Micro bên đài truyền hình giơ đến trước mặt Ultraman: “Ultraman, nếu anh chỉ có thể sống thêm ba ngày nữa, anh sẽ làm gì?”
Câu trả lời của Ultraman vang vọng: “Tôi sẽ tiếp tục chiến đấu với đám quái thú làm hại đến mọi người, từng bước từng bước tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời tôi.”
Bên dưới phía khán giả vang lên một tràng vỗ tay cùng trầm trồ khen ngợi vang dội.
Micro được đưa về phía khán giả, “Vậy, chào bạn, nếu là bạn thì sao?”
Tiểu quái thú quên hết những thứ đạo diễn đã dạy qua, toàn bộ tâm tư đều đắm chìm trong giả thiết Ultraman chỉ có thể sống thêm ba ngày nữa.”
“Tôi, tôi, tôi…” Nó “Tôi” cả nửa ngày, khiến MC không còn kiên nhẫn nữa, chuyển sang khán giả khác.
“Tôi muốn làm con quái thú cuối cùng bị anh ấy đánh chết, vậy thì có thể ở cạnh anh ấy rồi.” Tiểu quái thú cúi đầu lẩm bẩm.
“Nhưng mà còn mama, mama phải làm sao bây giờ?” Nụ cười hiền từ của mama hiện ra trước mắt.
Trong lòng tiểu quái thú thực sự rất khổ sở.
Mắt nó dần đẫm lệ, sương mờ giăng trong mắt, mờ mịt nhìn về phía Ultraman đang nhận sự cổ vũ của mọi người trên sân khấu, thì thầm: “Xin lỗi, xin lỗi.” Đăng bởi: admin