Lâu Hướng Vãn ở bên cạnh Hoa Thiên Thiên thì nghe âm thanh cách đó không xa truyền tới, vừa khẩn trương lại rất cấp bách,lời nào từ miệng Đoàn Tử nói ra cũng đều tốt đẹp, nhưng Lâu Hướng Vãn nghe thấy đều cảm giác da đầu cứ dựng hết lên, “Mộc Mộc, có chuyện rồi, có chuyện rồi!”
“Làm sao nữa?” Lâu Hướng Vãn thở dài một tiếng, đành chờ Đoàn Tử chạy tới trước mặt, liền cảm thấy Phượng Vương Phủ đúng là một nới quá phiền toái, nàng vừa về vương phủ,đã gặp phải chuyện không may!
“Tử Thư đã đi tới chỗ của Lão Vương Phi, nói Mộc Mộc muốn mưu hại con nối dõi của vương gia, nhưng bây giờ vương gia lại đi vào trong cung.” Đoàn Tử cấp tốc mở miệng, lúc trước cho rằng Tử Thư chỉ có vậy thôi, nhưng nào biết sau khi Tử Thư trở về Kỳ Lân Viện, đã cho người đi mời vương gia, muốn báo cho vương gia tin tức tốt, “Nhưng lúc đó vương gia ở trên xe ngựa, chỉ có vén mành lên, lạnh lùng cười, sau đó trực tiếp tiến vào cung, thế nên Tử Thư mới đi tìm Lão Vương Phi cáo trạng!”
Đoàn Tử miêu tả mọi chuyện rất tỉ mỉ, cũng bởi vì lúc đó nàng được dịp chuẩn bị xuất phủ, kết quả lại nhìn thấy nụ cười kia của Phượng Kính Dạ. Nàng không biết phải hình dung như thế nào, vương gia rõ ràng là một mỹ nam cao quý, nhưng nụ cười đó lại làm cho người ta cảm giác rét lạnh, tứ chi run rẩy, sắc mặt Tử Thư trông càng kém hơn, không biết phải do mất máu quá nhiều, hay bởi vì nụ cười quỷ quyệt lạnh như băng của Phượng Kính Dạ. Tử Thư quá tức giận liền đi thẳng tới nơi ở của Lão Vương phi, mà việc này cũng do Đoàn Tử đi nghe trộm, nên mới biết được tin tức.
Hách Liên Vương Phi! Lần đầu tiên Lâu Hướng Vãn không biết phải đối mặt sao với người. Rõ ràng trong mấy năm nay, nơi ở của vương phi rất yên tĩnh, không hề có nha hoàn nào dám gây gỗ ở trong vương phủ, cũng không có chủ tử Dung trắc phi tranh giành tình nhân, chèn ép bắt nạt. Nhưng kết quả, chỗ mà nàng quyến luyến nhất, cũng chính là vực thẩm của tội ác.
“Các ngươi không được theo ta, một mình ta sẽ qua đó.” Lâu Hướng Vãn mở miệng nói với Hoa Thiên Thiên và Đoàn Tử, hiếm thấy giọng điệu lộ ra vài phần nghiêm túc thế. Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, khiến Hoa Thiên Thiên cùng Đoàn tử không tự chủ được liền nghe theo mệnh lệnh, nhìn theo bóng dáng Lâu Hướng Vãn rời khỏi Thu Phong Viện.
Đi vào nơi quen thuộc, mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí, vừa yên tĩnh lại vừa giả tạo! Trong phòng, trán Tử Thư quấn băng gạc màu trắng, ẩn ẩn một vệch máu, khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp lại có chút thống khổ, trong lúc nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, mang theo vẻ lúng túng xen lẫn sự ganh ghét lạnh lùng.
“Mộc Mộc, cho dù ngươi có ghen cách mấy, cũng không thể đẩy ngã Tử Thư, trong bụng của nàng có huyết mạch của vương gia, ngươi thực đã phạm vào tội lớn rồi.” Trịnh phu nhân một bên an ủi Tử Thư, một bên cố ý ép Lâu Hướng Vãn vào bước đường cùng, “Quả nhiên vẫn là hài tử chưa lớn, tính tình hay phát cáu vẫn không sửa đổi.”
“Đây không phải phát cáu, mà là cố ý, muốn ta cùng đứa nhỏ một xác hai mạng mà!” Tử Thư lạnh lùng nói. Trong tận đáy lòng tràn ngập vui sướng, nàng rất muốn nói cho vương gia biết nàng đã có cốt nhục của vương gia, nhưng điều không thể quên chính là nụ cười Phượng Kính Dạ, lạnh lùng mang theo châm chọc, khiến cả người Tử Thư lạnh như băng, y như bị người ta tạt một gáo nước lạnh vào người, làm nội tâm rét lạnh, khiến Tử Thư đột nhiên hiểu rõ dù cho nàng có làm gì, trong mắt vương gia cũng không có nàng.
“Mộc Mộc, ngươi đây là quá hồ đồ rồi!” Hách Liên Vương Phi luôn mang vẻ mặt hiền từ lại trở nên rất nghiêm nghị, ánh mắt nhìn về phía Lâu Hướng Vãn đầy thất vọng, “Đứa con của Tử Thư là con của Kính Dạ, thậm chí ngày sau có thể làm Tiểu vương gia, sao ngươi lại hồ đồ như vậy.”
Có lẽ con người điều như thế, tính cách rất hay thay đổi. Cuối cùng Lâu Hướng Vãn đã không thể bình tĩnh đối mặt với Hách Liên Vương phi hiện nay, đợi đến khi trong cung xảy ra đại biến, sẽ có biết bao nhiêu sinh mệnh vô tội phải chết đi, rõ ràng Vương triều Tố Nguyên chưa từng xuất binh với Hách Liên Quốc. Bởi dù sao vương phi cũng là Hách Liên công chúa, nên mấy năm nay luôn luôn sống yên bình, nhưng cớ sao vương phi lại muốn phá tan sự yên bình này, chả lẽ chỉ vì muốn Hách Liên Quốc cướp lấy vài thành trì của vương triều Tố Nguyên thôi sao? Cho dù thật sự thành công thì sao? Vương triều Tố Nguyên là một cường quốc lớn nhất, cho dù xảy ra cung biến, thì ngày sau, mấy chục vạn đại quân tinh nhuệ của vương triều Tố Nguyên sẽ đi giành lại những vùng đất đai bị mất, bất quá sẽ gây sinh linh đồ thán, làm vô số người tử trận tại chiến trường mà thôi.
“Thỉnh Vương phi, hãy dựa theo gia quy vương phủ mà xử lý, bằng không về sau sẽ có những nha hoàn khác, cố ý gây thương tổn cho đứa bé trong bụng của Tử Thư.” Tử Thư lạnh lùng mở miệng, vẫn là biểu cảm lạnh lùng kiêu ngạo như cũ, cho dù vương gia có hận nàng, thì nàng cũng phải lo cho đứa trẻ. Sau này nàng sẽ hết lòng hết dạ đối với vương gia, nhưng bây giờ phải loại trừ Mộc Mộc đi!
Gia quy Phượng Vương Phủ đặc biệt nghiêm khắc, quả thực mưu hại huyết mạch Phượng gia không chỉ là phạm gia quy, mà thậm chí có thể nói là phạm vào quốc pháp. Hách Liên Vương Phi thở dài một tiếng, nhìn Lâu Hướng Vãn quật cường đứng ở một bên, không chịu mở miệng biện minh, trong lòng cảm giác rất bất an, tựa như nàng đã lớn, không còn cư xử như đứa trẻ. Trong ánh mắt ngây thơ trong sáng lại lộ ra cảm xúc phức tạp, vừa bi thương, lại khó hiểu, mơ mơ màn màn, giống như tất cả cảm xúc phức tạp đều hòa lại làm một, cho dù Hách Liên Vương Phi có nhìn vào cũng không thể hiểu rõ ý nghĩ trong ánh mắt của Lâu Hướng Vãn.
“Thôi, Mộc Mộc, ở Phong Thành có một tòa vương phủ biệt viện, ngươi mang theo Đoàn Tử cùng Dịch Quân Hàn đi đến Phong Thành đi.” Hách Liên Vương Phi lạnh nhạt mở miệng, hình như rất mệt mỏi. Nàng chỉ có thể làm bấêu thôi, kinh thành sắp đại loạn, bất quá ở Phong Thành nhất định sẽ được an toàn, cho nên Hách Liên Vương Phi muốn đem Lâu Hướng Vãn đưa đi Phong Thành.
Bỗng nhiên Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Hách Liên Vương Phi, nàng biết cục diện hiện nay, hiển nhiêu biết rõ so với kinh thành, Phong Thành là nơi an toàn rất nhiều, sao vương phi lại? Trong đầu đột nhiên cảm thấy chua xót khó chịu, Lâu Hướng Vãn ngơ ngác nhìn Hách Liên Vương Phi, ”Nô tì không đi!”
Nếu có thể, Lâu Hướng Vãn muốn làm cho Hách Liên Vương phi dừng tay lại, nhưng vì sao có thể buông tha cho mình, lại dùng độc Truy Mệnh Tán khiến cho vương gia bị trọng thương. Rõ ràng vẫn còn quan tâm những người này, nhưng vì sao lại muốn liên hợp Hách Liên Quốc cùng Minh Thừa Tướng phát động chiến tranh!
“Lâu Hướng Vãn, ngươi dám kháng lệnh vương phi à!” Tử Thư thật không ngờ Hách Liên Vương Phi lại muốn đem Lâu Hướng Vãn rời khỏi vương phủ, trong lòng vui mừng. Hai tay mang theo hy vọng dừng lại ở trên bụng của nàng, ánh mắt lạnh như băng mang theo vài phần kiêu ngạo, hướng về phía Lâu Hướng Vãn, “Đứa bé trong bụng ta là cốt nhục của vương gia, Mộc Mộc, ta không muốn truy cứu tội ngươi đã phạm phải, thậm chí có thể không cần báo lại cho vương gia biết, ngươi hãy đi Phong Thành đi!” Cách xa Vương gia ra, đừng quay trở lại!
“Mộc Mộc, đừng tùy hứng nữa, hãy đi Phong Thành đi, chuyện này ta sẽ nói lại với Kính Dạ!” Hách Liên Vương Phi mở miệng thành khẩn khuyên nhủ, “Lạc Ngưng, báo tin cho Lôi quản gia, để Lôi quản gia chuẩn bị tất cả, lập tức liền đưa đi!”
Lâu Hướng Vãn còn biết nói gì, Lạc cô cô cũng lộ ra vài phần ép buộc, nhánh chóng kéo Lâu Hướng Vãn đi ra ngoài, trên mặt Tử Thư và Trịnh phu nhân liền nở nụ cười thắng lợi.
“Lạc cô cô, cho dù vương phi muốn đuổi ta ra khỏi phủ, ta cũng muốn ở lại kinh thành!” Lâu Hướng Vãn đứng ở ngoài viện, ánh mắt phức tạp nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại, tiếng gõ mõ cùng với tiếng tụng kinh truyền ra, khi lọt vào trong tai, chẳng những không thể khiến cho Lâu Hướng Vãn bình tĩnh trở lại, ngược lại có là cảm giác thống khổ cùng chua xót.
“Mộc Mộc, hãy nghe lờiLạc cô cô, giờ Tử Thư đã có thai, ngươi đi phong thành mới an toàn, bằng không chuyện hôm nay sẽ xảy ra nữa. Mộc Mộc, nghe lời, đi Phong Thành đi.” Lạc Ngưng mở miệng lần nữa, muốn nói gì đó với Lâu Hướng Vãn, nhưng lại không thể mở miệng. Đứa nhỏ này, lần đầu tiên khi bước vào trong viện, Lạc Ngưng đã thích, biết an ủi người, lại ngoan ngoãn thông minh. Vô tình ngẩng đầu nhìn thấy bàn hương khói dâng phật, vẻ mặt đầy nghiêm trang cùng bi thương, khiến cho Lạc Ngưng cảm giác trên người đứa nhỏ này dường như cất giấu rất nhiều chuyện thống khổ.
Nhoáng một cái đã trôi qua vài năm, hiện nay Lạc Ngưng không thể đoán tình hình sau này như thế nào, bất quá vậy cũng tốt, cuối cùng đều cũng phải kết thúc. Chỉ là không muốn đứa nhỏ này phải chịu thương tâm, nàng đã không chỉ thích nơi này, còn rất yêu thương trưởng bối. Trong ngày thường, Mộc Mộc cùng nha hoàn và đám nô tài ở vương phủ đều đến đây, nhưng chỉ có đứa trẻ này là hòa hợp với các trưởng bối, biết hỏi han ân cần quan tâm mình.
Đứa trẻ này không phải không muốn ở cùng với người khác, mà là muốn lưu lại đây, chắc do bản tính nghịch ngợm, hay thích làm nũng. Nhưng khi ở trước mặt người khác, lại lạnh nhạt, lộ ra bản tính nhu nhược dễ bị người khi dễ, nhưng lại không thèm quan tâm hay cùng người so đo.
“Ta không đi!” Lâu Hướng Vãn lần thứ ba mở miệng, xoay người lại, ánh mắt thoáng nhìn về phía Lạc Ngưng, sau đó vội vàng xoay người rời đi. Chuyện còn chưa phát sinh, thì còn đường cứu, vương phi vẫn còn quan tâm đến an toàn của nàng, nói không chừng chỉ cần vương gia mở miệng, tất cả mọi chuyện còn có thể cứu vãn.
Lôi quản gia nhận được lệnh Hách Liên Vương Phi, tuy nói đưa Lâu Hướng Vãn rời phủ, nhưng cũng không thể thật sự đưa người rời đi. Trước hỏi ý kiến Lâu Hướng Vãn, trước cứ đem nàng cùng Đoàn Tử, Dịch Quân Hàn rời khỏi đây, sau đó đưa đến một hiệu thuốc.
“Lôi bá, người giúp ta gặp Vương Gia một chuyến đi.” Lâu Hướng Vãn tự mở miệng nói chuyện với Lôi quản gia, sau khi nhận được câu trả lời rõ ràng, lúc này liền xoay người đi vào cửa. Từ hậu viện tiến vào hiệu thuốc, ở trong này cũng tốt, dược vật đều đầy đủ, cũng khá yên tĩnh, chỉ cần nhanh chóng ép cổ trùng trong người Quân Hàn ra ngoài, sẽ không có trở ngại gì.
Lôi quản gia rời khỏi hiệu thuốc, sau đó thẳng về hoàng cung, nhưng trước đó Long Vệ của vương phủ đã tiến vào hoàng cung trước, bẩm báo chuyện phát sinh trong vương phủ cho Phượng Kính Dạ biết.
Đợi đến khi Lôi quản gia đi tới, Phượng Kính Dạ đã biết hết những chuyện đã xảy ra,”Vương gia, Mộc Mộc muốn gặp vương gia một chuyến.” Ngồi ở trong xe ngựa, Lôi quản gia cung kính mở miệng hướng về phía Phượng Kính Dạ.
“Không cần, trở về vương phủ, phái bốn Long Vệ qua bảo vệ cho an toàn Mộc Mộc.” Phượng Kính Da cự tuyệt, hắn biết Mộc Mộc muốn nói gì với hắn. Phượng Kính Dạ thật không ngờ Hách Liên vương phi lại mượn sự gây rối của Tử Thư đem Lâu Hướng Vãn đưa đi Phong Thành, cũng tương đương gián tiếp bảo vệ an toàn cho Lâu Hướng Vãn.
Nhưng giờ tên đã lên dây, tất cả đều đã bố trí xong, chỉ còn chờ thu phục cấm vệ quân của Minh Thừa tướng cùng binh lực Phong Thành. Cũng có thể nhân cơ hội này, thu phục thế lực trong hoàng cung của Vương hoàng hậu, còn có một ít tham quan. Lúc này Phượng Kính Dạ chỉ còn chờ cung biến xảy ra, cho nên, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần ưu thương cùng bất đắc dĩ. Từ xưa trung hiếu không thể lưỡng toàn, hắn duy nhất có thể làm chính là bảo vệ an toàn cho mẫu phi.
Lâu Hướng Vãn luôn luôn đợi Phượng Kính Dạ đến, nhưng từ hoàng hôn đến sắc trời u tối vẫn không thấy người đến, “Lúc này chỉ sợ là đang ôm nữ nhân cùng đứa nhỏ, một nhà vui vẻ hòa thuận đâu còn nhớ đến Lâu chủ.” âm thanh véo von cất lên, tuy Lăng Thanh chế nhạo Lâu Hướng Vãn, nhưng trong mắt xếch xinh đẹp lộ vẻ bất mãn với Phượng Kính Dạ, cũng không biết rốt cuộc Lâu chủ thích Phượng Kính Dạ ở chỗ nào, cam tâm tình nguyện ở lại trong kinh thành. Dựa theo suy nghĩ của Lăng Thanh, vừa lúc thừa dịp cơ hội này mà rời khỏi kinh thành.
“Ta đi đến Vương phủ một chuyến!” Lâu Hướng Vãn bất an, có thể đoán được nguyên nhân Phượng Kính Dạ không đến, nhưng lại lập tức đem ý niệm này đập nát đi. Nàng muốn đi gặp vương gia, bởi vì chuyện này còn có thể cứu vãn, có thể không cần thiết hại chết nhiều người như vậy, mặc dù Hách Liên Quốc, hay là vương triều Tố Nguyên, đều không cần phải chết.
“Lâu chủ!” Lăng Thanh bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Lâu Hướng Vãn biến mất trong màn đêm, hung hăng trừng mắt, đúng là không thể ngăn cản. Bất quá mình vẫn nên đến Lâm Gia xem thử, bằng không e rằng Lâm Tín sẽ bị ác tặc Minh Tuyên Quốc giết người diệt khẩu.
Lúc này trong Thu Phong Viện thật yên tĩnh, chỉ còn một mình Phượng Kính Dạ ngồi xuống dưới hành lang uốn khúc, tay cầm ly rượu, ngửa đầu ực hết một ngụm. Hắn là bí mật trở về vương phủ, nên tất cả mọi người chỉ nghĩ là đêm nay Phượng Kính Dạ ngủ lại trong cung, nhưng lúc này, mùi rượu tràn ngập, Phượng Kính Dạ đem ly rượu trong tay nghiêng xuống dưới đất.
“Phụ Vương, nhi thần bất hiếu.” Phượng Kính Dạ đau xót mở miệng, trên trán lộ vài phần áy náy, dần dần nhìn ly rượu rơi trên mặt đất. Ngày đó phụ vương mất, hắn từng đáp ứng phụ vương bảo toàn Hách Liên Quốc, bảo toàn mẫu phi, nhưng hiện nay hắn lại tự tay đem Hách Liên Quốc đến thảm cảnh đổ máu, nước mất nhà tan, nhất định mẫu phi sẽ oán hận hắn. Chỉ cần trong cung sắp xảy ra chiến loạn, hắn cùng mẫu phi sẽ trở thành kẻ địch của nhau.
Lâu Hướng Vãn âm thầm tiến vào Thu Phong Viện, Lôi Bôn khiếp sợ sửng sốt, dường như có chút không dám tin, sao hắn lại không thể cảm nhận được Lâu cô nương đã đến, quả thực người có thể khiến cho vương gia yêu mến, làm sao lại là người bình thường chứ.
“Tiểu Mộc Đầu, đến đây cùng uống với bổn vương một chén nào?” vầng trán u ám, Phượng Kính Dạ cười vang dội, giơ cái chén về phía Lâu Hướng Vãn, “Nhanh lên nào, có muốn uống với bổn vương một chén không.”
“Vương gia…..” Lâu Hướng Vãn thấy Phượng Kính Dạ đã say rượu, cẩm bào màu trắng rơi trên mặt đất, dáng vẻ tuấn mỹ như ngọc đang dựa vào phía sau cột đá, mùi rượu tràn ngập. Trong màn đêm yên tĩnh, môi mỏng kia ẩn chứa nụ cười cô đơn đau khổ.
“Tiểu Mộc Đầu.” Phượng Kính Dạ cắt ngang lời Lâu Hướng Vãn, thoáng nhìn qua ly rượu, ngửa đầu uống sạch, âm thanh trong trẻo giờ phút này lại mang theo vài phần lãnh khốc cùng kiên định, “Cho dù mẫu phi dừng tay, bổn vương cũng sẽ không dừng tay!”
Tất cả đều đã bố trí xong, chỉ cần chờ đợi thời cơ, mà đây lại là cơ hội khó có được, Phượng Kính Dạ không thể bỏ qua, thu phục thế lực trong kinh thành, cho dù sau đó hắn ở biên quan cùng chinh c với Tây Lan Vương Triều, cũng sẽ không cần lo lắng thế lực ở kinh thành sẽ xảy ra chuyện gì. Huống chi, sớm muộn gì cũng muốn giành quyền lực này, mà đây là cơ hội tốt nhất. Nếu để nó vuột mất, sau này nhất định phải mất rất nhiều nhân lực và của cải, tiền tài mới có thể hoàn thành.
Sắc mặt Lâu Hướng Vãn trở nên tái nhợt, nhìn Phương Kính Dạ mà không nói một câu nào. Hành động này của vương gia quá tàn nhẫn, cho dù người kia là vương phi, vương gia cũng sẽ không chịu dừng tay, chỉ vì cơ nghiệp của vương triều Tố Nguyên sao?
“Mộc Mộc, bổn vương là vương gia của vương triều Tố Nguyên, trên người đang chảy chính là huyết mạch hoàng thất Phượng Gia, bổn vương cần phải bảo vệ lãnh thổ, bảo hộ con dân của vương triều Tố Nguyên.” Phượng Kính Dạ đứng dậy, thân hình cao lớn vững chải đứng im lặng ở dưới màn đêm, ánh trăng phản chiếu, càng nổi bật vóc dáng phi phàm anh tuấn, nhưng cũng lại rất vô tình.
“Cho dù đối phương là Vương Phi?” Lâu Hướng Vãn thật sự không hiểu giang sơn xã tắc quan trọng như thế nào? Có thể do kiếp trước hay kiếp này nàng đều không có dã tâm. Trong lòng Lâu Hướng Vãn, chỉ mong được sống thái bình là tốt rồi, Hách Liên chỉ là tiểu quốc, chỉ cần vương phi buông tay, Hách Liên nhất định không dám phát động chiến tranh, mà biết cúi đầu xưng thần, không gây đổ máu, không cần phải có nhiều người chết như vậy, mà nhiều gia đình cũng sẽ không bị hủy nát thành từng mảnh.
“Đúng “. Lời nói Phượng Kính Dạ kiên định như sắt, cho dù bây giờ che đậy dưới khuôn mặt tuấn mỹ là trái tim đau khổ, thì cũng không thể thay đổi được ý định này.
Bỗng nhiên, Lâu Hướng Vãn chợt hiểu vì sao năm đó Phượng Đạt muốn lợi dụng Cố Thanh Phong để bắt buộc Tây Lan Vương Triều lui binh, thì ra trong lòng nam nhân Phượng Gia, giang sơn xã tắc vĩnh viễn đặt lên hàng đầu, cao hơn cả tình thâm lẫn tình yêu. Bỗng nhiên Lâu Hướng Vãn muốn hỏi, nếu là nàng thì sao? Nhưng yết hầu như bị chặn lại, không thể nói ra được một chữ.