U Lan Lộ

Chương 42

Triệu Dự có chút nóng nảy, nói rằng:

“Mau cởi ra cho ta.”

Nhiễm Ngọc Nùng lại chậm rãi vòng vo nằm lại lên giường, lười biếng dùng cánh tay đỡ nửa thân trên nhổm dậy, mắt lé hướng về phía Triệu Dự, quăng một câu:

“Ta nói rồi, ngày hôm nay không nói rõ mọi chuyện với ta, cũng đừng mong ly khai.”

Đôi mắt ướt át dứt khoát ngoắc ngoắc nhìn thẳng Triệu Dự, y phục theo động tác của y lướt xuống hoàn toàn, lộ ra bờ vai có đường cong mềm mại. Rõ ràng là thân thể xinh đẹp đang ở trên giường tan ra thành một mảng xuân thủy, lại giống như nhiệt du (dầu nóng) giội thẳng lên ngực Triệu Dự. Vốn chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhân dịp hừng hực bốc cháy. Triệu Dự biết đại sự không ổn, trong tình thế cấp bách, tiến lên hai bước, nhưng vẫn còn cách Ngọc Nùng một chút khoảng cách. Đưa ra một tay, nói rằng: “Đừng ồn ào! Mau đưa cái chìa khóa cho ta.”

Nhiễm Ngọc Nùng ngửa một bên mặt đang quan sát hắn từ trên xuống dưới luân hồi mấy lần. Đột nhiên bật cười, khóe mắt, đuôi lông mày tầng tầng nhuốm ý quyến rũ, cưới đến mức làm Triệu Dự tâm tình càng lúc càng tâm hoảng ý loạn, mới nói:

“Cái chìa khóa ở ngay trên người ta. Nếu muốn, thì chính ngài qua đây tìm đi a!”

Nói xong, lại cười, cười ra ba phần ranh mãnh bảy phần là đắc ý rồi lại hợp thành mười phần khiêu khích. Triệu Dự chỉ cảm thấy hồn mình còn chưa quay về thân xác. Ổn định, thận trọng một chút, hắn suy nghĩ, miễn cưỡng trêu đùa nói:

“Đây là tìm kiếm cái gì? Hảo hảo làm ra cái xiềng xích này để tỏa trụ (khóa) Vi phu. Lẽ nào hôm nay nương tử thực sự muốn tạo phản sao?”

Nhiễm Ngọc Nùng mềm mại trả lời:

“Tạo phản? Thật ra là không có cái tâm tư này. Chỉ là nương tử không minh bạch, vì cái gì mà mấy ngày nay tướng công của ta lại nhẫn tâm đem ta vướt bỏ, khiến ta một thân ngủ lẻ loi, trơ trọi. Lẽ nào tướng công đối với thân thiếp đã bắt đầu nổi lên chán ghét mà vứt bỏ chi tâm hay sao?”

Triệu Dự vội vã phủ nhận:

“Sao có thể như vậy chứ? Bảo bối đừng suy nghĩ lung tung.”

Hắn một mực phủ nhận, Nhiễm Ngọc Nùng trái lại con ngươi trừng lên thu hút, thở hổn hển nói:

“Nếu không phải là ghét bỏ Ngọc Nùng, vậy vì cái gì lại muốn đối xử với ta như vậy? Có biết hay không mấy ngày qua ta nhớ tới ngươi rất nhiều. Ngươi đấy? Ngồi ở chỗ ta ngươi giống như là có cái đinh đâm vào cái mông, nói không được mấy câu lại lập tức rời đi. Ngươi nói đi, vì cái gì lại muốn ước hiếp, khi dễ ta như vậy chứ? Ngươi có biết hay không, ta rất là khổ sở.”

Nói xong trong viền mắt rất biết phối hợp nước mắt cuồn cuộn chảy ra vài giọt lệ. Triệu Dự nhìn yêu thương không ngớt, vội vàng xông lên giường vươn tay vì Ngọc Nùng lau đi hàng lệ.

Nhiễm Ngọc Nùng cũng không chịu nhận tình cảm của hắn, đẩy tay của hắn ra, nghiêng thân thể đưa lưng hướng về phía hắn, một nửa nằm ở trên giường tức giận. Thế là Triệu Dự vừa lúc gần gũi thấy được một đoạn tóc đen đang che lấp cái cổ thon dài, cùng một nửa cái lưng của bảo bối. Y phục rớt ở phía sau còn rất không thức thời che khuất một phần còn dư ra, dường như cần phải một bả đem nó xé ra, Triệu Dự đang nghĩ như vậy, rồi thực sự vươn tay qua, lại không nghĩ tới thiết liên trên cổ tay lại khẽ động phát ra âm thanh xôn xao, làm bừng tỉnh sắc mê tâm khiếu (dại em Nùng) của hắn. Hắn vội vàng cuống cả lên thu hồi tay lại, làm bộ ho khan, thanh âm trong sạch, suy nghĩ một chút, tìm một lý do để trấn an Nhiễm Ngọc Nùng. Hắn một lần nữa vươn tay ra ngoài, muốn vỗ vỗ bờ vai của Nhiễm Ngọc Nùng. Không ngờ Nhiễm Ngọc Nùng lại xoay bờ vai muốn bỏ qua, thế là một bộ y phục bị bàn tay Triệu Dự nắm lấy, theo động tác của Nhiễm Ngọc Nùng, thuận lợi bị xả hạ tiếp một phần, thế là, hơn phân nửa một lưng của Nhiễm Ngọc Nùng không che đậy lúc này trần trụi trước mắt Triệu Dự.

Những vết roi do chuyên tâm che chở đã sớm phân tán không ít, lúc này chỉ thấy một đoạn ứ ngân hồng nhạt. Xuất hiện trên thân thể trắng nõn, nhẵn nhụi cùng đường cong hoàn mỹ, chẳng những không có cảm giác gì là dữ tợn, mà lại thêm vài phần mờ ám. Triệu Dự mắt cũng nhìn thẳng đứng rồi, nhưng cũng may mắn lúc này đã đem tất cả lý trí của cuộc đời bày ra. Thế là hắn coi như lãnh tĩnh, lừa Nhiễm Ngọc Nùng nói:

“Bảo bối à… Bảo bối đừng nóng giận, vi phu gần đây luôn luôn chịu khó vất vả lo quốc sự, mấy ngày nay xác thực là ủy khuất ngươi rồi. Vi phu cam đoan với bảo bối, chờ thêm mấy ngày nữa. Thì sẽ hảo hảo bồi thường ngươi, nửa bước cũng không ly khai, bảo bối thấy có được hay không?”

Nhiễm Ngọc Nùng cũng không nghe hắn lừa gạt, mạnh mẽ quay người lại, động tác quá mạnh, thế là bộ y phục kia sụp xuống một ít không nói, mạt hung vốn là không có thắt lại, cũng được nới lỏng, làm cho nửa thân của y lộ ra bộ ngực sữa, thế là Triệu Dự liền rất dễ dàng thấy được một viên đầu v* hồng nhạt nửa che che đậy đậy lộ ra ngoài. Triệu Dự ra sức nuốt nước bọt, Nhiễm Ngọc Nùng ánh mắt tức giận bao hàm nước mắt cùng giận giữ, không hài lòng, nhìn thẳng hướng hắn, hình như vẫn chưa phát hiện ra cảnh xuân của bản thân đã lộ ra ngoài hơn phân nửa, tức giận nói:

“Đừng có lảng tránh trọng tâm câu chuyện, ngươi còn chưa có nói, vì cái gì mà mấy ngày nay cũng không chịu chạm vào ta? Bình thường…. Bình thường…. Ngươi cũng không có giống như thế…Ngươi đều là…”

Nói còn chưa dứt lời, trên mặt có một rặng mây đỏ bay lên, cuối cùng khuôn mặt chính mình lại đỏ hây hây, xoay qua… Rời đi không chịu nhìn hắn. Triệu Dự nhìn thấy dáng dấp xấu hổ thêm chút vị chát, trong lòng, lý tính cùng thú tính đang tranh đấu kịch liệt, một mất một còn. Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn mở miệng nói lời thành thật:

“Bảo bối, cũng không phải là tướng công không thương ngươi, không thích ngươi nữa. Ta chỉ là… Ta chỉ là…bây giờ ta không muốn, hoàn toàn không muốn việc này.”

Cái gì? Nghiễm Ngọc Nùng kinh hãi. Cái tên cầm thú này đột nhiên thay đổi, muốn ăn chay sao? Y quay đầu lại nhìn, không làm trò đùa giỡn, quay đầu lại lòng tràn đầy hồ nghi quan sát Triệu Dự, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng thăm dò hỏi:

“Vì sao vậy?”

Triệu Dự thở dài nói:

“Ta hiện tại không có cái tinh thần này! Thực sự!”

Nhiễm Ngọc Nùng nhìn thẳng hắn, trong lòng xoay tròn, trăm nghìn ý niệm trong đầu, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nũng nịu nói rằng:

“Phải không? Ta không tin, trừ phi… Ngươi để ta thử xem.” Nói xong, y đột nhiên sáp lại, chui vào trong lòng Triệu Dự.

Triệu Dự lại càng hoảng sợ, vội vàng đẩy y nói: “Làm gì vậy?”

Nhiễm Ngọc Nùng cười tủm tỉm trả lười: “Thử nghiệm một chút. Xem tướng công – ngài có đúng hay không thực sự không muốn.”

Nói xong, không đợi Triệu Dự đáp lại, chủ động hướng tới cái miệng của hắn đặt đôi môi đầy đặn, đỏ mọng lên. Triệu Dự muốn phản đối, một cái lưỡi thơm mát mềm mại xảo trá lướt qua môi, đang xuôi theo đường viền trên môi hắn, tinh tế phác họa, rồi lại trượt vào trong, khua mở khớp hàm lướt nhẹ qua dây dưa đầu lưỡi bên trong. Triệu Dự cuối cùng trầm say, hai tay mạnh mẽ hợp lại, đem thân thể ở trong lòng hắn chặt chẽ ôm chắc vòng vo hôn say sưa, cái miệng kia lại thêm hấp trụ (mút chặt) cái lưỡi không chịu để y ly khai.

Qua đã lâu, hai người mới kết thúc cái nụ hôn dài nồng nhiệt này. Sắc mặt Triệu Dự đỏ lên không nói, Nhiễm Ngọc Nùng đang thở rất gấp, thân thể mảnh mai vô lực tựa ở trong lòng hắn. Đôi mắt quyến rũ mê ly, lúm đồng tiền hai bên má nổi lên, bộ ngực cao ngất ẩn nấu ở bên dưới, song ngọc nhũ cuối cùng muốn nhảy ra khỏi sự ràng buộc của mạt hung mà thoát ra ngoài. Nhưng còn miễn cưỡng nói:

“Lại gạt người, vừa rồi rõ ràng là rất có tinh thần đó chứ!”

Triệu Dự lại phủ nhận nói: “Không phải vậy…Ai!!! Ta nói…”

Lại bị Nhiễm Ngọc Nùng cắt đứt, y giả vờ vô cùng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt nói:

“Không phải sao? Vậy mà nói tướng công còn không có động tình? Nói như thế, là muốn thiếp càng thêm dụng tâm hầu hạ sao?”

Nói xong lập tức, y liền hôn lên lần thứ hai, lần này là theo dõi chuẩn cái hầu kết ầm ĩ của Triệu Dự. Một cái hôn ẩm ướt nồng nhiệt hạ xuống, cuối cùng Nhiễm Ngọc Nùng dứt khoát đem hầu kết ngậm vào trong miệng mút vào, đầu lưỡi nho nhỏ đảo qua đảo lại. Lúc đối đãi hầu hạ như vậy khiến cho Triệu Dự thoải mái đến độ muốn bay lên trời, y lại buông lỏng ra.

Triệu Dự có chút thất vọng, thấy bảo bối tựa đầu ở trong lòng chậm rãi di chuyển xuống, lại tới chỗ y phục. Nhiễm Ngọc Nùng đôi tròng mắt hướng về phía trước phi khoái (sắc bén) liếc mắt nhìn Triệu Dự, hai tay đã sờ soạng trên lưng Triệu Dự, tiếp cận đai lưng của hắn, thế là y phục của Triệu Dự liền tản ra. Hai tay Nhiễm Ngọc Nùng luồn vào bên trong vạt áo Triệu Dự, đang xuôi theo ngực hắn mà sờ mò, cuối xùng tìm thấy một viên tiểu nhục lạp, đương nhiên chính là đầu v* của Triệu Dự.

Nhiễm Ngọc Nùng cười thỏa mãn, đem một tầng tầng y phúc vướng víu của Triệu Dự xô ra hai bên, cho đến khi trước ngực phanh ra thật lớn, để hai khỏa thâm sắc tiểu nhục lạp lộ ra ngoài. Y duỗi tới…, há miệng đem một viên nhục lạp ngậm vào trong miệng, bắt chước việc Triệu Dự thường ngày làm với y, mút mút liếm lộng. Ở trên đầu nghe thấy một thanh âm thở dốc càng lúc càng nặng nhọc, đột nhiên cười, buông nhục lạp ra, ngẩng đầu lên để sát vào viền tai Triệu Dự nói:

“Hèn chi tướng công thích làm như vậy với ta, quả nhiên rất có cảm giác.”

Triệu Dự hít một hơi thật sâu, Nhiễm Ngọc Nùng hướng đến hạ thân của hắn, liếc mắt một cái, nở nụ cười, còn nói:

“Tướng công, nơi nào đó… Đứng lên rồi nè!”

Triệu Dự nghĩ hắn không thể nhịn nữa, nhịn nữa thực sự sẽ chết mất. Nhưng cũng may mắn lý tính của hắn không hoàn toàn bái lạy cảnh sắc sinh động thơm mát này. Hắn cắn răng cương quyết đẩy Nhiễm Ngọc Nùng ra, lần này làm cho Nhiễm Ngọc Nùng cuối cùng cũng biến sắc: “Ngươi????”

Triệu Dự đang nhìn vẻ mặt không thể tin được của y, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra lời thật:

“Bảo bối! Ta không thể, ta không thể như vậy. Ta đã phụ bảo bối một lần, không thể phụ thêm lần nữa?”

Nói không đầu không đuôi như vậy trái lại khiến Nhiễm Ngọc Nùng chẳng hiểu ra sao:

“Ngươi đang nói bậy cái gì vậy? Cái gì mà phụ lòng ta?”

Triệu Dự lại vừa mắc cỡ vừa thương yêu nhìn y, nói: “Lần này, cũng bởi vì ta, mới để bảo bối bị người khác khi dễ. Ta từng nói rằng sẽ bảo vệ ngươi… Nhưng lại nuốt lời.”

Nhiễm Ngọc Nùng sửng sốt, nói:

“Đây là cái gì a? Ta cũng không để bụng ngươi vì cái gì mà còn lo lắng chứ?”

Triệu Dự thống khổ lắc đầu nói:

“Không được, cho dù ngươi không để bụng, ta cũng không thể yên tâm thoải mái coi như là mọi chuyện chưa từng phát sinh. Cho dù ngươi không trách ta, ta cũng không thể tha thứ cho chính mình. Cho nên, để nghiêm phạt cái thói tự đại ngu xuẩn của ta, ta liền phát thệ với chính bản thân, không triệt để diệt trừ được Lưu gia trước, ta tuyệt đối sẽ không đụng chạm ngươi nữa!”

Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong chết lặng, đợi xác định những điều hắn nói không phải đùa giỡn, cuối cùng thét chói tai: “TRỜI ƠI~!!!”

Triệu Dự thoải mái, hắn nói: “Yên tâm, sẽ không lâu lắm đâu.”

Nhiễm Ngọc Nùng thở hổn hển quay lại nhìn hắn nói:

“Cái gì mà không lâu chứ? Cái gì mà nghiêm phạt sai lầm của ngươi chứ? Vì chuyện này mà khiến ta một mình phòng không gối chiếc, ngươi… Vậy rốt cuộc là đang trừng phạt ngươi hay là đang dày vò, làm khổ ta? Ngươi…Ngươi đần độn sao?”

Lẽ nào hắn một hai năm có thể là mười năm cũng không thể diệt trừ được Lưu gia, tự mình sẽ phải coi giữ sinh hoạt quả phụ, nhạt nhẽo lâu dài hả? Không được, tuyệt đối không được. Trong lòng y đang suy nghĩ như thế, cũng không nói ra ngoài.

Đành vậy, lần này Triệu Dự thực sự là làm vậy rồi, đối mặt với y kịch liệt phản đối, lại xoay người…qua, cắn răng nói:

“Vô luận ngươi nói thế nào, ta cũng không thay đổi chủ ý. Được rồi, mau đưa cái chìa khóa cho ta, ban đêm hảo hảo nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Thời gian sẽ không lâu đâu, tin tưởng ta.”

Có quỷ mới tin tưởng ngươi? Phát thệ lúc gia khỏa(=guy) đang thét gào, còn trông chờ mình có thể trước mắt tín dự? Nhiễm Ngọc Nùng hầm hừ nhìn trộm gia khỏa đang ở trước mặt bỗng nhiên thiêu đốt mơ hồ, tâm niệm, đột nhiên thay đổi biểu tình, cười nói:

“Hảo oa~! Ngươi cũng đã nói đến nước này rồi, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi. Nhưng dù sao ta cũng phải khoái hoạt (sung sướng), cũng không phải là không có ngươi thì không được. Ngươi muốn có cái chìa khóa sao? Yên tâm, bây giờ ta sẽ đưa cho ngươi.”

Nói xong, lại đột nhiên xoay người, quỳ gối nằm sấp trên giường, rồi mới vương tay cởi khố của mình ra. Lộ ra cái hương mông mềm mại phong kiều (đầy đặn +vểnh) hướng Triệu Dự. Triệu Dự lại càng hoảng sợ, lý trí đã sắp tới chỗ sụp đổ, hắn còn chịu nổi lần này…, vội vàng hô:

“Bảo bối đây là làm cái gì?”

Nhiễm Ngọc Nùng quay đầu liếc hắn một cái, nói:

“Đưa cho ngươi cái chìa khóa a.”

Nói xong, một tay hướng phía sau, đang xuôi theo kẽ mông mềm mại, tỉ mỉ lần mò đi vào, lách vào hai nửa mông chặt chẽ tách ra, lộ ra mị huyệt hồng nhạt ở bên trong. Cũng không để ý đến phản ứng của Triệu Dự, trong tầm mắt người y lửa thiêu, hai ngón tay ấn vào bên miệng huyệt men theo đó mở ra xoay tròn tinh tế xoa bóp, đợi lúc huyệt khẩu nhúc nhích thoáng mở ra, liền xuyên vào thẳng tấp. Trong nháy mắt, y ngửa mặt vung đầu, phát ta tiếng thở dài chịu không thấu sung sướng!! Ngón tay lại không đình chỉ động tác, liên tục ở giữa mị huyệt khu oạt (thò tay vào trong).

Vị trí lúc này của Triệu Dự tương đối thuận tiện, vừa lúc trông thấy hai ngón tay ở giữa mị huyệt đang làm động tác ra vào, mị huyệt kia muốn hé ra cái miệng nhỏ nhắn, đang nhúc nhích mở ra đem hai ngón tay cắn lại rất chặt. Xác thực là rất chặt, y tiến nhập vô số lần. Nơi nào đó căng chặt không thông thiêu hồn, có thể đưa hắn đi từ nhân gian lên thiên đường. Lúc này bên tai lại văng lên thanh âm Nhiễm Ngọc Nùng chợt cao chợt thấp, chợt gấp gáp lại trì hoãn trở lại, tiếng rên rỉ yêu mị uyển chuyển, Triệu Dự choáng váng!!
Bình Luận (0)
Comment