Twilight Series Tập 4: Hừng Đông

Chương 39

“Vậy đó là cái kết lại cho những vấn đề ở đây, nhưng những gì nó thực sự đã làm sôi sục trong - Bella”, Edward giải thích. Gia đình của tôi và hai vị khách còn lại ngồi trong căn phòng tuyệt nhất trong khi cánh rừng đang chuyển sang màu đen bao phủ toàn bộ những cửa sổ cao.

Vladimir và Stefan đã biến mất ngay trước khi chúng tôi dừng việc ăn mừng lại. Họ đã cực kì thất vọng khi chứng kiến vấn đề lại không hề theo ý họ, nhưng Edward nói rằng họ sẽ cảm thấy đỡ hơn khi nghĩ đến biểu hiện hèn nhát của gia tộc Volturi, điều đó gần như đủ để làm họ bớt cảm thấy thất vọng

Benjami và Tia nhanh chóng bám theo Amun và Kebi, khao khát được kể họ nghe về cái kết của cuộc xung đột; tôi chắc chắn rằng họ sẽ gặp nhau một lần nữa - ít ra là với Benjami và Tia. Không một người dân du mục nào có thể nấn ná hay chậm chạp được. Peter và Charlotte đã có một cuộc trò chuyện ngắn với Jasper, và sau đó họ cũng đã rời đi.

Nhóm người Amazon cũng mong sớm trở về nhà. Họ đã có một khoảng thời gian khó khăn khi phải xa cánh rừng thân yêu - mặc dù họ vô cùng miễn cưỡng khi phải rời bỏ hơn là những người khác.

“Thỉnh thoảng hãy cho bé đến thăm chị,” Zafrina nài nỉ. “Hứa nha em”.

Nessie đặt bàn tay của bé lên cổ tôi, như một sự cầu xin.

“Chắc chắn rồi, Zafrina”. Tôi đồng ý.

“Chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt, bé Nessie của tôi à”. Người phụ nữ hoang dã bày tỏ trước khi rời đi với chị em của mình.

Nhóm nhân chứng người Irish rời đi tiếp theo.

“Tốt lắm, Siobhan,” Carlisle khen ngợi bà thay cho lời chào tạm biệt

“Ah, sức mạnh của những điều ước trong suy nghĩ”. Bà ấy trả lời mỉa mai, đảo tròn con mắt của bà. Và sau đó bà nói đầy nghiêm túc, “chắc chắn, nó đã kết thúc. Gia tộc Volturi sẽ không tha thứ cho những gì đã xảy ra ở đây”.

Edward là người đầu tiên trả lời. “Họ thực sự run sợ, sự tự tin của họ đã hoàn toàn tiêu tan. Nhưng, đúng vậy, tôi tin họ sẽ giành lại sự đầu hàng từ chúng ta một ngày nào đó. Và sau đó -”. Đôi mắt của anh trở nên căng thẳng. “Tôi có thể tưởng tượng được họ sẽ cố gắng để chia tách chúng ta”.

“Alice sẽ cảnh báo chúng ta khi họ có ý định đánh nhau”. Siobhan nói với giọng điệu chắc chắn. “Và chúng ta sẽ đối đấu một lần nữa. Có lẽ đó sẽ là lúc mà thế giới của chúng ta đã sẵn sàng để tự do, thoát khỏi gia tộc Volturi”.

“Khoảnh khắc đó có thể đến”, Carlisle lặp lại. “Nếu nó đến, chúng ta sẽ đứng cùng với nhau”.

“Đúng vậy, người bạn của tôi, chúng ta sẽ”, Siobhan đồng ý. “Và làm sao chúng ta có thể thua được, khi tôi làm điều đó khác đi?”. Bà tạo nên những tràng cười ngân vang.

“Chính xác là như vậy”, Carlisle nói. Ông và Siobhan trở nên ngượng ngập, và sau đó ông cầm lắc mạnh tay của Liam. “Hãy cố gắng tìm Alistair và kể lại những gì đã xảy ra. Tôi dám nghĩ ông ta đang trốn dưới một hòn đá nào đó thêm vài thế kỉ”.

Siobhan cười một lần nữa. Maggie ôm cả tôi và Nessie, sau đó họ rời đi.

Gia đình Denalis là những người rời đi cuối cùng, Garret đi cùng với họ - từ nay sẽ luôn như vậy, tôi gần như đảm bảo chắc chắn. Không khí của buổi tiệc ăn mừng đã quá sức chịu đựng của Tanya và Kate. Họ cần thời gian để quên đi nỗi đau buồn khi mất đi người chị em.

Huilen và Nahuel là những người ở lại, mặc dù tôi đã nghĩ rằng hai người họ sẽ đi theo những người Amazon. Carlisle gần như bị mê hoặc vào cuộc đối thoại với Huilen; Nahuel ngồi sát kế bên bà, lắng nghe trong khi Edward kể lại cho họ nghe về sự va chạm xảy ra trước đó như anh là người duy nhất biết chuyện vậy

“Alice đã đưa cho Aro cái cớ để có thể rút lui khỏi cuộc chiến đấu. Nếu khi ông ta không quá khiếp sợ Bella, ông ta có lẽ sẽ vẫn thực hiện kế hoạch ban đầu.”

“Khiếp sợ??” tôi nói đầy vẻ hoài nghi. “Sợ em?”

Anh cười với tôi khi nhìn thấy tôi không thể tin được vào sự công nhận đó - Nó rất khó tin, kèm theo cả nỗi run sợ, và làm bản thân cảm thấy giận dữ. “Đến khi nào thì em mới có thể nhìn thấy rõ bản thân mình?”. Anh nói nhẹ nhàng. Sau đó anh nói to hơn, như để nói với mọi người hơn là nói với riêng mình tôi. “Gia tộc Volturi chưa bao giờ tìm thấy một cuộc chiến công bằng, ngang sức trong 250 năm qua. Và cũng chưa bao giờ tìm được một người có thể khiến họ cảm thấy bất lợi. Chỉ trừ lúc Alec và Jane gia nhập, việc họ làm chỉ là giải quyết những cuộc tàn sát không có sự kháng cự

“Em nên biết khi họ nhìn chúng ta! Thường thì Alec sẽ không để lộ bất cứ cảm xúc nào với nạn nhân trong khi họ chỉ mải miết tham gia trò chơi đố chữ từ những cuộc hội họp. Với cách đó, không ai có thể chạy thoát kịp khi lời phán quyết được đưa ra. Nhưng chúng ta đứng ở đây, chờ đợi, sẵn sàng, đếm số người họ, cùng với những món quà của chính chúng ta trong khi món quà của họ hoàn toàn trở nên vô dụng bởi Bella. Aro biết điều đó khi chứng kiến Zafrina đứng cùng chúng ta, họ sẽ trở thành những người không có đường thoát, khi cuộc chiến bắt đầu. Anh đảm bảo rằng số người của chúng ta đủ đẹp để gây nên một cuộc tàn sát ác liệt, và họ cũng vậy. Khả năng thất bại cũng có thể xuất hiện với họ. Họ chưa bao giờ nghĩ đến điều này trước kia. Họ cũng chưa sẵn sàng để chấp nhận điều đó ngày hôm nay”.

“Thật khó để có cảm giác tự tin khi xung quanh bạn được bao bọc toàn bởi những con sói quá cỡ”, Emmett cười, đẩy cánh tay của Jacob

Jacob cười với anh một nụ cười rộng đến tận mang tai

“Những con sói đã ngăn cản họ ngay từ vòng đầu”, tôi nói.

“Chắc chắn vậy”. Jacob nói theo.

“Chính xác”, Edward đồng ý. “Đó là một cảnh tượng họ chưa bao giờ từng nhìn thấy trước đó. Những đứa trẻ thực sự của mặt trăng di chuyển theo đàn, và họ cũng chưa bao giờ có thể điều khiển được chúng. Một đàn sói khổng lồ là thứ mà họ không hề được chuẩn bị trước. Caius thực ra rất ghê sợ trước những con sói. Ông ta đã từng thua trước một con sói hàng ngàn năm trước và đến bây giờ vẫn chưa thể quên được”.

“Vậy có thật những con sói?”. Tôi hỏi. “Với trăng tròn và những đạn bạc và tất cả những điều đó?”

Jacob khịt khịt mũi “Có thật mà. Điều đó khiến chị nghĩ rằng em không có thật?”

“Em biết điều chị ám chỉ mà”.

“Trăng tròn, đúng vậy”. Edward nói. “Đạn bạc, không - Đó chỉ là một trong những truyền thuyết để khiến con người cảm thấy họ có những cơ hội đầy may rủi. Không nhiều người từ bỏ ý định, Caius đã làm họ gần đến ham muốn tiêu diệt”.

“Và anh không bao giờ nói ra điều đó bởi vì -?”

“Nó không có cơ hội trở thành hiện thực”.

Tôi xoay tròn mắt mình, và Alice cười lớn, học hỏi càng lúc càng tiến bộ - Chị rúc vào cánh tay còn lại của Edward - nháy mắt với tôi.

Tôi nhìn chị lại đầy giận dữ.

Tôi đã yêu mến chị điên cuồng, chắc chắn. Nhưng bây giờ tôi biết tôi không có cơ hội để nhận ra điều đó rõ hơn vì chị đã thực sự về nhà, tật xấu duy nhất của chị chỉ là mưu mẹo bởi vì Edward đã tin rằng chị ấy rời bỏ chúng tôi, tôi đang cáu kỉnh với chị. Alice phải giải thích vài điều.

Alice thở dài. “Hãy nói ra điều đó khỏi cổ họng em đi Bella”.

“Làm sao chị có thể làm thế với em, Alice?”

“Đó là điều cần thiết”

“Cần thiết!”. Tôi bùng nổ. “Chị đã làm em tin chắc rằng chúng ta đang đi vào con đường chết! Em đã hoàn toàn bị suy nhược mấy tuần qua”

Theo bản năng, tôi ôm Nessie trong lòng mình - con bé đang ngủ - chặt khít trong cánh tay mình

“Nhưng chị cũng biết là còn một cách khác”. Tôi buộc tội. “Chị biết là còn hi vọng. Lúc đó chị có nảy ra ý định nói với em tất cả mọi việc? Em biết Edward cũng đã nghĩ chúng ta ở trên một con đường cụt bởi mục đích của Aro, nhưng chị cũng nên nói với em”

Cô ấy nhìn tôi suy đoán một lúc. “Chị không nghĩ vậy”. Cô ấy nói. “Em không phải là một diễn viên xuất sắc”

“Đó là vì kĩ năng diễn của em sao?”

“Oh, hạ giọng xuống bớt nào Bella. Em không nghĩ vấn đề phức tạp đến thế nào để có thể đưa ra được? Chị chưa chắc chắn một người như Nahuel có thể tồn tại - Tất cả những gì chị biết là chị đang tìm kiếm điều gì đó mà chị không thể nhìn thấy được! Hãy thử tưởng tượng dấu vết em đang tìm nhưng lại không thể thấy - đó là điều không hề dễ dàng gì mà chị từng làm. Cộng thêm việc chúng ta có được sự giúp đỡ từ những nhân chứng, nhưng dường như chúng ta vẫn chưa đủ. Và chị luôn phải mở to mắt mình ra mỗi khi em quyết định ném cho chị một vài chỉ dẫn. Ở một vài điểm nào đó thì em đang cố gắng để nói với chị có điều gì đó thực sự đang xảy ra ở Rio. Trước những điều đó, chị phải cố gắng để nhìn thấy được mọi “trò” của nhà Volturi có thể đem ra và đưa cho em một vài chỉ dẫn để em có thể sẵn sàng trước mối hiểm họa này, chị chỉ có vài giờ để đi lần theo dấu vết có thể. Sau tất cả, chị chỉ muốn em tin rằng chị đã chiến đấu đến cùng với em, bởi vì Aro hiển nhiên biết em không có bất cứ một kế hoạch nào hoặc ông ta có thể bỏ tù, tống gian em theo cái cách ông ta muốn được. Và nếu em nghĩ chị không cảm thấy mình như một người không cần thiết”

“Được rồi, được rồi!”, tôi ngắt lời. “Xin lỗi! Em không biết nó cũng đã khiến chị bực tức đến vậy. Chỉ là.. Em đã rất nhớ chị, Alice. Đừng làm thế với em một lần nào nữa”

Tiếng cười như trẻ con của Alice vang dội khắp phòng, và tất cả chúng tôi đều cười khi nghe âm thanh đó thêm lần nữa. “Chị cũng đã rất nhớ em, Bella. Vì vậy hãy tha thứ cho chị và hài lòng vì đã trở thành người anh hùng trong ngày hôm nay”.

Những người khác cũng bắt đầu cười, và tôi cúi nhanh mặt mình xuống mái tóc của Nessie, ngượng nghịu

Edward quay trở lại với việc phân tích tất cả những thay đổi trong ý định đen tối và kiểm soát mà đã xảy ra trên bãi cỏ ngày hôm nay, tuyên bố rằng bởi lá chắn của tôi mà đã khiến nhà Volturi khiếp sợ mà bỏ chạy cùng với những cái đuôi giữa những đôi chân của họ. Cách mà mọi người nhìn mình khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Có cả Edward trong đó. Như thể tôi đã cao thêm cả chục feet trong suốt diễn biến sáng nay. Tôi đã tránh để tránh những cái nhìn gắn chặt vào mình, gần như tôi chỉ giữ cho mắt mình luôn nhìn vào gương mặt đang ngủ của Nessie và Jacob vẫn không hề có sự thay đổi nào trên nét mặt. Tôi vẫn luôn là Bella với cậu ta, đó gần như sự cứu viện với tôi.

Cái nhìn chằm chằm khó khắn nhất luôn luôn là cái nhìn mơ hồ nhất.

Không như những ánh nhìn khác, chàng trai nửa người nửa vamp nhìn tôi theo một cách khó có thể diễn đạt được. Tất cả những gì anh ta biết là tôi đã đi vòn quanh để tấn công tất cả những vamp hàng ngày và cảnh tưởng trên bãi cỏ ngày hôm nay không có gì là khác thường cả. Nhưng chàng trai vẫn không hề rời cặp mặt của anh ta khỏi tôi. Hoặc có thể anh ta đang nhìn Nessie. Dù là nhìn ai đi chăng nữa thì điều đó vẫn khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Anh ta có thể đã không để ý đến sự thật rằng Nessie là người phụ nữ duy nhất giống anh ta không phải như những người chị của anh.

Cái ý nghĩ này có lẽ vẫn chưa nảy ra trong đầu của Jacob. Tôi mong là nó không đến sớm quá. Tôi muốn có đủ sức chiến đấu trong một lúc.

Cuối cùng, những người khác đặt ra câu hỏi cho Edward, và cuộc thảo luận tan ra thành những cuộc nói chuyện nhỏ.

Tôi cảm thấy mệt một cách kì quặc. Không phải buồn ngủ, chắc chắn, giống như ngày hôm nay đã quá dài. Tôi muốn một vài sự bình yên, sự bình thường. Tôi muốn Nessie trở về với chiếc giường của chính bé; tôi muốn những bức tường căn nhà nhỏ bé của tôi xung quanh mình.

Tôi nhìn Edward và trong một khoảnh khắc có cảm giác như tôi đọc được suy nghĩ của anh; anh đã có cùng suy nghĩ với tôi. Sẵn sàng cho một vài sự yên bình.

“Chúng ta có nên đưa Nessie -.”

“Đó hoàn toàn là một ý kiến hay”. Anh đồng ý một cách nhanh chóng. “Anh chắc rằng con bé đã không được ngủ yên đêm qua, với một vài tiếng ngáy”.

Anh nhe răng ra cười với Jacob.

Jacob đảo mắt và sau đó ngáp. “Cũng đã lâu lắm rồi kể từ ngày tôi còn được nằm ngủ trên giường. Tôi đánh cuộc là bố tôi sẽ lại đá tôi đến dưới thùng xe của ông một lần nữa”

Tôi chạm vào má của cậu. “Cảm ơn, Jacob”

“Bất cứ lúc nào, Bella. Như như chị đã biết rồi đấy”

Cậu ta đứng dậy, duỗi ra, hôn lên đỉnh đầu của Nessie, và sau đó đến tôi. Cuối cuối, cậu ta thụi vào vai của Edward. “Hẹn gặp mọi người vào ngày mai. Tôi nghĩ là những sự việc đang dần trở nên buồn chán đối với họ?”

“Tôi mong là được như vậy”, Edward nói.

Chúng tôi đứng dậy khi cậu ta đi khỏi; tôi thận trọng thay đổi sức nặº•ng của mình để Nessie không bao giờ bị va vào. Tôi thực sự mừng vì bé đã có một giấc ngủ yên. Đã có quá nhiều việc đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của con bé. Đây là thời gian để con bé lại là một đứa trẻ một lần nữa - được bảo vệ và an toàn. Một vài năm của thời thơ ấu.

Những ý nghĩ về bình yên và an toàn nhắc tôi đến một người đã không có cảm xúc gì suốt quãng thời gian vừa rồi

“Oh, Jasper?”. Tôi hỏi khi chúng tôi đi đến cánh cửa.

Jasper đang bị kẹp chặp giữa Alice và Esme, cảnh tượng đó nhìn giống như bức tranh chính của gia đình như thường lệ. “Ừ, Bella?”

“Em chỉ tò mò không biết tại sao J.Jenks sợ đến cứng đơ người lại khi nghe đến tên anh?”.

Jasper cười khúc khích. “Đó chỉ là những kinh nghiệm của anh trong mối quan hệ làm việc, tốt hơn hết là thúc đẩy nỗi sợ hãi hơn là lợi ích từ tiền tệ”

Tôi cau mày tỏ vẻ không tán thành, tự hứa với bản thân là tôi đã có thể kết thúc mối quan hệ công việc từ bây giờ, có thừa dư những chấn động tình cảm đã gay ra với J.

Chúng tôi hôn và ôm và chúc “ngủ ngon” tới gia đình. Chỉ có một vấn đề chú ý lại là Nahuel một lần nữa, người nhìn đầy mục đích đằng sau chúng tôi, như thể anh ta đang ước rằng có thể đi theo chúng tôi vậy.

Một lần nữa chúng tôi đi ngang qua con sông, chúng tôi đi nhanh hơn tốc độ bình thường của con người, nắm chặt bàn tay vào nhau. Tôi đã quá chán với việc sống dưới những giới hạn, tôi chỉ muốn được nắm giữ thời gian trong tay mình. Edward chắc chắn cũng có suy nghĩ giống tôi

“Phải nói rằng anh đã gây ấn tượng hoàn hảo với Jacob,” Edward nói với tôi

“Bầy sói cũng bị ảnh hưởng theo phải không anh?”

“Đó không phải là ý anh định nói. Không phải ngày hôm nay chúng ta đã khiến Jacob biết được sự thật rằng, như Nahuel, Nessie sẽ hoàn toàn trưởng thành sau chỉ 6 năm rưỡi”

Tôi suy nghĩ mất một phút. “Cậu ta không hề nhìn con bé theo cách đó. Mà cậu ta chỉ không vội vàng gì để chờ con bé lớn lên. Cậu ta muốn con bé được hạnh phúc”.

“Anh biết. Như anh nói đấy, đó là một dấu ấn. Điều đó hoàn toàn đi ngược với những tính chất thông thường, nhưng con bé có thể làm điều đó tệ đi”.

Tôi không tán thành với điều đó. “Em không nghĩ là điều đó sẽ chỉ diễn ra trong xấp xỉ 6 năm rưỡi”.

Edward cười sau đó thở dài. “Chắc chắn, dường như cậu ta sẽ có vài cuộc cạnh tranh để khiến phải lo nghĩ đến khi điều đó đến”

Sự khó chịu của tôi càng tăng lên. “Em đã chú ý. Em mừng vì Nahuel có mặt ở đây hôm nay, nhưng tất cả những cái nhìn chằm chằm đều có tí gì đó kì quặc. Em không quan tâm nếu con bé là nửa vamp duy nhất, thì cậu ta cũng không thể tiến hơn được.”

“Oh, cậu ta không nhìn chằm chằm vào Nessie - cậu ta nhìn em đó”

Đó chính là điều có thể nhìn thấy được - nhưng nó lại chẳng mang ý nghĩa gì cả. “Tại sao cậu ta lại làm vậy?”

“Bởi vì em đã sống”. Anh nói đầy êm ả

“Anh đã mất em”

“Tất cả cuộc sống của cậu ta”. Anh giải thích, “và cậu ta hơn anh 15 tuổi”

“Thật là già yếu”. Tôi xen vào.

Anh lờ tôi đi. “Cậu ta luôn nghĩ bản thân mình là từ một con quỷ mà thành, một kẻ giết người bởi tự nhiên. Những người chị của cậu ta đã giết tất cả những ng mẹ của họ một cách dễ dàng, nhưng họ không nghĩ gì đến việc đó. Joham đã khiến họ nghĩ con người như những con mồi, trong khi đó họ là chúa trời. Nhưng Nahuel được dạy dỗ bởi Huilen, và huilen yêu chị mình nhiều hơn những người khác. Điều đó đã định hướng cho tương lai của cậu ta. Và theo một cách nói khác, cậu ta thực sự rất ghét bản thân mình.

“Thật đáng buồn”, tôi thì thầm.

“Và sau khi cậu ta thấy 3 chúng ta - cậu ta hiểu ra chẳng ko phải vì cậu ta là nửa - người bất tử, mà có nghĩa cậu ta gắn liền với quỷ sứ. Cậu ta nhìn anh và tự hỏi - làm cha thì nên như thế nào”

“Anh là một thiên thần chỉ có trong tưởng tượng theo mọi cách hiểu”, tôi đồng ý

Anh khịt khịt mũi và nghiêm túc lần nữa. “Rồi cậu ta nhìn em và nghĩ đến cuộc sống mà mẹ cậu ta có thể có được”

“Tội nghiệp Nahuel,” tôi nói nhỏ rồi thở dài vì sau những gì được nghe thì không có lý gì để tôi nghĩ xấu về cậu ý cả, dù cho cái nhìn chằm chằm của cậu ta có khó chịu đến thế nào.

“Đừng buồn cho cậu ta, giờ cậu ta đã cảm thấy hạnh phúc hơn. Bắt đầu từ hôm nay, cậu ta đã học cách tha thứ cho bản thân mình”

Tôi cười cho hạnh phúc của Nahuel và nghĩ ngày hôm nay đã thuộc về niềm hạnh phúc. Mặc dù sự hi sinh của Irina là cuộc đấu của những chiếc bóng đen chống lại ánh sáng trắng, cố giữ cho khoảnh khắc đó thật hoàn hảo, niềm vui sướng là điều ko thể từ chối. Cuộc sống mà tôi kiếm tìm đã an toàn một lần nữa. Gia đình tôi đã đoàn tụ. Con gái tôi có một tương lai tươi sáng, cả một quãng đường dài không bao giờ kết thúc đang ở trước mặt bé. Ngày mai tôi sẽ đến gặp cha mình; ông nên được thấy những nỗi sợ hãi đã bị lấn át bởi niềm vui, và ông sẽ cảm thấy vui theo. Bất chợt, tôi nên chắc chắn rằng mình không đến tìm ông một mình. Tôi đã không hề tinh ý như tôi phải thế cách đây vài tuần, nhưng trong lúc này, tôi biết mình nên làm và không nên làm gì. Sue nên sống cùng Charlie - người mẹ của những ng sói và cha của những vamp - và ông không nên ở một mình thêm nữa. Tôi cười hết cỡ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình.

Nhưng điều có ý nghĩa lớn nhất trong những con sóng thủy triều của hạnh phúc chính là cái sự thật chắc chắn nhất trên tất cả: Tôi được ở bên Edward. Mãi mãi..

Không phải tôi đã muốn lặp đi lặp lại điều đó nhiều lần trong những tuần trước, nhưng tôi phải thừa nhận là những điều đó khiến tôi biết ơn sâu sắc hơn cả những chứ khác tôi muốn trên đời này.

Ngôi nhà là một sự bình yên hoàn hảo trong ánh bạc - xanh của màn đêm. Chúng tôi bế Nessie về giường của bé và nhẹ nhàng đặt xuống. Con bé cười trong khi ngủ.

Tôi nhấc món quà của Aro ra khỏi cổ mình và ném nó vào trong góc phòng bé. Bé có thể chơi với nó như bé đã ước; bé thích những đồ vật sáng lấp lánh.

Edward và tôi bước chậm chạp về phòng mình, vòng những cánh tay của chúng tôi vào nhau.

“Một buổi tối để ăn mừng”, anh thì thầm, và anh đặt tay mình xuống cằm của tôi để đặt môi tôi lên anh.

“Chờ đã, anh yêu”. Tôi do dự, bắt đầu di chuyển.

Anh nhìn tôi trong nỗi nghi ngại. Theo như luật chung, tôi không được bỏ đi, Okay, nó không chỉ là luật chung. Đó là luật đầu tiên.

“Em muốn thử vài điều trước tiên”. Tôi cho anh hay, cười để làm tiêu tan đi sự hoang mang trên nét mặt của anh.

Tôi đặt tay mình lên cả hai bên gương mặt anh và khép mắt mình lại trong sự tập trung.

Tôi đã không thành công khi Zafrina cố gắng để dạy tôi trước kia, nhưng tôi biết lá chắn của mình đã trở nên hoàn hảo. Tôi hiểu rằng một phần của nỗi niềm muốn chống lại sự chia cắt từ tôi, phần còn lại là bản năng vốn có sẵn muốn giấu kín bản thân mình trước mọi thứ.

Vẫn không dễ dàng gì so với việc bảo vệ mọi người cùng với bản thân tôi. Tôi cảm thấy được những sự dội lại một lần nữa như thể lá chắn đang cố gắng chiến đấu để bảo vệ tôi. Tôi cố gắng để căng nó ra hết cỡ, đẩy nó ra xa khỏi mình, nó đã lấy đi của tôi tất cả sự tập trung

“Bella!” Edward nói thầm trong sự ngạc nhiên.

Tôi biết nó đã làm được, vì vậy tôi càng cố gắng tập trung hơn kéo lại những kí ức rõ ràng, hiển nhiên; để cho những ý nghĩ của mình tự trôi đi, và ước anh cũng vậy.

Một vài kí ức không được rõ ràng - những kí ức con người, được nhìn qua một con mắt kém và nghe qua đôi tai yếu ớt: khoảng khắc khi tôi nhìn thấy khuôn mặt anh - những cảm xúc khi anh ôm tôi trên bãi cỏ - giọng nói của anh qua bóng đen của những ý thức ngập ngừng khi anh ôm tôi đầy an toàn từ James - khuôn mặt của anh khi anh đợi tôi dưới vòm đầy hoa để hỏi cưới tôi - đứng khoảnh khắc đáng quý từ một vùng đất - bàn tay lạnh của anh chạm vào đứa con của chúng tôi qua làn da tôi -

Và những hồi ức rõ rệt, được gợi lại một cách hoàn hảo: khuôn mặt của anh khi tôi mở đôi mắt mình ra để thấy một cuộc sống mới, những tia sáng đầu tiên không bao giờ tắt của một cuộc sống bất tử -. Nụ hôn đầu kia - buổi tối đầu tiên đó -

Đôi môi anh, ngay lập tức trở nên dữ dội chống lại bản thân tôi, phá vỡ sự tập trung của tôi.

Cùng với sự ngạc nhiên, tôi đã làm mất đi những gì mình tìm thấy được trong sự vật lộn nặng nề kia. Tôi đã giữ mình ra khỏi chính bản thân. Nó vội lùi lại như thể sự co giãn do căng thẳng, bảo vệ những suy nghĩ của tôi một lần nữa

“Oops, mất rồi!” Tôi thở dài.

“Anh đã nghe được em”, anh thở hắt ra. “Nhưng làm thế nào? Làm sao em có thể làm được?”

“Đó là ý kiến của Zafrina. Chúng em đã luyện tập vài lần”

Tôi làm anh kinh ngạc. Anh chớp mắt hai lần và anh lắc lắc đầu.

“Bây giờ anh biết rồi đó”. Tôi nói nhẹ nhàng rồi nhún vai. “Không ai có thể yêu ai đó nhiều như em yêu anh”

“Em đã gần đúng”. Anh cười và đôi mắt của anh có chút hoang dại hơn bình thường. “Anh biết một trường hợp ngoại lệ.”

“Anh nói dối”

Anh bắt đầu hôn tôi một lần nữa, nhưng sau đó dừng lại đầy bất ngờ

“Em có thể làm điều đó lần nữa không?”. Anh băn khoăn.

Tôi nhăn mặt. “Nó rất khó”.

Anh đợi, khuôn mặt đầy vẻ háo hức.

“Em không thể giữ điều đó suốt được chỉ cần một sự xao lãng nhẹ là..”. Tôi cảnh báo anh.

“Anh sẽ làm tốt”. Anh hứa.

Tôi trề môi mình ra, đôi mắt của tôi thu hẹp lại. Sau đó tôi cười.

Tôi đặt tay mình lên gương mặt anh một lần nữa, đẩy lá chắn ra khỏi tâm trí mình, và bắt đầu ở nơi tôi đã dừng - cùng với những hồi ức rõ ràng - như pha lê về buổi tối đầu tiên của cuộc sống mới - nán lại ở những chi tiết.

Tôi cười trong hơi thở khi nụ hôn đầy tức giận của anh làm gián đoạn sự cố gắng của tôi một lần nữa.

“Chết tiệt”, anh gầm gừ, rồi hôn một cách đầy hối thúc xuống môi tôi.

“Chúng ta có rất nhiều thời gian để có thể làm được việc đó mà”. Tôi nhắc anh

“Mãi mãi và mãi mãi và mãi mãi”. Anh thì thầm

“Điều đó lúc này thực sự đúng với em”.

Và chúng tôi tiếp tục với niềm hạnh phúc từng bước nhỏ nhưng hoàn hảo cho một phần mãi mãi.

HẾT
Bình Luận (0)
Comment