Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 1

-Thưa mẹ con đi học mới về!_ nó buồn bã nói.
-Ừ._mẹ nó vùi đầu vào văn kiện hững hờ đáp như một phản xạ tự nhiên mà không hề để ý đến nó.
Nó lê bước chân nặng nề vào trong căn phòng của nó, quăng chiếc cặp lên bàn rồi nó thả mình lên chiếc giường rộng mềm mại, rồi cứ thế nó chìm vào giấc ngủ.
------------------------------------------
-Hà Mi! con gái yêu ! dậy ăn cơm rồi đi học nha con, hôm nay có món rau muống xào chao mà con thích nhất nè! nhanh dậy đi con gái._ một giọng nói ngọt ngào truyền đến.
-Dạ!_ nó vỗ vỗ hai bên má nó rồi vui vẻ trả lời lại.
Nó xếp mùng mền rồi bất chợt quay sang nhìn mẹ nó : Mẹ ! mẹ ăn rồi đi làm đi chứ mẹ còn dọn cơm rồi ngồi ăn với con nữa thì trễ mất!_ giọng nó lo lắng.

- Không sao hôm nay công ty mẹ làm trễ mà._ mẹ nó trìu mến nói với nó.
-Vậy ạ !
-Ừ,thôi ăn đi để còn đi học nữa.
-Dạ._ nó vui vẻ đáp-Ủa mà cha đi ruộng rồi hả mẹ ?
-Ừ, cha con đi từ hồi ai đó còn chổng mông mà ngủ kia kìa. _ mẹ nó châm chọc.
-Mẹ này... _ nó giận lẫy nói.
-Thôi ăn lẹ đi rồi còn đi học._ mẹ nó nhìn nó rồi cười.
-Dạ.
Cả hai mẹ con cứ như vậy, vui vẻ, cười đùa mà cùng nhau ăn sáng.Chuẩn bị sẵn sàng để đến trường, nó đi đến mẹ nó ôm hôn tạm biệt rồi đi bộ thanh thản đến trường.Nhà nó nghèo chỉ có một chiếc xe đạp thôi nhưng nó thì thương mẹ nó nên để mẹ nó đi xe đạp còn mình thì đi bộ, dù gì thì trường nó cũng gần hơn công ty mẹ nó nhiều.
Chạy thục mạng đến lớp nó thở phào nhẹ nhõm vì còn năm phút nữa mới đến giờ vào lớp.Nó để cặp lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế mà thở, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán nó. Cô bạn Ngọc Trâm lo lắng hỏi han: Mệt lắm hả ? bạn uống nước không?_nói rồi Ngọc Trâm chìa chai nước ra.
-Hả? à ừ mình không sao đâu cám ơn bạn nha!- nó bối rối đáp.
-Bạn vừa đi học một mình mà còn vừa chạy nữa bạn có buồn không? hay là bắt đầu từ ngày mai mình qua rủ bạn đi học nha!_ Ngọc Trâm hí hửng hỏi.

-Ế!! Hổng cần đâu, phiền bạn lắm với lại từ nhà mình qua nhà bạn mất tới 10 phút lận,rồi lại còn từ nhà mình đến trường, mất gần cả nửa tiếng chứ chả ít.
-Có sao đâu, mình chạy với bạn là được mà. Hay là bạn sợ mình chạy không lại bạn làm bạn vướng bận._ Ngọc Trâm giận lẫy.
-Không không, mình không có ý đó.Nhưng...
-Không nhưng nhị gì hết. Ngày mai mình sẽ qua nhà rủ bạn đi học.Vậy nha !_Ngọc Trâm cắt ngang lời nói của nó và thay vào đó là lời khẳng định cương quyết của mình.
-Ừ vậy mai mình sẽ chờ bạn._ nó bất đắc dĩ đáp.
-Hihi !_Ngọc Trâm nở nụ cười cho sự thành công của mình.
Bất chợt cái trống trường vang lên muốn nói cho tất cả học sinh và giáo viên rằng đã đến lúc vào lớp. Chớp mắt chỉ còn lại những cái cây lung lay theo gió, từng chiếc lá bay bay theo gió mà bỏ lại cái cây đã nuôi dưỡng nó. Tất cả chìm vào sự im lặng.
Tan học xong nó chạy một mạch về nhà. Quăng chiếc cặp lên giường rồi bắt tay vào làm việc nhà.Nó bắt đầu từ việc rửa chén, nấu nước,dọn dẹp đồ đạc.v.v.... Nó chỉ là một đứa trẻ lớp 4 nhưng với suy nghĩ của một người con, nó biết rằng ba mẹ nó đã lo cho nó, chăm sóc nó quá nhiều. Nó không muốn ba mẹ nó bị áp lực nhiều hơn nữa nên nó sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ cha mẹ nó một phần nào đó, và để họ không cảm thấy xấu hổ khi sinh nó ra.
Từ xa xa có một người đàn ông tiến đến ngôi nhà lá nhỏ bé của nó.Nó hớn hở chạy tới:Ba_ nó cất tiếng gọi to.

Nó chạy tới ôm cha nó.Cha nó nở lại một nụ cười nhìn nó, rồi cha nó dắt nó vào nhà.Để dụng cụ làm nông vào vách tường, cha nó lấy ra một cái gì đó xoay xoay thứ đó nhìn rồi lại cất vào.
-Hôm nay cha bắt được con cá to lắm con muốn ăn canh hay là cá nướng ?._ cha nó hỏi.
-Dạ nấu canh đi cha để con đi hái đồ để nấu canh nha !._ nó vui vẻ đáp.
Thế là hai người bắt tay vào việc. Cha nó nấu cơm xong rồi quay sang mần cá.Còn nó thì hí hửng đi hái đồ nấu canh.Vài phút sau đó thì mẹ nó về, mẹ nó mua khá nhiều đồ lỉnh kỉnh. và mua cả vài xâu thịt nướng mà nó thích ăn nữa.Nhưng những đồ lỉnh kỉnh kia thì nó không được động vào.
Loay hoay cả buổi chiều, nhà nó cũng bắt đầu ăn tối.Cả gia đình cùng nhau cười đùa vui vẻ và kể nhau nghe những chuyện vui trong ngày.Nó cười híp cả hai mắt, cười đến sặc sụa.Lòng nó vui vẻ biết bao, nó mong rằng giây phút này hãy mãi mãi dừng lại để nó được cảm nhận sự ấm áp của hạnh phúc thêm một chút nữa.Bởi nó biết nó đang....mơ.

Bình Luận (0)
Comment