U Minh Đại Đạo

Chương 46

Buổi tối, Vương Phong nhẹ nhàng rời khỏi nhà tiến về hướng khu nghĩa địa Cấm Sơn, nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều người đến viếng, nhang khói, đèn hoa không ngớt nên so với Châu Thành mộ địa thì âm khí không bằng, có điều chỉ bấy nhiều cũng đủ giúp hắn ngưng tụ thành Ma Chủng rồi.

Xung quanh khu nghĩa địa hầu như không có bất cứ người nào sinh sống nên trông rất vắng vẻ, cũng chẳng ai dám lảng vảng quanh khu vực này lúc nửa đêm nên hiện tại chỉ mỗi hắn lững thững từng bước tìm địa điểm thích hợp để luyện công pháp.

Từ khi Địa Ngục U Minh Ám tồn tại trong cơ thể, Vương Phong chẳng còn biết sợ hãi bóng tối hay tà khí là gì nữa vì chúng nếu không phải môi trường hỗ trợ chiến đấu, luyện công thì chính là vật đại bộ giúp bản thân đột phá, càng ngày còn như hình thành một chút cảm giác thân thuộc, y hệt hắn vốn dĩ được sinh ra từ bóng tối, từ tà khí... à không là địa ngục mới hoàn hảo.

- Nơi này đi. 

Ngồi xuống một gốc cây bị bao phủ bởi nhiều tầng âm, ma khí dày đặc, thông qua Âm Dương nhãn hắn thấy được nơi này mật độ cao nhất, cũng là nơi trung tâm của nghĩa địa nên chẳng còn chỗ nào thích hợp hơn nữa.

- Ma Chủng Chi Cảnh cần hai thứ để luyện thành, một là năng lượng Ám hệ nội tại làm vật dẫn, thứ quan trọng nhất vẫn là tà khí, cả hai quyện vào nhau, kết hợp, tạo ra hạt giống âm tính cực độ, từ từ phát triển như một sinh vật sống thực sự.

Vương Phong vừa lẩm nhẩm kiến giải cùng khẩu quyết bắt đầu ngưng luyện Ma Chủng bên trong cơ thể, đặc biệt nằm rất gần hai bể chứa năng lượng Ám hệ để quá trình trao đổi, vận chuyển sau này có thể diễn ra nhanh chóng hơn.

Hơn nửa giờ kể từ lúc bắt đầu, gương mặt Vương Phong đổ đầy mồ hôi, cả môi cũng tím tái lại một tầng do ma khí bị hắn tham lam hút lại rất nhiều khiến cho ảnh hưởng đến sắc diện bên ngoài chút ít nhưng sẽ chẳng có nguy hại vì linh thể của hắn tổng hợp tất cả gọi là U Minh Chí Tôn thể, tà vật chỉ có thể làm thực phẩm chứ không cách nào tổn hại đến.

Ma Chủng khá nhỏ, cỡ một viên đậu phộng màu đen hoàn toàn, ngay từ lúc hình thành thì Vương Phong đã cảm nhận được nó bắt đầu chuyển hóa phát triển rất dữ dội.

- Đã vậy thì tranh thủ đột phá vào Ma Thụ Chi Cảnh nhỉ? – Vương Phong vừa nghĩ vừa làm, dù sao yêu cầu duy nhất là Nhị Nguyên, hiện tại hắn dư sức.

Tiếp tục hấp thu tất cả tà khí xung quanh để tôi luyện Ma Chủng, những việc này không chỉ đốc thúc việc phát triển của nó mà còn giúp Ám hệ của Vương Phong tinh tiến rất nhiều, may mắn nhờ vào sự việc lần này mà hắn tìm được nơi luyện tập Ám hệ tốt nhất và cũng chẳng ngờ rằng cuộc đời mình từ nay về sau sẽ ít nhiều gắng liền với những khu vực nghĩa địa, tuy nhiên hắn hết sức tôn trọng, đơn thuần luyện tập và không hề làm bất cứ việc gì náo loạn, cả Hữu Sinh cũng được dặn kỹ không được ồn ào khi đến đây.

Ma Chủng lớn lên thần tốc, bắt đầu nảy ra mầm con nhú lên rồi cứ qua vài giờ liền cao hơn một chút, nếu có bất kỳ cao tầng nào của Tà Ma Tông ở đây sẽ cực kỳ kinh ngạc vì đổi lại là bọn họ ngày trước phải mất ít nhất một năm trời mới hút đủ lượng tà khí cần thiết để Ma Chủng sinh sôi nảy nở.

Dù nhắm mắt thiền định nhưng vẫn ở trạng thái tu luyện cực độ nên đến khi hoàn tất thì Vương Phong có chút mệt mỏi, mắt mở không lên nhưng thành quả đạt được rất tốt, cuối cùng trong cơ thể hắn đã tụ được Ma Thụ có hình dạng như một cái cây chết khô, nhỏ nhỏ đen kịt, tuy vậy tà khí bên trong cực kỳ cường thịnh, nếu hắn muốn liền có thể thôi động nó toát ra ngoài cơ thể, kiến tạo môi trường.

Xong xuôi mọi chuyện đã gần 5 giờ sáng, Vương Phong lật đật quay trở về nhà, chuẩn bị vài bộ quần áo, thông báo cho mẹ và dì một tiếng rồi bắt đầu khởi hành đến trung tâm thị trấn tiếp nhận nhiệm vụ với nhóm Tống Uyển.

- Haizzz... buồn ngủ quá... chốc nữa lên tàu điện ngươi canh ta ngủ một chút.

- Ừm, ngủ đi, đừng quá sức, còn không biết nhiệm vụ lần này thế nào, sao ta cứ thấy lo lo.

Hữu Sinh mạng theo Hắc Vân ra ngoài, ngồi trong khoang tàu đùa giỡn để Vương Phong ngủ ngon một chút, càng ngày nó càng thấy người đệ tử của lão chủ nhân này thuận mắt, không quá nổi bật về thứ gì nhưng hầu như tốt đều, chẳng qua có hơi nhân từ một chút, tuy nhiên có tên hộ mệnh giả kia thì điểm này có thể trung hòa được.

- Coi bộ cái duyên của lão chủ nhân thật tốt. Tiên đoán của Tinh Cực Tiên Tử quả nhiên chính xác, súc sinh Kiều Vẫn, ngày chết của ngươi nhất định không còn xa nữa.

Vương Phong nếu còn thức hẳn sẽ giật mình vì chưa bao giờ Hữu Sinh lộ ra một bộ mặt dữ tợn như vậy, cứ như đối với người sở hữu cái tên kia hận ý đầy trời, muốn lóc xương xẻ thịt.

Tàu điện siêu tốc tới nơi cũng đã 8 giờ, Tống Uyển đã đợi Vương Phong gần một tiếng nên không thể chậm trễ nữa, lập tức lên đường ngay, đặc biệt lần này đội trong đội có đến tám thành viên, thêm Trần Bắc và hai chị em họ Tần. 

Tính ra lần này thực lực toàn đội không tệ, có đến 4 Tam Nguyên gồm Tống Uyển, Tống Thiết, Hàn Toại và Tần Phương Nghi, còn lại Nhị Nguyên, đặc biệt mỗi người đều có sở trường riêng nên rất dễ hoạt động.

Ngồi trên chuyến xe hướng về cửa Bắc của thị trấn, Hàn Trung chăm chú nhìn Vương Phong đầy vui vẻ, cả ngày hôm qua giành tất cả thời gian để lãnh ngộ kiến giải bên trong ngọc giản và thật không ngờ điều hắn mơ ước từ nhỏ đã trở thành sự thật, ngộ được Cung đạo – thứ mà người ta luôn nhắc kèm theo một thiên tài nào đó, thật muốn thông báo cho mọi người biết nhưng vẫn muốn làm bất ngờ một lần mới hấp dẫn.

Vương Phong không phải dạng người tinh ý nhưng nhìn Hàn Trung tâm trạng cực tốt, khác hẳn hôm qua như vậy liền đoán được đối phương đã thành công, trong lòng lại vui vẻ thêm mấy phần. 

Cầm chiếc điện thoại trên tay, Vương Phong vừa nãy được tiểu đồng giới thiệu một trò chơi online cực kỳ ăn khách ở gia đoạn hiện tại, phần thưởng không chỉ đơn thuần chỉ được dùng trong game mà còn có thể quy đổi sang một số vật phẩm giá trị ở bên ngoài, có cả pháp chú, vũ khí... dĩ nhiên không phải dễ và hắn đang đánh chủ ý đến một món có tên là Cửu Trùng Thiên Kiếm Pháp, phẩm chất đạt đến Hoàng cấp – cao giai (~ 9). 

Lại nói cái trò này quả thực không đơn giản, nếu chơi kiểu nông dân cày chăm chỉ 24/7 thì cũng có thể làm ra được đủ tiền nuôi sống gia đình, tuy nhiên nếu muốn đổi lấy mấy vật phẩm cực tốt thì phải đút vào không ít, ví như Hữu Sinh đã tự ý nạp vào nhân vật của nó cả 10 Lục Tinh.

Về nội dung, game có tên là Khởi Nguyên Quần Thần, chơi theo lối tựa tựa như YugiOh, tuy nhiên thẻ bài không phải quái thú mà mô tả lại hình ảnh của những vị đại năng nổi tiếng toàn đại lục Khởi Nguyên, cũng nhờ vậy mà Vương Phong có thêm chút hiểu biết về thế giới, nào là Tam Nhãn Chiến Thần, Vĩnh Sinh Đế Tôn, Tu La Diệt Thần Vương... hình ảnh sắc nét, lối chơi hay, phần thưởng cao cấp nên rất thu hút, chẳng qua là hắn không có thời gian nên đành để mấy đứa nhóc trong nhà chơi hộ vậy.

Đang tập trung chơi game thì đột nhiên phía đối diện hắn có người cất lời.

- Cậu là Vương Quang nhỉ? – là Trần Bắc.

- Vâng, xin chào.

Vương Phong lịch thiệp đưa tay ra làm quen nhưng đối phương dường như không muốn cho hắn mặt mũi, chỉ cười mỉa rồi nói tiếp.

- Xin lỗi, tôi chỉ muốn dặn cậu có phiền phức thì đừng tìm tôi, tự ai nấy lo nhé.

Trần Bắc một lòng khinh miệt kẻ có phong cách ăn mặc dị hợm trước mặt này, đặc biệt không hiểu tại sao Tống Thiết nhiều lần nạt nộ cậu vì lỡ lời động đến, chẳng qua một tên Nhị Nguyên trị liệu sư thì có gì hiếm lạ, bản thân cậu không chỉ trị liệu sư mà còn sở hữu Linh Thủy hiếm có.

Vương Phong thấy mình không được hoan nghênh liền rút tay lại, có hơi quê nhưng cũng chẳng để tâm lắm, loại người này không sớm thì muốn cũng sẽ bị xã hội trừng trị, hắn mới không rảnh để bận lòng.

- Này Trần Bắc, lần này chúng ta hoạt động theo đội nên đừng có tùy ý. – Tống Uyển nhẹ giọng nhắc nhở trong khi ngoài Hàn Toại thì hầu như không ai dành cho cậu ta một ánh nhìn thiện ý.

Thấy vậy, thiếu niên tóc dài vẫn không kiềm được tính tự mãn của mình mà tiếp tục.

- Làm sao vậy? Tên dị hợm này thì có gì hay ho chứ? Nói một chút cũng không được?

- Đủ rồi. – Tống Uyển nghiêm giọng, thực tình nếu không phải đã đi chung trong vài nhiệm vụ trước thì lần này cô cũng không muốn gọi cậu ta.

- Thì đủ... hừm. – Trần Bắc khinh khỉnh nhún vai.

Vương Phong vẫn một mực cày game, cũng may số hắn không đến nỗi nhọ, vừa vào đã được ngay Bách Hoa Tiên Tử (Công 25 – đánh giá A), nếu đem bán ra thì sẽ thu được vài điểm thưởng để đổi lấy vật phẩm, có điều lúc này chưa cần thiết, nghe Hữu Sinh chia sẻ kinh nghiệm thì với Bách Hoa Tiên Tử, Vương Phong có thể suông sẻ ở giai đoạn đầu, tuy nhiên muốn kiếm đủ điểm thưởng phải đấu PvP, cấp bậc càng cao thì điểm mỗi trận thắng càng nhiều, dĩ nhiên thua cũng sẽ bị trừ nhưng chỉ bằng 1/3 thắng mà thôi.

Hơn năm giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng đoàn xe cũng đến cổng Bắc của thị trấn, đây là khu vực tập trung dân cư ít ỏi nhất vì nằm sát địa phận của dãy núi tuyết Hoàng Sơn, khí hậu cực kỳ khắc nghiệt nhưng được cái bất kể điều kiện thiên nhiên là gì đều kèm theo lợi tức đặc biệt, ví như ở sâu bên trong dãy Hoàng Sơn có một ngôi làng suốt quanh năm sống trong băng tuyết nhưng vẫn bình ổn an cư lạc nghiệp mấy ngàn đời qua.

Nghe nói người dân trong làng sau mỗi đợt bão tuyết qua đi sẽ mang ra rất nhiều vật phẩm trân quý để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, thậm chí còn đủ sức mua sắm dụng cụ dành cho tu sĩ... 

Vương Phong nghiên cứu bảng thông tin mà Tống Uyển gửi qua bởi vì đó là làng Cửu Tuyết Sơn – nơi đội hắn thực hiện nhiệm vụ lần này, di tích mới được người dân vô tình phát hiện sau một cơn bão tuyết mạnh, toàn bộ thủy lợi quanh vùng bị đóng băng hoàn toàn và tại một thác nước lớn nhất thường được rất nhiều yêu thú canh giữ cũng chẳng ngoại lệ, không ngờ cuối cùng lại lộ ra một cái hang động hùng vĩ. 

Từ cổng thành mà đến được di tích kia mất không ít thời gian nên mục tiêu của hôm nay là nhanh chóng tiến về phía làng Cửu Tuyết Sơn để dừng chân qua đêm, sau đó ngày mai mới chính thức thâm nhập, kỳ sát hạch của Đông Hạ còn đúng 6 ngày, hy vọng sẽ kịp.

“Đòi phen Gió tựa, Hoa kề

Nửa rèm Tuyết ngậm, bốn bề Trăng thâu”

Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt quả thực thích hợp để diễn tả nơi tọa lạc tựa thế ngoại đào viên của làng Cửu Tuyết Sơn này, nằm trên ngọn núi tuyết với dãy cầu thang cao vút, từng bước ngập nghềnh, xung quanh cây cối phủ đầy một màu trắng xóa, đặc biệt chim chóc không ít, khí trời se lạnh cùng với ánh trăng khi đêm rũ, quá tràn đầy cảm hứng với thi nhân, thi sĩ.

Có điều Vương Phong hắn không phải nên đã chui vào giới chỉ để luyện tập Mộc hệ, bên ngoài thực lạnh tới thấu xương, dù cho có muốn đi uống một chén với nhóm Tống Thiết cũng đành bỏ qua bởi phải vận ít nhất ba lớp vải thì may ra chịu nổi.

- Yếu, yếu quá, ta ra ngoài xem xét mua chút đồ cho Hắc Vân đây, nghe nói vùng này có loài Thái Âm Cự Mãn độc tố khá mạnh, cho nhóc ăn sẽ đột phá lên hậu kỳ, tiến triển dạo này có chút chậm chạp. – tiểu đồng xuất hiện bên cạnh Vương Phong đang ngồi thiền.

- Được, ngươi đi nhìn thử xem, xin lỗi nhé nhóc, dạo này ta bận quá không đi săn yêu đan được.

Hắc Vân vui vẻ híp mắt, liếm mặt Vương Phong rồi được Hữu Sinh bế đi ra ngoài. Cả hai lâng la đi khắp làng xóm, nơi này được lát đá gạch xen kẽ trông phi thường cổ điển nhưng lại cho người ta cảm giác chậm rãi, tận hưởng được cái nhịp của cuộc sống này.

Đi được vài đoạn, cả hai bắt gặp một lễ hội nhộn nhịp, thí điên thí điên chạy vào chơi quên trời quên đất mãi cho đến khi có một người đặt tay lên vai Hữu Sinh nói.

- Này, nhóc con, đem thứ trên cổ ngươi cho gia, gia sẽ trả giá 10k Gol, thế nào?

Quay lại thì ra là tên thanh niên mảnh khảnh quấn trên người chục lớp áo bông, theo sau còn có mấy tên hộ vệ to con vạm vỡ, nét mặt lai giả bất thiện, kiểu không phải hỏi mà ra lệnh.

- Không có hứng. – Hữu Sinh đơn giản trả lời, hỷ nộ không ra nhưng phần nhiều là xem thường.

Một tên hộ vệ thấy thế liền nhíu mày, chỉ thẳng vào mặt Hữu Sinh quát lớn.

- Mày nghĩ mày là ai mà dám không nghe lệnh của Mạc...Aaa. 

Nói đến giữa chừng còn chưa hết câu thì hắn đã la lớn vì bị Hắc Vân cắn mạnh vào ngón tay đưa ra, Hữu Sinh biết được nhưng không cản, thảy lại cho tên thiếu gia áo bông một Khu Độc phù mà Vương Phong rảnh rảnh chế tạo trong mấy tuần trước, miễn cưỡng giải được độc của Hắc Vân bởi vì nhóc tu vi hơi kém.

Mạc Thời nhìn trân trân tên nhóc cùng con rắn đen cực kỳ bắt mắt rời khỏi mà không cho hắn mặt mũi khiến cho cơn giận bốc lên đến đỉnh đầu nhưng đến khi phản ứng xong xuôi thì đối phương đã lũi đi mất. Hữu Sinh bình thường thích giảng dạy đạo lý cho Vương Phong nghe thì bản thân nó không thể day vào phiền phức rồi bị tên kia chê cười được.

- Cũng khuya rồi, về thôi.

Trên đường về, đi đến một đoạn cầu treo vãn người qua lại, thấy bên dưới có một đoàn sáng từ từ bay lên như con đom đóm thì Hữu Sinh bị hấp dẫn, lần nữa đứng lại xem, vô thức thả lỏng cơ thể tận hưởng bầu không khí mát mẻ, nhớ lại hồi xưa nơi của lão chủ nhân còn đẹp hơn chỗ này vì không hề có tuyết, đông qua xuân đến đều một dạng hoa nở, chim ca.

- Không biết nơi đó bây giờ thế nào rồi...A..aa.

Hữu Sinh hét lớn khi đột nhiên có một ngoại lực nhấc bổng nó lên rồi thảy mạnh xuống vực, nó cứ tưởng chỉ ai đó đi ngang không ngờ lại là vạn kiếp bất phục, có điều trong lúc nguy cấp vẫn kịp quăng Hắc Vân trở lại thân cầu treo nhưng bản thân thì vô lực rơi xuống sâu bên dưới, đến cả tiếng kêu cứu phát ra cũng là lúc chẳng ai nghe được nữa rồi.

Hắc Vân thấy mình thoát chết trong gan tất dù có đau lòng vì bạn mình nhưng bản tính của loài rắn là ác độc, trả thù quan trọng hơn, nhìn kỹ một lượt những gương mặt kia rồi nó thuận theo bóng đêm tiệp với màu da, vọt đi mất.
Bình Luận (0)
Comment