[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 53

Ngoại ô bang Mississippi, trong bệnh viện tâm thần tại Biloxi, một buổi sáng mờ sương.

Khi Johnan bước qua màn sương mù tới nơi, mấy người phụ nữ trung niên to béo đang còn mất kiên nhẫn quát tháo đám bệnh nhân trong viện tâm thần, nếu như không phải nhờ vào y phục trên người thì đại khái không ai có thể nghĩ rằng họ là nhân viên của bệnh viện tâm thần này.

Johnan hơi lắc đầu cười khổ.

Không còn cách nào khác, nước Mỹ rốt cục cũng bị cuốn vào thế chiến, chiến tranh mặc dù không quét qua nước Mỹ nhưng vẫn không ít người trẻ tuổi mang trong mình khát vọng tiền đồ mà bước ra chiến trường, một loại hào khí quỷ dị dần dần lan rộng ra khắp đất nước non trẻ này. Dường như mọi người đều đã quên cuộc khủng hoảng kinh tế khiến tất cả mọi người rơi vào trong vũng bùn mà đều trở nên kích động. Đối ứng với loại cảm xúc điên cuồng đang lan rộng ra này chính là số lượng người bị ném vào bệnh viện tâm thần càng ngày càng nhiều, mặc dù Johnan biết rất rõ, có một số người không hẳn là bị bệnh.

Đúng vậy, Johnan gọi nước Mỹ là “đất nước non trẻ” là bởi vì tuổi của ông so với quốc gia này mà nói hoàn toàn không ít hơn chút nào.

Ông là một ma cà rồng, một ma cà rồng hoàn toàn không có tiếng tăm, chỉ là một ma cà rồng sống ẩn mình trong thế giới loài người mà thôi.

Khi bị biến thành ma cà rồng thì tuổi của ông đã không còn nhỏ nữa nên ông không giống như đám ma cà rồng trẻ tuổi điên cuồng, hoặc là mừng rỡ như điên hoặc là hận đời gì đó. Tuổi tác cùng kinh nghiệm sống giúp cho Johnan có thể trấn định trước biến cố bất thình lình, dù cho sống hay chết hoặc là việc khiến cho người khác phải sợ hãi như chuyện này đều không thể khiến ông mất đi sự điềm tĩnh của mình.

Mặc dù phải hút máu người để sống, nhưng vào thời kỳ hỗn loạn như hiện nay, máu tươi hoàn toàn không thiếu, bất kể là đến chiến trường hay là những con đường nhỏ âm u của nước Mỹ.

Johnan không cảm thấy mình là kẻ tà ma gì, điều duy nhất khiến cho ông nuối tiếc là ông không thể tiếp xúc được với ánh nắng mặt trời được nữa, vì vậy ông không thể không tranh thủ mỗi lúc trời còn chưa sáng hoặc là khi trời mù sương mà đi đến bệnh viện tâm thần. Thậm chí có khi Johnan còn nghĩ không biết viện trưởng có thể nào thông cảm với tình trạng tuổi già cô đơn đáng thương của ông mà cho ông ở lại đây hay không?!

Hôm nay là một ngày bình thường như mọi ngày, ngoại trừ chiến tranh thế giới ( lần thứ nhất) đang bùng nổ, Johnan nghĩ như vậy, hoàn toàn không biết ông đã sai lầm, sau khi chào hỏi với mấy người phụ nữ vạm vỡ kia thì ông đi vào trong bệnh viện tâm thần.

Johnan ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt, mùi hương ngọt ngào cực kỳ khiến cho ông thoáng cái cứng còng ngay tại chỗ.

Annie, người phụ nữ tóc vàng trong đám người kia kinh ngạc nhìn Johnan, sau đó cười khanh khách: “Ha, Johnan, ông đang làm gì thế? Không lẽ muốn tham gia với chúng tôi à?”

Mấy người phụ nữ liếc nhau rồi cùng phá lên cười. Phụ nữ bốn mươi đúng là như lang như hổ, bọn họ đang bàn luận về đề tài đàn ông, ví dụ như Johnan, chẳng những sắc mặt tái nhợt, làn da lạnh như băng, còn là một ông già cô đơn chưa từng chạm qua phụ nữ không phải là mục tiêu của họ.

Johnan xấu hổ bèn hỏi: “Hôm nay có ai mới đến à?”

Annie vừa cười vừa nói: “À, đúng rồi, đêm qua mới đưa đến một đứa, nghe nói cứ điên điên khùng khùng bảo có thể đoán trước được tương lai, ngoài ra thì không có bất kỳ điều gì dị thường—— a, đương nhiên, trừ ra đôi mắt tàn tật của con bé.” Annie lại cười ha hả khiến cho bộ ngực căng mọng của bà ta không ngừng nhảy lên như cái túi của Kangaroo, “Tôi ném con bé vào căn phòng cuối cùng trên lầu hai. Hừ, thật đáng ghét, lại là một đứa ăn chùa, xem ra hôm nay lại tốn thêm một cái bánh mì đen nữa rồi, chết tiệt! Đừng cho là tôi không biết cái đám keo kiệt đó đang tính toán cái gì…”

Johnan không buồn nghe Annie phàn nàn, ông chậm rãi tiến về gian phòng cuối cùng trên lầu hai.

Johnan công tác ở bệnh viện này đã nhiều năm, ông đang tính làm thêm mấy năm nữa rồi sẽ dọn đi nơi khác, chính vì thế Johnan đối với cái bệnh viện cũ nát ở Biloxi này nắm rõ như lòng bàn tay.

Ông thậm chí còn nhớ người ở gian phòng kia trước đó là một thằng bé thích mặc đồ đỏ, cậu bé đó luôn nghĩ rằng mình là con giá nên luôn xé nát tất cả quần áo mà cha mẹ chuẩn bị cho mình; dù cho phải ở trần truồng cũng quyết không thỏa hiệp, trừ phi cho cậu ta mặc váy đỏ. Sau này cậu bé bị ném vào đây, rồi đến cuộc khủng hoảng kinh tế xảy ra khiến cho lượng thức ăn ở đây bị giảm bớt, mỗi ngày chỉ có một cái bánh mì đen và một ly nước, thân thể của cậu bé đó dần dần không thể trụ được nữa mà qua đời.

Johnan còn nhớ đó là chuyện của hai tháng trước, từ khi đó đến nay gian phòng đó vẫn bỏ trống.

Mùi hương thơm ngọt ngào kia chỉ dẫn Johnan đi đến gian phòng nhỏ ở cuối hành lang, từ bên ngoài, ông nhìn thấy cô gái nhỏ chẳng khác nào một bữa ăn thơm phức.

Gian phòng rất nhỏ, đây là chuyện đương nhiên thôi, điều có thể coi như tốt là mỗi gian phòng đều có một ô cửa nhỏ với song sắt giúp cho một chút ánh sáng chiếu vào bên trong căn phòng ọp ẹp này, đồng thời những chấn song kia cũng ngăn không cho những bệnh nhân ở bên trong tổn thương đến người khác.

Thật ra, thay vì nói là bệnh viện tâm thần thì Johnan càng cảm thấy nơi này giống như nhà giam hơn. Ông đã từng làm việc ở nhà giam thật sự, chỗ đó với chỗ này dường như chẳng khác nhau mấy.

Trong phòng chỉ có một tấm ván gỗ trải một ít báo và một tấm đệm bông cũ kỹ làm thành một cái giường. Trên giường có một cô bé gầy yếu đang cuộn mình, cô bé có một mái tóc ngắn đen tuyền.

Johnan nhìn thoáng qua tấm bảng treo trên cửa phòng, nó viết, “Tên: Mary Alice Brandon. Tuổi: 16.”

Cô bé rất nhỏ, chẳng khác nào một đứa trẻ mới mười hai mười ba tuổi. Johnan thở dài một tiếng, thanh âm kỳ thật rất nhẹ, nhưng cô bé kia lại nghe được.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Johnan: “Ông là ai?”

Trong lòng của Johnan khẽ động vì ông nhìn thấy một đôi mắt đã bị hỏng, đôi mắt đó ở trên một gương mặt nhỏ bé không hiểu sao lại tạo cho ông một cảm giác đáng sợ.

Johnan rất thích mùi hương của cô bé này, đã nhiều năm ông chưa từng ngửi thấy mùi hương nào thơm ngon như vậy, tuy mùi hương này khiến cho ông rất muốn cắn đứt cổ cô bé nhưng tuổi tác của Johnan trước khi biến thành ma cà rồng đã khá lớn nên bất kể khi còn là con người hay ma cà rồng ông đều rất có khả năng tự kiềm chế; chính vì thế Johnan không bị mùi hương kia đầu độc, ngược lại… ông lại có một cảm giác rất thân quen, tựa như hai người có một mối liên hệ đặc biệt nào đó.

Johnan đột nhiên hơi cảm khái, ông nhớ khi mình gặp chuyện thì cháu gái của ông đại khái còn nhỏ hơn cô bé này? Thì ra đã nhiều năm như vậy rồi sao?

Đã bao lâu ông không nhớ đến những ký ức khi còn là con người rồi nhỉ?

Johnan lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, tiếng cửa đóng loảng xoảng vang lên làm cho cô bé kia tỏ ra hơi khẩn trương. Johnan nở nụ cười, âm thanh của ông rất dễ nghe, có hơi trầm trầm nhưng không thô ráp: “Mary? Ta có thể gọi cháu như vậy không? À, tự giới thiệu trước, ta là nhân viên của bệnh viện này, mọi người thường gọi ta là Johnan, cháu cũng có thể gọi ta như vậy, ta không ngại đâu cô bé đáng yêu.”

Đôi mắt của Mary không nhìn thấy gì cả, rõ ràng là cô bé đã bị làm cho mù mắt nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô bé xác định được phương hướng nơi Johnan đang đứng, tuy động tác của cô bé không được nhuần nhuyễn cho lắm.

“Ông có thể gọi cháu là Mary, bọn họ cũng gọi cháu là Mary.” Cô bé dùng giọng nói pha lẫn bi thương đáp.

Johnan biết cô bé đang nói đến ai, là cha mẹ của cô bé, họ đã tự tay đem con mình đến chỗ này, mặc dù Johnan dám đem sinh mạng vĩnh hằng của mình ra mà cá cược, thần trí của cô bé này tuyệt đối thanh tỉnh, hoàn toàn không có bất kỳ bệnh tật nào.

“Ha ha, Mary, nếu có người gọi cháu như vậy rồi thì ta nghĩ nên đổi cách xưng hô khác đi nhé? Ví dụ như… Alice thì sao? A, tự nhiên cháu làm ta nghĩ đến truyện cổ《 Alice ở xứ sở thần tiên 》.” Johnan ngồi xuống bên cạnh cô bé, xoa lên mái tóc đen bóng của cô.

“Alice? Là cô bé chui vào hang thỏ sao? Được ạ, tuy cháu chưa từng nhìn thấy con thỏ nào.” Cô bé gật đầu đồng ý với đề nghị của Johnan, sau đó suy nghĩ một lát rồi cẩn thận hỏi, “Vậy… ngài Johnan, cháu có thể chạm vào ngài được không ạ? Tuy cháu không nhìn thấy gì nhưng cháu nghĩ chúng ta đã là bạn thì cháu cũng nên biết tướng mạo của ngài.” Cô bé vội vàng nói thêm; hiển nhiên bị đưa đến cái nơi như thế này khiến cho cô bé vô cùng sợ hãi, cho dù là một chút thiện ý khó hiểu đột nhiên xuất hiện thì cô bé cũng muốn giữ lấy cho bằng được.

“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của ta, cô bạn bé nhỏ.” Johnan giúp cô bé đặt tay lên mặt của mình.

“Người của ngài thật là lạnh.” Alice nở nụ cười, khi cô bé chạm lên mặt của Johnan thì bèn nhịn không được mà than phiền.

Johnan ngửi thấy mùi hương ngọt ngào gần sát bên cạnh, ông thầm may mắn vì tối hôm qua đã ăn no, thế là Johnan cũng đùa lại với Alice: “Người của cháu cũng chả ấm hơn ta được bao nhiêu đâu Alice ạ.”

Alice mỉm cười. Johnan nói đúng, bây giờ là buổi sáng sớm, mặt trời vẫn còn chưa lên cao mà cô bé chỉ có một cái áo khoác mỏng, gian phòng này quả thật quá lạnh lẽo.

Johnan lại nghe thấy Alice giật mình kêu lên, cô bé này tuy mù lòa nhưng vô cùng lạc quan, liên tục dùng đôi tay mà khám phá gương mặt của ông: “A, Johnan ngài có ba cọng râu cứng như lông nhím vậy!”

“Nhím? Cháu đã từng thấy chúng rồi sao?”

“Đương nhiên! Bất quá đã là chuyện lâu lắm rồi.” Alice có chút tiếc nuối hạ giọng.

Rất tự nhiên, từ ngày hôm đó, Johnan có một người bạn nhỏ.

Đương nhiên, điều này cũng chẳng mang đến nhiều trợ giúp cho Alice. Johnan ở tại bệnh viện tâm thần này chỉ là một nhân viên già nua, trong cuộc khủng hoảng kinh tế vừa  rồi không mất việc đã là nhờ thượng đế phù hộ, mặc dù, tiền lương ít ỏi đến mức ngay cả một đứa bé cũng không nuôi nổi.

May mắn là Johnan không cần ăn uống nên toàn bộ đồ ăn thức uống của mình ông đều dành cho Alice, còn có đôi khi tìm được những tờ báo trong đống rác, ông sẽ đọc cho cô bé nghe, mặc dù những tin tức đó đã cũ rồi.

Cô bé này là cô bé kiên cường nhất mà Johnan từng gặp, thích cười, thích hỏi rất nhiều vấn đề, thích dùng hai tay chạm vào mọi thứ. Ông già rồi, sống chung với một cô bé con kiên cường đáng yêu như vậy khiến cho ông luôn cảm thấy tràn trề sức sống.

Sự thật chứng minh, đúng như những gì Alice từng tuyên bố, cô bé có khả năng đoán trước được tương lai, tuy là cô bé không thể khống chế được khả năng đó, thậm chí còn khiến cho đôi mắt của cô bé bị hỏng —— cô bé từng nhìn thấy trước tai ương, tiếc là cô còn quá nhỏ không biết cách tự bảo vệ mình, đột nhiên nhìn thấy tai nạn nên cô bé không suy nghĩ chút nào liền cố gắng cứu giúp mọi người, hoàn toàn không biết rằng những điều cô bé nói ra chưa từng được ai tin, thậm chí còn khiến cho mọi người sinh chán ghét cô, dù sao cũng không ai có thể yêu thích một cô bé luôn lải nhải bên tai họ những điều xui xẻo.

Mà không lâu sau, những vụ tai nạn kia đều xảy ra, mọi người vì không tin lời của Alice nên không thể phòng tránh được. Vì vậy rất tự nhiên, kẻ đã báo trước tai nạn là Alice liền thành nơi để những người sống sót trút giận.

Loài người chính là như vậy, có lẽ không hẳn là họ không nhận ra đây không phải là lỗi của Alice, nhưng tai nạn đã xảy ra là lỗi của họ, nếu như không tìm được ai đó đến thế thân thì làm sao họ có thể làm giảm bớt đi sợ hãi lẫn ân hận trong lòng mình?

Đôi mắt của Alice chính vì vậy mà bị họ chọc mù, lúc đó cô bé chỉ mới mười bốn tuổi, đau đớn khủng khiếp khiến cho cô bé tươi sáng đáng yêu này khép mình lại, hai năm tiếp theo cô bé mới có cuộc sống tạm thời yên ổn, cho đến khi…

Cho đến khi Alice nhìn thấy người gặp nạn là cha mình, mà cô bé thì bị mẹ mình cho rằng cô bị điên nên đánh cho mình đầy thương tích rồi tống thẳng đến chỗ này.

“Nếu như cháu chứng minh cho họ thấy cháu có thể nhìn thấy tương lai sớm một chút thì tốt rồi.” Alice nói với Johnan như vậy.

Lúc này Johnan và Alice đã rất thân thiết, họ đã quen với việc trò chuyện vui vẻ ở  cái nơi tràn ngập tiếng la hét như thế này.

Johnan lại mang đến thức ăn lẫn một cái áo bông cũ không biết tìm được ở đâu cho Alice.

Ánh mặt trời yếu ớt chiếu qua chấn song cửa sổ, ánh nắng phủ lên người Johnan khiến cho làn da của ông sáng lấp lánh như kim cương.

Alice ngồi ở trước mặt Johnan, nhưng cô bé bị mù nên Johnan cũng rất tự nhiên, hiếm khi được ngồi thoải mái dưới ánh mặt trời ấm áp làm cho Johnan rất mê muội.

“Cảm ơn ngài Johnan.” Alice cầm thức ăn, nói với Johnan.

Johnan ngây người ra, Alice cười khanh khách nói: “Cám ơn ngài đã mang thức ăn đến cho cháu!”

Johnan xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Ta cứ nghĩ cháu không biết.”

Alice quý trọng đem bánh mì khô nhét vào trong miệng, một bàn tay nhỏ bé che ở dưới đề phòng thức ăn bị rơi xuống đất.

Miệng của Alice đầy bánh mì khô, cô bé cầm ly nước lên uống một ngụm lớn, rồi thoải mái xoa bụng.

Johnan nhìn cái chén bể trống rỗng, nghĩ đến trước kia Alice luôn đem thức ăn giấu kỹ, chờ khi đói bụng mới lấy ra ăn một chút, ánh mắt của ông đột nhiên lóe lên: “Có người cướp thức ăn của cháu? Là ai? Là cái đám nhân viên như đỉa hút máu kia à?”

Alice nhạy cảm nhận ra sát khí lạnh như băng tỏa ra từ Johnan, bàn tay đang xoa bụng ngừng lại: “Johnan?”

“Không, không có gì.” Johnan cười cười, cúi người, từ trong ngực móc ra một cái gì đó đầy lông nhung nhung cẩn thận thả vào trong lòng Alice, “Xem này cô bé.”

“A trời!” Alice bị cảm giác mềm mềm nhung nhung đột nhiên xuất hiện làm hoảng hốt kêu lên, Johnan bật cười: “Ha ha, cô bé của ta, không cần sợ hãi như vậy, đoán xem đây là gì nào?”

Alice cẩn thận ôm lấy thứ mềm mềm nhung nhung kia, đến khi sờ tới cái tai thật dài khiến Alice vui vẻ kêu to: “Con thỏ! Là con thỏ! Cháu biết rồi!”

Johnan nháy mắt mấy cái, tuy Alice nhìn không thấy: “Đương nhiên, Alice của chúng ta cũng phải có thỏ chứ. À, bất quá có điểm khác là con thỏ này là thỏ cái, gọi là một cô thỏ thì đúng hơn? Cháu biết đó, một lão già như ta bắt được thỏ là tốt lắm rồi, không kịp nhìn xem nó là thỏ đực hay thỏ cái.”

Alice cười khanh khách, khi còn ở nhà, cô bé chưa từng vui vẻ như vậy. Alice ôm lấy cô thỏ đang lạnh run vuốt ve mấy cái, đột nhiên nghiêng người hôn lên gương mặt lạnh lẽo của Johnan một cái: “Cảm ơn ngài Johnan.”

Gương mặt tái nhợt của Johnan hiếm hoi đỏ lên, ông nhìn Alice đang cười tươi rói, vươn tay nhẹ vỗ lên đỉnh đầu của cô bé: “Không cần cám ơn, Alice yêu quý.”

“Nhưng mà… cháu có thể nuôi nó không?”

“Đương nhiên có thể. Nhưng mà chắc là mỗi khi ta đến thăm cháu thì sẽ mang nó theo tới, như vậy sẽ không bị phát hiện.”

“Được rồi, vậy là quá tốt rồi.” Alice khéo hiểu lòng người liền đồng ý. Tuy cô bé biết rõ nếu như cô kiên trì thì đại khái Johnan sẽ đồng ý để cô bé nuôi con thỏ này trong phòng, nhưng nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ mang đến phiền toái cho Johnan. Như thế này cô đã rất thỏa mãn rồi.

“Johnan đúng là người tốt.” Alice ôm con thỏ nhỏ lông mềm như nhung ngồi dưới khung cửa sổ, quay đầu cười với Johnan, “Khi nào cháu gặp được Jasper, cháu sẽ giới thiệu anh ấy cho ngài.”

Jasper, là chàng trai mà Alice thường xuyên nhìn thấy, người đó có một mái tóc vàng óng và đôi mắt đỏ như máu. Alice rất vui vẻ chạy đến nói với anh: “Chào Jasper, em là Alice.”

Đó là những gì mà Alice nhìn thấy, tuy đôi mắt của cô không thấy gì nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy anh. Alice biết, tương lai không bao giờ thay đổi, nhất định cô có thể gặp được anh, từ đó vận mệnh của cô sẽ thay đổi.

Johnan đứng trong góc nhìn cô bé chẳng khác gì tinh linh bên cửa sổ, nhẹ nhàng xoa lên khóe mắt thì thầm: “Không, không thể, cô bé của ta. Cháu đã nhìn thấy rồi, trong tương lai của cháu có một người con trai tên là Jasper nhưng mà, không hề có ta.”

“Bất quá, ta sẽ bảo vệ cháu, cho đến khi cháu gặp được Jasper của cháu, cô bé của ta ạ.”

Ta nên hy vọng cái ngày đó đến chậm một chút hay là nhanh một chút đây?

Ma cà rồng già nua nhìn nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé tóc đen, nhẹ nhàng thở dài.

Nhưng Johnan không biết rằng, nhiều khi, những chuyện mà mình nghĩ nó sẽ không đến sớm lại đến rất nhanh.

Tối hôm đó, khi ông dùng tốc độ hoàn toàn không tương xứng với bề ngoài của mình bịt miệng một kẻ lang thang trong một con hẻm nhỏ âm u của nước Mỹ lôi vào một chỗ tối đen cắn đứt cổ của kẻ đó, đột nhiên ông nhận ra một hơi thở quen thuộc.

“James?” Johnan đột nhiên đứng thẳng người nhìn vào điểm cuối cùng trong con hẻm nhỏ.

“Hô, xem này, tôi đang nhìn thấy ai đây? Ông già à, ông sống như thế nào vậy? Đừng nói là ông luôn dựa vào mấy thứ đồ bỏ này mà sống qua ngày đấy? Ôi, ông đúng là chả biết thương lấy bản thân minh, hèn gì ông cứ gầy yếu như vậy. ” Một gã đàn ông với mái tóc màu nâu nhạt cười lớn bước ra, vừa đi vừa dang hai tay chào đón Johnan.

Thân hình của kẻ đó có hơi gầy nhưng bất kỳ ai nhìn thấy đôi mắt đỏ rực hung ác trong mắt của hắn ta đều biết hắn ta là một kẻ không dễ chơi tý nào.

Đó là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, tùy ý làm bậy, chưa từng e ngại bất kỳ cái gì.

Johnan muốn chạy trốn, nhưng xoẹt một tiếng, phía sau lưng đã xuất hiện một hơi thở lạ lẫm.

James ôm cánh tay dò xét Johnan từ trên xuống dưới, đối với quần áo cũ nát bạc phơ trên người ông bình luận: “Chậc chậc, thật là một ông lão đáng thương, dù cho có được sức mạnh siêu phàm cũng vẫn chỉ là một lão già chờ chết sao? Ha, xem ra tôi đem sức mạnh cho sai người rồi ! Hay là tôi nên thu hồi món quà này nhỉ?”

James cười ha hả, trào phúng nhìn Johnan: “Ha ha, đừng tỏ ra mất hứng như vậy ông bạn già à, đã nhiều năm không gặp, đến đây để tôi giới thiệu đồng bọn mới của tôi với ông nào, Victoria.”

Johnan không hề muốn chạy trốn, mặc dù ông biết nếu như ông chết ở đây thì ông sẽ không thể mang thỏ đến cho cô bé con của ông được nữa.

James là một kẻ nguy hiểm, lại còn rất thích đùa giỡn với lòng người, đứng trước mặt loại người này, mỗi phút mỗi giây đều không thể thả lỏng.

Johnan thả lỏng người, tựa như gặp được một người bạn cũ, yên tâm quay lưng lại với James, ngay lập tức một mái tóc dài đỏ rực như lửa đập vào mắt ông.

Đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp với thân hình nóng bỏng và một đôi mắt nguy hiểm, đúng kiểu người yêu thích của James.

“Xin chào tiểu thư Victoria, rất vinh hạnh được gặp cô.” Johnan rất lịch thiệp mỉm cười cúi chào Victoria, mặc dù trên người của ông đang mặc một bộ quần áo cũ nát, ống quần còn dính đầy bùn đất ướt nhẹp.

Hiển nhiên là trước khi bị biến thành ma cà rồng, Johnan có xuất thân không hề kém.

James rất hài lòng trước biểu hiện của Johnan, hắn quan sát ông một lát rồi đột nhiên đề nghị: “Ha ha, ông bạn này, bọn tôi đang thiếu người, ông có chịu tham gia với bọn tôi không? Bọn tôi đang định ra chiến trường, ở đó có rất nhiều thể loại thức ăn cho chúng ta tha hồ lựa chọn, ít ra cũng còn tốt hơn cái kiểu sống như bây giờ của ông, ông cảm thấy thế nào?”

Nói là hỏi ý kiến nhưng rõ ràng là James không hề cho Johnan có sự lựa chọn, tuy vậy lại khiến cho Johnan thở phào một hơi—— xem ra, ông có cơ hội kéo James rời khỏi đây. Nếu như để James phát hiện ra Alice thì bất kể là vì mùi máu của cô bé hay là sở thích kỳ dị của hắn ta thì James nhất định sẽ không để cho Alice sống sót.

“Chiến trường? Đương nhiên nếu như anh có cách không để bị phát hiện. Đúng là cái chỗ này hoàn toàn không kiếm được thứ gì cho ra hồn.” Johnan liếc qua thi thể của kẻ lang thang kia rồi thở dài một hơi phàn nàn, “Anh cũng thấy đó, một lão già như tôi muốn kiếm được thức ăn tốt là chuyện không hề dễ tí nào.”

James lập tức cười ha hả: “Vậy thì tốt lắm.” Hắn đi tới bá vai Johnan, đột nhiên chóp mũi của hắn khẽ động, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Johnan cứng người, khóe miệng của James khẽ nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị: “Dường như… không hẳn là tất cả thức ăn ở đây đều tệ hết có phải không? Johnan.”
Bình Luận (0)
Comment