Ủng Bão (Cái Ôm)

Chương 3.4

“Bọn họ muốn ngươi chuyển nhà?”Diêm Cung Thiên hiểu rõ hỏi.

Quý Ngữ Phàm lặng im gật gật đầu, xoay người đi vào trong phòng. Trước đây muốn tìm phòng để chuyển nhà, chính là lần này không phải chính hắn muốn bàn, mà là bị người lệnh khu trục giống như bị đuổi.

“Ngươi không phải muốn biết nguyên nhân sao?”Ôm lấy con mèo trên bàn, mặt Quý Ngữ Phàm không chút thay đổi nhìn hắn sâu kín mở miệng:

“Ngươi chính là nguyên nhân.”

Diêm Cung Thiên giật mình, thoáng chốc nghĩ thông suốt nguyên nhân một tuần này làm cho Quý Ngữ Phàm phiền táo bất an, chính là hắn gây lời đồn đãi chuyện nhảm chung quanh  —— bởi vì sự xuất hiện của hắn.

“Ngươi đi đi!”Quý Ngữ Phàm quay đầu, “Không cần lại tới quấy rầy sinh hoạt của ta.”

“Tôi là của ngươi làm phức tạp sao?”Diêm Cung Thiên yên lặng nhìn hắn.”Thành thật nói cho tôi biết, em cho rằng tôi là nguyên nhân của phức tạp sao, em chán ghét thấy tôi sao?”

Quý Ngữ Phàm chấn hạ, cắn chặc môi không nói gì, giống như tìm kiếm ấm áp mà  ôm sát Tiểu Miêu trong lòng ngực.

“Em là người yêu của tôi, Ngữ Phàm.”Hắn nhẹ giọng khẳng định nói.

“Không phải!”Quý Ngữ Phàm phút chốc quay đầu lại phủ nhận.

“Ngươi thích tôi.”Phản ứng của hắn làm cho Diêm Cung Thiên càng thêm khẳng định nói: “Nếu không em sẽ không để cho tôi đi vào nhà của em, nếu không em sẽ không để cho tôi tham gia của cuộc sống của em, nếu không ngươi sẽ không…”

“Câm mồm! Tôi không có hoan nghênh anh, đều là chínhanh, là chính ánh …”Quý Ngữ Phàm thấp giọng quát rồi lui từng bước, có chút bối rối phản bác. Hắn dựa vào cái gì có tự tin như vậy, dựa vào cái gì nói như là hiểu cậu lắm vậy!

“Nhưng mà chính em cho tôi cơ hội.”Diêm Cung Thiên lớn tiếng nói.

“Tôi không có!”Hắn quát.

” Em có!”Diêm Cung Thiên từng bước tới gần hắn, trong mắt coi như nổi lên ánh lửa, “em có rất nhiều cơ hội có thể cự tuyệt tôi, nhưng chính em không có, đại biểu cái gì? Em cũng chờ mong đúng không, cũng có chút động tâm với tôi đi?”

“Tôi không có thích anh, tôi không có!”Lời của hắn làm cho Quý Ngữ Phàm bối rối ngã ngồi trên ghế dựa, kịch liệt địa hô: “Đi ra ngoài! Không cần lại quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi không cần ngươi!”

Diêm Cung Thiên dừng bước lại, yên lặng nhìn chăm chú Quý Ngữ Phàm đang kịch liệt thở dốc.

“Ngươi vì cái gì muốn đem mình làm thành vất vả như vậy như vậy?”Hắn nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy thương tiếc.

“Ngươi muốn làm tất cả biện pháp đem mình lui tại một cái không gian nghĩ như vậy có thể bảo vệ mình, nhưng là ngươi không cô đơn sao? chính là ngươi tự cho là an toàn, tự cho là  sống rất khá mà thôi!”

Câm miệng, không cần nói… Không cần nói lại nữa, hắn không muốn nghe. Quý Ngữ Phàm không tự chủ được lui lại, giống như trốn tránh vùi đầu vào đầu gối.

“Tôi sẽ bảo vệ em, Ngữ Phàm.”Hắn ngồi xổm người xuống trước mặt cậu, kiên định mà ôn nhu nói: “Cho nên em không cần vất vả như vậy để bảo vệ mình, tôi lập lời thề với em, vô luận như thế nào đều bảo hộ em.”

thân hình Quý Ngữ Phàm kịch liệt run rẩy, cắn  môi nhắm mắt lại, lại trốn tránh không xong thanh âm ôn nhu của hắn.

“Tin tưởng tôi, sau này có tôi, tôi sẽ tại bên cạnh em.”

“Vì cái gì…”Quý Ngữ Phàm thanh âm run rẩy, trong mắt nổi lên khí trời hơi nước.

“Bởi vì tôi yêu em.”Diêm Cung Thiên đưa tay nâng mặt  cậu  lên, hắn thành tâm nhìn đôi mắt ngấn nước của cậu  .”Tôi yêu em, Ngữ Phàm.”

Quý Ngữ Phàm lo sợ không yên mê hoặc nhìn hắn.

Diêm Cung Thiên vươn tay, nhẹ nhàng mà người hắn thương tiếc  ôm vào lòng mà Quý Ngữ Phàm không khỏi tự nhiên cứng còng, chợt khuất phục trong vòn tay cường tráng của hắn.

“Làm người yêu của tôi được không?” thanh âm Diêm Cung Thiên ghé vào lỗ tai hắn mê hoặc, thôi miên hắn.

Quý Ngữ Phàm gắt gao nhắm mắt lại.

Hắn có thể chứ? Có thể phóng túng tấm lòng đình trệ sao? Mà như vậy, có năng lực tiếp tục bao lâu đâu? Nếu có một ngày hắn biết quá khứ của cậu, như vậy cậu nên làm cái gì bây giờ?

Nhưng hắn mệt mỏi quá, rất muốn có người để có thể dựa vào… cậu nghe hơi thở của hắn vây quanh chậm rãi gật đầu, dỡ xuống phòng bị, yếu đuối hưởng thụ cảm giác an tâm trong giờ khắc này.
Bình Luận (0)
Comment