Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 54

“Còn có hậu chiêu.” Được Phượng Sở Thiên che chở đằng sau, sau lưng còn có vách tường, dù cho có hỗn loạn thì Lâu Hướng Vãn cũng chỉ là nữ nhân, đám người kia có xúc động mấy cũng không động thủ với Lâu Hướng Vãn, ngược lại những kẻ bị đánh đều là Ảnh Vệ bảo vệ cho Phượng Sở Thiên.

“Mộc Mộc, bây giờ không phải lúc vui sướng khi người khác gặp họa đâu!” Lần đầu tiên trong đời Phượng Sở Thiên có chút phát điên, thất vọng nhìn vẻ mặt vô tội của Lâu Hướng Vãn, hắn đương nhiên biết Vương gia còn có hậu chiêu.

“Người đang làm, trời đang nhìn, ngươi cũng phải bị vài lần như vậy.” Thân thể Lâu Hướng Vãn nhích sang bên trái một chút, tránh những cú đấm có thể gây ra ngộ thương cho mình, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Phượng Sở Thiên.

Quả thật được Kính Dạ nuôi từ trong ra ngoài! Người nào nói nha đầu này thiện lương rất dễ bắt nạt chứ! Mặt Phượng Sở Thiên đã đen lại càng đen hơn, chết thì chết, thật muốn xông lên bóp chết Lâu Hướng Vãn. Hắn không phải cố ý đụng Lưu Đại, mọi chuyện xảy ra đều do nàng ta cùng Kính Dạ giày vò nhau hết! Mà sau cùng kẻ bị mọi người hô đánh như con chuột lại chính là bản thân mình.

“Vương ngự sử đại nhân đến, mau tránh ra, mau tránh ra!” Rốt cuộc thanh âm uy vũ của cấm vệ quân kinh thành vang lên, Ngự sử Vương Trọng Sơn mang theo nhóm văn nhân cùng thi sĩ ở hội thi thơ trà lâu, bọn họ luôn lấy chữ nhân đức làm đầu nên nghe bên này có bạo loạn, liền không thể bỏ qua, mang theo các học sinh cùng đám cấm vệ quân trị an ở kinh thành đến.

Phượng Sở Thiên nhíu mày rậm, quả thật hậu chiêu đến rồi! Đột nhiên hắn cảm giác hôm nay xuất cung là một lựa chọn hoàn toàn sai lầm, dù không nói tới chuyện đã đắc tội Kính Dạ, thì với cục diện trước mặt thật sự càng thêm bất lợi cho mình.

“Thái tử điện hạ!” Vương Trọng Sơn tách đám người ra để đi vào, thấy Phượng Sở Thiên, lập tức hô to một tiếng rồi quỳ xuống, dân chúng bốn phía ngẩn người, ngay sau đó cũng quỳ xuống hô to thiên tuế.

“Bình thân.” Phượng Sở Thiên sửa sang lại y phục, bóng dáng uy vũ mạnh mẽ đứng trong đám người, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhếch nhách vừa rồi.

“Tạ điện hạ.” Vương Trọng Sơn đứng dậy, người xung quanh cũng đứng dậy theo.

“Thái tử điện hạ, cho dù ngài là thái tử, cũng không thể giết người bừa bại. Đại nhân, đại nhân hãy làm chủ cho dân phụ.” Nương tử Lưu Đại phịch một tiếng quỳ gối trên đất lần nữa, không ngừng dập đầu với Vương Trọng Sơn, một tiếng lại một tiếng cốp vang lên, trong nháy mắt trên trán đầm đìa máu tươi.

“Điện hạ, chuyện này điện hạ không đúng rồi, luật pháp quy định, ngoại trừ biên quan báo tin khẩn cấp, trong thành cấm giục ngựa phi nước đại. Ban đầu điện hạ đã trái luật gây thương tổn người tới chết, sau lại khi dễ cô nhi quả mẫu, thật sự rất thất đức.” Vương Trọng Sơn giải bày rõ ràng, cả đám văn nhân ở sau lưng càng cau mày hơn, chán ghét cộng thêm khinh thường nhìn Phượng Sở Thiên. Cho dù đối phương là thái tử, đám văn nhân này xưa nay luôn không bị quyền lực không chế, tuyệt đối không vì quyền Thế mà khom lưng.

“Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân!” Lúc này nhi tử Lưu Đại không biết vì sao mà đầu chảy đầy máu, quỳ gối trên đất, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Phượng Sở Thiên, lạnh lùng chất vấn, “Chẳng lẽ hoàng tử là người, những dân chúng bách tính như chúng ta là con kiến sao, giết người bừa bãi, ỷ thế hiếp người, thái tử lại là hung thủ, thật buồn cười, thật là chuyện hoang đường!”

Dân chúng bốn phía không dám nghị luận, đây là tử tội, dù sao người này là thái tử, nhưng chỉ cần là người có học, khi nhìn con trai lớn nhà Lưu gia bể đầu chảy máu, Lưu phụ cùng với lão nhân gia tóc trắng xóa với hai hài tử sắc mặt cực kỳ bi thương, càng cảm thấy Phượng Sở Thiên là người vô đức, không xứng ngôi vị thái tử.

“Hoàng huynh, ngươi cũng đến phúng viếng Lưu gia sao?” Một giọng nói du dương vang lên, đẩy đám người ra, tam hoàng tử Phượng Tiêu mặc trường bào màu trắng mang theo Tam hoàng phi cũng mặc áo lụa trắng đi tới, “Đệ mới biết chuyện này, người do hoàng huynh ngộ thương đã chết, bất kể thế nào, thân là đệ đệ, đệ cũng nên đến thắp nén hương cúi người tạ lỗi mới được.”

“Tam hoàng tử.” Vương Trọng Sơn nhanh chóng mở miệng, đám người sau lưng cũng mở miệng theo.

“Chư vị không cần đa lễ, đây là?” Tam hoàng tử mỉm cười tươi tắn, gương mặt hắn giống như Vương hoàng hậu, vô cùng nho nhã, thần sắc ôn hòa, cau mày nhìn đám người Lưu gia trên mặt đất, tựa hồ hiểu rõ chuyện ở đây, không chần chờ liền mang theo Tam hoàng phi cùng cúi người chào, sau đó tự mình đỡ mẫu thân Lưu Đại đứng dậy.

"Lão thái bà, chuyện này do hoàng huynh ta không cẩn thận gây ra, lão thái bà hãy nén bi thương, người chết không thể sống lại, hài tử Lưu Đại cần người trông nom. Chuyện Lưu Đại, lão thái bà hãy yên tâm, chi phí sau này phủ hoàng tử sẽ trả, đây có năm mươi lượng bạc, hãy dùng nó an táng cho Lưu Đại.”

So với kẻ ỷ thế hiếp người là Phượng Sở Thiên, hình tượng tam hoàng tử Phượng Tiêu lập tức tăng cao. Phượng Sở Thiên lạnh lùng nhìn tam hoàng tử diễn trò, gương mặt tuấn lãng khinh thường liếc nhìn Lâu Hướng Vãn, phát hiện nàng không giống đám dân chúng bị hắn lừa gạt, trong mắt đầy tôn sùng nhìn tam hoàng tử ôn tồn hòa nhã, mà là dụi mắt không ngừng ngáp, điều này khiến tâm tình Phượng Sở Thiên tốt hơn nhiều.

Nếu là thái tử cùng Tam hoàng tử, đương nhiên không thể nào bắt quỳ xuống dập đầu. Mà Phượng Tiêu đang đứng trong đám người để hòa giải, đám người Lưu gia đang kích động chợt tỉnh táo lại, không dám động thủ với Phượng Sở Thiên nữa. Bởi vì đã biết rõ thân phận của hắn, không ai dám động thủ trừ phi muốn đầu dọn nhà đi.

“Lưu tẩu, ngọc bội này có tên là Trấn Hồn. Năm đó sau khi ta được sinh ra, mẫu thân đã cầu ở miếu Quan Âm, chủ trì nói đã được Bồ Tát khai sáng, lúc nhỏ ta có nhiều bệnh đều dựa vào ngọc Trấn Hồn này mới có thể bình an lớn lên, ngọc bội này ta mong người đặt vào trong tay Lưu đại ca, cầu cho hắn kiếp sau được sinh ra làm một người tốt, đại phú đại quý, phù hộ Lưu gia lớn nhỏ bình an”.

Sắc mặt Lâu Hướng Vãn vốn tái nhợt, mặt mũi tinh xảo, trời sanh dáng vẻ nhã nhặn điềm đạm, lúc này mở miệng ôn hòa nói, làm cho người ta cảm thấy thân thiết an lòng. Huống chí nàng còn đem bảo vật gia truyền cho Lưu đại, đương nhiên không ai dám ngăn trở.

Đúng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, ngọc bội kia không phải đồ mình đeo bên người sao? Mộc Mộc trộm khi nào chứ! Phượng Sở Thiên đứng một bên cảm thấy được vẻ vang đôi chút, vốn còn muốn cùng đi với Lâu Hướng Vãn xem thi thể Lưu Đại, nhưng không ngờ nàng lại tìm ra cách nhanh như thế.
Bình Luận (0)
Comment