười tháng sau, liền dẫn chúng lâu la tiến vào, thanh thế có chút đồ sộ.

Âm thanh chiêng trống dần dần ngừng lại, hà bá đứng ở đầu thuyền, thân phi kim giáp, uy phong lẫm lẫm, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha, thanh âm này rơi tai ngư dân hai bờ sông, không biết vì sao cực kỳ chói tai, không ít người đứng thẳng không xong, có chút tiểu hài tử nhất thời hôn mê bất tỉnh.

Thuyền lớn dần dần cập bờ, một tiểu lâu la la lớn: “Thỉnh Trần A Tú lên thuyền tế điện hà bá.” Lời vừa nói ra, mọi người đều nhịn không được bắt đầu rơi lệ. Trần lão bá cùng A Tú cũng ôm đầu khóc rống.

Chợt nghe một cái âm thanh trong trẻo cười nói: “Nếu đã có kẻ giả thần giả quỷ làm hà bá, thì có hàng yêu Tây Môn Báo ta đây.” Thanh âm không biết từ chỗ nào truyền đến, từng chữ từng chữ rõ ràng truyền vào trong tai mọi người. Nhưng không giống âm thanh chói tai của hà bá khiến tất cả mọi người tâm thần chấn động.

Hà bá lớn tiếng gầm lên: “Ngươi là người nào?”

Chợt thấy mặt nước phía trên xẹt qua một bóng người, tiếp theo từng khối từng khối tấm ván gỗ rơi trên mặt nước, không nhiều không ít, tổng cộng mười khối.

Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, khi nhìn lại thấy một người tuổi còn trẻ, là một thiếu niên tuấn mỹ đang vững vàng đứng trên ván gỗ.

A Tú nhìn thấy thiếu niên kia, thở nhẹ một tiếng: “Ngươi đã đến rồi!” Mặt đầy vui sướng, quay đầu lại hướng Trần lão bá nói: “Cha, chính là hắn!” Trần lão bá vốn đang khóc lớn, lúc này cũng lộ ra sắc mặt vui mừng.

Hà bá ngửa mặt lên trời cười dài vài tiếng, nói: “Không biết từ khi nào lại xuất hiện một tiểu tử chuyên lo chuyện bao đồng như thế kia!” Thiếu niên vẫn là mỉm cười nói: “Nói xắng! Chỉ sợ hôm nay, tại nơi nước sông cuồn cuộn này, chính là nơi ngươi táng thân.” Hà bá khẽ đảo hai mắt, nói: “Tiểu tử, hôm nay ta thật muốn nhìn xem, ngươi đến tột cùng có mấy cân mấy lượng.” Nói xong nhảy xuống, cũng vững vàng đứng trên một tấm ván gỗ.

Thiếu niên rút ra trường kiếm, mỉm cười nói: “Thỉnh!” Hà bá cũng không nói nhiều, trong tay đã có một đôi nhật nguyệt câu.

Hai người đứng ở trên tấm ván, hà bá vẻ mặt tràn đầy sát khí, thiếu niên lại thủy chung mỉm cười. Hà bá đột nhiên rít gào một tiếng, thân hướng đến gần, hành động nhanh nhẹn mà không chút sơ hở, tiếng gió mơ hồ phát ra khi di chuyển lại cực ký bén nhọn, hiển nhiên hà bá tu luyện nội ngoại công, công lực rất mạnh.

Trường kiếm của thiếu niên thình lình cùng câu kiếm của hà bá tương giao, kiếm so với câu vốn nhẹ hơn rất nhiều, nếu dùng đấu pháp cứng đối cứng, bất luận câu cúa mình có ngắn hơn thì cũng sẽ chiếm được thượng phong. Ai ngờ… hà bá biến sắc, lui ra phía sau  hai bước, thiếu niên đứng trên tấm gỗ nhẹ nhàng nương theo lực đạo, phóng lên cao, giống như con diều càng bay càng cao, khinh khinh phiêu phiêu. Mọi người đều hoa mắt thần mê, ngẩng đầu lên quan vọng. Hà bá dù không muốn cũng ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc đó, thiếu niên đột nhiên đáp xuống, từ một con diều biến thành diều hâu, trường kiếm vạch một đường hường về phía thủ cấp của hà bá.

Hà bá biến sắc, phản ứng nhanh chóng, nhảy xuống nước. Trong nháy mắt mọi người nhìn thấy hà bá chìm vào  trong nước, biến mất vô tung vô ảnh.

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, trường kiếm ở trên mặt nước vẽ vài vòng. Mặt nước đang yên bình chợt nổi lên biến hóa, một tiếng sấm rền vang, kích khởi một cột nước cực cao, kèm theo là tiếng gào thét khiến người khác sợ hãi.

Tayphải thiếu niên vũ động, trường kiếm ở khắp nơi trên mặt nước xẹt qua. Trường kiếm đi đến nơi nào, nơi đó liền tạo thành sóng cồn kèm theo tiếng gào thét đáng sợ. Tuy nói ngư dân nơi đây từ trước đến nay đều làm bạn cùng sông nước, nhưng cũng chưa từng ra khơi đánh cá, chưa bao giờ gặp qua khí thế sóng biển, lúc này những cột sóng nhìn như sóng biển khiến họ biến sắc.

Chỉ một lúc sau, trên mặt nước bỗng nhiên có máu tươi xuất hiện, dần dần vết máu càng lúc càng lớn. Đôi lông mày thiếu niên nhớn cao, thân hình bỗng nhiên chìm xuống nước. Khi trở lên, trên tay đã hơn một người.

Mọi người đều nhân ra người vừa được mang lên không ai khác chính là hà bá. Hắn lúc này đã sớm không còn chút khí thế nào, trong ánh mắt lại ẩn chứa hận ý, khàn giọng hỏi: “Ngươi vì sao phải cùng ta đối nghịch?”

Thiếu niên cười lạnh nói: “Người mà tuyết y giáo giáo chủ muốn giết, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng chỉ có chết.” Hà bá nghe được hắn nói như vậy, trong mắt bỗng nhiên lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi, hô hấp càng ngày càng dồn dập, đột nhiên hai mắt khẽ đảo, ngã xuống đất không dậy nổi.  Khi thiếu niên kiểm tra hơi thở, hà bá đã chết rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên thuyền trên bờ trở nên cực kỳ ồn ào, loạn thành một đoàn.

Thiếu niên vốn nhân lúc ồn ào rời đi, liền nhận thấy phụ tử A Tú cùng toàn bộ ngư dân đều đang cúi đầu liên tục bái lạy hắn. Thiếu niên không khỏi cười khổ, Trần lão bá hết lời van xin, cầu khẩn thiếu niên, mời hắn tới nhà lão. Thiếu niên suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền đáp ứng rồi xuống dưới.

Tránh được mọi người, thiếu niên cùng cha con A Tú vào nhà, hai người vừa muốn tiếp tục lạy tạ, thiếu niên vội vàng đỡ lấy, rồi hướng Trần lão bá nói: “Lão bá, ta tới nơi này, chính là vì muốn cùng ngươi nói chút chuyện. Há bá có nhiều lâu la, dù đã bị tiêu diệt nhưng nói không chừng sẽ tới tìm của người trả thù, chỗ này là năm mươi hai lượng vàng, người cầm lấy, chuyển đến chỗ khác mà sinh sống.” Dứt lời liền cưỡng bức Trần lão bá nhận lấy.

Trần lão bá rơi lệ nói: “Đại hiệp đã cứu tính mệnh con gái lão, lão thật sự là không biết cám ơn như thế nào. Xin hỏi tôn tính đại danh của đại hiệp?” Thiếu niên cười nói: “Ta gọi là Du Lăng Phong.” Biết này cha con Trần lão bá không biết chữ nên cũng không giải thích dài dòng.

Trần lão bá nói: “Đại hiệp tuổi cũng không lớn, lại lợi hại như vậy, hà bá đều bị người hù chết, đại hiệp nếu không chê hay là sống luôn ở nơi này đi.” Du Lăng Phong cười nói: “Ta đã quen đi nhiều nơi, không có ý định dừng lại ở bất kỳ chỗ nào cả.”

A Tú hai mắt rưng rưng, nói: “Đại hiệp cứu ta một mạng, ta rất cảm kích. Chính là đại hiệp có điều không biết, mệnh ta vốn cũng không dài... ” Du Lăng Phong nghe nàng nói như vậy, lắp bắp kinh hãi, nói: “Sao lại nói như vậy?” Trần lão bá một phen lau nước mắt, nói: “Đứa bé này từ nhỏ đã bị một loại quái bệnh, thầy thuốc nói nàng sống không quá mười sáu tuổi, chỉ còn một vài tháng nữa, cũng sắp...” Du Lăng Phong gượng cười nói: “Nào có như vậy chuyện, thầy thuốc nói hưu nói vượn.” A Tú rưng rưng mỉm cười nói: “Ta chính là mặc cho số phận, vốn chỉ hi vọng cùng phụ thân im lặng trải qua mấy ngày này, không ngờ lại gặp phải họa này, may mắn được đại hiệp cứu giúp. Bằng không...” Nói tới đây không có nói thêm gì đi nữa, Du Lăng Phong xong liền ngây dại.

A Tú còn nói thêm: “Ta tuy là con gái nhà thuyền, không hiểu chuyện nhưng cầu đại hiệp sẽ giúp ta một chuyện.” Du Lăng Phong ôn nhu nói: “Cô nương có chuyện gì, cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được ta nhất định sẽ làm.” A Tú đỏ mặt nói: “Ta từ nhỏ sinh ra tại làng chài này, chưa từng đi đâu. Ta chỉ muốn nhận đại hiệp làm ca ca, mang ta đi bên ngoài nhìn xem, không cần bao lâu, thật đấy! Sau một tháng, nếu ta còn sống, ta sẽ tự mình đi, cùng cha ta, ở cùng một chỗ, sẽ không quấn lấy đại hiệp!” Trong lòng Du Lăng Phong xuất hiện một trận chua xót, nói: “Nàng muốn trở thành muội muội của ta, ta quả thật cầu còn không được, đại ca đáp ứng ngươi.” A Tú trong lòng cảm kích, lôi kéo phụ thân cùng nhau tiếp tục lạy tạ.

Du Lăng Phong từ trước tới nay chỉ quen độc lai độc vãng, lúc này dẫn theo một nữ tử, khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên. Chính là hắn thái độ làm người quang minh lỗi lạc, lại quy củ trang trọng, mà A Tú cũng thiên chân khả ái, cùng một tiểu cô nương mười tuổi không mấy khác biệt, không bao lâu, hai người khi ở chung nhìn đúng như thân huynh muội bình thường.

Hai người dừng chân ở khách ***. Ngày thường, hai người đều là phân phòng mà ngủ, trước khi đi ngủ, A Tú thường ở trong phòng Du Lăng Phong cùng hắn nói giỡn một trận.

Đêm nay A Tú vốn đang nói vô cùng cao hứng, bỗng nhiên nhìn mắt Du Lăng Phong, vui mừng, tươi cười trên mặt chậm rãi biến thành ảm đạm, thấp giọng nói: “Đại ca, ta đã sống trên đời này, tuy không nhiều lắm. Ta thật muốn biết, ngươi bình thường là như thế nào, ngươi thích qua ai chưa?” Nói xong trên mặt ửng đỏ.

Du Lăng Phong thấy nàng sắc mặt tiều tụy, trong lòng đau xót, ôn hòa nói: “Sớm đi nghỉ ngơi, đại ca về sau cùng ngươi nói.” A Tú buồn bả lắc đầu, nói: “Ta chính mình cũng không biết khi nào thì ngủ luôn không tỉnh lại. Những chuyện khác không nói tới, nhưng mệnh này quả thật là đại ca đã cho ta. Trước đây ta vẫn đi theo bên người cha, thế giới bên ngoài cũng chưa từng xem qua, hiện tại tốt lắm, ta xem, ta... Thật sự cám ơn đại ca.” Nàng một hơi nói nhiều như vậy, hơi thở liền có chút hổn hển.

Du Lăng Phong nhìn A Tú, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc, trong lòng biết nàng thân thể suy yếu, đúng là mệnh không thể kéo dài. Bản thân sống hai mươi năm, vẫn lẻ loi một mình, lại không nghĩ rằng tại địa phương như vậy liền nhận một muội tử. Ở sâu trong nội tâm, thực xem nàng như thân muội muội mà đối đãi. Chỉ tiếc một muội tử như vậy, nhận thức chưa bao lâu đã phải cùng nàng vĩnh biệt, nhớ tới nhân sinh vô thường, sinh tử thiên định, ánh mắt cũng có chút ẩm ướt.

Sau một hồi trầm tư Du Lăng Phong quay sang nhìn A Tú, thấy nàng đang si ngốc nhìn mình, giật mình, nói: “A Tú muốn nghe chuyện của ta, chính là cùng người khác thường xuyên đánh nhau thôi. Nói ra, chỉ sợ ngươi không thích nghe.” A Tú vội vàng nói: “Thích mà, đại ca ta thật sự muốn nghe. Đại ca, ngươi võ công tốt như vậy, có phải hay không không ai so với ngươi lợi hại?”

Du Lăng Phong chậm rãi lắc đầu, nói: “Trên đời này người có võ công giỏi hơn ta có bao nhiêu thì quả thật ta không biết. Nhưng ta biết có một vị công tử thiếu niên, là người có võ công tốt nhất mà ta gặp được. Thật sự không thể tưởng tượng......” Nói xong suy nghĩ xuất thần.

A Tú cười nói: “Đại ca ngươi rất khiêm tốn. Vị này công tử thiếu niên này lả bằng hữu của người sao?”

Du Lăng Phong do dự một chút, nói: “Ta là thuộc hạ của hắn.”

A Tú có chút trầm tư, nói: “Đại ca, ngày đó tại bờ sông, ngươi nói, người mà tuyết y giáo giáo chủ muốn giết, cũng chỉ có chết. Vậy thiếu niên công tử kia chính là hắn sao?” Du Lăng Phong lắp bắp kinh hãi, lập tức nở nụ cười, nói: “A Tú thật sự là thông minh.” A Tú cười nói: “Đại ca, ngươi không cần khen ta, hắn là người như thế nào?”

Thân thể Du Lăng Phong hơi hơi chấn động, nói: “Hắn võ công hảo. Khi nói chuyện với người khác, lời nói chậm rãi, thần sắc nghiêm nghị, chính là mỗi câu hắn nói ra, thuộc hạ của hắn cũng không dám cãi lời.”

A Tú cười nói: “Đại ca, ta nếu là ngươi, chỉ sợ là sợ tới mức muốn chết, mà người nảy hình dáng thế nào?”

Du Lăng Phong trên mặt bỗng nhiên xuất hiện thần sắc cổ quái, nói: “Hắn nhiều năm đội mặt nạ.” A Tú gật đầu nói: “Đại ca, ta hiểu được, nhất định là người này xấu vô cùng, rất sợ người khác nhìn thấy bộ dáng của hắn.”

Du Lăng Phong mỉm cười, nói: “Không phải. Này chính là quy củ của lịch đại giáo chủ, thật ra ta cũng từng nhìn qua hình dáng của hắn lúc không mang mặt nạ. Bất quá khi đó hắn cùng ta đều còn rất nhỏ, hơn nữa thấy được cũng không nhiều. Sau lại ta trưởng thành, liền rất ít nhìn thấy hắn không mang theo mặt nạ. Chính là ta nhớ rõ có một ngày, ta theo đạo lý không có xuất môn, trong lòng thật sự khó chịu, liền muốn đi tìm bằng hữu nói chuyện, thời điểm ta đi qua một tiểu đình, lại phát hiện rất xa, hắn đang tựa vào một thân cây ngắm hoa viên. Hắn còn nói với ta, cảnh sắc bên ngoài thật sự là tốt lắm, hắn thật sự không muốn ngồi ở trong phòng nghĩ đến những chuyện buồn tẻ. Lúc ấy một ít hoa rụng xuống, dừng ở trên quần áo hắn. Hắn liền nhặt lấy đóa hoa rơi trên tay, nở nụ cười cười. A Tú, ngươi có biết khi đó ta có cảm giác gì không? Ta chỉ cảm thấy được khi giáo chủ không mang mặt nạ, so với hắn khi mang mặt nạ, càng làm cho chúng nhân không tự chủ được muốn quỳ xuống lạy.”

A Tú nghe được liền say mê, nói: “Không thể tưởng được trên đời còn có người như vậy, thật muốn gặp một lần.”

Du Lăng Phong mỉm cười nói: “Ngươi nhìn thấy hắn, chỉ sợ ngươi ngay cả nói cũng nói không ra.” A Tú cũng là mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ: “Người có thể làm cho ta vừa gặp đã thương chính là người trước mắt. Không bao giờ … nữa đối với những người khác động tâm.” Nghĩ xong liền đỏ mặt hỏi: “Người kia đẹp như vậy, hẳn là bên người cũng có không ít đích mỹ nữ đi?” Du Lăng Phong lắc đầu cười nói: “Ngươi lại suy đoán sai rồi. Ta là thuộc hạ của hắn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua hắn đối với một người nào đó có cử chỉ thân mật. Tuyết y giáo giáo chủ là không thể cùng một chỗ với nữ tử, này cũng là quy củ nhiều thế hệ tương truyền. Hắn rất lạnh đạm, thờ ơ, cũng không chạm người khác. Bất quá... ” Nói tới đây, không có nói thêm gì đi nữa.

Trên mặt A Tú ửng đỏ, việc này bản thân hiển nhiên là không tiện hỏi.

Du Lăng Phong nói: “Nói tới làm ta tự nhiên nhớ tới một người bằng hữu, chính là tuy ta xem hắn như bằng hữu, nhưng hắn hẳn rất hận ta.” A Tú ngạc nhiên nói: “Đại ca là người tốt như vậy, bằng hữu của ngươi vì sao hận ngươi?” Du Lăng Phong buồn bả cười khổ, nói: “Nói đến chuyện thật dài. Hắn là người không chút võ công, hồn nhiên thiện lương, vốn ngày ngày trải qua bình an, yên ổn, nhưng chỉ có bởi vì ta là người vô tâm nói vài lời, làm cho giáo chủ đối xử với bằng hữu của ta, cái kia...” Nói tới đây, rốt cuộc nói không được.

A Tú thấy hắn khổ sở, nói: “Đại ca, chuyện mất hứng này, chúng ta đừng nói nữa. Bằng hữu của ngươi cuối cùng chắc cũng nghĩ thông suốt.” Du Lăng Phong thở dài, không nói gì.

A Tú lại nói: “Đại ca, ta thật sự hy vọng ngươi về sau có thể cùng một nữ nhân ôn nhu, xinh đẹp cùng ngươi ở một chỗ.” Nàng dùng hết dũng khí bản thân để nói ra những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào, lại vừa chua xót.

Du Lăng Phong nhìn A Tú, mỉm cười nói: “Ta có một muội tử tốt như vậy, cũng không cần thê tử nữa, đại ca ngươi cả đời này sẽ không cưới vợ.” A Tú lúc đầu nghe hắn nói “một muội tử tốt như vậy”, nhịn không được cảm thấy vui mừng, nhưng khi nghe được hắn nói “cả đời này sẽ không cưới vợ”, lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Vì cái gì?”

Du Lăng Phong nói: “Ta cả đời này, chính là vì giáo chủ mà phân phó. Hắn muốn ta đi giết người, ta liền đi giết người, hắn muốn ta chết, ta cũng sẽ không một chút nhíu mày.”

A Tú nghe đến đó, kinh ngạc nhìn gương mặt Du Lăng Phong, thấy hắn đang nhìn bầu trời đêm bên ngoài, ánh mắt ôn nhu như vậy, chính mình chưa từng gặp qua, trong lòng đau xót, thấp giọng nói: “Đại ca, ta hiểu được.” Du Lăng Phong quay đầu, nói: “Ngươi hiểu được cái gì?” A Tú vẫn là thấp giọng nói: “Ta buồn ngủ, đại ca, muốn đi nghỉ ngơi.” Du Lăng Phong đi đến bên người nàng, nói: “Đại ca ôm ngươi đi nghỉ.” A Tú tuy cảm thấy một chút ngượng ngùng, vẫn gật đầu.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Du Lăng Phong đi vào phòng A Tú, nhẹ giọng nói: “A Tú, dậy thôi.” Nói xong câu đó, bỗng nhiên ngây người, chậm rãi đích ngồi ở bên giường A Tú, cầm bàn tay đã cứng đơ của nàng, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Bình Luận (0)
Comment