U Minh Đại Đạo

Chương 41

Thời tiết vẫn còn vươn vấn khí trời tươi mát của mùa xuân khiến cho con người ta thoải mái, ít nắng, không mưa, gió nhè nhẹ thổi, quả thực chẳng còn mong đợi gì hơn nhưng đối với những học viên đã trượt ở trận đấu ngày hôm qua thì thời điểm này chính là lúc họ phải cố gắng 200% giới hạn của mình để chiến thắng bằng mọi giá.

Chỉ cần chính thức trở thành học viên năm hai, học viên sẽ được ưu tiên một lần đến thư viện để lựa chọn 2 ngọc giản bản sao của bất kỳ pháp chú thuộc tính nào, tuy nhiên phẩm chất chỉ từ Cao kỹ trở xuống. Phải biết nếu chỉ là một tu sĩ bình thường suốt ngày lao đầu chăm lo việc học tập và thi cử thì điều này cực kỳ quan trọng, giá thành vật phẩm ở bên ngoài bán đều đắt đỏ.

Hôm nay mọi người đã nhận thức được kiểu cách của học viện nên sớm đứng trước cửa phòng để chờ đến giờ thi, không cần phải lộn xộn chạy rần rần nữa.

Trải qua một đêm sử dụng Phục Nguyên Đan khiến năng lượng nội tại trong cơ thể Vương Phong tăng lên rất nhiều, gần như sắp đến lúc đột phá vào trọng thứ hai, khí thế sung túc, cơ thể tràn ngập năng lượng.

- Hy vọng hôm nay suông sẻ.

- Ngươi không tự tin sao? – Hữu Sinh nhẹ giọng hỏi.

- Không phải, chẳng qua là hơi hồi hộp.

Nói rồi nghe thấy tiếng báo hiệu nên Vương Phong bước nhanh vào căn phòng đã được chỉ định, đối thủ của hắn vẫn chưa đến, không biết lần này sẽ là ai.

Hơn năm phút sau, cánh cửa bật mở, người đi vào là một thiếu niên khỏe mạnh, không đến nỗi cơ bắp như Đại Hùng nhưng khí thế từ người này phát ra cực kỳ hưng thịnh, từng bước đi của hắn như chứa đầy uy áp của cường giả, có thể nói trong giới đồng trang lứa từ trước đến nay hắn gặp thì người này là phi phàm nhất.

Vài phút trôi qua vẫn chưa ai động thủ, thiếu niên kia hơi nhíu mày như không hiểu điều gì đó.

- Ngươi không đầu hàng sao? – lời của hắn không mặn nhạt, không khinh không ngạo mạn mà cực kỳ tự tin

Vương Phong ngạc nhiên trước thái độ vô định kia, trong lòng kinh nghi dâng lên một cảm xúc lo lắng.

“Đối phương rất mạnh, phải cẩn thận”

Thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, thiếu niên kia có hơi giãn cơ mặt rồi gật gù.

- Cũng có chút bổn sự nhưng chỉ vậy thì chưa đủ.

- Mời. – Vương Phong trầm giọng đáp lại để mở màn cuộc chiến.

Cả hai bắt đầu lâm vào bầu không khí căng thẳng, vốn dĩ Mộc hệ không thiên về tấn công nên Vương Phong luôn muốn đặt bản thân ở thế bị động, vừa có thể ước lượng sức mạnh của đối thủ vừa không hiển lộ nhược điểm của mình.

Ngay lúc đó, thiếu niên nhẹ nhàng thở một hơi rồi bắt đầu ngưng kết ra pháp chú, đáng nói là tốc độ nếu so với Vương Phong thì không thua kém gì.

- “Hỏa Diễm – Thiên Hỏa Thiêu Thuật”.

Vương Phong có hơi nghi hoặc nhớ lại đã gặp pháp chú này một lần, lửa này không đơn giản như bình thường mà còn kèm theo trạng thái "thiêu đốt", duy trì khá lâu và đặc biệt cường lực rất dữ dội.

Không thể chậm trễ, cũng may sàn đầu khá rộng nên thời gian công kích tiếp cận cũng đủ để hắn hoàn tất pháp chú của mình.

- “Nguyên Mộc – Khô Mộc Diệp”

Một phiến lá màu vàng thật lớn chắn ngay trước người Vương Phong để cản lại dòng lửa dữ tợn kia nhưng lạ thay vẫn chỉ vừa đủ triệt tiêu nó chứ không hề dành được chút ưu thế.

- “Hỏa Diễm – Phi Hỏa Trùng Thiên”

Uỳnhhhh...

- A....khục khục

Vương Phong bật mạnh người ngã lăn ra sàn bởi một đòn công kích bất ngờ, khoảng áo trước ngực đều không còn nguyên vẹn mà cháy xém tất thảy, khóe miệng cũng ứa ra vài dòn máu tươi.

- Ngưng tụ hai pháp chú một lượt. – hắn kinh ngạc thốt lên nhưng cũng không chậm trễ đứng dậy

- Ồ, vẫn còn chịu đựng nổi, khá đấy. – thiếu niên biểu tình lãnh đạm.

Bản thân thật bất cẩn khi không chịu tập trung quan sát đối thủ nhưng hắn cũng không dám mở song nhãn của mình ra vì sợ camera tứ phía bắt được thì toi.

“Cẩn thận hơn mới được”

- “Nguyên Mộc – Trói Buộc” 

Lần này là Vương Phong tấn công trước bằng một pháp chú có thể khống chế đối thủ bằng những sợi dây leo rất dài.

- Hừ, trò mèo “Hỏa Diễm – Phi Hỏa Trùng Thiên”

- Chính là lúc này, “Nguyên Mộc – Đại Thụ Ngàn Cân”

Năm dòng lửa không khó để hóa giải những sợi dây leo nhỏ bé nhưng thiếu niên kia lại giật mình khi thấy đối thủ cũng đủ khả năng kết hai pháp chú cùng lúc như mình, một khúc cây rất lớn đang từ trên đầu rơi xuống nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh.

- Có chút bổn sự, “Nộ Vương Quyền Pháp – Chấn Sơn Hà”

Ầmmmmm... ầmmm

Vương Phong trơ mắt nhìn khúc cây của mình bị một đấm của đối thủ đánh gãy, phi thường kinh ngạc, chắc chắn có huyền cơ bên trong nhưng lúc này hắn không thể xao nhãng được.

- “Nguyên Mộc – Diệp Vũ Trùng Thiên” “Nguyên Mộc – Khô Mộc Chưởng”

Hàng ngìn những chiếc lá cứng như sắc thép bén nhọn được kiến tạo từ pháp chú nhắm thẳng vào thiếu niên đánh tới và cộng hưởng với chúng là một dòng xung lực màu lục cực mạnh, ở đây toàn những con bài Vương Phong thường sử dụng.

- “Hỏa Diễm – Viêm Dực Bạo Thể” “ Hỏa Diễm –Phi Hỏa Trùng Thiên”

Thiếu niên không biết từ đâu mọc ra đôi cánh tạo bằng ngọn lửa y hệt như loài phượng hoàng trong truyền thuyết, quạt một cái lập tức những công kích hướng tới tan thành mây khói khiến Vương Phong hốt hoảng, chậm nhịp trong giây lát, ý rằng bản thân ngoài việc sử dụng pháp chú có tư chất cao lại có hỗ trợ của Chiến lực siêu phàm mà vẫn không thể địch lại, thậm chí hai đánh một.

- “Nguyên Mộc -...”

Uỳnhhhh....

- A... khục khục

Lại lần nữa hắn ngã sõng soài ra đất bởi cùng một chiêu thức, hiện trạng đã quá tệ, người hắn đầy những vết thương cháy xém, nếu không nhờ vào Ngự lực tốt thì có lẽ không nhẹ như vậy.

“Tại sao lại như vậy...”

Vương Phong lồm cồm bò dậy dưới ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, có điều chỉ thoáng qua như một cơn gió nhẹ, không mấy để tâm đến.

Năng lượng nội tại vẫn còn nhưng không nhiều nữa nên Vương Phong quyết định phải cực kỳ cẩn trọng và tận dụng tối đa những gì mình có thể.

Dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân bắt đầu di chuyển xung quanh người thiếu niên, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đến mức độ này.

- “Nguyên Mộc – Mộc Long”

Con rồng to lớn, sinh động được kiến tạo từ rất nhiều sợi dây leo cứng cáp bện với nhau thành một khối, hình thù rất giống lại có thể tự động di chuyển định vị kẻ địch, thoải mái tấn công, đây chính là pháp chú cấp 2 tối thượng duy nhất mà sư phụ hắn để lại.

Thiếu niên thấy một màn này thì triệt để bỏ qua sự xem thường, tập trung nhìn cự vật trước mặt, không nghĩ đến trong kỳ sát hạch này lại có người buộc bản thân phải xuất ra hết thực lực thế này.

- “Hỏa Diễm – Nộ Hỏa” 

Cầm trên tay một quả cầu lửa được tạo từ pháp chú, mỗi lúc càng lớn hơn khi nhai nuốt năng lượng của người thi pháp, đến khi Mộc Long há ra cái miệng khô khốc thì thiếu niên nhân cơ hội thảy mạnh vào ngay đầu nó, có điều lúc này cũng là thời điểm mà Vương Phong chờ đợi.

- “Nguyên Mộc – Trói Buộc”

Những sợi dây leo nhanh chóng quấn lấy một tay còn lại của thiếu niên, thì ra khoảng cách giữa hai người đã được kéo lại rất gần nhưng bởi vì Mộc Long che khuất và câu kéo tầm nhìn nên thiếu niên chẳng để ý đến.

- Không ổn. 

Lần này biểu tình gương mặt thiếu niên đã đổi thành lo lắng, cảm giác tự tin hay thờ ơ đều biến mất không còn một mống, thực chẳng thể ngờ đến ở Đông Hạ này tồn tại người cùng độ tuổi có thể sánh ngang với hắn.

- “Nguyên Mộc – Khô Mộc Chưởng” | “Diễm Hỏa – Thiên Hỏa Thiêu Thuật”

Cả hai cùng hét thật lớn khi Vương Phong chợt nhảy lên cao vừa kết chú đánh ra vừa như muốn nương theo lực đó mà tiếp cận đối thủ, thiếu niên thấy thế cũng nhanh chóng tụ ra năm ngọn lửa lớn chống lại nhưng ngay lúc hai dòng năng lượng triệt tiêu thì Vương Phong đã xuất hiện bên cạnh thiếu niên, chính là muốn dùng công kích vật lý để đánh bại đối thủ bởi vì sau vài lần giao tranh đã nhận ra thực lực đối phương mạnh hơn hắn quá nhiều. 

Thiếu niên cũng không phản ứng chậm chạm mà thi triển pháp chú cơ bản, dùng chính năng lượng Hỏa hệ của mình đốt đi mấy sợi dây leo rồi tiếp lấy cú đánh của Vương Phong.

Huỳnhh huỳnhhh...

Cả hai quyền đấm cước đá như những võ sĩ chuyên nghiệp, chẳng ai bận tâm đến chuyện sử dụng pháp chú nữa vì thật tình là không có thời gian.

Vương Phong càng đánh càng hăng cho đến khi xác định được thực lực đối phương không thể so với mình thì càng vận dụng triệt để lợi thế, hoàn hảo áp đảo đối thủ ngày càng thối lui.

- Hayaaa... – Vương Phong hét lớn vung cước thật mạnh vào giữa ngực đối thủ khiến hắn ta lảo đảo mấy bước về sau.

Cơ hội đã đến liền không thể bỏ qua, dùng sức bật người khỏi mặt đất để lấy đà cho một cước cuối cùng nhưng khi đó đột nhiên thiếu niên lại nở một nụ cười với hắn, Vương Phong trong lòng kinh nghi nhưng đã không còn kịp.

- “Nộ Vương Quyền Pháp – Chấn Sơn Hà”

Một quyền, chỉ duy nhất một quyền đánh văng Vương Phong vô lực bay xa mấy chục mét, toàn thân rã rời đau nhức, ê ẩm, thậm chí thất khiếu còn muốn chảy ra máu tươi.

“Mình thua rồi...” – Vương Phong thực tình không muốn thừa nhận nhưng cơ thể không còn đủ sức để ngồi dậy tái chiến nữa, chỉ hận bản thân sao lại quá hời hợt, quên mất một chiêu mà đối thủ đã từng dùng, mặc dù lần đầu tiên hắn không nghe rõ nhưng cứ nhiên là thấy được uy lực của nó mạnh thế nào, vậy mà lại chọn phương pháp đánh cận chiến, rõ ràng vào ngay sở trường của người ta. 

Đã vậy bản thân còn không biết đề phòng, thấy thiếu niên liên tục lùi bước thì ngỡ rằng người ta yếu, chẳng qua là đang đợi một kết cục như hiện tại.

Vương Phong không khóc và cũng không định khóc nhưng trong ngực vẫn nghẹn một nỗi đau gì đó khó tả, dường như hắn vừa phụ lòng tin, tình thương của rất nhiều người dành cho hắn. 

Chợt nghĩ nếu như chẳng có những thiên phú khác ở trên người thì bản thân hắn cũng chỉ là một kẻ tầm thường, không hơn không kém và kết cục chính là sự thất bại dù cho đã cố gắng thay đổi chiến thuật rất nhiều.

Hữu Sinh không dám an ủi Vương Phong lúc này nhưng vẫn còn một người khác.

- Hừ... mới thất bại một lần mà ngươi trở thành kẻ tự ti sao?

- Ta không thành kẻ tự ti, chẳng qua muốn nghiêm khắc với bản thân một chút, ngẫm lại mình đã thiếu cái gì. – Vương Phong ngồi dậy trả lời, phủ phủi mấy lớp bụi trên người mình, thiếu niên kia đã đi từ lâu.

- Hừ... thiếu cái gì sao? Chính là kinh nghiệm đấu tay đôi và phản ứng nhanh. Kẻ có thực lực như vậy hẳn là con cháu thế gia nên từ nhỏ đã được huấn luyện rất kỹ, ngươi so với chúng còn cánh một đoạn đường dài.

- Nếu lúc nãy ta không nóng vội tung một cước cuối cùng thì sao?

- Hừ... thì người vẫn thua do không chịu phối hợp giữa vừa đánh tay đôi vừa kết pháp chú, bởi vì kẻ kia...

- Thức tỉnh Quyền đạo, đúng không? – Vương Phong vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói

- Hừ... ngươi biết? Vậy sao vẫn thất vọng? Đối phương là dùng tất cả thực lực, còn ngươi thì xuất được mấy phần?

- Cảm ơn ngươi đã an ủi nhưng dù thế nào thì cũng thua rồi, tuy nhiên nhờ vậy mà ta rút ra rất nhiều kinh nghiệm, bình tĩnh và biết được thế mạnh của bản thân là những điều tiên quyết, nhưng mấu chốt lại nằm ở chỗ có nắm được nhược điểm của đối thủ và chờ đợi thời cơ hay không, như ta vậy, những phút cuối đã lộ ra quá nhiều sơ hở, chủ quan mà bại.

Lúc này, tâm trạng Vương Phong vẫn còn ngổn ngang nhưng đã có nhiều quyết tâm hơn trước, lần này trở về phải nỗ lực hơn gấp mấy lần thì mới đủ để không bao giờ lặp lại thất bại ngày hôm nay nữa.

Chợt nhớ đến một điều gì đó, hắn liền hỏi.

- Mọi người chắc không vì thế mà xem thường ta chứ?

Không đến năm giây đã có người truyền âm cho Vương Phong.

- Dĩ nhiên, chủ nhân là không dùng đến Ám hệ mà thôi. – giọng nói Youko như trẻ con, rất dễ thương

- Chủ nhân luôn là người đáng kính nhất, Chiến Thần không phải là kẻ luôn luôn chiến thắng mà là người sau mỗi lần thất bại lại trở nên mạnh hơn. – Titania vẫn như vậy, nghiêm túc nhưng rất ấm áp

- Ta nói ngươi nghe, ta mới không muốn cả đời ngươi đều bằng phẳng mà đi lên đỉnh phong thế giới, phải như thế này, gập ghềnh một chút để sau này có cái mà nhớ đến, có động lực để vượt qua những thử thách lớn hơn, giờ về nghỉ ngơi đi, xin hết. – Hữu Sinh hơi ồn ào một chút nhưng vẫn là người bạn tốt nhất nhỉ.

- Hừ... ngu ngốc. – và hắn không muốn bình luận về ý kiến của kẻ này.

Lấy một bộ đồ mới thay rồi xách balo ra về, một ngày hôm nay hẳn sẽ in mãi trong đầu Vương Phong hắn.
Bình Luận (0)
Comment