Biên tập: BộtLúc xe đi đến cửa chính của đại viện thì trời đã tối dần, bóng chiều tà ẩn trong sương mù khiến ánh đèn mềm mại ở trạm gác cũng nhuốm thêm một tầng mông lung nhàn nhạt.
Lính gác cổng thấy là xe quen, giấy thông hành và người trong xe cũng quen nên để họ vào ngay.
Sau khi xe dừng lại, hai người đồng loạt xuống xe. Từ Úc đi đến đuôi xe rồi nhìn về phía Tô An Hi, thấy cô bước mau tới thì mau chóng nắm đôi tay nhỏ lạnh buốt vào trong lòng bàn tay mình. Lúc này anh mới nhìn cô cười rồi dịu dàng hỏi: “Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Một tay khác của Tô An Hi tự nhiên kéo lấy cánh tay Từ Úc, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Còn một đoạn đường nữa, anh vẫn có cơ hội đổi ý. Hoặc là em về trước làm công tác tư tưởng với mẹ, rồi anh lại…”
Từ Úc lắc đầu và cắt ngang lời cô: “Không cần, binh pháp Tôn Tử đã dạy xuất quân nhanh, tập kích bất ngờ.”
Tô An Hi dở khóc dở cười: “Anh coi đây là tác chiến đấy à?”
“Anh nghĩ có lẽ đây là trận chiến gian nan nhất đời mình.” Từ Úc dịu dàng nhìn Tô An Hi, anh dừng một chút rồi cất chất giọng trầm thấp như thấm đẫm sương mờ: “Có điều chiến lợi phẩm là em, có chết cũng đáng.”
“Càng nói càng quá, cái gì mà chết chết chết, nói chuyện may mắn không được à?”
“Được.” Từ Úc cười, ngữ điệu của anh vẫn như trước: “Vậy chúc phát tài phát lộc, mã đáo thành công.”
Tô An Hi nhìn anh, đã là lúc nào rồi mà còn đùa với giỡn, cứ như anh không hồi hộp chút nào vậy.
Thật ra cô biết Từ Úc cũng hồi hộp, chẳng qua anh không giống người khác, mà càng hồi hộp lại càng không thể hiện ra mặt. Một phần khác là anh sợ cô lo lắng nên càng không thể hiện ra bên ngoài.
Từ Úc hơi nghiêng đầu rồi nói với cô: “Đi thôi.”
“Ừ.”
Tô An Hi kéo Từ Úc đi, sau đó chợt phát hiện đây là lần đầu tiên về nhà mà tim đập như trống dồn thế này, cả đôi chân cũng nặng nề như rót chì vậy.
…
Nhưng điều vừa giống vừa khác với dự kiến là khoảnh khắc Tô An Hi dẫn Từ Úc vào nhà và đối mặt với Lâm Thanh Thanh, nụ cười của mẹ cô có giảm dần nhưng lại không quắc mắt cau mày mà lại bình tĩnh như nước.
“Có phải lâu rồi Từ Úc không về nhà không, đi nhầm cửa à?” Lời mở đầu lạnh nhạt này lại một câu hai nghĩa.
“Không phải ạ.” Từ Úc cũng bình tĩnh và vững vàng, anh nở nụ cười lễ độ và chu đáo với Lâm Thanh Thanh: “Vì lâu rồi không về nên nhân cơ hội này đến thăm dì và bác Tô.”
Lâm Thanh Thanh hừ lạnh, trong lòng cũng biết rõ thằng nhóc này định làm gì.
“Cậu thấy nhà tôi đang chuẩn bị ăn cơm rồi đấy, nhưng không biết cậu định tới nên không chuẩn bị phần của cậu đâu.” Dù khóe môi của Lâm Thanh Thanh cong lên nhưng là ngoài cười mà trong không cười: “Cậu nên về thì hơn!”
“Không sao ạ, mọi người cứ ăn cơm, cháu chờ là được.” Từ Úc ung dung không vội, cũng không kiêu ngạo siểm nịnh.
Khóe miệng Lâm Thanh Thanh ngậm ý cười qua loa, bà mau chóng nhìn Tô An Hi: “Lên phòng sách mời bố con xuống ăn cơm.”
“Mẹ.” Tô An Hi thấy vẻ cay nghiệt này của mẹ mình thì nhíu mày rồi gọi một tiếng.
“Bảo con gọi bố xuống ăn cơm mà.” Mỗi câu mỗi chữ của Lâm Thanh Thanh đều chứa ép buộc không cho phản kháng.
Từ Úc thầm ra hiệu cho Tô An Hi đi, sau đó lập tức cười cười với Lâm Thanh Thanh. Chẳng qua chỉ là muốn anh khó xử thôi, anh đã có thể đến đây, không lẽ lại ngại những chuyện này?
Người sang có ba phẩm chất: Giữ bình tĩnh, co được duỗi được, dám ngẩng đầu.
Đây là những nguyên tắc xử sự mà Từ Thừa Vận đã giáo dục anh và Từ Lai từ khi còn nhỏ, bây giờ dùng với Lâm Thanh Thanh quả là rất thích hợp.
Tô An Hi đến phòng sách gọi Tô Chấp Lương rồi, Lâm Thanh Thanh cũng không để ý đến Từ Úc nữa mà xoay người đi về phía phòng bếp.
Từ Úc lúng ta lúng túng nhìn bốn phía, dường như vị trí của đồ điện gia dụng trong nhà đã thay đổi nhưng lại vẫn mang cảm giác quen thuộc đến thế. Còn điều duy nhất thay đổi hoàn toàn có lẽ là thái độ của dì Lâm với anh.
“Từ Úc về rồi đấy à?” Tô Chấp Lương vừa ra ngoài thấy Từ Úc đứng ở phòng khách thì cười hỏi ngay.
Từ Úc cũng mỉm cười và gật đầu theo, khi thấy Tô An Hi đi theo bên cạnh nháy mắt ra hiệu thì hơi buồn cười, sau đó anh lại hướng mắt nhìn Tô Chấp Lương: “Vâng, cháu về rồi ạ, bác Tô.”
Tô Chấp Lương bị con gái vào phòng mời ra ăn cơm tiêm cho một mũi dự phòng, vì thế ông cũng hiểu tình hình trước mắt mà vẫy tay: “Còn không vào ăn cơm đi à? Nào, vào ăn cơm trước đã.”
“Mẹ con bảo không có đồ ăn cho người thứ tư.” Tô An Hi cố tình nói to hướng vào phòng bếp.
Tô Chấp Lương cũng nói to theo: “Cái gì mà không có đồ ăn cho người thứ tư, chỉ là thêm đôi đũa cái bát thôi. Làm gì có chuyện để khách nhìn cả nhà ăn cơm không lễ nghĩa như thế.”
Tô An Hi phụ họa: “Đúng đấy ạ.”
Lâm Thanh Thanh nghe được rõ ràng nên đặt bát xuống bàn tới “cạch” một cái. Bà cực kỳ tức giận, hai cha con nhà này làm bà tức chết luôn đi.
Ba người ở bên ngoài nghe thấy tiếng vang trong phòng bếp thì trong mắt đều có hi vọng của riêng mình. Tô Chấp Lương đi qua vỗ vỗ vào bả vai Từ Úc rồi nói: “Ăn cơm trước đã, có gì ăn xong lại nói.”
Tô Chấp Lương nói xong cũng đi vào phòng bếp đầu tiên. Tô An Hi chạy đến bên cạnh Từ Úc rồi dùng ngón tay ngoắc ngoắc mà nhìn anh: “Bình tĩnh nào, chúng ta có thể thắng.”
“Ừm.” Từ Úc cưng chiều bắt lấy ngón tay của cô: “Ăn cơm nào.”
Không khí trên bàn cơm yên lặng tới quỷ dị, trừ tiếng bát đĩa va vào nhau thì không còn tiếng gì khác. Nếu bình thường là ăn thức ăn thì lúc này sẽ là ăn suy nghĩ của đối phương mới đúng.
Tóm lại, bữa cơm này kết thúc thật nhanh chóng và qua loa.
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Thanh liếc mắt nhìn Tô An Hi rồi nói: “Tô An Hi, về phòng đi.”
“Con rửa bát.” Tô An Hi nói xong thì đưa tay dọn bát.
Lâm Thanh Thanh nhịn lâu rồi nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, bà đập bàn một cái rồi nhìn Tô An Hi: “Hoặc là con về phòng, hoặc là thằng nhóc này cút xéo, con chọn đi.”
Tô An Hi bỏ bát xuống rồi đứng dậy: “Con về phòng.”
…
Dù không khí có vắng lặng đến đâu cũng không bằng Lâm Thanh Thanh mang đôi mắt sắc lạnh hiện giờ. Bà ngồi trên ghế rồi chậm rãi mở miệng: “Tôi nhớ lúc ở Phương Tuyền đã nói rất rõ với cậu rồi. Cậu cũng không phải không hiểu dì Lâm này, từ trước đến nay tôi đã nói là làm. Lần trước tôi nói không đồng ý việc của cậu và Tô An Hi, đáp án bây giờ cũng vẫn như thế.”
Từ Úc khẽ gật đầu, ánh mắt anh tưởng như nhàn nhạt nhưng lại đầy chắc chắn: “Vâng, đúng là dì đã nói như thế rồi. Nhưng chắc dì cũng hiểu cháu, từ trước đến nay cháu vẫn luôn cố chấp. Cháu có kiên trì của mình với việc của cháu và Tô An Hi, cháu sẽ không buông tay.”
Lâm Thanh Thanh cười lạnh: “Kiên trì của cậu? Cậu có biết Tô An Hi đã trải qua việc gì vì cậu không? Cậu biết được bao nhiêu? Từ Úc, lúc ở Phương Tuyền nói cậu không có tư cách không phải tôi không nói lý, cũng không phải tôi nói nhảm, mà là cậu thực sự không có tư cách đó.”
“Vâng, những gì dì nói đều đúng.” Từ Úc ngồi thẳng tắp, hai tay chính trực đặt ở đầu gối mà đối diện với Tô Chấp Lương và Lâm Thanh Thanh. Anh nhìn hai người họ một chút rồi tiếp: “Cháu biết, cháu biết tất cả.”
Lần này đổi lại là Lâm Thanh Thanh kinh ngạc, thì ra cái gì con nhóc thối kia cũng kể lại hết. Bà còn đang định khiến anh hối hận, để anh biết khó mà lui rồi buông tay vì những tổn thương tạo thành trước kia cho Tô An Hi.
Giờ lại biết tất cả, đúng là muốn chọc giận chết bà mà.
“Nếu cậu đã biết hết rồi thì không nên quấn lấy Tô An Hi nữa.”
Từ Úc lắc đầu: “Chính vì cháu biết tất cả nên lại càng không thể từ bỏ cô ấy.”
Lâm Thanh Thanh khoanh tay trước ngực rồi nhìn Từ Úc: “Được, chúng ta tạm không nhắc đến chuyện trước kia, nói hiện tại và tương lai đi. Lúc trước Tô An Hi từ bỏ Thanh Hoa vào trường quân đội theo cậu, vì có tên trong danh sách quân đội rồi nên tôi cũng không còn cách nào khác. Về sau lại phải nhờ mối quan hệ của bác Tô mới khiến nó không hạ cấp mà được làm ở bệnh viện vũ cảnh, tiếp đó coi như đứa nhỏ này có bản lĩnh mới trụ lại được. Còn về cậu, cậu ở Phương Tuyền những 9 năm, nghe bố cậu nói những năm này cậu tham gia thực chiến rất nhiều, thế nhưng số lần trở về lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Là đội trưởng đội đặc chiến, không sai chứ?”
Từ Úc gật đầu mà không lên tiếng.
Lâm Thanh Thanh cười nhạt rồi tiếp tục: “Nhà tôi cũng là gia đình quân nhân, vì thế hơn bất kì ai, tôi hiểu rõ gia đình quân nhân phải gánh chịu điều gì. Năm đó bác Tô của cậu còn chưa đi tới những nơi xa xôi, chỉ luôn ở Du Giang mà tôi đã không chấp nhận được. Chưa nói cậu còn ở xa như thế, lâu ngày tham gia thực chiến, mạng sống cũng đem ra liều lĩnh cho công trạng và thành tích của đội trưởng đội đặc chiến vũ cảnh cả.”
“Tôi hiểu những thứ đó là trung thành và tín ngưỡng của người làm quân nhân, cũng là chức trách của mọi người. Nhưng rất xin lỗi, tư tưởng giác ngộ của tôi không cao, nhất là những chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái mình, tôi càng không thể nhượng mộ được. Đây cũng là kiên trì sau cùng của một người làm mẹ như tôi.”
Từ Úc nhìn Lâm Thanh Thanh, yết hầu của anh lăn nhẹ nhưng vẫn không nói tiếng nào. Bà đã nói đến điểm quan trọng rồi.
“Dì Lâm, những gì dì nói đều đúng.” Từ Úc trầm giọng: “Tuy nhắc đến chuyện này có hơi mạo phạm, nhưng cháu vẫn muốn hỏi dì một chút.”
Lâm Thanh Thanh ngước mắt: “Không sao, cậu hỏi đi, hôm nay đã để cậu ngồi đây để nói chuyện, tôi cũng chỉ có một hi vọng duy nhất là giải quyết hết vấn đề. Sau khi buổi nói chuyện hôm nay kết thúc, cậu và Tô An Hi sẽ ai về chỗ nấy.”
Từ Úc liếc mắt nhìn Tô Chấp Lương vẫn luôn không nói lời nào, anh cười nhàn nhạt rồi đối mắt với Lâm Thanh Thanh: “Vậy nếu dì đã không tiếp nhận được nữa, thì vì sao đến giờ vẫn còn mặn nồng với bác Tô ạ?”
“Phụt…” Tô Chấp Lương là người đầu tiên ngấm ngầm nở nụ cười.
Lâm Thanh Thanh lườm Tô Chấp Lương một cái, nhưng đến chính bà cũng không ngờ Từ Úc lại dám hỏi chuyện này. Nụ cười trên mặt bà đột nhiên hơi cứng lại, vậy mà lại không trả lời được.
Không phải thực sự không trả lời được, mà vì bà biết nếu mình trả lời thì sẽ rơi vào cái bẫy của thằng nhóc này.
“Cháu không có ý mạo phạm đâu.” Từ Úc vẫn giữ nguyên vẻ lễ độ lại thong dong như trước: “Nếu cháu đoán không lầm thì vì yêu ạ?”
“Ừm.” Tô Chấp Lương lại trầm giọng đáp một tiếng.
Từ Úc hơi rũ mắt, sau đó lập tức ngước lên, ý cười trên mặt anh dần rút mà thay vào đó là chăm chú và kiên định: “Trong 9 năm tách ra, cả cháu và Tô An Hi đều không tìm đối tượng khác, có thể ông trời cũng không nỡ nên mới để bọn cháu gặp lại lần nữa. Không phải không có đấu tranh, cũng không phải không suy nghĩ, mà thực chất cháu đã suy đi nghĩ lại về tất cả những lo lắng của dì.”
“Nhưng chính cháu cũng không thể khống chế được chuyện tình cảm. Cháu đã tự vấn lòng mình vô số lần rằng còn yêu hay hết yêu, đáp án là phần yêu kia chưa từng mất đi, mà còn nồng đậm hơn theo thời gian. Thậm chí vào thời khắc sinh tử, chúng cháu còn có thể hi sinh vì đối phương. Cháu không cố thổi phồng để tình cảm này trở nên vĩ đại, mà chỉ hi vọng dì có thể cho cháu một cơ hội.”
Khó lắm Từ Úc mới nói một hơi nhiều lời như vậy. Cuối cùng, anh hơi dừng lại rồi nói càng thêm trịnh trọng: “Cháu yêu Tô An Hi, nếu như có thể, cháu sẽ dốc hết tất cả để nỗ lực vì cô ấy. Dì Lâm, mong dì tác thành.”
Thật lâu về sau, Lâm Thanh Thanh đứng dậy, vừa rồi bà thực sự đã bị chân thành của Từ Úc lay động. Nhìn từ cách nói và tâm tính của anh lúc này thì đây không còn là thằng nhóc thối làm xằng làm bậy trước kia nữa rồi. Bộ đội đúng là lò luyện lớn khiến anh thay xương đổi thịt. Nhưng cũng vì bà nhìn được khí chất quân nhân ở anh nên càng cảm nhận được ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh trong cốt tủy của Từ Úc. Bà hiểu một quân nhân như anh sẽ hiến dâng tất cả cho tổ quốc.
Khi nghĩ đến con gái mình thì bà không thể đồng ý, tuyệt đối không thể.
“Tôi đã nói từ đầu rồi, tôi sẽ không tác thành cho hai đứa, cậu về đi.”
Lâm Thanh Thanh nói xong thì không nói lời nào nữa mà thu dọn bát đũa rồi xoay người vào trong bếp.
“Bác Tô.” Từ Úc đứng dậy nhìn Tô Chấp Lương: “Cháu đi trước ạ.”
Tô Chấp Lương chậm rãi nhìn Từ Úc, ông đứng dậy đi đến trước mặt anh rồi cười hỏi: “Sao nào? Bỏ cuộc giữa đường à?”
Từ Úc lắc đầu rồi trả lời không do dự: “Tuyệt đối không bỏ ạ.”
Tô Chấp Lương cười hài lòng: “Nếu vừa rồi cháu có một giây do dự thôi, bác nhất định sẽ đứng về phía dì Lâm của cháu.”
“Cháu vẫn kiên định với câu nói kia…” Từ Úc đi tới phòng khách với Tô Chấp Lương rồi nói tiếp: “Cháu có chết cũng sẽ không buông tay.”
“Ừm, đây mới là thằng nhóc nhà họ Từ mà bác biết.” Tô Chấp Lương vừa tiễn Từ Úc ra cửa vừa hỏi: “Biết năm đó bác làm thế nào để dì Lâm của cháu hồi tâm chuyển ý không?”
Từ Úc đứng ở cửa nhìn Tô Chấp Lương mà không nói. Thật ra Tô An Hi rất giống bố mình, thời còn trẻ Tô Chấp Lương thế mà là một người đẹp trai hiếm có, tính cách cũng rất tốt.
“Bốn chữ thôi.” Tô Chấp Lương đi ra cổng với Từ Úc. Ánh đèn mờ nhạt kéo dài bóng của hai người, mà tiếng nói ôn hòa lại hiền hậu của ông vang lên từng chữ rõ ràng: “Quấn lấy không buông.”
Hết chương 81.