Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 43

Trên con đường của buổi chiều tà, một cô gái với bóng lưng cô đơn đang bước đi lang thang trên vỉa hè nơi những tán cây đang đung đưa theo gió rũ mình xua đuổi những chiếc lá yếu ớt xuống mặt đường.
-Mi tính tặng quà gì cho sinh nhật của Thanh Hồng ?_ một giọng nói ấm áp vang lên xóa tan bầu không khí tĩnh mịch của buổi chiều đầy gió.
-Ưm... búp bê được không?_ nó tỏ vẻ bế tắc nói.
-Trẻ con._ hắn thẳng thắng vứt cho nó hai từ, rồi ôm bụng cười.
-Mi thật sự là không biết tặng gì cả, thời buổi bây giờ nói thật là rất khó tặng quà._ nó thở dài.

-Haiz... sao không nghĩ tới áo, sách, giày, hay là một món quà handmade nào đó._ hắn góp ý.
-A! nhớ rồi em ấy thích Kotoro, chắc tớ sẽ mua một con Kotoro cho Thanh Hồng._ nó vui mừng nói, trong lòng không khỏi vui mừng vì đã chọn được món quà ưng ý cho cô em gái nhỏ.
Trên con đường vắng có hai bóng người vẫn đang bước đi trong chiều gió, những chiếc lá vẫn không ngừng bị bỏ rơi bởi chính những cành cây đã nuôi dưỡng nó. Phía tây, mặt trời vẫn đang dần dần lặng đi.....
--------------------------------
Hôm nay nó đi học từ rất sớm, nó đi qua dãy của học sinh lớp 8 và bắt đầu làm một chuyện gì đó rất mờ ám. Bước đến lớp của Thanh Hồng nó đưa ấy người bạn hay chơi cùng với Thanh Hồng cái gì đó rồi còn dặn dò là phải làm thật nhiệt tình. Làm xong những gì cần làm nó liền quay trở lại lớp, ngồi phịch xuống ghế nó thở phào nhẹ nhõm vì bước đầu rất thuận lợi.
---------------------------------
Nói về Thanh Hồng từ lúc vào lớp nhìn ai cũng có vẻ mặt rất khác lạ, cảm giác giống như đang lạc vào một thế giới xa lạ. Mọi ngày cô bạn Thanh Thanh đều sẽ vui vẻ buôn chuyện với cô bé cho đến lúc cô giáo hiện hậu của lớp xuất hiện nhưng hôm nay lại ngồi im thin thít, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ không mở miệng nói nữa lời.
Giờ ra chơi còn khủng khiếp hơn, những chiến hữu lúc nào cũng kéo tay lôi chân cô bé nhào xuống căn tin mua bánh thì hôm nay lại đi mà không gọi cô bé, Thanh Hồng cảm giác mọi thứ rất lạ lùng, những người bạn thân nhất của mình lại không ai nói với mình nữa lời, hệt như là đang giận chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Cô bé cố vắt óc nhớ lại những gì mình đã làm vẫn không thể nhớ được rốt cuộc mình đã làm gì để làm cho các chiến hữu của mình giận lẫy như vậy.
Buổi chiều, mọi người đều về hết và bỏ lại Thanh Hồng một mình đi lang thang về nhà, cả người chị mà cô bé yêu quý cũng biến mất dạng. Thui thủi về nhà, một mình cô đơn đi trên con đường vắng, tất cả những gì hôm nay cô bé cảm thấy chính là sự cô đơn, hình như mọi chuyện lại trở về trước khi cô bé gặp được người Hà Mi...

Nói về Hà Mi, khi những tiếng chuông vừa reo lên nó đã bí mật bắt cóc nhưng cô bạn nhỏ bé của cô em gái kia đến một nơi bí mật nên thành ra Thanh Hồng không gặp được chiến hữu nào cả.
------------------------------
Về đến nhà Thanh Hồng lười biếng mở cửa, hai mắt cô bé tròn xoe trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương là vô vàn tia ngạc nhiên. Trên thảm cỏ xanh mướt những tờ giấy trắng được vẽ hình những mũi tên lên trên, cô bé đi theo những chỉ trên tờ giấy và bước chân tới một nơi...
Trước mặt cô bé là một chiếc bánh kem thật to trên chiếc bàn gỗ màu trắng, trên cành cây là một mảnh vải đề chữ Happy birthday Thanh Hồng. Từ đâu mọi người chạy ra ôm chầm lấy Thanh Hồng làm cô bé ngạc nhiên hơn. Thì ra là mọi người bí mật tổ chức sinh nhật cho cô bé, cô bé nhìn nó rồi nhào tới ôm lấy nó Cảm ơn chị rất nhiều...
-Đang mơ mộng gì vậy Mi?_ hắn cười cười nói với nó.
-À không có gì đâu._ kết thúc những hồi tưởng nãy giờ, trở lại với hiện thực, mặt nó bây giờ trông ngố kinh khủng.

-Được rồi được rồi mau chuẩn bị tiếp đi, Thanh Hồng sắp về tới rồi nãy giờ mấy bé kia đang chuẩn bị muốn khùng luôn mà Mi thì ngồi đây mơ mộng thật là...._ hắn nhìn nó thở dài rồi nói một hơi, giọng châm chọc.
-Được rồi làm ngay đây._ nó ủ rũ.
Nó nhanh chân chạy tới chỗ những người bạn của Thanh Hồng cùng làm việc trong đầu không ngừng nghĩ tới vẻ mặt của cô bé khi thấy được những gì nó và bạn cô bé đã làm, khắp sân sau của ngôi nhà rộn rã những tiếng cười vui vẻ....

Bình Luận (0)
Comment