Úc Nhiễm Trần

Chương 43

Edit: Nagi Maria

Cuối cùng, sau vài ngày bị Tề Quân uy hiếp, la mắng cộng đe doạ không mua hồ lô đường cho Nhiễm Trần ăn nữa, hắn mới ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong lòng vẫn tự trách, trách thỏ nhỏ chết là do hắn, hắn đã không chăm sóc thỏ cẩn thận.

“Nhiễm Trần, cho ngươi cái này này” Thương Vũ xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, đem một vật gì đó nhét vào trong ngực Úc Nhiễm Trần.

Úc Nhiễm Trần cầm vật đó nhìn rất lâu, cuối cùng nghĩ hoài cũng không nghĩ ra đây là cái gì.

Thương Vũ thấy hắn như vậy đành phải lên tiếng giải thích “Thỏ con của ngươi chết rồi, cái này là do ta làm, là một con thỏ giả, thỏ giả thì sẽ không chết được, ngươi có thể ôm nó ngủ, cũng không sợ đè chết nó, đúng không, ta… ta tặng cho ngươi đấy”

“Con thỏ? Không phải cún sao? Mà sao nó cũng nhìn giống con heo vậy, ha ha ha ha, ngươi làm thiệt sao?” Nhiễm Trần cười từng đoạn ngắt quãng, cười rất to, còn cười chảy cả nước mắt, Thương Vũ xấu hổ giành lại thỏ giả, ôm thỏ giả vào ngực mình.

Mặt Thương Vũ đỏ bừng, vì để dỗ hắn, vì không muốn hắn buồn nên đã lấy chút bông, bắt chước nữ giới học may vá, từng đường kim mũi chỉ đều chứa đầy tình yêu của hắn, may gần xong thì nhét bông vào trong, rồi sau khi hoàn thành xong liền đem mang cho hắn. Vậy mà dám cười người ta, thật là, sau đó Thương Vũ nhìn Nhiễm Trần “Ừ, ngươi không thích thì thôi”

Úc Nhiễm Trần nhanh chóng giành lại thỏ giả, ôm vào lòng “Thích, thích chứ, cái này… còn mềm hơn cả thỏ thật nữa, ngươi phơi nắng nó sao? Có mùi nắng nữa này, Nhiễm Trần rất thích, sau này Nhiễm Trần sẽ chăm sóc thỏ thật tốt, mỗi ngày sẽ ôm thỏ cùng ngủ”

Thương Vũ thở phào một cái, may là hắn thích, nếu không, Thương Vũ ta làm sao còn mặt mũi mà nhìn ai. Nhìn thấy nụ cười của Nhiễm Trần, Thương Vũ thầm thoả mãn.

“Cảm ơn ngươi, đại phôi đản” Tuy miệng Nhiễm Trần vẫn kêu đại phôi đản, nhưng trong lòng Nhiễm Trần lại cảm thấy Tiểu Vũ Tử này thật không tồi, rất tốt với hắn. Nhưng Nhiễm Trần vẫn luôn vẫn luôn sợ hãi, không biết tại sao, nhưng sợ hãi so với ban đầu đã tan biến rất nhiều.

***

“Tử Quỷ, Nhiễm Trần sức khoẻ đã tốt lên rồi, không không bỏ dây xích trong vai ra sẽ rất nguy hiểm.” Úc Tường Văn kiệt sức dựa vào người Thương Hạo, giờ đây Úc Tường Văn không còn sức để cựa quậy nữa.

“Nhưng thịt của hắn đã hoà với xích rồi, làm sao mà lấy ra đây? Nếu dùng sức để cố rút xích ra, mạng hắn sẽ mất ngay” Sờ vào tấm lưng trơn mượt của Úc Tường Văn, phía dưới Thương Hạo liền phản ứng ngay, Úc Tường Văn nhận ra liền đánh Thương Hạo một cái.

“Tử Quỷ, ta không còn sức nữa đâu, đừng, đừng làm nữa. Để nói xong chính sự đã…”

Thấy Thương Hạo cười gian, Úc Tường Văn ngay lập tức quay đầu nhìn sang hướng khác, giận dỗi không thèm để ý đến Thương Hạo nữa.

“Đừng giận, nghe ta nói đã, nếu giờ bắt buộc phải lấy sợi xích ra thì… phải dùng đao thương thôi” Úc Tường Văn nghe vậy lập tức quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Thương Hạo.

“Dây xích càng ngày càng bị vùi vào trong thịt rồi, dùng dao cắt thịt ra, sau đó đem dây xích mang ra ngoài. Chỉ còn cách đó thôi, tuy làm thế sẽ chịu nỗi đau về thể xác, nhưng có thể bảo toàn mạng cho Trần Nhi. Tuy làm vậy sẽ lại khiến Trần nhi bị thương, nhưng cũng sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.”

“Chuyện này…” Úc Tường Văn cảm thấy rất khó xử, xích nếu không lấy ra, càng kéo dài thời gian, càng nguy hiểm, huống hồ cơ thể Nhiễm Trần vốn yếu, không thể chịu được chuyện này. Bây giờ để không bị đau, khi ngủ Nhiễm Trần luôn phải nằm sấp, rất không thoải mái.

“Văn, về chuyện này, chỉ hai chúng ta không thể làm được, trước tiên ta phải tìm người có bản lĩnh, phải khéo léo, người này sẽ cắt thịt ra trước, sau đó đến phiên hai chúng ta, đem dây xích mang ra ngoài” Thương Hạo nghĩ, bây giờ ai có thể làm được chuyện này đây.

“Ừ”

“Chúng ta chỉ biết y thuật, muốn lấy được vòng trang sức ra thì cần người xuống đao thật nhanh, và phải chính xác ngay vị trí của xích, như vậy tổn thương gây ra cho Nhiễm Trần sẽ càng nhỏ hơn. Ai, chỉ là phải chọn ai đây” Thương Hạo cố gắng lục lại trí nhớ.

“Không phải cháu của ngươi rất lợi hại sao? Ta thấy hắn rất tốt với Nhiễm Trần, để hắn làm được không?”

“Ta thấy chọn hắn cũng được, chỉ sợ là không xuống tay được thôi. Giờ hắn chẳng khác gì cái đuôi của Nhiễm Trần, Trần nhi nói hắn đi đông, hắn cũng không dám đi Tây, sợ là tổn thương một chút cũng không dám.”

Không khí xung quanh Thương Hạo và Úc Tường Văn đột nhiên trở nên im lặng, vì Úc Tường Văn cũng rất lo, hai người họ đã luôn cho người giám sát nhất cử nhất động của Thương Vũ, họ biết Thương Vũ toàn tâm toàn ý vì Nhiễm Trần, nên hiện tại cả hai rất an tâm.

“Mai tìm hắn bàn chuyện một chút” Úc Tường Văn không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để cứu Nhiễm Trần.

Thương Hạo gật đầu, tiếp tục cười gian “Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi…”
Bình Luận (0)
Comment