Giữa màn mưa yên tĩnh trong đêm khuya ở thị trấn Forks, không khí cực kỳ ẩm ướt.
Cảnh sát trưởng Swan vừa mới nhận được điện thoại của cục cảnh sát, vội vội vàng vàng ra ngoài, có lẽ trước buổi chiều sẽ không về.
Còn Bella Swan thì vào lúc chạng vạng, đã được Jacob đón đi rồi, cô sẽ ở cùng bạn trai mình cả cuối tuần.
Giữa phòng ngủ, mắt kính của Harry từ sớm không biết bị ném đi nơi nào. Cậu nheo mắt lại, tựa vào trên tường, khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng thở dốc.
Đôi mắt màu vàng mê hoặc của Edward nhìn cậu không chuyển mắt, anh ôm lấy vai cậu, chậm rãi đến gần đôi môi mềm mại ấm áp kia.
Luôn là nụ hôn dịu dàng...
Harry biết rõ, nhắm mắt lại, vươn tay vòng qua cổ Edward, chuyên tâm hưởng thụ sự dịu dàng đến từ chàng bạn trai ma cà rồng lạnh lẽo.
Nhưng ngay sau đó, cậu bỗng dưng mở to mắt.
Một thứ gì đó lạnh lẽo mềm mại đang muốn mở môi cậu, trực tiếp trượt vào trong miệng, dây dưa với lưỡi của cậu.
Đây là một nụ hôn sâu hiếm có của Edward, trái ngược với sự cẩn thận lúc bình thường của anh. Tuy rằng anh vẫn cẩn thận ẩn dấu răng nanh, không chịu mở môi của mình ra, nhưng lưỡi của anh lại tiến vào trong miệng đối phương, vốn là thử, sau đó bắt đầu tàn sát bừa bãi.
Harry bất thình lình bị hôn sâu. Đầu óc của cậu lập tức nhũn ra, một nhận thức liền vòng quanh đầu cậu: thì ra lưỡi của ma cà rồng cũng mềm...
Nụ hôn lạnh lẽo của anh lại như ngọn lửa đốt lên dục vọng của Harry, cậu ôm chặt lấy cổ anh, cả người dán vào ***g ngực cứng rắn lạnh lẽo của Edward.
Lát sau, Harry bỗng nhiên thở hổn hển buông cánh tay đang ôm anh ra.
Edward có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy 1 đôi mắt mơ màng. Cặp mắt xanh biếc kia đang chứa 1 tầng hơi nước lại mang theo 1 chút bất mãn.
“Harry?”
“Edward... Nếu anh không có ý định tiếp tục, thì bây giờ dừng lại đi. Em không cho rằng em chưa thỏa mãn dục vọng đối với anh thì có gì tốt đâu.” Harry thở sâu, đem cằm đặt lên vai anh thấp giọng nói, “Anh không cần làm như vậy, em sẽ không tự mình rời đi. Anh không tin lời hứa của em sao?” Sau đó cậu cảm thấy thân thể anh rõ ràng cứng đờ, hiển nhiên, cậu đã đoán đúng mục đích của anh.
Edward không mở miệng, chỉ đưa tay ôm lấy thân thể ấm áp của Harry, không nói lời nào.
Kế tiếp, hai người đều trầm mặc.
Một lúc sau, Harry bỗng nhiên nói: “Edward, biến em thành ma cà rồng đi!”
Cánh tay trên lưng cậu bỗng dưng căng thẳng, rồi sau đó giọng nói trầm thấp của anh ghé vào lỗ tai cậu vang lên: “Em cũng biết là anh không thể! Harry, lúc bọn anh biến thành ma cà rồng, đã không có linh hồn. Anh không thể khiến em giống anh... Anh hy vọng em có thể như người bình thường sống đến cuối đời.”
“Vì cái gì không thể? Ý em là, em vốn không phải là người bình thường. Em muốn ở bên cạnh anh, tuy rằng em là phù thủy, so với người bình thường sống lâu hơn, nhưng em rồi cũng sẽ già sẽ chết.”
“Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần em còn sống, anh sẽ mãi bên cạnh em, dù em có già bao nhiêu...” Edward dừng một chút, đưa tay vuốt ve mái tóc của Harry vì vừa mới tắm xong còn ướt sũng, “Đến lúc đó, anh sẽ cùng vào mộ phần với em. Em không muốn đến lúc đó tro cốt của chúng ta cùng một chỗ sao?”
“... Edward, anh biết em không cần bất tử mà. Hay nên nói, đời này chỉ cần em và anh ở cùng nhau cũng đã đủ rồi, cho dù anh vẫn luôn trẻ trung như trước, con em thì đã giống lão già. Nhưng, chúng ta sắp sửa đối mặt với một cuộc chiến. Thành viên trung tâm của gia tộc Volturi có năm, hộ vệ cố định cũng vượt quá năm, còn có những thành viên khác, cộng lại chí ít cũng có hơn hai mươi thậm chí là ba mươi. Người của chúng ta thua xa bọn họ. Edward, em nhớ anh đã nói khả năng đặc biệt của ma cà rồng từ lúc còn là con người đã tồn tại rồi, khi bị biến thành ma cà rồng, chúng nó chỉ tăng thêm. Nếu phép thuật của em sau biến khi thành ma cà rồng...”
“Harry, em không cần nói nữa, anh sẽ không đồng ý.” Edward có chút tức giận buông tay ra, “Không ai biết sau khi phù thủy biến thành ma cà rồng sẽ thế nào! Chúng ta không xác định được bọn họ khi nào đến, còn ma cà rồng mới sinh hoàn toàn không thể khống chế chính mình, Bree vẫn đang tiếp thu huấn luyện của Jasper. Coi như em biến thành ma cà rồng, anh cũng không cho rằng sẽ hữu dụng!”
“Vì cái gì không thể, em muốn thử!” Giọng Harry cũng mang theo phẫn nộ, “Em hoàn toàn không muốn mọi người vì em mà khai chiến với gia tộc Volturi, em không thể nào tiếp tục như vậy! Anh biết không, em phải làm chút gì đó, chứ không phải bị anh canh giữ, như một tù nhân!”
“Harry...” Edward thở dài thật sâu, “Nếu em là tù nhân, anh sẽ hôn em sao?”
“Anh bất quá chỉ là dùng loại phương pháp này để canh chừng em mà thôi.” Harry quay đầu đi chỗ khác, giọng đã dịu đi, “Edward, em cảm thấy nếu em biến thành ma cà rồng sẽ là sự hỗ trợ cho các anh. Nếu em có được tốc độ và sức mạnh như mọi người, còn có phép thuật của em, có lẽ cả một đội quân cũng không thành vấn đề, em...”
“Nhưng nếu vô dụng thì sao?” Edward cắt ngang lời cậu, nghiêm túc nói, “Không cần thử làm như vậy, Harry.”
Harry thất bại nhìn chàng bạn trai ma cà rồng, cậu buồn bực đẩy Edward ra, ném mình xuống giường.
Bỗng nhiên, cậu đưa tay sờ vào đũa phép trên tủ đầu giường, sau đó tay cậu bị anh nắm được.
“Em muốn làm gì?” Edward cảnh giác nhìn cậu, còn đưa tay cầm đũa phép của cậu đi.
“Hey, nếu em muốn độn thổ, không có đũa phép cũng có thể làm được!” Harry bất mãn nhìn chằm chằm đũa phép của mình, nhoáng 1 cái, đã đưa tay nắm lấy cánh tay Edward.
“Được rồi, đừng quên lời hứa của em...” Edward chần chờ một chút đem đũa phép đặt trên cửa sổ, rồi nằm xuống cạnh cậu.
“Làm như vậy vô dụng, nếu em thật sự muốn, một cậu thần chú bay tới là đủ rồi.” Harry mở to hai mắt, khoát tay lên vai anh, sau đó người nghiêng nằm lên người Edward.
“Harry, đừng quậy nữa. Em nên ngủ đi!” Edward bắt lấy vai cậu, nói.
“Edward, anh cũng biết em muốn cái gì.” Harry do dự một chút, chậm rãi mở miệng nói, “Vì thủ đoạn canh gác em của anh, anh không thấy là mình nên chịu trách nhiệm sao?”
“Không được, chuyện đó đối với em quá mức nguy hiểm!” Edward tránh ánh mắt cậu.
“Edward ——, ” Giọng Harry cũng thấp xuống, “Em rất muốn chúng ta giống người yêu bình thường... Em không biết sau khi chiến tranh kết thúc, em có còn sống hay không, hoặc là giống như cha đỡ đầu của em trải qua cuộc sống trốn chạy, em không muốn có tiếc nuối. Edward, em tin tưởng anh, hay là, anh muốn để em chủ động?”
“Em...” Edward vừa mới mở miệng, đã bị cậu bạn trai phù thủy của mình dùng nụ hôn cắt ngang.
“Nếu như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, anh cứ biến em thành ma cà rồng là được. Em không để ý đâu... giữa chuyện biến thành ma cà rồng và làm tình, hai chọn một. Nếu không em sẽ trực tiếp độn thổ, tin chắc gia tộc Volturi vô cùng hoan nghênh em chui đầu vào lưới...” Harry vô cùng lý lẽ nói xong, cho dù trên mặt của cậu đã đỏ lên.
Một lát sau, Edward thở dài thật sâu, bắt lấy bả vai Harry, nhẹ nhàng dùng chút sức, đặt cậu trên giường. Anh từ trên nhìn cậu, trong đôi mắt màu vàng như đang tóe lên ngọn lửa: “Em đang uy hiếp anh, Harry! Em sẽ hối hận, em nhất định sẽ hối hận!”
“Chuyện đó... Sau này hãy nói đi...” Harry nhỏ giọng lẩm bẩm, tay đã muốn trượt vào trong quần áo của Edward.
Làn da anh bóng loáng nhưng cứng rắn như đá cẩm thạch, cũng như bàn tay lạnh lẽo đang vuốt ve người cậu... Loại cảm giác cứng rắn lạnh như băng này khiến Harry thấy nhiệt độ toàn thân như bắt đầu tập trung xuống bụng.
Harry cắn môi, không để cho mình hừ ra tiếng.
Cậu không biết Edward có cùng cảm giác với cậu không, bởi vì cậu luôn hoài nghi ma cà rồng rốt cuộc có nhu cầu ở phương diện này hay không. Hoặc nên nói, anh chỉ đang phối hợp với cậu...
Suy nghĩ này làm cho cậu bắt đầu bất an, cậu hơi giãy dụa thân thể, nhưng bỗng nhiên cứng người lại.
Bắp đùi của cậu đụng phải 1 vật gì đó rất cứng, so với cậu tưởng tượng còn cứng hơn nhiều.
Sau đó thân thể cậu bị cố định.
“Đừng nhúc nhích, Harry. Anh phải tập trung khống chế chính mình, cho nên, em không cần dụ dỗ anh, anh không muốn ngày hôm sau nhìn thấy thi thể em ở trên giường.” Giọng anh đã trầm thấp khàn khàn, mang theo cảm giác đầy mị hoặc.
Harry không dám động đậy.
Nghĩ đến độ cứng của làn da ma cà rồng, cũng rất giống với cái kia...
Harry có chút sợ hãi lại nuốt nước miếng một cái, dũng khí trước đó bỗng nhiên không biết chạy đi đâu mất.
“Harry, nếu em hối hận...” Bên tai truyền đến tiếng của anh.
“Không ——” Giọng cậu còn nhanh hơn suy nghĩ của não bộ, câu phủ định đã tuông ra.
Được rồi, chỉ là 1 đêm mà thôi. Không lẽ, sau này, bọn họ phải như vậy cả đời sao...
Vì thế, Harry hít sâu một hơi, cắn răng nhắm hai mắt lại.
====================================================================
Yeb, đúng như các nàng đã đoán, chuyện gì tới nó tới a^^, chúc mừng em Har thoát khỏi “bóng ma thuyết Plato” nào, cười khả ố