Úc Nhiễm Trần

Chương 30

Edit: Nagi Maria

Tiểu Chiêu tỉnh lại, ta nghĩ, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

Nhà giam này đúng là nhốt ta lâu quá, nếu biết trước thế này, dù cho đám người đó đem đám thị vệ cùng Trương công công giết chết ta cũng không đến đây. Ai, đó chỉ là nghĩ thôi, ta sao làm thế được chứ? Thật sự làm không được… (lạy a ^^)

Sau khi nghe được tin này, trong lòng ta có cảm giác giống như tù nhân được phóng thích vậy. Nghe xong ta liền nhảy dựng lên, tung tăng chạy đến phòng của bọn họ đưa thuốc, nhưng chưa vào cửa, cách một tầng vải của mũ sa ta thấy được hai người họ đang ôm chặt lấy nhau mà hôn.

Ta cứng người, đợi đến khi bọn họ thâm tình nhìn nhau, ta mới gõ cửa. Dương Phi Long chạy nhanh ra đỡ ta vào, ta không nói gì cả, chỉ ngồi xuống xem mạch cho Tiểu Chiêu.

Xem xong ta mới nhẹ nhàng nói “Độc trong người Chiêu công tử đã được giải hết rồi, hơi thở đẫ đều hơn, kinh mạch cũng liền, nhưng nếu muốn tập võ lại một lần nữa, phải đợi mấy tháng sau khi cơ thể thực sự ổn định mới luyện được. Ta đi viết đơn thuốc cho ngươi”

Bọn họ không thèm để ý đến ta, cứ như ta không hề tồn tại, ta cảm thấy hơi chán nản, im lặng rời đi.

Cuối cùng, an toàn rời khỏi đó…

Trở lại phòng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, không có mây, bầu trời chỉ có một màu tro u ám, lệ lại chảy xuống.

Hoá ra, ta không thể từ bỏ được…

Không từ bỏ được, nhưng ta vẫn muốn quên đi, chỉ còn cách chạy trốn, thoát khỏi chỗ này. Ta sẽ đến một nơi mà cả ba người họ không hề tồn tại, nơi đó mọi người sẽ yêu quý chính con người của ta chứ không hề biết ta từng là một tiểu quan thấp hèn. Chỉ như vậy ta mới thôi ôm mộng tưởng, ta cũng không giao tấm chân tình cho ai nữa, sẽ không giao ra tâm của mình nữa, sẽ không còn bị thương tổn nữa.

Pha xong dược ta liền đến đưa cho hắn, tời giờ ta vẫn tự mình pha dược cho hắn, đưa thuốc xong, ta kiểm tra tình trạng hồi phục của Tiểu Chiêu, ổn, không xảy ra vấn đề gì a.

“Tiểu Chiêu, uống dược” Dương Phi Long nhận chén thuốc từ trong tay ta, đưa đến trước mặt Tiểu Chiêu.

Tiểu Chiêu có chút nghịch ngợm, nghĩ ta là người ngoài, nên cố ý nói với Long: “Long, ngươi đút cho ta”

Dương Phi Long đỡ hắn dậy, đưa chén thuốc đến, Tiểu Chiêu liền giận “Ngươi trước kia miệng đối miệng giúp ta uống thuốc mà, ta khoẻ rồi thì ngươi không chăm sóc ta nữa sao? Hay là ngươi còn giận?”

Vấn đề của họ, ta không thèm quan tâm, ta chỉ hy vọng Tiểu Chiêu nhanh uống xong chén thuốc, ta bắt mạch xong liền rời đi. Dương Phi Long có chút khó xử, nhìn Tiểu Chiêu khổ sở, còn thở hổn hển, ta cũng không biết mình đang nghĩ đến cái gì a…

“Thần y người ta nhìn sẽ chê cười, uống nhanh để thần y xem mạch” Tên của ta, hắn không hề hỏi lại, vậy nên hắn sẽ không thể biết, miệng lúc nào cũng kêu ta là thần y.

Tiểu Chiêu vươn tay ra, ta xem mạch giúp hắn, cảm nhận được tiếng tim đập của y, ta mới an tâm sinh mạng này không thể biến mất được, y vẫn còn sống, tràn đầy sức sống.

“Long, ngươi nhìn hắn xem, đến giờ cũng chưa từng cở mũ, ha ha ha, có phải vì xấu hổ không, mặt khó nhìn lắm sao. Này, gỡ ra để ta nhìn xem” Tiểu Chiêu cố gắng huơ tay, cố ý chọc ghẹo ta.

Long bị y chọt chọt, ta biết hắn không quan tâm đến chuyện này, chắc chắn cũng không biết lần này ta đang rất sợ hãi nha, thả tay bắt mạch của y ra, ta liền nhanh chóng đi ra xa.

“Ngươi đừng quậy, nằm yên nghỉ ngơi, qua mấy ngày nữa là ổn rồi. Thần y vì ngươi đã làm việc rất vất vả, nếu ngươi không đối tốt với người ta, sẽ khiến người ta thất vọng đấy” Dương Phi Long cưng chịu sờ sờ đầu Tiểu Chiêu.

“Hừ, ta đâu kêu hắn cứu ta. Cũng không biết ngươi kiếm đâu ra một tên quái nhân chân tật nguyền đến đây, lỡ đâu hắn hại chết ta thì sao” Tiểu Chiêu đúng là Tiểu Chiêu, ngang ngược kiêu ngạo, có lẽ đây chính là điểm hấp dẫn của y.

“Chiêu công tử đã không có việc gì rồi, ta sẽ đổi đơn thuốc, sau này cứ cách năm ngày thì uống một đợt thuốc” Ta viết một phương thuốc đưa cho Dương Phi Long, về sau để hắn tự mình đi bốc thuốc.
Bình Luận (0)
Comment