Ứng Công Án

Chương 3

Edit : Hiên Vũ

.:.

Hứa Đình Hoan đang nướng gà ăn ở trong rừng cây dưới chân núi, vừa oán giận vừa ngẩng đầu, đột nhiên thấy một bóng dáng cao gầy tiêm lệ từ ven đường chạy qua, miếng thịt ngậm vào trong miệng bất ngờ rớt xuống.

Mỹ nhân nha ~~~~~ nếu không phải bản thân định lực cao, đã sớm không nhịn được mà nhảy ra đè nàng xuống rồi! Lớn lên mê người như thế này còn dám ra khỏi cửa, là muốn tăng số người phạm tội sao hả? Cơ mà, cái khí chất diễm mị nhập cốt này thật đúng là giống Hoàng thượng y như đúc!

Hoàng thượng? …….

Vừa quay đầu lại, Hứa Đình Hoan bị hóc xương trong cổ họng, dồn sức ho, gần như thấy Diêm vương!!

Là… là… Hoàng thượng~~~~~~~~~!!!!

Hứa Đình Hoan muốn vọt người đuổi theo, còn chưa cất bước, đã bị hắc y nhân chẳng biết xuất hiện khi nào ở phía sau điểm trúng huyệt đạo!!!

“Hừ hừ… Ngươi liền thành thành thật thật chờ ta thu thập hết bọn chúng đi…..”

“……” Trước mắt tối sầm, Hứa Đình Hoa vùng vẫy xem người nọ muốn nói cái gì, nhưng cái gì cũng chưa kịp nói ra……

Cao Cảnh Úc một thân nữ trang đi ba ngày đường, dọc đường liên tục hỏi thăm mới tìm được núi Vụ Lương! Đối với người sống trong nhung lụa như hắn mà nói, giờ này khắc này, đúng là khổ không nói nổi rồi! Trên khuôn mặt tuấn tú hội tụ mọi thứ xinh đẹp nhất, không che giấu được mệt mỏi, thân thể suy nhược, gầy yếu không xương, phảng phất một trận gió qua sẽ bị thổi đi.

Trên đường người đi đường ào ào dừng chân, đã kinh diễm khuôn mặt xinh đẹp như thế, lại tiếc thương khuôn mặt tiều tụy như vậy….

“Ứng Thiên Dật, ngươi đợi đấy cho trẫm……” trong mắt phượng của Cao Cảnh Úc chợt hiện lên tia không cam lòng kỳ quái, lúc này y nhất định phải ngó chừng Ứng Thiên Dật thật kỹ!

Vất vả lắm mới đến bên trạm dịch sườn núi, Cao Cảnh Úc đã đi không nổi nữa! Thất tha thất thểu ngã vào trong trạm dịch, Cao Cảnh Úc liền thấy vô xảo bất thành thư*, đúng lúc Ứng Thiên Dật ở trong trạm thu thập tư liệu!!

*Vô xảo bất thành thư: ý chỉ chuyện may mắn, chuyện vừa khéo.

Đã biết thiên tử có thần giúp mà ~~~~~ Cao Cảnh Úc ở trong lòng reo hò một tiếng, hướng về phía Ứng Thiên Dật chạy nhanh tới!

Ứng Thiên Dật bị dọa mà sặc trà, không kịp thuận khí đã vội vã tránh qua một bên! Sớm biết tên hoàng đế này không phải là đèn hết dầu, không nghĩ tới y dĩ nhiên khoa trương đến mức tự mình chạy tới!!!

Cao Cảnh Úc vốn là đầy bụng ủy khuất bị hắn một lòng trốn tránh càng thêm giận dữ, nghiến răng một cái, bất chấp tất cả chỉ vào Ứng Thiên Dật mắng to: “Ngươi đây không có lương tâm!!! Vậy mà bỏ mặc ta rồi ăn chơi một mình!!!”

Ứng Thiên Dật thoáng cái ngây người, không đợi mở miệng, toàn bộ ánh mắt trong trạm đã tập trung lại! Mọi người kỳ quái nhìn quân sư tuấn mỹ văn văn tú tú, khi nào thì chọc phải một siêu cấp đại mỹ nhân như thế?

Có khán giả, Cao Cảnh Úc diễn càng xuất thần! Lập tức bắt đầu ai ai nức nở, nhất chi lê hoa xuân đái vũ*, thực sự là khiến nam nhân đang ngồi đó đều hận không thể ôm y vào lòng, hết lòng thương tiếc!

*nhất chi lê hoa xuân đái vũ: hoa lê lấm tấm mưa xuân -> chỉ vẻ đẹp của người con gái khi khóc.

Xuất phát từ câu thơ “lê hoa nhất chi xuân đái vũ” trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi.

“Ngươi, ngươi bội tình bạc nghĩa ta!!!”

“Ta làm sao?!!” Ứng Thiên Dật vừa định đưa tay kéo hắn đến bên cạnh, chợt nghe thấy Cao Cảnh Úc khóc nức nở trách móc, tay vươn ra liền đông cứng giữa không trung……

“Các vị đang ngồi ở đây cấp cho tiểu nữ tử một cái công đạo, cô nương ta vốn đã hứa gả cho hắn, hắn thế nhưng đùa bỡn ta, bản thân xa chạy cao bay…… Bỏ lại ta bơ vơ một mình không cách nào sống nổi, nghìn dặm xa xôi đến tìm chồng, gặp mặt rồi hắn còn muốn trốn ta……” Cao Cảnh Úc thầm cười trộm trong lòng vì khả năng diễn xuất tuyệt diệu của mình, trên mặt lại càng thấy đau khổ.

“Ngươi, ngươi, ngươi căn bản không phải cô nương!!!!” Ứng Thiên Dật run rẩy chỉ vào Cao Cảnh Úc còn đang thêm mắm thêm muối, tức giận dồn lại không nói ra lời!

“Ta đương nhiên không phải rồi!” Cao Cảnh Úc gặp chiêu phá chiêu, dễ dàng bác bỏ: “Trinh tiết của ta đã sớm trao cho tên vô lương tâm nhà ngươi!”

Trong trạm lập tức nổ tung oa, mọi người không dám tin nhìn Ứng Thiên Dật đang trừng mắt lúng túng, đều bất mãn khoa tay múa chân, trách cứ hắn không nên như vậy! Cô nương xinh đẹp vậy ngươi cũng không muốn, không sợ trời cao sét đánh đánh chết ngươi hả!

“Ta đoạt trinh tiết của ngươi lúc nào hả!” Ứng Thiên Dật nghiến răng nghiến lợi, mỗi chữ mỗi câu ép hỏi! Hạnh mâu dấy lên ngọn lửa nhỏ, nói không rõ ràng ta liền lột da ngươi!

Cao Cảnh Úc chột dạ lui bước, nói quanh co cãi lại: “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm*…… Ngươi —— ngươi……”

* vẽ được bề ngoài con hổ nhưng khó vẽ được thần thái của nó, biết người biết mặt không biết lòng.

“Ta làm sao?! Ngươi nói rõ cho ta!” Ứng Thiên Dật nắm trụ vai Cao Cảnh Úc đang muốn né tránh, mãnh lực lay động!!

“Ta… Ta……” Cao Cảnh Úc bị lay đến loạng cha loạng choạng, nhất thời thua khí thế của Ứng Thiên Dật, nói không ra lời! Bằng trực giác, Ứng Thiên Dật lúc này thật sự nổi giận, nếu không dùng tối hậu thư, đừng mong có thể lưu lại!!! Nghiến răng một cái, Cao Cảnh Úc bất chấp tất cả kêu to: “Ngươi muốn đuổi thì cứ đuổi đi!! Dù sao thì ta và hài tử trong bụng ta đều trời sinh mệnh khổ mà!!!”

“Oa ————” thanh âm bất bình từ bốn phía càng nhiều, nếu như ánh mắt có thể giết người, Ứng Thiên Dật sớm đã chịu thiên sang bách khổng*!

*thiên sang bách khổng: trăm lỗ thủng, nghìn vết thương.

Giận đến độ muốn bóp chết y, Ứng Thiên Dật mở miệng cười dài! Sét đến đánh chết hắn đi! Hắn vậy mà lại có thể làm “Hoàng đế” mang thai?!

Thấy trong mắt Ứng Thiên Dật tóe lên lửa giận, Cao Cảnh Úc vừa mệt vừa sợ khẽ kêu một tiếng: “Đừng bỏ ta mà…” Rồi liền thoát lực té xỉu! Này không thể nghi ngờ càng nhận được vô hạn đồng cảm! Cũng làm lời nói của y thêm độ tin cậy sâu sắc!

Cả kinh, Ứng Thiên Dật tay chân luống cuống đem thân thể yếu ớt của Cao Cảnh Úc ôm vào lòng. Vô hạn tức giận đều bị hết thảy thương tiếc bỏ qua! Nhẹ nhàng đem thân thể không được mấy lạng của Cao Cảnh Úc cố định vào trong ngực, Ứng Thiên Dật ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đồng hành của Địch Phong. Người kia vẻ mặt bình tĩnh, thấp giọng giáo huấn: “Ứng quân sư, ngươi làm sao có thể đối đãi đệ muội như vậy?! Làm khó nàng gái có chồng một đường phong trần mệt mỏi đến tận đây tìm ngươi, ngươi cần phải đối tốt với nàng! Mau đưa nàng về trong trại để Tư Tĩnh xem một chút đi! Nàng có thai, không được qua loa!”

“Ai ——” Ứng Thiên Dật chặn ngang eo ôm lấy Cao Cảnh Úc, vừa hối hận vừa theo Địch Phong rời đi, còn phải chịu bốn phía châm chọc khiêu khích. Hắn chỉ biết, cái tên hoàng đế này không để y gây chuyện sẽ không kêu Cao Cảnh Úc!!

Nhưng… y thực sự nhẹ đi rất nhiều…… Ngay cả mình cũng có thể bế đi ……

Sợ y gặp nguy hiểm sợ y chịu khổ…… Nhưng y nhất định không nghe……

Không muốn thừa nhận yêu thương nổi lên trong lòng mình, Ứng Thiên Dật ho nhẹ một tiếng đuổi theo Địch Phong.

Nơi nào đó, sử quan sau khi trái lo phải nghĩ, đề bút vẽ sửa một mạch ghi chép […Ngày nào đó, biết thừa tướng làm cho hoàng đế mang thai……] lắc đầu, e là ngay cả hắn cũng mặc kệ loại lời nói vô căn cứ này đi.

Suy nghĩ một chút, hắn liền ở phái dưới bỏ thêm câu phê bình chú giải.

“Thái sử công viết: [Làm sao có thể…]” …

Cự tuyệt hảo ý của Cổ Tư Tĩnh muốn xem bệnh cho Cao Cảnh Úc, Ứng Thiên Dật không tránh được than nhẹ một tiếng đóng cửa cửa phòng, ngồi bên giường, ôn nhu vuốt mấy sợi tóc đen trên trán Cao Cảnh Úc.

Cao Cảnh Úc đã sớm tỉnh, nhưng sợ chính mình chỉ cần ở cùng một chỗ, liền chắc chắn bị Ứng Thiên Dật chửi rủa thậm tệ, vì vậy tính kế tiếp tục giả bộ ngủ, hưởng thụ bên tai thanh tĩnh, còn có nhu tình hiếm khi có được.

Nhìn tư thế ngủ trầm tĩnh xinh đẹp của Cao Cảnh Úc, Ứng Thiên Dật nhẹ giọng nỉ non: “Chờ ngươi tỉnh… Ta sẽ đưa ngươi trở về……”

“Mơ đi!!” Đã quên mình còn đang giả bộ ngủ, vừa nghe lời này, Cao Cảnh Úc xoay người dựng lên, đối diện Ứng Thiên Dật lạnh lùng cười tà……

“Ngài tỉnh? Ngủ có ngon giấc không? Nghìn vạn lần đừng nhúc nhích, sẽ động thai khí đó ~~~~~~~~” Ứng Thiên Dật nhếch khóe miệng ngoài cười nhưng trong không cười, trên tuấn nhan đoan chính thanh nhã hiện lên tin nguy hiểm. Cao Cảnh Úc bị hắn cười mà sợ hãi không tự chủ được chùn bước một chút, cười gượng trả lời: “Cái gì, đâu có… Ta, ta một chút chuyện cũng không có, rất khỏe mạnh ……”

“Kia khó mà tin được, thai mà Hoàng đế mang chính là long loại! Tuy rằng không biết là tiểu thần lưu lại lúc nào……” Ứng Thiên Dật lạnh lạnh đem Cao Cảnh Úc đang muốn chuồn đi kéo đến bên người, tuấn nhan kề sát mặt y, hơi thở như lan dò hỏi.

Bị làn gió thơm kia xông đến cả người vô lực, Cao Cảnh Úc tự nhận xui xẻo mà buông bỏ kháng cự, nhẹ nhàng tiến vào trong ngực Ứng Thiên Dật, yếu ớt làm nũng: “Người ta không chịu đâu ~~~~~~ ngươi khi dễ người ta ~~~~~~~~~ “

“Ực…” Ứng Thiên Dật nổi một tầng da gà, đẩy Cao Cảnh Úc đang dựa trong lòng ra như đang phủi thứ gì đó không sạch sẽ, liên tục lùi về ba bước, kêu to: “Ngươi, ngươi, ngươi làm ơn có chút tôn nghiêm của nam nhân được không?!! Vậy mà dám dùng cái giọng điệu này…”

“Nè —— Đừng có kỳ thị nữ nhân chứ ~~~~” Cao Cảnh Úc không hờn giận bước xuống giường, đi về phía Ứng Thiên Dật.

“Diễn trò! Nữ nhân gì chứ, này rõ là nhân yêu……” Ứng Thiên Dật phản bác, ngay khi Cao Cảnh Úc muốn ba hoa khoác lác, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Địch Phong: “Ứng quân sư, ta mang thuốc dưỡng thai tới cho tôn phu nhân.. …”

Hai người trong phòng cùng cả kinh, Ứng Thiên Dật vội vã đi qua chặn cửa, Cao Cảnh Úc thì luống cuống tay chân bò lại giường, còn tiện tay nhét một cái gối đầu vào trong áo…

“Ứng quân sư? Ngươi tới để ta đi vào a?” Địch Phong đẩy cửa không ra, buồn bực hỏi. Thấy mọi thứ xong xuôi, Ứng Thiên Dật tự nhiên mời Địch Phong tiến vào.

“Trại chủ, sao dámlàm phiền ngài chứ……” Ứng Thiên Dật ngoài miệng khách sáo, trong lòng đầy mồ hôi lạnh… Quả nhiên, thấy cái bụng phồng lên rõ ràng của Cao Cảnh Úc, Địch Phong mê hoặc hỏi: “Kỳ quái, thế nào mà mới chớp mắt thôi, cái bụng của tôn phu nhân liền to lên nhiều vậy?”

Trên giường Cao Cảnh Úc thầm kêu không ổn, nhưng bản thân lộ ra nụ cười kiều mị lừa gạt chết người không đền mạng: “Ấy, nhất định là do sau khi nhìn thấy tướng quốc… không, tướng công liền quá vui mừng, trong lòng thả lỏng tự nhiên là nhìn qua khá lớn……”

“Có kiểu này nữa sao?” Địch Phong tự nhận không phải nữ nhân, cũng không phải rất rõ ràng, đơn giản tiếp nhận, cái này làm sao nghe lại giống như mượn chuyện tiếu lâm vậy. Ứng Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm, mở lời chuyển đề tài: “Được rồi, trại chủ. Ta nghe nói mấy ngày nay đội ngũ vận chuyển quan ngân sẽ đi qua, chúng ta có đúng hay không cũng nên……”

Địch phong không đợi hắn nói xong liền mở miệng trách mắng: “Nói cái gì?! Chúng ta làm sao có thể có chủ ý cướp ngân quan?! Kia đều là tiền mồ hôi xương máu của bách tính, lần sau không được nhắc lại!” Nói xong, tựa hồ nghĩ bản thân ngữ khí nặng nề, Địch Phong nở nụ cười: “Không nói nữa, mau, để phu nhân thuốc an thai còn nóng uống hết đi…”

Ứng Thiên Dật cùng Cao Cảnh Úc đồng thời nhìn chằm chằm bát đông dược đen khé cổ kia, trong lòng nuốt nuốt nước bọt, uống… Không có tác dụng phụ chứ…..

Không nghi ngờ có việc ấy nên Địch Phong không thấy được biểu tình quái dị của hai người, còn hăng hái nhiệt tình khuyên.

Cao Cảnh Úc sâu sắc cảm nhận được tự tạo nghiệt không thể sống,câu này lời lẽ chí lý a. Nghiến răng một cái, xuất ra hào khí tráng sĩ cắt cổ tay, Cao Cảnh Úc vươn tay ra: “Ta uống……”

“Không được uống!” Ứng Thiên Dật tình thế cấp bách kêu to, chặn cướp làm cái bát rơi xuống mặt đất!!

“Ứng quân sư —— ngươi đây là ————” Địch Phong ngăn cản không kịp, chấn kinh quát hỏi.

Vừa thầm kêu to: làm sao có thể để hoàng đế uống dược bậy bạ, Ứng Thiên Dật vừa phải nghĩ ra lý do trấn an Địch Phong: “Đại trại chủ, tiểu vụng về này có một tật xấu, vừa uống dược sẽ nôn… Làm dơ nơi này không được tốt lắm… Chúng ta không cần lo cho y đâu… Đi trước thảo luận một chút đại sự trong trại….”

Liên tục túm đẩy, Ứng Thiên Dật đem Địch Phong còn đang mạc danh kỳ diệu kéo ra khỏi phòng! Còn quay đầu lại cho Cao Cảnh Úc một cái nhìn cảnh cáo không cho phép chạy loạn, trở về sẽ trừng phạt ngươi.

Nghe tiếng bước chân hai người đi xa, Cao Cảnh Úc xoay người ngồi xuống, muốn kêu y an tĩnh? Kiếp sau đi!

Giữa lúc y đang tính toán thời gian, cửa đột nhiên bị đẩy ra!

Nơm nớp lo sợ quay đầu, chỉ thấy Cổ Tư Tĩnh tuấn nhan âm trầm đi đến, đối với Cao Cảnh Úc đang không biết làm sao, ngữ khí không che giấu lạnh lùng ra lệnh: “Ngươi cởi ra cho ta ———— “

“Hả?! —————— “

Cổ Tư Tĩnh cau cau tuấn mi, không nhịn được mà thúc giục: “Ngươi có cởi hay không? Hay là… Ngươi hi vọng ta động thủ giúp ngươi cởi?”

“Ai ——” bị ép đến một góc, Cao Cảnh Úc mắt thấy chạy trốn vô vọng, khoa trương than lớn một tiếng, hối hận lẩm bẩm nói: “Ta đã biết… bản thân xinh đẹp chính là một sai lầm……”

“Bớt phí lời, cởi!” hình ảnh Cổ Tư Tĩnh bình thường tao nhã sớm đã không thấy, lúc này hắn vẻ mặt âm ngoan, xông lên trước vài bước, thừa dịp Cao Cảnh Úc phòng bị không chu toàn, một phen xé mở vạt áo trước của y!!!

Cao Cảnh Úc cúi đầu xuống, bộ dạng không thể kháng cự giống như bức tranh hồng nhan bạc mệnh, quên đi, ai kêu y đẹp như vậy, đẹp cũng là cái tội sao?!

Nhưng Cổ Tư Tĩnh lại chỉ là nhìn lồng ngực trắng bằng phẳng của Cao Cảnh Úc gật đầu, liền không có hứng thú dời đi ánh mắt. “Ngươi quả nhiên là nam…”

Cái gì đây… Cao Cảnh Úc không hờn giận mặc lại y phục, trong lòng bất mãn nói thầm. Hại y còn tưởng rằng sẽ phát sinh chuyện gì chứ, quả thực có chút mong chờ….. Bất quá, nếu đã bị tra xét ra thân phận thật, kế tiếp lại chẳng biết sẽ ra sao, Cao Cảnh Úc trong lòng tùy theo lại thêm một lần nữa trở nên hưng phấn….. Đến giày vò ta đi~~~~ chà đạp ta đi~~~~~~~~~ nhân vật chính có số phận bi kịch nè ~~~~~~~~~

Cao Cảnh Úc ở trong đầu bắt đầu huyễn tưởng một trăm linh một loại cực hình, chìm đắm trong bầu không khí nghĩ mình lại xót cho mình, không phát hiện Cổ Tư Tĩnh đã  vô thanh vô tức ly khai từ lâu.

Cho nên, đây là nguyên nhân vì sao Ứng Thiên Dật sau khi kể hết cho Địch Phong rồi trở lại, liền thấy Cao Cảnh Úc vẻ mặt tức giận bất bình ngồi ở trên giường.

“Làm sao vậy?” vừa ở trong lòng may mắn ý lúc này thực sự nghe lời “Ngốc” ở trong phòng, Ứng Thiên Dật vừa kỳ quái hỏi. Dù sao biết rõ tính khí Cao Cảnh Úc, đã sớm không ôm hy vọng xa vời y có thể an phận.

“Vừa rồi… Cổ Tư Tĩnh có tới…..” Cao Cảnh Úc bĩu môi, oán hận trả lời. Ứng Thiên Dật nhíu mày, ngực có dự cảm bất hảo. Thần y có trình độ như Cổ Tư Tĩnh, Cao Cảnh Úc phẫn nữ trang thiên y vô phùng thế nào cũng không nhất định có thể giấu diếm được.

“Hắn…” Cao Cảnh Úc cắn cắn môi đỏ thắm, giọt nước mắt lấp lánh ở trong hốc mắt xoay chuyển. Rốt cục, khàn nhẹ một tiếng, Cao Cảnh Úc kiềm chế không được nhào vào trong lòng Ứng Thiên Dật đang vẻ mặt mờ mịt, lên tiếng khóc lớn…..

“Hắn… cứ như vậy kéo phanh y phục của ta…. Thậm chí…… Hức hức….”

“Thậm chí cái gì…” Ứng Thiên Dật ôm chặt Cao Cảnh Úc, rõ ràng nghe được giọng mình bắt đầu run rẩy. Xong rồi… Giờ thì chờ tịch thu tài sản chém cả nhà đi… Cư nhiên để hoàng đế phát sinh loại sự tình này……

Cao Cảnh Úc khóc đến hai vai mãnh liệt co rút, nức nở không thể nói thành lời, Ứng Thiên Dật bị dọa sợ không làm chủ được tinh thần đành phải tự mình suy đoán theo hướng xấu nhất: “Hắn… Thậm chí đối với ngươi… Làm cái gì gì đó đúng không?!!” Dùng sức xiết chặt Cao Cảnh Úc, bản thân Ứng Thiên Dật cũng không nghĩ tới sẽ rống lớn tiếng như vậy!

“Thậm chí hắn cái gì cũng không làm!!! Hu hu hức ~~~~~~~” Cao Cảnh Úc nức nở lên án, hoàn toàn không phát giác sắc mặt Ứng Thiên Dật trong nháy mắt biến xanh ghê gớm……

Hung hăng lau hai mắt ngấn lệ của Cao Cảnh Úc, Ứng Thiên Dật vì trước đó bạo phát mà bình tĩnh chậm rãi hỏi: “Hắn chưa từng làm gì hết?”

“Ưm!” Cao Cảnh Úc không hề nghi ngờ hắn đang tức giận.

“Cho nên ngươi đau lòng?” Ứng Thiên Dật càng hỏi càng dịu dàng.

“Đương nhiên rồi! Đây chẳng phải là vũ nhục khuôn mặt xinh đẹp của trẫm sao hả?!!” Cao Cảnh Úc ngây ngốc ở một bên lên tiếng phê phán ánh mắt Cổ Tư Tĩnh, lại không biết  Ứng Thiên Dật bên cạnh đã vung mạnh nắm đấm…..

“Oa a ~~~~~ ngươi, ngươi muốn hành thích vua hả?!!”

“Hôm, nay, ta nhất định phải dạy cho ngươi một bài học ……”

“Oa ~~~ ngươi bình tĩnh một chút!!!”

“Đừng có trốn! Ngươi qua đây cho ta!!”

“Huhu ~~~~~~ thương lượng chút đi… Chí ít… Đừng có đánh mặt ta… …”

“Cao Cảnh Úc!!!!!”

“Cứu mạng… A!!!”
Bình Luận (0)
Comment