Biên tập: BộtMàn đêm buông xuống, sắc trời tối dần.
Bữa cơm tất niên vẫn được sắp xếp trong nhà ăn, lúc các chiến sĩ trang trí hội trường cũng đã trang trí cả nhà ăn, vì thế ở đây tự nhiên cũng không giống ngày thường.
Đêm 30, cũng là bữa cơm tất niên, mà có Tết thì sẽ có hương vị của gia đình.
Đèn lồng đỏ cao thật cao trước cửa, trong phòng dán giấy cắt hoa, câu đối trên cửa sổ, cửa ra vào và cả trên tường. Mấy chiếc bàn cũng kê sát lại thành một cái bàn lớn, cơm tất niên được các lãnh đạo dặn nhà bếp làm phong phú hơn.
Không chỉ có vậy, còn có những món ăn quê nhà của nhóm quân tẩu đem tới nữa, có thể nói là một bàn ăn tụ hội đủ các món ăn Nam Bắc.
Tô An Hi nghe Từ Úc giới thiệu với mình thì trong lòng chợt có trăm cảm xúc ngổn ngang.
Nói cho cùng, có thể tụ họp đủ người ở khắp nơi lại, lại dùng các loại đồ ăn Nam Bắc cho Tết thế này có lẽ cũng chỉ có quân doanh.
“Ngại quá, anh cũng biết tài nấu nướng của em rồi đấy.” Tô An Hi nhìn Từ Úc: “Để đội trưởng như anh mất mặt rồi.”
Từ Úc cong môi cười nhẹ rồi tiến đến nói vào tai Tô An Hi: “Em có quyền lớn nhất trong số các quân tẩu, không phải lo.”
Tai Tô An Hi đỏ ửng, cô lườm anh một cái: “Đội trưởng Từ, mặt mũi của anh đâu rồi?”
Từ Úc cười không nói, tâm trạng rất tốt.
Bữa cơm tất niên này rất vui vẻ, đêm nay lại được duyệt cho uống rượu, thêm các chị dâu mang các loại rượu từ quê đến nên không khí lại càng náo nhiệt hơn.
Các chiến sĩ mời rượu các cán bộ một lượt, sau đó bữa cơm tất niên mới chính thức bắt đầu. Một nhà ăn lớn không mang vẻ quân sự hóa ăn không nói chuyện như ngày thường mà lại nói cười vui vẻ, có gì nói đấy.
Tới lúc vào chuyện rồi, mọi người hăng hái kể những lúc xấu hổ khi uống rượu của chiến hữu.
Có người kêu cha gọi mẹ muốn về nhà, có người lại ôm chai rượu không buông tay, có người hát “Anh Em Hồ Lô” (1) tới hôm sau mà khản cả giọng, có người lại ôm gối cả đêm rồi gọi vợ…
(1) Anh Em Hồ Lô: là một bộ phim hoạt hình Trung Quốc được sản xuất bởi Shanghai Animation Film Studio. Phim có tên gọi khác là Bảy anh em Hồ lô. Ở Trung Quốc tên gọi được phổ biến là Hồ lô biến.Nói đến đây mọi người đều cười ha ha, rồi vừa chửi bới vừa lấy rượu bịt miệng người kia không cho nói tiếp nữa.
Tô An Hi phải hỏi Từ Úc: “Uống nhiều như thế cũng kệ à?”
Từ Úc hừ cười: “Em hỏi bọn họ xem, hôm sau sống thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, các chiến sĩ chịu phạt đúng là đều đi đời nhà ma, mà trong đó bao gồm cả Hạ Tuấn Nam.
Hạ Tuấn Nam cười ha ha nhìn Tô An Hi: “Chị dâu, chị không biết đâu, Từ đội phạt bọn em thảm lắm. Nói thế này với chị đi, chỉ cần bị phạt một lần thì từ đó về sau không dám uống say nữa.”
“Đúng đúng đúng…” Tiếng phụ họa cũng vang lên theo.
Tô An Hi nhớ chị dâu Viên Huệ nói có lần Từ Úc cũng uống say, vì thế cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh chưa uống say bao giờ à?”
Từ Úc chưa kịp trả lời đã bị Hạ Tuấn Nam cướp lời. Nhắc tới đội trưởng của cậu ta thì đâu thể đơn giản như vậy, Hạ Tuấn Nam nói tới không dừng được.
“Chị dâu không biết rồi, bọn em uống say là tự tra tấn bản thân, nhưng Từ đội không thế đâu! Anh ấy tra tấn bọn em.” Hạ Tuấn Nam đứng dậy nhấp một ngụm đồ uống thấm giọng rồi tiếp: “Đầu tiên là anh ấy về ký túc xá gấp chăn, gấp đến tận nửa đêm, sau đó tập hợp khẩn kiểm tra nội vụ. Chị biết không, ba giờ đêm mà bọn em bị kiểm tra nội vụ thì trong lòng sụp đổ đến mức nào.”
Hạ Tuấn Nam thao thao bất tuyệt xong thì cảm nhận được ánh mắt hừng hực bắn đến chiếu sáng mình, ánh mắt này thậm chí còn sáng loáng hơn cả ánh đèn trên đầu cậu ta, thậm chí còn tản ra hơi thở tàn sát khốc liệt nữa.
Cậu ta nói quá nhập tâm mà quên mất đội trưởng vẫn còn ngồi đây, thế là phải mau chóng bổ sung: “Từ đội, anh cũng bảo ăn Tết khác ngày thường mà, có gì nói đó.”
Từ Úc híp mắt rồi cười khiến người ta sợ hãi: “Thế nên tôi cũng có bảo cậu nói sai đâu.”
Hạ Tuấn Nam hơi sợ nên ngồi xuống, tiếp đó quay sang cầu cứu Tô An Hi: “Chị dâu, Từ đội ghi lại tính sổ sau đấy.”
Tô An Hi vẫn còn đắm chìm trong chuyện Hạ Tuấn Nam kể Từ Úc say rượu. Cô nghe thấy tiếng gọi thì cười cười rồi đưa tay ấn xuống cánh tay của Từ Úc: “Không sao, anh ấy không dám.”
Lời này vừa nói ra đã khiến mọi người cười ầm ĩ.
Âm thanh ồn ào vẫn không dừng lại, Từ Úc dở khóc dở cười nhìn về phía Tô An Hi rồi nói giọng bất đắc sĩ: “Em làm thế thì anh còn mặt mũi nữa không đây?”
Tô An Hi cười rồi tiến đến hỏi bên tai Từ Úc: “Cần sĩ diện hay cần vợ?”
“Cần vợ.” Trả lời không do dự cũng không có chút nguyên tắc nào.
…
Đến gần 8 giờ, bữa cơm tất niên cũng đã gần kết thúc. Tiếp theo là tiết mục xem chương trình cuối năm ở phòng học.
Từ Úc đưa Tô An Hi đến cửa phòng học rồi nói với cô: “Anh đi trực trước, xong rồi sẽ quay lại.”
Tô An Hi cười gật đầu, cô cũng biết chuyện này. Đây là quy định, trong đêm 30 toàn bộ các chiến sĩ sẽ nghỉ để xem chương trình cuối năm còn cán bộ trực luân phiên.
“Được.”
Từ Úc cười dịu dàng rồi xoay người đi.
Tô An Hi nhìn bóng lưng mặc quân trang thẳng tắp kia, bóng lưng ấy được ánh đèn đường phủ xuống mà kéo dài, lại khiến cô không dời mắt nổi như thế.
Khâu Đông Viễn đưa vợ về xong thì gặp Tô An Hi còn đứng ở cửa phòng học, anh ấy cười hỏi cô: “Bác sĩ Tô muốn đứng đây đợi hai tiếng à?”
Tô An Hi đương nhiên hiểu lời của Khâu Đông Viễn, ca trực của Từ Úc kéo dài 2 tiếng.
Cô cười nói: “Chương trình cuối năm còn chưa bắt đầu mà, không vội.”
“Ừ.” Khâu Đông Viễn cũng không vội đi mà đứng cạnh Tô An Hi rồi nhìn ra xa, sau đó anh ấy bỗng cười một tiếng.
“Cười gì thế?” Tô An Hi hỏi.
Khâu Đông Viễn nhìn Tô An Hi rồi nói: “Cười Từ Úc năm nay không cô đơn.”
“Em cũng thế.” Khóe môi Tô An Hi cong lên vì hai chữ Từ Úc.
“Em không biết đâu, cậu ấy trong nóng ngoài lạnh, năm nào cũng nhường cơ hội về nhà cho người khác. Anh hỏi thì cậu ấy không cần nghĩ đã trả lời rồi, em đoán cậu ấy nói gì?”
Tô An Hi liếc nhìn Khâu Đông Viễn: “Nói gì?”
“Nói cậu ấy là đội trưởng, làm gì có đội trưởng nào vứt bỏ lại đội viên trên chiến trường.” Khâu Đông Viễn dừng một chút rồi nói, còn cười với vẻ thật lòng khâm phục: “Thật ra cậu ấy không cầu vụ lợi, bất kì lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác trước bản thân mình.”
“Những chiến sĩ có thể canh giữ ở đây, đều không cầu vụ lợi.” Tô An Hi nhìn khoảng không bao la mà thở dài.
Khâu Đông Viễn chợt nhớ đến một chuyện rồi giọng nói cũng đều mang ý cười: “Hôm nay nói đến chuyện lão Từ say rượu, còn một chuyện người khác không biết đấy.”
Tô An Hi nghe xong thì chợt hứng thú dào dạt: “Còn nữa ạ?”
“Từ nhiều năm trước rồi, đêm đó cũng mở tiệc ăn mừng, cậu ấy uống say rồi gọi tên em.” Khâu Đông Viễn cười mà đối diện với hai mắt lấp lánh của Tô An Hi: “Có nhớ lần đầu gặp nhau, anh ngạc nhiên vì nghe tên em không?”
“Bảo sao.” Tô An Hi rũ mắt rồi nở nụ cười đầy ngọt ngào.
Phòng học sau lưng vang lên âm thanh của chương trình cuối năm, Khâu Đông Viễn nói với Tô An Hi: “Đi xem chương trình cuối năm đi.”
“Được.”
…
Xem chương trình cuối năm được một nửa, Tô An Hi ra ngoài đi vệ sinh. Lúc cô quay lại thì thấy có một người ngồi xổm gọi điện thoại cạnh bồn hoa. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, mặt chiến ấy nửa ẩn trong màn đêm, sau đó cô thấy anh ấy cúp điện thoại rồi bật khóc.
Trương Trung vùi mặt vào giữa hai tay và hai chân, dù muốn kiềm lại tiếng khóc nhưng không được, tiếng khóc phát ra khiến người ta cảm nhận được cả độ rung.
Bỗng một tờ giấy đưa tới tay khiến Trương Trung sững sờ, anh ấy ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên mà kinh ngạc: “Chị… Chị dâu…”
“Ngại quá, không phải cố ý đâu.” Tô An Hi cười ôn hòa: “Chỉ đi ngang qua thôi, coi như tôi không thấy gì.”
“Không sao.” Trương Trung cầm khăn giấy lau nước mắt rồi quệt mũi, tiếp đó nắm giấy trong tay: “Nhớ người nhà cũng không phải chuyện gì mất mặt.”
“Ừ.” Tô An Hi gật đầu rồi đặt mông ngồi xuống cạnh bồn hoa mà hỏi chuyện tiếp.
“Sức khỏe bố mẹ còn tốt chứ?”
“Khỏe mạnh minh mẫn lắm!”
Cô nhìn chằm chằm vào gáy Trương Trung rồi hỏi: “Mấy năm không về rồi.”
“Đây là năm thứ Tư.” Trương Trung cũng đứng dậy ngồi lên cạnh bồn hoa.
“Được rồi, tôi không hỏi nguyên nhân nữa, là vì đảm đương sứ mệnh.” Tô An Hi lại đưa một tờ giấy khác cho Trương Trung: “Mọi người an cư lạc nghiệp, có thể về nhà ăn Tết đoàn viên cũng là nhờ mọi người giúp đỡ.”
Trương Trung nhận tờ giấy rồi nói tiếp: “Có điều nếu so với Từ đội thì em vẫn còn bình thường. Đây là năm thứ 10 Từ đội không về nhà rồi.”
“Trốn tôi chứ sao.” Tô An Hi cười nói.
“Chị dâu thật là thẳng thắn.”
Bầu không khí cũng xem như được Tô An Hi kéo lại, cảm giác nhớ nhà của Trương Trung cũng vì lời nói đùa của Tô An Hi mà vơi bớt.
“Đúng rồi, cậu là tay súng thiện xạ trong đội, chắc không có ai phá được kỉ lục của cậu nhỉ?” Tô An Hi nói chuyện phiếm với Trương Trung.
“Có.” Trương Trung dừng một chút rồi tiếp: “Từ đội mới là thiện xạ, em chỉ là học trò của anh ấy thôi.”
Tô An Hi cũng không ngờ đến chuyện này. Cô biết năng lực tác chiến cá nhân của Từ Úc là tốt nhất trong toàn quân. Có điều về bắn súng thì trừ lần cô bị bắt cóc ở bệnh viện huyện Vọng Lưu ra, phát súng thứ hai là do anh bắn mới cứu được cô. Thế nhưng lúc đó trạng thái của cô không ổn, chỉ thấy khả năng bắn súng rất tốt, về sau cũng không hỏi kĩ lại thủ pháp bắn súng của anh lợi hại đến mức nào.
Lúc này có sẵn người để hỏi nên cô hào hứng: “Giỏi đến mức đó à?”
Trương Trung nói đến đây thì bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Theo kỉ lục của Từ đội thì phát đạn đầu tiên trúng bia chưa đến 0.5 giây, gần như trúng vòng 10 điểm. Với chiến thuật ứng dụng bắn bia di động thì không tính vòng mà tính thời gian bắn trúng đích. Với 35m12 thì là 25 giây…”
Trương Trung thực sự rất mê súng ống, lại sùng bái Từ Úc. Đợi đến khi anh ấy nói một mạch xong, Tô An Hi mới gật đầu cười hỏi: “Tâm trạng tốt lên chưa?”
“Chị dâu, chị…” Lúc này Trương Trung mới bối rối gãi gãi tóc mình rồi gật đầu nở nụ cười.
Tô An Hi đứng dậy: “Đi nào, vào xem chương trình cuối năm tiếp.”
“Được…”
…
Đã qua 10 giờ, Từ Úc trực xong cũng quay lại. Vừa vào đến cửa phòng học, anh đã thấy Tô An Hi đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Thấy cô dùng tay đỡ cằm xem đến chăm chú, anh lại bất giác cong khóe miệng, sau đó đưa tay lấy mũ lính xuống và xoay người đi ra cửa sau.
Ghế bên cạnh bị kéo ra khiến Tô An Hi nghe được động tĩnh, lúc này cô mới dời mắt từ chương trình cuối năm sang nhìn thử, nhìn rồi thì khóe miệng lại cong lên.
“Trực xong rồi à.”
Từ Úc gật đầu nhìn Tô An Hi rồi nói bằng giọng u oán: “Anh đến lâu thế mà vẫn không biết? Xem ra anh không ‘đẹp’ bằng chương trình.”
Tô An Hi hơi trách anh: “Anh mà vào bằng cửa trước em nhất định sẽ thấy, đi cửa sau đúng không?”
“Bây giờ lại rất sáng mắt sáng lòng.” Từ Úc vụng trộm nắm tay cô rồi bọc trong lòng bàn tay: “Chương trình hay không?”
“Không ‘đẹp’ bằng anh.”
Tô An Hi hơi nhíu mày, trong mắt cũng tỏa sáng lấp lánh, thậm chí so ra còn chói mắt hơn ánh đèn trong phòng học này.
Từ Úc thấy lòng khẽ động rồi đề nghị: “Ra ngoài một chút không?”
“Được!”
Trời lúc này đã tối đen, chân trời treo mảnh trăng tròn, Tô An Hi kéo tay Từ Úc đi trên con đường bằng xi măng.
Dưới ngọn đèn dìu dịu là bóng dáng gắn bó thắm thiết lại lưu luyến không buông của hai người.
Tô An Hi ngẩng đầu nhìn Từ Úc rồi hỏi: “Sang năm có về nhà ăn Tết không?”
“Còn phải xem là về nhà ai.” Từ Úc dừng một chút rồi nhìn Tô An Hi: “Nhà em, nhà anh, hay là… nhà chúng ta?”
“Đương nhiên là anh về nhà anh, em về nhà em.” Tô An Hi cố tình cười nói.
Từ Úc đưa tay bóp cằm Tô An Hi mà hỏi: “Vậy nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Đã gả cho anh đâu?” Tô An Hi cười nhẹ rồi nhếch mắt nhìn anh: “Làm gì có nhà nào của chúng ta?”
“Em không gả cho anh thì còn gả được cho ai nữa?” Từ Úc dừng lại rồi xoay người đối diện với Tô An Hi. Anh đưa tay kéo cô vào lòng rồi trầm giọng hỏi bằng âm cuối: “Hả?”
Tô An Hi hơi ngửa ra sau nhưng tay đã đặt lên hai bên eo của anh, cô cười như không cười: “Cầu hôn hả?”
Từ Úc cúi đầu thăm dò môi cô rồi mới chậm rãi nói: “Anh cho là chúng ta ăn ý từ lâu rồi, mấy cảnh phụ lướt qua sân khấu này không cần chứ.”
“Nhưng em chỉ là người thường thôi.” Tô An Hi bật cười rồi nhắc nhở Từ Úc: “Anh đừng có cầu hôn qua quýt vào lúc này với em, em không đồng ý đâu.”
“Tô An Hi.” Từ Úc ung dung nhìn cô, đáy mắt lại nổi lên vẻ cuồng vọng, lời nói ra cũng ngang ngược: “Đối phó với em, chỉ cần một chiêu là đủ.”
“Cái gì?”
“Ngủ đến chết.”
Tô An Hi lườm anh rồi vừa sửa lại cổ quân trang vừa nói: “Mặc quân trang mà vẫn nói lời đó được?”
“Chứ sao.” Từ Úc nói xong lại cúi đầu hôn một cái, lúc này mới tiếp tục dắt cô đi tiếp về phía trước.
Tô An Hi tiếp tục chủ đề khác: “Trước đó không cẩn thận bắt gặp Trương Trung gọi điện về nhà, gọi tới phát khóc.”
“Năm nào cũng khóc.” Từ Úc cũng bất đắc dĩ: “Không chỉ có cậu ấy, trong đội có rất nhiều cậu thanh niên xem chương trình cuối năm một chút rồi lấy cớ ra ngoài gọi điện về nhà. Không gọi còn không sao, gọi rồi sẽ không nhịn được.”
Tô An Hi nghe xong cũng thấy phiền lòng, cô nắm cánh tay của Từ Úc thật chặt rồi hỏi: “Anh thì sao? Có từng khóc không?”
Từ Úc cười nhẹ: “Anh lớn tuổi rồi cũng không đến nỗi. Hơn nữa anh có không về, bố anh cũng đến đây.”
“Chưa khóc lần nào à?” Tô An Hi nhìn Từ Úc mà hơi không tin.
“Chắc chắn sẽ khó chịu.” Từ Úc đối diện với ánh mắt của Tô An Hi rồi tiếp: “Nhưng khóc ra nước mắt thật thì đúng là không có.”
Tô An Hi chậc chậc hai tiếng rồi nghiêng đầu cười như trộm được gà: “Thế mà em nghe nói năm đó anh uống say rồi gọi tên em một đêm, rõ ràng là khóc rồi.”
“Không khóc.”
Từ Úc có chết cũng không thừa nhận, khi đó là giai đoạn khó khăn nhất, uống rượu vào cảm xúc càng buông thả. Lúc được đưa về ký túc xá rồi, anh nằm một mình trên giường mà nước mắt trào ra một cách mất kiểm soát. Lúc đó trái tim kia cũng như chết rồi, cả người chỉ như cái xác không hồn.
Bây giờ nhìn cô gái lúc trước suýt lấy đi nửa cái mạng của mình, những chuyện quá khứ đó lại như đèn kéo quân mà trở về, cũng trở thành những hồi ức trân quý nhất của anh.
“Cứng miệng.” Tô An Hi hừ hừ.
Từ Úc đưa môi mỏng tới trước mặt cô rồi trầm giọng: “Đến cắn thử xem cứng đến mức nào đi.”
Tô An Hi đưa tay nâng cằm anh lên rồi nói nghiêm túc: “Đừng làm loạn, đi đường tử tế.”
“Rõ, thủ trưởng.”
Hai người trò chuyện một lúc thì đi tới nhà ăn. Trong bếp đang làm sủi cảo, Tô An Hi cuối cùng cũng tìm được việc mình biết làm nên kéo Từ Úc vào hỗ trợ.
Vợ của tiểu đội trưởng cấp dưỡng Lão Cát cũng có ở đó, trông thấy Tô An Hi xắn tay đi vào thì trêu Từ Úc: “Tiểu Từ, tìm đâu ra cô vợ đã xinh còn hay làm thế?”
Từ Úc cũng cởi áo khoác ra rồi vén tay áo lộ ra một đoạn cánh tay căng đầy, tiếp đó là vào nhào bột.
Thấy vợ của Lão Cát hỏi vậy, Từ Úc cong môi cười rồi liếc nhìn Tô An Hi: “Vừa ra đời đã ngắm trúng rồi, có chạy đằng trời.”
Tô An Hi nghe xong thì ngẩng đầu nhìn anh, sau đó mím môi cười mà tiếp tục gói sủi cảo.
Lúc làm xong sủi cảo, nhóm quân tẩu cũng đều đến đây. Tô An Hi đẩy Từ Úc về phòng học trước, nói một lát nữa sẽ mang sủi cáo tới.
Từ Úc nghe lời cầm áo khoác rời đi.
Đến gần 12 giờ, ban cấp dưỡng và nhóm quân tẩu mang sủi cáo và bát đũa tới phòng học.
Trong nháy mắt, phòng học đã đầy khói trắng nóng hổi.
Các chiến sĩ gắp từng cái từng cái sủi cảo một, Tô An Hi cũng gắp một cái đến cho Từ Úc rồi cười nhìn anh.
“Có phải thấy rất hạnh phúc không?” Cô cười hỏi.
Từ Úc nhìn sủi cảo rồi bĩu môi, sau đó nói với Tô An Hi: “Em mà đút cho anh, có khi anh càng hạnh phúc hơn.”
Tô An Hi bật cười: “Đội viên của anh đều ở đây, mời đội trưởng tự trọng.”
Từ Úc bảo Tô An Hi nhìn lại: “Đang ăn sủi cảo cả rồi.”
Tô An Hi nhìn lại thì thấy đúng là mỗi người đều ăn tới khí thế ngất trời, vui vẻ ra mặt.
“Ra ngoài ăn.” Tô An Hi thầm đẩy Từ Úc ra ngoài.
Lúc ngồi xuống bên bồn hoa rồi, ánh đèn đường phía đối diện cũng tỏa xuống người bọn họ, mà cây ăn quả bên trái vừa hay che khuất cửa phòng học.
Từ Úc nghiêng đầu nhìn Tô An Hi rồi cười hỏi: “Định đút cho anh thật à?”
Tô An Hi lườm Từ Úc trước rồi rút đũa trong tay anh gắp một miếng sủi cảo lên, chậm rãi đưa tới gần miệng Từ Úc. Thấy anh cười đưa mặt lại gần, cô trở tay đút miếng sủi cảo vào miệng mình. Lúc này miệng cô ngậm sủi cảo phồng lên tới đáng yêu, thậm chí còn chớp mắt ra hiệu với anh.
Từ Úc cong môi nhìn cô, sau đó duỗi tay hơi kéo cằm cô xuống và ấn miệng mình lên. Tiếp đó là cạy mở răng môi rồi cắn một nửa miếng sủi cảo trong miệng cô mà chậm rãi nuốt lấy.
Tô An Hi trợn tròn mắt mà ngậm nửa miếng sủi cảo trong miệng, sao còn có hành động này nữa?
“Hương vị không tệ.” Từ Úc nuốt nốt miếng sủi cảo xuống rồi liếm khóe môi: “Nữa không?”
Tô An Hi nuốt miếng sủi cảo trong miệng xuống, thấy anh lại đến gần thì nhanh đưa tay ra ngăn cản rồi lườm anh: “Anh là đồ không biết xấu hổ.”
Từ Úc cười đến vui vẻ rồi uy hiếp Tô An Hi: “Còn không đút nữa thì không xấu hổ lại tới.”
Tô An Hi bại trận chỉ biết làm theo, hai người cứ anh một cái em một cái như thế, đến khi tiếng chúc Tết vang ra từ phòng học truyền tới.
Từ Úc kéo Tô An Hi đi đến phòng học, lúc đi vào rồi, các đội viên đều chúc Tết hai người.
“Từ đội, chị dâu, năm mới vui vẻ…”
“Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ…” Hai người cùng đồng thanh đáp lại.
Sau đó, Từ Úc nhìn Tô An Hi mà hơi cong khóe miệng: “Em còn chưa nói với anh.”
Tô An Hi cũng nhìn Từ Úc rồi nói chắc như đinh đóng cột: “Anh cũng chưa nói.”
Từ Úc cười đầy cưng chiều: “Chúc mừng năm mới, Tô An Hi!”
Tô An Hi cũng cười, trong con ngươi đều là người trước mắt.
Cô kéo tay và nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Về sau năm nào cũng ở cạnh anh, chúc mừng năm mới, Từ Úc!”
“Ôi… chao…” Bên tai họ là tiếng ồn ào của các chiến sĩ: “Từ đội, chị dâu, hôn một cái, hôn một cái đi…”
Tô An Hi cười với Từ Úc, sau đó xoay người nhìn các chiến sĩ sôi nổi trước mắt. Khi đảo mắt nhìn từng nụ cười xán lạn trên những gương mặt trẻ tuổi ấy, ý cười của cô lại càng sâu hơn.
Gối đầu bên trăng nơi biên ải, lòng vì thế giới vạn an yên.
Cảm ơn các cậu, những con người đáng yêu nhất.
Hết chương 89.