*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhận thấy có sự khác lạ, tôi không dám vọng động, ở vùng rừng núi âm u, trong đêm đen tĩnh mịch như thế này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra cả, nghĩ vậy nên tôi bảo thằng Lủ đứng lên quay về trại, chịu khó nhịn một chút đi. Nó làu bàu kéo quần đứng, hai thằng quay về trại đánh thức mọi người, tôi mới kể lại sự việc có mùi lạ trong đám rừng gần đó. Vừa nghe đến đây, A Lang liền phản ứng, nói với mọi người:
- Có chuyện rồi, cùng đi xem thôi.- Đoạn dẫn đường đi trước, chúng tôi cũng lập tức theo sát sau. Tôi và Lủ cẩn thận thuận tay mang theo theo hai cây hán đao quen dùng.
Đến chỗ lúc nãy tôi và Lủ đứng, A Lang hít hít mũi để đánh hơi, tìm hướng phát ra thứ mùi hôi thối đó. Nhìn anh ấy lúc này, tôi liên tưởng đến những chú chó săn chuyên nghiệp, à không, phải là loài sói mới vừa đúng với tên gọi A Lang. Không mất nhiều thời gian, A Lang đã tìm được hướng, mọi người cùng chầm chậm tiến đến. Dưới ánh sáng của những cây củi cháy lập lòe, rừng đêm trở nên huyền bí hơn bao giờ hết, bóng cây cối, dây leo trở nên giống những bóng ma đang đi theo quan sát đoàn chúng tôi. A Lang dừng lại, giơ cao cây đuốc để chiếu sáng và chỉ xuống đất:
- Mọi người nhìn xem, là xác một con heo rừng lớn đang phân hủy.
- Xác con heo thì có chuyện gì lớn đâu, chắc già quá nên nó chết thôi. Hô hô.- A Lủ lạc quan lên tiếng. Tôi thì không đồng tình với suy nghĩ đó, mới đặt chân vào Thập Vạn Đại Sơn đã gặp phải xác thú, không biết có phải là dấu hiệu không tốt hay không? Dù sao thì cũng nên cẩn tắc vô áy náy. Đang còn suy nghĩ thì thằng Lũ đã vác đao ngồi xuống bẻ nanh con heo rừng, loại này về Chợ Lớn bán chắc cũng được bộn tiền, chẳng nhẽ thấy tiền trước mắt lại bỏ qua thì không phải Gia Phi-A Lủ rồi, biết tính nó nên tôi cũng không can ngăn làm gì. Nhưng đối với kinh nghiệm đi rừng của A Lang thì chuyện này không đơn giản như vậy. A Lang nói:
- Nhìn cái xác xem, có vết cắn của thú ăn thịt, có thể con heo bị hổ tấn công, mà con hổ chưa ăn ngay thì thuộc loại hùm núi ăn xác thối trong truyền thuyết rồi.
Tôi thấy A Lang nói cũng đúng, mọi người nên cẩn thận đề phòng. Vì có quan niệm cho chuyện rằng hổ cũng thích ăn xác thối là thật, nhất là xác người chết. Có những chuyện kể về việc hổ rất thích ăn xác thối. Khi cắn chết ai, nó thường tha vào rừng để ăn thịt. Khi ăn thịt người, nó thường nhìn trăng. Nếu là trăng đầu tháng, nó ăn đầu, giữa tháng ăn phần bụng và cuối tháng ăn phần chân. Ăn no, nó giấu xác để hôm sau tìm đến ăn tiếp. Xác người càng thối, nó càng khoái khẩu, nó còn đào mộ moi xác người lên để ăn nữa. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi giục Lủ:
- Nhanh lên thằng mập!
- Xong ngay, xong ngay hô hô.- Nó đáp lại tỉnh như ruồi, quên cả cơn đau bụng lúc nãy mà tích cực lấy cho bằng được hai cái nanh heo. Hì hục một lúc thì cũng xong, nó cầm chiến lợi phẩm trong tay với vẻ mặt thỏa mãn, cười hô hô không ngớt. Chuyện cũng đang xong, mọi người lại quay về trại để nghỉ ngơi, đi được một đoạn, đã nhìn thấy đống lửa trại, A Lủ lại lên cơn đau bụng, mặt nhăn nhó, nó bảo chúng tôi cứ về trước đi, nó về sau rồi chạy luôn vào bụi cỏ khuất sau tảng đá lớn. Tôi mặc kệ nó, đi về cùng mọi người, còn cách trại được một chục bước, bỗng nghe tiếng thét lớn:
- Tất cả đứng im!
Liền sau đó có người bước ra từ phía sau trại, một hai ba...tất cả bốn người. Trong đó có hai tên chĩa khẩu súng về phía chúng tôi như cảnh cáo. Quá bất ngờ, chúng tôi cũng không biết phải làm sao cả. Lúc tôi còn cầm trên tay cây đao, đang định thần suy nghĩ tìm cách thì tên cầm súng đã quay nòng súng chĩa về tôi rồi quát lớn:
- Thằng này, bỏ đao xuống, tất cả giơ tay lên cho ngộ nà.
Hết cách, tôi đành phải phục tùng theo, quăng đao xuống đất. Giáo sư Minh lắp bắp:
- Các ông tha cho chúng tôi, bọn tôi chỉ là đoàn nghiên cứu địa chất, không có của cải gì quý giá đâu. Xin...xin các ông...
Không để tâm đến lời cầu xin, một trong hai tên cầm súng có vẻ là thủ lĩnh đám thổ phỉ lia lia họng súng rồi dừng trước An, hắn nói:
- Không tha được mà, tụi ngộ đã phải đi theo mấy ngày mới tìm được bọn lị đó mà, có tha thì chỉ tha được cho cô em xinh đẹp này thôi mà, tỉu nà!!!
Đoạn cả đám bốn tên thổ phỉ cùng cười lên hô hố, làm An bậm môi lại ra tức giận mà không làm gì được. Việc này làm tôi khá ấn tượng, đàn bà con gái gặp thổ phỉ mà không sợ hãi tý nào thì cũng thật khó hiểu. Mà điệu cười của bọn thổ phỉ sao lại giống thằng mập A Lủ đến vậy chứ, không phải nó là anh em với tôi, tôi còn nghĩ nó cấu kết với đám này mà hãm hại chúng tôi không chừng. Vừa nghĩ đến đây thì có một bóng đen lao tới, xoẹt một tiếng, cánh tay cầm súng đang chỉa vào mặt tôi rớt bịch xuống đất. Máu nóng từ cánh tay bắn đầy mặt tôi, thì ra thằng Lủ thấy có chuyện, nó lẻn về tìm cơ hội, thấy tôi bị dí súng vào đầu nó liền ra tay ngay. Trông nó mập thế nhưng thân thủ cũng nhanh nhẹn một cách khó tin, vì cả hai chúng tôi từ bé đều được học võ, lại có tập luyện thường xuyên hàng ngày, rồi chưa kể cũng từng thi thoảng chém lộn ngoài phố, nhất là thằng Lủ, nó chém người cũng gọi là quen tay rồi nên động thủ quyết đoán và cực kỳ chuẩn xác. Tình thế lúc này như bị đảo ngược, tên đang cầm súng còn lại xoay nòng súng đang chĩa từ An qua định bắn thẳng Lủ thì đoàng một tiếng, tôi thấy hắn đã nằm xuống, còn trong tay An đã cầm một khẩu súng mà nòng súng còn bốc khói. Không suy nghĩ nhiều, tôi nhặt lại cây đao của mình rồi lách qua A Lủ, lao đến một trong hai tên đứng phía sau, hắn cũng đưa mã tấu lên đỡ theo phản xạ, tuy nhiên đường đao của tôi đã xuyên qua cắt đứt đôi cây mã tấu và chém đến cổ họng hắn một cách ngọt vô cùng. Chuẩn bị quay qua giải quyết tên con lại thì không thấy hắn đâu, nhìn kỹ lại thì hắn đã nằm dưới đất, trên ngực găm một con dao ngắn như phi đao rồi. Tác giả không ai khác chính là thợ săn A Lang, con sói của bản Mèo. Vậy là trong nháy mắt cả bốn tên thổ phỉ đã bị hạ gục, Ba trong số đó đã chết tại chỗ, chỉ còn lại tên bị A Lủ chém rớt tay đang nằm quằn quại rên rỉ dưới đất. Chưa biết xử lý thế nào, thì A Lang đã lao đến, túm cổ hắn hỏi:
- Còn tên nào không?
- Không,...không còn ai cả.- Tên thổ phỉ đau đớn trả lời. Hắn vừa nói xong thì A Lang rút dao đâm luôn vào ngực, chỉ thấy hắn nấc nấc mấy tiếng, trào máu lên miện ọc ọc rồi tắt thở. Cả đám nhìn A Lang kinh sợ. Không biết có thù hằn gì sao lại ra tay hiểm độc quá, đúng là loài sói khát máu mà. Dường như hiểu được bọn tôi đang nghĩ gì, anh ấy giải thích:
- Đám này là thổ phỉ Vân Nam, bọn chúng hoạt động rất mạnh ở vùng này và còn tràn sang cả vùng Tây Bắc Việt Nam, dân rừng núi vùng biên đàn ông phần đi vận chuyển thuốc phiện cho Pháp, phần đi làm xa trên mãi mỏ bạc Tụ Long, dân bản thường bị những đám thổ phỉ như thế này quấy phá. Nhẹ thì chúng cướp bóc trâu bò của cải, nặng thì bắt cóc phụ nữ trẻ em. Mà vợ tôi cũng là trong số đó.
Ảnh minh họa. Nguồn: InternetA Lang thổ lộ với vẻ xúc động, xong anh ấy đứng dậy đi về phía đống lửa ngồi đó, mắt đỏ hoe, chất thêm củi vào như muốn đốt sạch cả Thập Van Đại Sơn tìm vợ. Tôi cũng trấn tĩnh lại hơn sau chuyện xảy ra vừa rồi, cứ bảo rừng thiêng nước độc, vừa bước chân vào rừng đã thấy con người tàn sát lẫn nhau, có độc thì là luật rừng mạnh được yếu thua này độc địa thôi, chứ rừng nào có ăn thịt người sống bao giờ? Đoạn nói giáo sư và An cũng ra đó ngồi nghỉ, tôi còn nói An để ý khuyên nhủ A Lang một chút. Đoạn bảo với Lủ:
- Dọn dẹp thôi! Mày xem chém người ta bầy nhầy ra như thế này, giờ có khổ không, tao là lần đầu tiên giết một mạng người đó, cảm giác thật khó tả.
- Tao cũng đã giết ai bao giờ đâu Thiên, chắc tại hai cây đao của ông già cho bọn mình nó bén quá, đúng là bảo vật mà, thế mà lại không đưa cho tụi mình sớm nhỉ, biết đâu...
- Mày nghĩ đi đâu vậy, kéo đám này ra chỗ xác con heo rừng đi, để đây sao mà ngủ được.- Tôi thấy nó bắt đầu lảm nhảm liền vội giục. Hai đứa kéo bốn cái xác mấy chục mét, để cạnh chỗ con heo rừng đang thối rữa lúc nãy, một lúc lâu sau mới xong xuôi. Người chết không còn linh hồn, không nhẹ đi thì thôi lại còn như nặng thêm sao mà khó hiểu.
Quay về đống lửa, giáo sư và An chắc đã khuyên A Lang, tôi thấy anh đã đỡ xúc động hơn nhiều, lần này cũng may mắn qua khỏi mà không có thiệt hại gì, cảm ơn trời đất. Nhớ ra là có mang theo rượu trong hành lý, tôi nháy mắt với A Lủ, chúng tôi đem ra, mời mọi người cùng uống một chén cho dễ ngủ. A Lang không từ chối nốc liền mấy chén, cả giáo sư và An cũng uống cho ấm người để bình tĩnh lại. Rượu thấm, chúng tôi chia ca ra gác rồi nghỉ ngơi. Tôi và An sẽ gác ca đầu nên ngồi lại, còn lại ba người thì vào lều nằm. Vì mệt mỏi nên ai cũng lập tức ngủ ngay, chả mấy chốc trong lều vang lên nhưng tiếng ngáy đều đều an giấc.