Ứng Công Án

Chương 12

Edit : Hiên Vũ

.:.

“Ngươi có biết như vậy sẽ chết người không hả! ” long sàng lại một lần chịu trọng kích không thể nào sửa chữa, Hứa Đình Hoan từ đó bò dậy việc đầu tiên làm là rống to với sử quan, cái người đem mình làm bàn đạp giẫm chân.

“Ngươi không chết à. ” sử quan lành lạnh liếc kẻ đang tức giận một cái, phủi phủi y phục dính bụi đất, trả lời nhẹ tênh.

Cố nén xúc động muốn hộc máu, Hứa Đình Hoan ở trong lòng nhắc nhở chính mình, tìm tướng gia và hoàng đế là chuyện lớn, so đo với người không tim không phổi chỉ là chuyện nhỏ! Nghĩ đến đây, Hứa Đình Hoan hít sâu một hơi, sau khi để cho ánh mắt thích ứng với hắc ám nơi mộ thất, cẩn thận bước đi.

“Ngươi không tin lời của ta sao? ” phía sau, lại là thanh âm trào phúng của sử quan.

Hứa Đình Hoan ngay cả đầu cùng lười quay lại, dùng khẩu khí đại nhân không chấp tiểu nhân để phản bác: “Không sai! Ta chính là không tin ngươi!”

“… Vậy ngươi còn tìm cái gì. ” thế nhưng, sử quan không có vì vậy mà sinh khí. Điều này làm Hứa Đình Hoan vốn muốn tức giận, cảm thấy thất bại, chẳng lẽ người này thật sự có thể tỉnh táo không có bất kỳ mức độ tình cảm nào sao? Không biết tại sao, Hứa Đình Hoan ở trong một khoảng khắc quên mất chán ghét đối với sửa quan, thay vào đó là một phần thương xót nồng đậm Một người đem bản thân trói buộc đến không có tình cảm phập phồng, chẳng phải là bi ai sao…

“… ” ngừng một chút, ngữ khí Hứa Đình Hoan lúc này hiển nhiên khách khí không ít, nhưng vẫn không bỏ được mùi vị oán trách: đã nhận ‘ban tặng’ của ngươi, thì phải rơi xuống thôi. Cuối cũng vẫn đánh cuộc vận khí đi!”

“Này. ” trầm mặc một chút, sử quan đột nhiên đi nhanh mấy bước la lên.

Hứa Đình Hoan vốn sốt ruột, dưới chân không ngừng, chỉ lạnh lùng hỏi: “Đang làm gì đó?! Ngươi hôm nay không phải phiền toái bình thường 吔! A? Ai ya! —— ” lời còn chưa dứt, Hứa Đình Hoan đã vấp phải trường minh đăng nằm ngang dưới chân, ngã nhào!

Sử quan trầm tình thấy hết thảy, cong lên nụ cười nhạt như có như không, lạnh lùng lẩm bẩm: “ta vốn định nhắc nhở ngươi… Xem ra… Không cần thiết rồi!”

“Lời này ngươi tại sao không nói sớm một chút?! ” Hứa Đình Hoan mặt đầy bụi đất bò dậy, ảo não túm cổ áo sử quan, ra vẻ muốn đánh!

“… Ngươi cả đời cũng không muốn gặp lại hoàng đế và tướng gia sao? “thản nhiên hất tay của hắn ra, sử quan sửa sang lại vạt áo, không chút hoang mang hỏi ngược lại.

Hứa Đình Hoan nóng lòng cứu giá, tự biết thất lễ liền ngượng ngùng nói xin lỗi, sau khi được hắn cấp cho bậc thang, vội vàng tiếp lời: “Hừ! Biết đầu mối còn không mau nói! Ra vẻ khó dễ làm gì!”

Ánh mắt lóe lên một cái, cũng không biết trong lòng tính toán cái gì, chỉ nghe sử quan trầm hạ thanh âm, dùng bút chỉ phía sau Hứa Đình Hoan: “Ngươi xem. Lăng cung hoàn hảo bị phá ngổn ngang như vậy, không phải hoàng đế còn có thể là ai?”

“Nói rất đúng! ” Hứa Đình Hoan nghe được lời kia, không tiếp tục cùng sử quan đấu khẩu nữa, ba bước thành hai chạy đi!

Thấy hắn đi xa, sử quan mới thong dong nhấc chân đuổi theo, miệng lẩm bẩm có chút châm biếm: “Ta nói ngươi cả đời cũng không thấy được bọn họ là bởi vì… Nếu như ngươi dám động thủ nữa, ta liền đưa ngươi đi gặp Diêm vương!”

“Ô ô ~~~ Thiên Dật…”

“…”

“Ô ô ~~~ ”

“…”

“Ô ô ~~~ ”

“… Ô cái đầu ngươi! ” rốt cục chịu không nổi phải dừng bước, Ứng Thiên Dật quay đầu lại, hung hăng liếc vẻ mặt ủy khuất của Cao Cảnh Úc, trầm giọng hỏi: “Ta không có đánh mặt của ngươi đi?! Ngươi còn khóc cái gì!”

“Nếu ngươi đánh trẫm mặt, trẫm cũng không ô ô ~~~ ” hai mắt đẫm lệ nhìntuấn nhan lạnh lùng của ỨngThiên Dật, Cao Cảnh Úc không để lại dấu vết thở dài, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị đánh đau. Đại khái là thật sự xuống tay rất nặng, mới vừa đụng vào, hai đường nguyệt mi của Cao Cảnh Úc đã nhăn lại với nhau, môi dưới cũng bị cắn bật máu. Nhưng y ngược lại không vì vậy phát ra nửa điểm âm thanh…

Ứng Thiên Dật vụng trộm thu hết thảy vào trong mắt, trong lòng không kiềm chế được thương tiếc. Sau khi do dự chốc lát, lặng lẽ vươn tay ra phía sau: “Tới đây.”

“… ” nghi ngờ nhìn hắn một chút, sau khi phát hiện hàng động thân mật nho nhỏ kia, trong nháy mắt Cao Cảnh Úc dường như quên mất tất cả thống khổ, cười giống như hài tử một mạch chạy chậm lên trước, thuận lý thành chương đem bàn tay mềm mại ngọc ngà của mình đặt lên!

Sau khi cảm giác được tay của y nắm lấy tay mình, tuấn nhan của Ứng Thiên Dật phủ lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt. Ho nhẹ mấy tiếng che dấu lúng túng, tay Ứng Thiên Dật  lại tự chủ trương nắm chặt lại: “Rất đau phải không?”

Có chút hối hận kiểm tra “Kiệt tác” của mình một phen, Ứng Thiên Dật nghẹn ngào khàn giọng, ôn nhu hỏi. Cao Cảnh Úc tâm sớm ở trong phần ôn nhu này hóa thành dòng suối nhỏ, làm sao còn có nửa điểm oán hận: “Hiện tại… đã không đau…”

“… ” ấm áp trong lòng xua tan âm hàn nơi mộ thất, Ứng Thiên Dật giãn lông mày, sủng nịch nheo lại song mâu, khóe miệng không khỏi kéo ra nụ cười nhàn nhạt. Nhưng, khi ánh mắt chạm đến lăng thất không lường được bao phủ trong bóng tối kia, trong mắt Ứng Thiên Dật lại ghi vào chút u buồn: “Hoàng thượng… Ngươi sợ không?”

Theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thân thể Cao Cảnh Úc khẽ run một chút, rõ ràng bóng ma tử vong đánh tới, làm y luôn luôn giở trò xấu cũng không dám nhìn tới!

“Sợ… Sợ cái gì?”

“Nói không chừng… Chúng ta sẽ không ra được nữa.”

“Làm sao có thể?! bọn Đình Hoan nhất định có thể tìm được chúng ta!”

“… Cho dù như thế… Kia vạn nhất…”

“Không có vạn nhất! ” Cao Cảnh Úc không thích những dự cảm bất tường kia của Ứng Thiên Dật, sau khi trả lời chân thật đáng tin, cũng không nói gì nữa. Không khí, trong phúc chốc có chút lúng túng…

“Thanh âm gì vậy?! ” chợt, cách đó không xa truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, ngay sau đó, một mảnh bụi mù dâng lên, đem ánh sáng che lấp! Một lúc lâu, Hứa Đình Hoan mới dựa vào trường minh đăng lác đác trong mộ thất thấy rõ ràng, chỉ thấy cửa động bọn họ ngã xuống bị đất đá lấp kín!

“Đã xảy ra chuyện gì! ” khó che dấu hoảng sợ, Hứa Đình Hoan phát hiện thanh âm của mình hàm chứa hoảng sợ run rẩy.

Hờ hững kéo kéo khóe miệng, sử quan nhờ hướng ánh đèn, vừa nói vừa ghi vào trong sách “… Cửa vào bị khóa, đám người chúng ta bị vây hãm tại đây, sợ không thoát được …”

“Rốt cuộc…”

“Chúng ta không ra được. ” Hứa Đình Hoan thất kinh cắt đứt, sử quan lạnh lùng trần thuật: “Đây hẳn là cửa vào duy nhất.”

“Trời ạ…”

“Thiên Dật… Ngươi nghe thấy không? ” nhát gan núp ở trong ngực Ứng Thiên Dật, Cao Cảnh Úc dè dặt hỏi. Ngưng trọng gật đầu, Ứng Thiên Dật gằn từng chữ trả lời: “… Xem ra… Là cửa vào bị sạt rồi.”

“… ” bị sự bình tĩnh của hắn lây nhiễm, Cao Cảnh Úc cũng không hoảng loạn: “Chúng ta không ra được, đúng không?”

“Không thể có cửa vào khác. Hoàng lăng xây xong sau sẽ bị phong kín, cửa động kia vốn là sai sót..”

“… ” Ứng Thiên Dật lẳng lặng suy tư…, Cao Cảnh Úc đột nhiên nở nụ cười!

Kinh dị nhìn chằm chằm y, Ứng Thiên Dật thất thanh kêu to: “Hoàng thượng! Ngài sẽ không phải là… Bị dọa phát điên chứ!”

“Không có. ” liếc hắn một cái, Cao Cảnh Úc hưng phấn nói: “Trẫm nghĩ đến, mất chính là được! Trẫm mặc dù ra không được! Nhưng vừa lúc đạt được mỹ danh ‘Từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh’ ~~~~ ”

“… ” liếc mắt, sợ hãi trong lòng Ứng Thiên Dật đều bị lời nói tức chết người không đền mạng của y quét sạch sẽ!

“Hơn nữa… ” tiếng cười dừng lại một chút, Cao Cảnh Úc tiếp lời: “Chúng ta thổi tắt tất cả đèn có được không?”

“Hoàng thượng là nghĩ đến không khí trong mộ có hạn? ” tán dương nhìn y một cái, Ứng Thiên Dật hỏi ngược lại.

“Kia là vật gì? … Trẫm không có kinh nghiệm sống dưới lòng đất, vạn nhất trong thời gian dài da dẻ không tốt, ngươi cũng không nhìn thấy phải không?!”

“… ” hiện tại thật sự không cần thiết dẹp y, nhưng… Ứng Thiên Dật thở dài một hơi, không dẹp y thật đúng là cảm thấy xin lỗi bản thân…

“Ôi a! ” thình lình, Cao Cảnh Úc bên cạnh hét lên một tiếng! Ứng Thiên Dật bị y hù cũng vội vàng hỏi tới: “Sao vậy!”

“Có người! ” tay run run chỉ phương hướng bóng dáng vừa rồi vút qua, Cao Cảnh Úc sắc mặt tái nhợt kêu lên! Có chút mờ mịt.. Phảng phất như nhớ lại vị trí của mình hiện tại, y nhẹ nhàng bổ sung: “Hay là… Có quỷ…”

“Làm sao có thể! ” Ứng Thiên Dật không kiên nhẫn phản bác, nhưng trong nháy mắt hắn cũng thật đúng lúc nhìn thấy trường minh đăng hắt ra một hắc ảnh thon dài. Đông cứng nuốt ngụm nước miếng, Ứng với Thiên Dật cau mày: “Không phải là quỷ. Là người.”

“Là… Quỷ thì không có bóng … ” Cao Cảnh Úc bất an kéo tay áo của Ứng Thiên Dật, thật cẩn thận tiếp lời, nhưng Ứng Thiên Dật lại hất y ra, đuổi theo hướng đạo thân ảnh kia biến mất!

“Thiên Dật! ” Cao Cảnh Úc bị hành động không quan tâm của hắn dọa sợ, lên tiếng hô hoán đuổi theo: “Ngươi làm gì vậy!”

Không thèm nhìn y một cái, ánh mắt Ứng Thiên Dật trong chốc lát cũng không buông tha truy đuổi, chỉ từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Kẻ tự tiện xông vào hoàng lăng, chết.”

“… ” nghe vậy, Cao Cảnh Úc vì sự chuyên nghiệp của Ứng Thiên Dật mà lắc đầu bó tay, không dám lấy trở ngại ở dưới đất của mình ra hỏi, đành mở miệng: “Vậy… Chúng ta đây…”

“Người nào! ” đúng vào lúc này, một bên khác của hoàng lăng, Hứa Đình Hoan cũng phát hiện thân ảnh khả nghi thoáng qua, lập tức không kịp ngẫm nghĩ, dựa vào bản năng hộ vệ đuổi theo! Phía sau, là sử quan không nhanh không vội nện bước…

Nhưng…

“Ở nơi này! ” hai phe nhân mã phải chết không chết gặp nhau trước trường minh đăng bị Ứng Thiên Dật đá ngã. Nói cách khác, dưới tình huống lúng túng căn bản thấy không rõ nhau. Dựa theo tiếng quát mắng của Ứng Thiên Dật, Hứa Đình Hoan cảm giác được thân phận người tới, nhưng đáng tiếc trước khi hắn kịp giải thích, hoa quyền tú thối của Ứng Thiên Dật và Cao Cảnh Úc đã nghênh đón!

Hoa quyền tú thối: Hoa và tú:đẹp đẽ thanh tú, quyền: nắm tay, thối: chân. Mọi người tự hiểu, ta nghĩ để nguyên cả cụm hán việt hay hơn.

Hứa Đình Hoan vừa tránh né lực sát thương không mạnh, nhưng cũng công kích đau đớn, vừa cố gắng phát ra âm thanh! Nhưng là bất kể hắn cố gắng như thế nào, luôn là bị  hai người giết đỏ cả mắt cắt đứt…

“Tướng —— ”

“Đi tìm chết!”

“Hoàng —— ”

“Hoàng lăng ngươi cũng dám xông vào!”

“Không phải —— ”

“Ngươi còn dám ngụy biện!”

“Hãy nghe ta nói —— ”

“Nói gì cũng vô ích!”

“Đợi —— ”

“Không cần thiết trì hoãn nữa!”

“Nhưng —— ”

“Loại người như ngươi ta đã thấy nhiều!”

“Trời ạ —— ”

“Trời cũng không thể nào cứu được tội ngươi đã phạm phải!”

“Ít nhất —— ”

“Nói nhảm lắm thế!”

“Aiz—— ”

“Sớm biết như thế, ban đầu ngươi cần gì!”

“Thiên Dật… ” rụt rè lôi kéo Ứng Thiên Dật đang đá đến cao hứng, Cao Cảnh Úc mê hoặc hỏi: “Người này… Hắn cũng không có phản kháng… Nói không chừng là chúng ta nghĩ sai gì rồi…”

Vừa oán hận đạp dưới chân mấy cái, Ứng Thiên Dật mới quay đầu lại phản bác: “Ta xem hắn là tự biết đuối lý! Cho nên mới không dám phản kháng thiên uy!”

Hứa Đình Hoan bị giẫm đạp dưới mặt đất nhàm chán dùng ngón tay gõ gõ mặt đất,  liên tục cười khổ. Hắn mới thật là binh lính gặp phải tú tài, có lý nói cũng không xong a…

Sử quan ở bên cạnh hóng gió đến thoải mái, thấy cuộc chiến đã qua một khoảng thời gian, chậm rãi từ trong ngực lấy ra đốt lửa, cố ý ma sát một hồi lâu, mới chậm rãi cháy sáng.

Nhờ quầng sáng dần dần rõ ràng, Ứng Thiên Dật rốt cục phát hiện bao cát đáng thương chính là Hứa đại hộ vệ “Trung tâm hết lòng ” bên mình! Tuấn nhan ửng đỏ vội vàng rút lại chân ngọc, cũng tiến lên ân cần đỡ hắn dậy, oán giận trách cứ: “Thật là… Người mình… Ngươi cũng không nói sớm…”

Hứa Đình Hoan liếc mắt xem thường, cố chịu đựng nói cho hắn biết mình vẫn luôn nói, nhưng hắn cũng không cho mình cơ hội, đem mũi nhọn chuyển hướng qua sử quan đứng bên cạnh!

“Ngươi, ngươi có đốt lửa tại sao không sớm đốt lên!”

Khóe miệng cong lên nụ cười trào phúng như có như không, sử quan dùng thanh âm yếu ớt nhưng mỗi người đều có thể nghe thấy nghe thấy, trả lời: “Một là vì đem hai đạo thân ảnh kia đều dẫn tới đây. Hai … Là ta thích chứ sao.”

Nhưng giờ phút này, đã không ai quan tâm lý do thứ hai của hắn, mọi người nghe xong lời của hắn, đồng loạt quay đầu nhìn về phía hai người hiện thân trong ánh lửa!

“Tại sao lại là hai người! ” không biết là Ứng Thiên Dật hay là Hứa Đình Hoan hô một câu, tiếp theo hiểu rõ đây chính là hai đạo thân ảnh đem bọn họ dẫn tới một chỗ! Trận ô long này cũng giống như “Chu Du đánh Hoàng Cái ” đem hai đạo thân ảnh dẫn  ra ngoài! Đây hết thảy vừa khéo tựa như là trung tối tăm sớm có định trước…

Nhưng trước khi bọn họ cùng kinh hô, chỉ nghe đạo thân ảnh tinh tế ôn nhu cao quý  kia chỉ vào một đạo thân ảnh khác nói: “Sao lại là ngươi! Làm sao ngươi …”

Há to miệng, Hứa Đình Hoan hỏi ra vấn đề trong lòng mỗi người: “Chẳng lẽ các ngươi không phải là thông đồng…”

Ngọn đèn đưa tới gần bóng dáng có chút thấp bé kia, gương mặt chất phác tự nhiên của nam nhân trung niên ánh vào tầm mắt mọi người. Không có chỗ nào trên mặt hấp dẫn người, chỉ có loại trầm ổn nội liễm của nam nhân thành thục sau khi trải qua phong sương.

Nam nhân không nhìn bọn họ, chỉ dùng ánh mắt lấp lánh bất định ngóng nhìn đạo thân hình xinh đẹp kia, có một tia tham lam, có một tia bất đắc dĩ. Hồi lâu, hắn phá vỡ  bế tắc bao trùm bầu không khí, dùng thanh âm ôn nhu lẳng lặng sau khi trải qua thương hải tang điền để gọi:

“Lê Thu…”

Đạo thân ảnh xinh đẹp kia run lên bần bật, quay lưng đi, tựa hồ có chút trách cứ đối phương lấy đi khăn che mặt của mình, mà theo động tác của hắn, một mái tóc trắng như hàn tuyết lộ ra, tản ra một mùi hương như có như không…

“Lê… Thu…? ” Ứng Thiên Dật suy nghĩ kỹ cái tên quen tai này, rốt cục sau vài giây trầm mặc, kêu ra khỏi miệng: “Tiền triều Thừa tướng —— Lê Thu?!”

Được hắn điểm phá, Cao Cảnh Úc cũng nhớ lại!

“Ngươi, ngươi không phải là sau khi chủ trì xong đại điển an táng tiên hoàng … Liền mất tích sao… Sao lại…”

Hứa Đình Hoan thì dứt khoát ngồi xuống đất, đợi chính bọn họ từ từ giải thích hết thảy. Nhưng… Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu lại, bất mãn vừa sáng tỏ liền trừng mắt nhìn sử quan tự như giếng nước yên tĩnh: “Ngươi, sớm, đã, biết, đường,, đúng, không?!”

“… ” Sử quan không cười, cúi đầu bận rộn với ghi chép của mình. Nhưng bản thân không phủ nhận, chính là một loại khẳng định…

“…”

“Này, cuối cùng là chuyện gì xảy ra! ” nhìn tiền triều Thừa tướng mà mình khâm phục nhất, Ứng Thiên Dật không muốn tin tưởng, chất vấn.

Cao Cảnh Úc cũng phụ hoạ theo đuôi: “Lê… Ách… Sư phụ, đến tột cùng là sao? Ngài không phải là Thừa tướng thiên tài tiên hoàng tin cậy nhất sao?! Ngài mười bốn tuổi đã đi theo bên cạnh tiên hoàng, là trạng nguyên tiên hoàng bổ nhiệm! Hai mươi mốt đã phong tướng! Cùng Thiên Dật không phân cao thấp! Hơn nữa… Trẫm lên năm tuổi, ngài chính là Thái phó thái tử! Vẫn đối với tiên hoàng, đối với ta là trung tâm hết lòng như vậy! Lăng Tiên hoàng chỉ định do ngài tới giám sát xây dựng! Đại điển nhập lăng của tiên hoàng, trẫm cũng theo như di chiếu, toàn quyền giao cho ngài chuẩn bị! Nhưng … Ngài sau đại điển liền mất tích! Trẫm phái người tìm khắp nơi cũng không tìm được tung tích của ngài! Thì ra… Tại sao…”

Thân thể theo tự thuật của Cao Cảnh Úc run sợ, thanh âm Lê Thu khàn khàn lại êm ái, thản nhiên trả lời: “Hoàng thượng… Ngài nói đúng… Nhưng có rất nhiều chuyện… Ngài cũng không biết. ” nhìn mộ thất âm trầm, Lê Thu cười thảm tiếp lời: “Hiện tại… Cái gì cũng không cần giấu diếm… Thần liền kể cho ngài câu chuyện không mấy dễ nghe đi…”

“… ” Cao Cảnh Úc theo bản năng rụt vào trong ngực Ứng Thiên Dật, sau khi nhận được ủng hộ lực lượng liền gật đầu, ý bảo Lê Thu nói tiếp.

Vuốt mái tóc hoa râm của mình, Lê Thu thanh âm mờ mịt phảng phất đến từ nơi nào đó trong không trung…

“Thần… Xuất thân bần hàn, năm đó mặc dù vốn có danh thần đồng, nhưng ngay cả lộ phí đi thi cũng không gom được. Cho nên, thần chỉ có thể co rúc dưới mái hiên nhà giàu, thẳng đến mở khoa thi. Kết quả, đáp xong bài thi đình, thần liền bị bệnh ngã trên án! Là tiên hoàng tiếc nhân tài, ôm thần đến ngọc tháp sai người điều dưỡng! Cứu thần một mạng, lại không chê chọn thần làm Trạng nguyên! Mạngcủa thần, là tiên hoàng cho, chỉ cần là vì tiên hoàng, thần vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ! Nhưng… Tiên hoàng không nên… Người chỉ mong thần có thể làm một vị quan tốt, có thể không thẹn với lương tâm. Tình cảm của thần đối với tiên hoàng, cứ như vậy tích lũy từng ngày… Thần nguyện theo tiên hoàng chân trời góc biển… Thần nguyện ý…

Nhưng… Tiên hoàng lại bệnh nặng, không lâu sau tạ thế. Thần thà rằng thay chủ chịu tội! Nhưng trời cao cũng không cho phép… Cả đời của thần… là tiên hoàng cho, tiên hoàng đi, thần cũng không nguyện sống tạm tại nhân gian! Nhưng tiên hoàng thấy rõ dụng tâm của thần, cùng thần ước định, sau khi thủ lăng mười năm… Coi như báo ân xong, mới có thể nói chết… Thần ở tại trong mộ này, làm hoạt tử nhân tám năm… chính là vì mười năm sau… Bầu bạn tiên hoàng yên giấc ngàn thu…”

Hít sâu một hơi, ổn định Cao Cảnh Úc muốn ngã, Ứng Thiên Dật trầm giọng hỏi thân ảnh tầm thường kia: “Còn ngươi?”

Đầu tiên là ung dung cười một tiếng, tiếp theo là nam âm trầm thấp kia: “Ta đây (yêm) là người thô kệch. Nói không ra lời gì êm tai. Ta đây là một thủ nghệ nhân gia truyền, có chút bản lĩnh, bị đưa tới làm tổng quản tu lăng cho hoàng đế. Kết quả, ta đây không biết vì sao chính là liếc mắt một cái liền thích Lê đại nhân! Ta đây cũng biết, người xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, ta đây không xứng. Nhưng, ta đây không có biện pháp quên! Khi ta đây phát hiện Lê đại nhân cũng không vui, liền hiểu rõ. Ta đây không hy vọng xa vời có thể chiếm được hắn, ta đây chỉ cần hắn vui vẻ liền thỏa mãn! Cho nên, chỉ cần có cơ hội, ta đây liền nghĩ biện pháp làm Lê đại nhân vui vẻ! Còn ép buộc Lê đại nhân chơi không ít địa phương. Nhưng … Ta đây càng đến gần Lê đại nhân lại càng phát hiện hắn không vui vẻ, lại càng không thể rời bỏ hắn!

Thật vất vả hắn mới cười, cũng là nói cho ta biết hắn muốn bồi táng với tiên hoàng! Ta đây không hiểu, tại sao hắn còn trẻ như vậy lại không muốn sống. Bất kể hắn nói gì, ta đây chỉ tin một điều, sống thì một ngày nào đó có thể tìm thấy thứ còn quan trọng hơn chết! Ta đây khuyên hắn không được vào trong mộ làm hoạt tử nhân. Nhưng ta đây lại hối hận, hối hận không đi cùng hắn..

Khi bóng dáng hắn bị trấn mộ thạch che lấp, ta đây đã hiểu! Ta đây mặc kệ trong lòng hắn nhớ ai, trong lòng ta đây chỉ muốn theo hắn. Nếu hắn muốn chết, ta đây khuyên, khuyên không được, ta đây theo hắn cùng chết! Đến diêm Vương lão nhân kia! Nếucó người dám ức hiếp hắn, ta đây cũng chiếu ứng tốt! Ta đây không phụng bồi hắn thì không yên lòng… Lê đại nhân… rất không chiếu cố mình…

Ta đây từ lúc bắt đầu phong mộ, mất tám năm, đào ra cái động này… Hôm nay tới  lại phát hiện nơi đây so với thiết kế của ta đây đã sớm được mở ra một thời gian ngắn! Ta đây… Sẽ không để cho hắn tịch mịch… Cho nên ta đây nhảy xuống động, thuận tiện phá hủy lối ra duy nhất! Ta đây… Cũng sợ chính mình chịu không nổi, nhưng ta đây không cho, cũng không lưu cơ hội hối hận cho mình!”

“… Nhưng ngươi đem chúng ta cùng tuẫn táng! ” dừng đến đây, Hứa Đình Hoan không nhịn được kêu lên! Ngừng một chút, hắn quay đầu lại như có điều suy nghĩ liếc nhìn sử quan: “Ít nhất cũng cấp một người bầu bạn tốt một chút chứ..”

Nam nhân thật thà cười cười áy náy, đem ánh mắt tràn đầy tình cảm mộc nạc nhất ném về phía Lê Thu đang nước mắt hai hàng!

“Ngươi… Không cần thiết như thế… Ngươi… Tại sao ngu như vậy… ” rốt cục không nhịn được xông tới, Lê Thu nâng lên bàn tay chồng chất vết thương, đầy rẫy vết chai của nam nhân, mặc cho nước mắt trôi hạ xuống lòng bàn tay hắn: “Ngươi ——  tám năm qua đều dựa vào đôi tay này để đào sao?!”

“Ha hả… Không có gì, ta là mệnh khổ quen rồi! Có thể nhìn thấy ngươi… Đáng giá.”

“Ngươi… Aizz —— tội gì… Hết thảy đều là bản thân cam tâm tình nguyện…”

“Ta đây cũng là cam tâm tình nguyện, khổ gì?”

“Chỉ tiếc chúng ta lại làm cho các ngươi chôn cùng!”

Ứng Thiên Dật thở dài một hơi! Lạnh lùng trừng bọn hắn một cái. Xoay người lại, bất đắc dĩ yêu thương vuốt ve gương mặt trơn mềm của Cao Cảnh Úc, nhăn lại tú mi.

Đem hết biểu tình của hắn thu vào mắt, Cao Cảnh Úc cảnh giác bật thân ra, che mặt thét chói tai: “Ngươi cau mày! Là trẫm da thô ráp có phải hay không! Trẫm cũng biết! Một ngày không bảo vệ làn da cũng không được! ” nói xong, Cao Cảnh Úc vọt tới trước trấn mộ thạch liều mạng gõ!

“Trẫm muốn đi ra ngoài! Để cho trẫm đi ra ngoài! Trẫm bảo dưỡng xong trở lại vẫn không được sao!”

“Hoàng thượng! ” ôm lấy Cao Cảnh Úc hét đến khàn giọng, Ứng Thiên Dật đau lòng quên mất bản tính không quên gương mặt của y, ôn nhu khuyên: “Hoàng thượng! Không thể nào! Hoàng thượng… Vĩnh viễn là đẹp nhất của thần!”

Nhẹ nhàng, Cao Cảnh Úc bình tĩnh trở lại, nhỏ giọng hỏi: “Thật?”

“Ở trong lòng… Vĩnh viễn… ” hôn y, Ứng Thiên Dật trả lời.

Lúc này, Hứa Đình Hoan chuyên sát phong cảnh chập bị Cao Cảnh Úc đánh đến mặt đá, kêu lên: “Mau nhìn!”

Mọi người khó hiểu tiến lại gần, một giây sau, cả mộ liền chấn động!

“… Lê Thu… Trẫm khuyên không được ngươi… Buộc phải đánh cuộc với ngươi. Trẫm sai người lưu lại một cơ quan cuối cùng, nếu ngươi muốn đi ra ngoài gõ trấn mộ thạch… Cửa ra sẽ mở.. Sau đó… Vĩnh viễn phong bế…

Trẫm hiểu ngươi sống chết đi theo… Nhưng… Ngươi có thể hiểu trẫm hay không?

Trẫm cứu ngươi không phải là muốn ngươi bồi trẫm chết… Trẫm là muốn ngươi thay trẫm sống sót…

Trẫm nhìn ra… Người làm cho ngươi vui vẻ nhất không phải là trẫm…

Lê Thu… Không nên lừa gạt mình…

Trẫm chấp nhận Mộc, không muốn đoạt lấy ngươi, nguyện để ngươi tự do…

Trẫm không có gì có thể hồi báo trung thành của ngươi…

Chỉ mong có thể làm cho ngươi… ” Cao Cảnh Úc đọc từng chữ, lại bị Ứng Thiên Dật kéo về phía cửa ra sắp phong bế! Mà Lê Thu rất không tình nguyện bị nam nhân kia mạnh mẽ lôi ra ngoài! Ở một giây cuối cùng bị kéo ra ngoài, Cao Cảnh Úc đọc đến hàng chữ nhỏ cuối cùng kia, tự thư của hoàng đế, rồng không sừng hùng mạnh kia:

“Nguyện thiên hạ người có tình… Cuối cùng thành thân thuộc…”

Mộ, sụp.

Vĩnh viễn tách rời giới tuyến sống hay chết.

Người chết đã chết rồi.

Sống vẫn có trách nhiệm sống!

Lê thu buồn bã một hồi, yên lặng quỳ xuống, mà nam nhân kia thì phụng bồi hắn… Quỳ trong bóng chiều… Cho đến khi tà dương đem hai đạo thân ảnh liền lại với nhau…

Cao Cảnh Úc đột nhiên kéo Ứng Thiên Dật đang nhìn đến nhập thần, cười nhạt hỏi: “Thiên Dật, nếu như trẫm chết, ngươi có thể hay không…”

Bất mãn liếc y một cái, Ứng Thiên Dật lạnh lùng quay đầu đi: “Làm sao, ngươi lại hi vọng ta bỏ mặc ngươi đi độc hại chúng sinh dưới đất sao?! Không có ta trông coi ngươi… Làm sao ngươi có thể đi! ” đại khái là ráng chiều, lúc này lặng lẽ hiện lên trên má phấn của Ứng Thiên Dật…

“Vậy… Nếu như là thần đi trước một bước thì sao? ” chợt, Ứng Thiên Dật bình tĩnh nhìn Cao Cảnh Úc, bình tĩnh hỏi ngược lại.

Khoa trương kêu to, Cao Cảnh Úc nghiêm túc trả lời: “Ngươi có ý gì! Ngươi nghĩ  xinh đẹp chết đi, sau đó để cho trẫm sống đến đầu tóc bạc trắng, hàm răng trống trơn, nếp nhăn nhiều hơn, sau đó xuống dưới đất liền không sánh bằng ngươi sao! Trẫm mới không mắc mưu đâu!”

“… ” cũng không nói gì nữa, Ứng Thiên Dật ôm sát Cao Cảnh Úc, chỉ sợ y nhìn thấy một đám trong suốt ở khóe mắt mình lúc này…

“Nếu ta chết rồi, ngươi thì sao? ” biết rõ vấn đề rất nhàm chán, nhưng Hứa Đình Hoan bị bầy không khí lây nhiễm, vẫn là không nhịn được hỏi sử quan bận ghi chép bên cạnh.

Người kia dừng bút một lát, lành lạnh trả lời: “Ta cũng sẽ chết. Nhưng là chết cười…”

“… Cũng biết ngươi không nói lời hay! ” tránh mặt đi, Hứa Đình Hoan tự làm mất mặt, nhún vai.

“ngày x tháng x… Tất nghe thấy hoàng đế và Thừa tướng lập ước hẹn sinh tử. Thề  phá hư sự bình an của địa phủ! …

Thái sử công viết: không cần lo lắng, từ xưa tai họa di ngàn năm…”
Bình Luận (0)
Comment