Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 45

Ngoài trời những hạt mưa lất phất rơi, bay theo chiều gió hắt nước vào cửa sổ. Nó lười biếng mở chiếc điện thoại lên và xem tin nhắn vừa gửi đến.
Nó sững sờ hồi lâu, đó là số của Thanh Hồng, nhưng... Nó nhanh chóng lấy áo khoác và đi ra ngoài, khi nó vừa đi được một khúc thì trời mưa to, to hơn và to hơn nữa. Không biết nó đi đâu mà phải dốc hết sức mà chạy, phải chạy đi trong mưa. Cuối cùng nó dừng lại trước một ngân hàng to và rộng lớn, nó lê bước chân cố gắng chạy thật nhanh vào bên trong.
Phải đợi chị, chị nhất định sẽ làm được là những gì nó đang nghĩ trong đầu, nó vẫn đi và bất chợt nó rẽ vào hướng có một ngân hàng. Nó lặng đi trước những cảnh tượng trước mắt, cánh cửa bị niêm phong bởi những dải giấy màu vàng.
-Cháu ơi ! Ngân hàng này bị tội làm giả tiền nên bị bắt đi điều tra rồi. Vài ngày nữa họ mà có được thả ra thì cũng phá sản thôi, cháu mau về nhà đi trời đang mưa to lắm rồi đấy._ một người tốt bụng đi ngang qua nhìn thấy nó đang chết lặng trước cửa ngân hàng liền nói.
Nó như không thể tin được những gì tai mình vừa nghe làm giả tiền, phá sản nó làm sao có thể tin được ngân hàng mà mẹ mình gửi gấm tiền vào lại thành ra thế này.Mọi thứ như vụt tan, trước mắt nó chỉ có một hố đen của sự tuyệt vọng không thấy được đáy. Hai chân nó mềm nhũn ra, nó khụy hai gối xuống đất, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa trước mặt. Hết rồi, hết thật rồi miệng nó lẩm bẩm. Những giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống,lăn xuống má rồi hòa mình vào những hạt mưa. Những hạt mưa vẫn rơi, càng lúc càng nặng hạt, trút những cái giá lạnh của cơn mưa của mùa đông lên người của một cô gái bé nhỏ...
Ở một nơi khác, trong một căn phòng rộng lớn, máy điều hòa gần như phả ra một hơi lạnh như đang ở Bắc cực.

-Nó rút một số tiền lớn như vậy để làm gì?_ một người phụ nữ trung niên đang làm việc trên chiếc bàn bừa bộn văn kiện.
-Thưa! cậu chủ vừa nghe được tin tức từ người đó liền chạy đến ngân hàng._ Quốc Tài điềm đạm nói.
-Người đó là ai?_ người phụ nữ thôi vùi đầu vào văn kiện ngẩng đầu lên nói chuyện với anh.
-Cô bé đó tên là Thanh Hồng..._ Quốc Tài kể lại toàn bộ sự việc cho bà.
Bà lặng lẽ đan xen hai tay vào nhau, đôi mắt trầm tư suy nghĩ.
-Sắp xếp cho tôi ngày mai gặp cô bé ấy._ bà nói một câu rồi lại làm tiếp công việc đang dang dở.

Quốc Tài rời đi, làm công việc vừa được giao phó. Cả căn phòng chỉ còn lại cái lạnh phả ra từ máy điều hòa, và người phụ nữ trong căn phòng cũng lạnh không kém, ánh mắt sắc bén như muốn người khác tan thành trăm mảnh.
Bạn gái con trai bà sao? Hứ.. nghe thật nực cười, không phải vì khuôn mặt thì cũng vì tiền của gia đình bà, bà thật sự rất muốn biết bộ mặt thật của người con gái tên Hà Mi kia. Bởi đối với bà, căn bản không ai xứng đáng với con bà...
Sáng hôm sau, nó thẩn thơ nhìn một thứ gì đó xa xăm mà nó không thể với tới được. Mọi chuyện bây giờ đều không còn cách giải quyết nữa rồi, mọi thứ đã vụt tan, hy vọng lớn nhất của nó đã vụt tắt...
-Hà Mi ! dưới nhà có một người nói muốn tìm em._ tiếng của Ngọc Châu từ ngoài cửa vọng vào.
-Em biết rồi._ nó nói mà ánh mắt vô hồn vẫn nhìn đâu đó xa xăm.
Nó mở cửa, lê chân bước xuống nhà. Ngoài cổng là một chiếc Bentley sang trọng đang đậu song song với cánh cổng. Nó vừa mở cổng, chưa kịp chào hỏi gì thì đã bị sự lạnh lùng của một người phụ nữ bắt ép vào trong xe.
Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi lao ra con đường đang tấp nập, hòa mình vào sự ồn ào của thành phố...

Bình Luận (0)
Comment