U Minh Đại Đạo

Chương 10

Bên trong căn phòng bày trí sang trọng, ở giữa đặt một cái bàn dài, trên cùng là một người đàn ông cầm pháp trượng bằng vàng xưa cũ, đồng thời dọc hai bên bàn gồm toàn những kỳ nhân dị sĩ thượng tọa mà bất cứ ai cũng đều toát ra cỗ năng lượng ba động kinh khủng.

Một lão giả tầm hơn 50 tuổi, ngồi cách không cái ghế phát biểu trước.

- Các ngươi đã tìm ra người kia chưa?

Không một ai trả lời khiến vị chủ tọa cầm pháp trượng thở dài.

- Aizz, ngày hôm đó, thái dương ảm đạm, toàn bộ vùng trời một mảng đáng sợ âm u, khí tức lạnh lẽo như cõi âm ti địa ngục, chắc chắn không chỉ là một Ám hệ thông thường xuất thế.

- Chúng ta phải tìm ra hạt giống này, nếu không phải người mình thì nhanh chóng giết chết, là phúc hay họa đều ở lúc này quyết định.

Người vừa nói là một thanh niên chừng 30 tuổi nhưng khí tức lại không kém bấy nhiêu so với những người ở đây, ngồi gần cuối hàng, gương mặt cương nghị, nhíu mày tỏ rõ quyết tâm.

Người đàn ông chủ tọa hướng mắt về một người khác hỏi.

- Bạch Nhãn Chân Nhân, ngươi cũng không soi được?

- Không được, có lẽ ở quá xa kinh đô chúng ta.

Trả lời là người đàn ông lớn tuổi có một bên mắt trái không còn lòng đen, nhìn qua có vẻ khá kinh dị.

- Thôi được rồi, tiếp tục tìm kiếm, tập trung chủ yếu vào lứa tuổi 12 vì người này vừa thức tỉnh thuộc tính.

- Vâng.

...

Vương Phong không biết được bản thân mình vô ý vượt qua được một kiếp nạn khôn lường, trong khi đó hắn đang mải miết đi vòng vòng khu thương mại Phú Lâm xem xét đủ thể loại mặt hàng.

...

Viện kiểm nghiệm và thức tỉnh Đại Lâm đang vào đợt nhộn nhịp nhất, mặc dù bình thường vẫn có không ít người đến thức tỉnh nhưng không thể so sánh với những đợt đầu năm thế này, thiếu niên, thiếu nữ từ khắp mọi miền trong tòa thành Đại Lâm đều tề tụ về đây để xác định tiềm lực và tương lai của mình.

Có không ít trường hợp sau một ngày liền quạ đen hóa phượng và ngược lại cũng có những người sa sút đến nỗi tìm đến cái chết.

- Chúc mừng Quy thiếu gia, tốc lực được đánh giá cấp A, nghe lão sư thường nói chính là linh thể vương giả thiên về Tốc độ, ngàn người hiếm thấy, tiền đồ vô lượng.

- Tất nhiên, thưởng cho ngươi

Quy Thiếu Thiện vô cùng hứng khởi khi nhận được giấy giám định, cấp A không phải tuyệt đối nhưng được xem là thiên kiêu chi tử một phương.

Thông thường một trong năm linh thể đạt được giám định cấp B trở lên liền có thể xem như tương lai sáng lạng, tiền đồ không thể hạn lượng được.

- Vậy Quy thiếu định xử hai tên kia thế nào.

- Lũ giun dế dám không cho ta mặt mũi chỉ có con đường chết, có điều Lăng giáo sư đã ra mặt, ông ta không phải dễ chọc nên tốt nhất vẫn đợi thêm một khoảng thời gian.

- Vâng, chúng tôi đã biết, nghe nói hắn đã vào được năm nhất, sợ gì thiếu cơ hội.

- Đúng, ngươi thông minh, ha ha ha

- Cảm ơn Quy thiếu.

...

Mặc dù sở hữu 500 Bạch Tinh nhưng nhìn lại giá cả đồ vật nơi này thực không đáng nhắc đến, tuy nhiên Vương Phong vẫn tiến đến hỏi một vài thông tin bổ sung cho trí não thiếu hụt của mình.

- Thưa quý khách, Hỏa Thạch cấp 3 này do một vị Tam Nguyên trung kỳ tinh luyện, công dụng có thể cung cấp năng lượng cho tu sĩ Hỏa hệ, tốc độ nhanh hơn so với hấp thu linh khí thiên địa hoặc Linh Thạch rất nhiều, đặc biệt nếu có vận may và phù hợp thì người hấp thu có thể nâng cao tư chất thuộc tính của mình

- À, thì ra là vậy, giá một viên này bao nhiêu thế

- 2500 Bạch Tinh.

- ...

Vương Phong nhanh chóng lui khỏi cửa hàng, hầu như những đồ vật cấp sau đều hơn giá trị cấp trước gần 10 lần khiến hắn nôn nóng muốn nhanh chóng phát triển tạo nghệ phù đạo của mình, đến lúc đó sẽ lo đủ sinh hoạt.

- Trở về thôi.

Đi dạo một vòng trở ra thì trời đã tối hẳn, Vương Phong vai mang ba lô, tay xách một phần cơm cho Đại Hùng từng bước quay về khách sạn.

Đêm đến thì kinh đô mới thực sự lộng lẫy, đèn đường được xây dựng khắp mọi nơi theo phương pháp cổ điển, dựa vào năng lượng mặt trời ban ngày để phát quang ban đêm, trên bầu trời lâu lâu lại xuất hiện một chiếc phi cơ bay qua lại tuần tra nhưng đặc biệt không hề gây ra bất kỳ âm thanh nào.

Hơn nữa còn có hành lang trên không dành cho người đi bộ, rất thích hợp cho những ai muốn đi dạo hoặc tập thể dục, cứ như vậy mà con người nơi này sống rất thoải mái.

Có điều đôi lúc vẫn tồn tại ngoại lệ, như hiện tại, một người đàn ông đang chỉ thẳng tay vào mặt một đứa nhỏ quát lớn.

- Mày muốn gì nữa, 1 vạn Gol còn không đủ cho cái hộp cũ nát này à, biến ngay

- Không, xin ông cho cháu thêm hút tiền nữa, người ta nói cần 5 vạn Gol mới đủ tiền làm phẩu thuật, xin ông cứu bà cháu với.

- Đã nói chỉ được bấy nhiêu thôi, biến ngay, không thì đừng trách ông mày ác.

Vừa nói người đàn ông mập mạp tay cầm một chiếc hộp hơi cũ kĩ xô thằng nhóc dáng vẻ cồm nhom té ngửa, một vài tên to con còn muốn tiến lại lôi nó ra khỏi cửa tiệm.

Vương Phong để ý đây là một cửa hiệu cầm đồ lớn, khách vào ra liên tục nhưng không ai thèm để ý đến sự việc đang diễn ra, chẳng biết bọn họ vô tâm hay thực chất người nghèo, kẻ yếu của thế giới này không đáng được tôn trọng. Tuy hắn không đại diện chính nghĩa nhưng phụ nữ mang thai, người già và trẻ nhỏ chính là những điều tối kỵ mà hắn luôn tâm niệm.

Thong thả bước lại gần đỡ đứa nhỏ lên vừa thuận miệng hỏi.

- Này ông chủ, có chuyện gì thế.

- Không phải chuyện của ngươi, biết điều thì biến.

Mở miệng liền quát tháo khiến hắn hơi nhíu mày, làm biếng nói chuyện với lão nên hắn quay lại cười nhẹ với thằng nhóc.

- Có chuyện gì thế, nói anh nghe.

- Dạ... hức hức... ông chủ ép giá nên em không muốn cầm đồ nữa nhưng ông ta không chịu trả lại... hức hức.

- Sao em biết là ép giá?

- Bởi vì đó là vật mẹ em lúc.. lúc còn sống quý nhất nên em nghĩ vậy.

Lúc này lão chủ tiệm mập mạp cười lớn khinh bỉ.

- Thì đúng rồi, nghèo hèn thì vật giá trị 1 vạn Gol đương nhiên phải quý.

Vương Phong không điếm xỉa đến lão, tiếp tục hỏi thằng nhóc.

- Mẹ em quý như vậy, sao em đem cầm.

- Do... do bà em bệnh nặng quá, bác sĩ nói không phẫu thuật sẽ chết...

Mỗi khi nói, thằng nhóc đều cố gắng tròn câu rồi mới khóc khiến Vương Phong xúc động, có lẽ nó thật sự cần một người tin tưởng, hơn nữa là một chỗ dựa.

- Thôi, em nín đi, để anh lấy lại.

Ông lão chủ tiệm nghe thấy liền lập tức gằng giọng.

- Thằng nhóc kia, mày tưởng mày là ai, tao không trả lại thì thế nào.

- Cầm bao nhiêu chuộc bấy nhiêu, không trả là không trả kiểu gì?

Vương Phong nhíu mày tức giận, một đám người vô tâm đã thôi, ức hiếp một đứa con nít để làm gì, chẳng lẽ thứ bên trong chiếc hộp có thể khiến hắn sống thêm được 1000 năm hay sao.

- Được, muốn chuộc phải không 2 vạn Gol, không có thì biến.

- Cầm đồ lãi 100% chưa đến mười phút, ngươi là muốn ăn cướp đúng không?

- Đúng thì sao, hôm nay mày chết chắc rồi, tụi bây đập nó.

Ba bốn tên to con khí thế bừng bừng, xắn xắn tay áo tiến về phía Vương Phong vung quyền ra cước tấn công.

- Nực cười, “Nguyên Mộc – Trói Buộc”

- Hắn... hắn là pháp sư, lui, lui lại.

Lão chủ tiệm thấy Vương Phong kết ấn liền quát đàn em lui lại, đắc tội ai cũng được nhưng với pháp sư thì thật sự khó nhằn, người bình thường căn bản vô phương đấu với tu sĩ.

- Bây giờ thì thế nào, mau trả lại cái hộp cho thằng nhóc, tôi sẽ trả phí 10%

Lão chủ tiệm nháy mắt với đàn em rồi tiếp tục cù cưa với hắn.

- Đừng tưởng có chút bổn sự thì có thể làm loạn ở đây.

Thằng nhóc thấy được một tràn liền sáng cả mắt nhìn hắn hâm mộ.

- Anh trai mạnh quá, bọn họ mấy người cũng không dám làm gì, thật lợi hại.

- Ha ha, cảm ơn nhóc

Vương Phong không ngờ được một thằng nhóc khen lợi hại, bình thường mấy người đồng trang lứa toàn bảo hắn phế vật, không thì nghèo kiết xác a.

- Ai, là ai dám lộn xộn ở địa bàn của Cửu gia.

Một lão giả bước xống từ chiếc xe sang trọng, rõ ràng chính nhờ tên đàn em vừa chạy đi cấp báo, không ngờ nhanh đến vậy.

- Bẩm Cửu Hoa đại nhân, là tên kia.

Lão giả tên Cửu Hoa chỉ thẳng mặt Vương Phong chất vấn, sau khi nói lại sự tình một hồi thì không khí căng thẳng vẫn không thuyên giảm.

- Ngươi? Ngươi là muốn gì. Dám xen vào chuyện Cửu gia, có điều nể tình ngươi là tu sĩ trẻ tuổi, bổn tọa không trách cứ, biến đi.

Hữu Sinh cười nhẹ bên trong, một con chuột nhắt ngu muội hơn 60 tuổi chưa đột phá được Tam Nguyên mà dám xưng tổn tọa, quá điên đảo rồi.

- Không được, cậu nhóc này chính là không muốn cầm nữa, trả lại đồ thì ta đi.

- Không biết điều, được, người chết thì thành câm

Không ngờ mới nói vài câu lão ta đã động sát tâm khiến Vương Phong giật mình, ý nghĩ thế giới này thật yên ả là cực kỳ sai lầm, nhìn xem mới đó đã có người đòi giết hắn rồi.

- “Thủy Trạch – Đại Thủy Pháo”

Đối phương kết ấn khiến Vương Phong cũng hiểu rõ đại cục không thể xoay chuyển được nữa nhưng mà lúc này cái cảm giác như thể mình mạnh hơn một chút lại ập tới, nhỏ lắm nhưng nhiều hơn mấy hôm trước một khoảng.

- “Nguyên Mộc – Khô Mộc Diệp”

Mặc dù Vương Phong kết ấn sau nhưng cũng không quá chậm trễ, “Đại Thủy Pháo” là một dòng nước cực mạnh xung kích thẳng về phía đối thủ,va chạm với chiếc lá vàng to lớn khiến mọi người xung quanh vội vàng tránh né.

- Sao có thể, rõ ràng một Pháp chú cấp 1 lại có thể cản được 80% công kích của ta

Lão giả ngưng đọng ngẫm nghĩ khi nhìn cả người Vương Phong đang ướt sũng, hơi lùi nhẹ về sau.

- Người trẻ tuổi có chút tạo nghệ nhưng vẫn không đủ lực, lần cuối cùng ta cho ngươi một cơ hội, đi hoặc chết.

Lời nói ngạo mạn vừa thốt ra khỏi miệng thì lão ta trợn tròn mắt run rẩy.

- Hừ... Vậy thì lão tử cũng cho ngươi một cơ hội, quỳ hoặc chết.

Đột nhiên giữa không gian đêm tối im lặng lại vang lên một thanh âm thiếu niên đầy kiêu ngạo nhưng ẩn chứa uy áp kinh người khiến cho ngoại trừ Vương Phong ai cũng run sợ, đặc biệt là lão giả vừa chạm trán với hắn dường như bị một ngoại lực nào đó tác động mạnh mẽ, thân thể run run hạ dần rồi một mực quỳ xuống tại chỗ.

Lúc này mặt mũi lão tái xanh, mồ hôi đổ xuống như vừa chạy bộ ngàn cây số, miệng cố mở ra nói tròn thành từng chữ.

- Vị đại nhân này, ta thật không có mắt mạo phạm công tử, mong ngài tha thứ

- Hừ... Giải quyết nhanh

- Vâng, vâng, tụi mày còn đứng đó.

Vương Phong hơi bất ngờ vì tên lười biếng này lại có nhã hứng ra hỗ trợ, cứ nghĩ mình ngạnh kháng một chút, nếu không được thì mới nhờ đến hắn.

Lúc này mọi chuyện đã dễ dàng xử lý nhưng hắn lại có thêm một khẳng định, đó là bản thân chẳng hề có khả năng vượt cấp đánh bại đối thủ như các nhân vật chính khác gì cả, toàn là lừa gạt, giờ thì tốt rồi, người như chuột lột.

Vương Phong nghĩ gì đó trong đầu rồi tự mỉa mai.

- Chắc nhân vật chính là một người khác và ta sẽ là một trong những người hỗ trợ hắn đi lên đỉnh phong chăng?

-

Ma Kiếm Zamato không nhịn được nhìn kẻ trên danh phận là chủ nhân mình đang tự kỷ.

- Hừ... như thằng điên, ngươi đọc nhiều quá riết thần kinh rồi

- Sao ngươi biết ta đọc nhiều?

- Hừ... từ khi ngươi chào đời, ta đã ở bên trong người rồi, không chỉ ngươi mà ai cũng có hộ mệnh giả cả, tùy vào có cơ hội chạm vào đá thức tỉnh hay không mà thôi.

- Thì ra là thế, vậy rõ ràng trước giờ ta không cô đơn nhỉ?

- ...

Tên chủ tiệm rốt cục chịu lấy ra cái hộp trả cho thằng nhóc và chỉ lấy đúng một vạn Gol tiền vốn, Cửu Hoa cũng không dám hó hé nửa lời vì hắn nghĩ vị đại năng lúc nãy không kém gì trưởng lão trong tộc, vì một món đồ vật chưa rõ công dụng lại gây sự với địch nhân lớn như vậy thì cái được khó bù cái mất.

Thằng nhóc trơ mặt không hiểu gì sất nhưng thấy mấy người kia cung kính như vậy liền nghĩ anh trai giúp mình hẳn rất cường đại.

- Anh trai mạnh quá, em muốn sau này cũng được như vậy

Không biết sao hắn lại thấy đây không phải một lời cảm thán thông thường mà ẩn chứa cả một lý tưởng. Chẳng rõ việc mình sắp làm là đúng hay sai nhưng cũng vì duyên xảo hợp, gieo một nhân tình biết đâu sau này gặt được nhân tâm.

- Ở đây có 300 Bạch Tinh tương đương 30 vạn Gol, cầm lấy để chữa bệnh cho bà và xin vào học viện huấn luyện tu sĩ, nếu được hãy cố gắng.

- Anh... anh cho em thật hả

- Ừ, cầm đi.

- Em, em cảm ơn.

Thằng nhóc nhanh chóng tiếp lấy, phải biết số tiền này đối với một người bình thường rất khó có được nhưng cho dù thằng nhóc không ngại ngần cầm lấy, không có nửa câu khách sáo thì hắn vẫn tin tưởng.

- Tạm biệt, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.

- Em đội ơn anh cả đời, không bao giờ quên, nếu có thể ngày sau trả anh gấp một vạn lần.

Vương Phong đi rất xa rồi mà thằng nhóc vẫn còn ngơ ngác không tin được trên đời lại có người đối tốt với nó như vậy, từ khi mẹ mất thì bà chính là người duy nhất luôn kêu nó “bảo bối”, còn lại là khinh thường gọi đồ “nghèo hèn”, “mồ côi”, “không có ăn học”...

- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Nó lẩm bẩm câu nói cuối cùng của ân nhân mặc dù không hiểu ý nghĩa rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment