Edit : Hiên Vũ
.:.
Năm Tuyên Tường thứ bảy, sau lễ Trùng Dương …
“Cái gì?! Thêm khoa thi?!!! ” buông bút trong tay, Ứng Thiên Dật kinh sợ vươn người đứng dậy, níu lấy cổ áo Hứa Đình Hoan đang báo tin, không để ý tới hình tượng quát: “Y đang giở trò quỷ gì?!!!”
“Tướng, tướng gia… Trước khi Thái Sơn sụp đổ… Cảnh sắc cũng không đổi a… ” Hứa Đình Hoan bị túm vô cùng cực khổ khuyên ngăn. Hắn thật oan ức a! Muốn thêm khoa thi cũng không phải là hắn, tại sao lại muốn hắn chịu thay vị hoàng thượng tùy tâm sở dục kia?!
Bỏ lại Hứa Đình Hoan đã sắp hít thở không thông, Ứng Thiên Dật ngồi trên ghế đá nhíu đôi mi thanh tú, dùng giọng nói độc đáo, thanh nhã ẩn chứa từ tính, khẽ lẩm bẩm: “Kỳ quái… Hết lần này tới lần khác tại thời điểm bế tắc này mở thêm khoa thi, hoàng thượng rốt cuộc làm cái gì?”
“Nghĩ nữa cũng vô ích! Người bình thường không thể nào lý giải được! Ngài vẫn là nhanh đi hỏi hoàng thượng thì hơn! ” Hứa Đình Hoan biết rõ vị hoàng đế tâm huyết dâng trào kia, căn bản không thể tìm ra đạo lý, nhàn nhã lên tiếng nhắc nhở. Nghe được lời của hắn, Ứng Thiên Dật đột nhiên mỉm cười ra vẻ đã hiểu rõ, giãn ra hai hàng lông mày nhíu chặt.
“Tướng gia? ” Ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ứng Thiên Dật bây giờ còn có thể cười, Hứa Đình Hoan không dám tin kêu to: “Ngài không nổi nóng, ngược lại bình tĩnh như vậy?!! Sẽ không phải… ” Ngừng một chút, Hứa Đình Hoan dè dặt hỏi ra lo sợ trong lòng: “Tướng gia ngài là hồi quang phản chiếu?!!!”
“… ” Tuấn nhan vì vậy mà nahnh chóng lạnh dần đi, Ứng Thiên Dật lạnh lùng nhìn Hứa Đình Hoan không biết sống chết, lành nhạt mở miệng: “Nghe nói mùa này, ăn cá lư* rất bổ…”
Cá lư: Cổ nhân gọi là ngân lư 銀鱸 hay ngọc hoa lư 玉花鱸. Sinh trưởng ở Tùng Giang gọi là tứ tai lư 四鰓鱸 là một giống cá rất ngon.“A? ” Hứa Đình Hoan hoàn toàn nghe không hiểu, chớp chớp mắt khó hiểu, mặc dù không rõ kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng chảy ra một thân mồ hôi lạnh… Quả nhiên không ngoài sở liệu, Ứng Thiên Dật giết người không đền mạng hạ câu tiếp theo: “Cho nên nói, ngươi đi chuẩn bị cho ta hai ba con!!”
“Nói giỡn!! ” Hứa Đình Hoan lui về phía sau mấy bước, lớn tiếng kháng nghị, vì bản thân tranh thủ phúc lợi tất yếu: “Tướng gia! Qua lễ Trùng Dương, thuyền không ra khơi!! Lúc này nước đã rất lạnh, chắc không có thuyền chịu xuống nước bắt cá!!”
“Ai cần thuyền ra khơi? ” ỨngThiên Dật bưng lên chén trà trên bàn đá, tao nhã nhấp một ngụm nhỏ, rất vô tội nhìn Hứa Đình Hoan: “Ta là muốn ngươi tự mình xuống nước bắt. ” Nói xong, không cho Hứa Đình Hoan có cơ hội phản bác xoay người đi vào phòng!!
Lưu lại Hứa Đình Hoan ngây người trong gió thu, vẻ mặt bi tráng im lặng hỏi ông trời…
Ai —— quả nhiên họa từ miệng mà ra a…
Vừa vào phòng, Ứng Thiên Dật không còn kiềm chế nổi! Hung hăng đạp một cước trút giận lên bàn bát tiên điêu khắc tinh sảo, Ứng Thiên Dật không thể nhịn được nữa, khẽ nguyền rủa: “Đáng chết! Nhớ tới lại phát giận!!! Dù sao y chỉ cần ăn nói lung tung là có được rồi! Ra đề mục, giám thị, chia quyển là chuyện của ta!! ” Một hơi mắng xong, Ứng Thiên Dật suýt nữa hít thở không thông, ngã ngồi ở trên giường, tuấn nhan ửng đỏ vì tức giận, y phục lộn xộn, đôi môi hồng mềm mại khẽ thở hổn hển… Hoàn toàn không phát hiện tư thế bản thân hiện tại vô cùng quyến rũ mê người…
Đến khi… …
“Nha ~~ cuộc sống thoải mái nhỉ!! ” Thanh âm quen thuộc mãnh liệt nhảy vào trong tai Ứng Thiên Dật, thân thể y theo bản năng trở nên căng thẳng…
“Hoàng thượng! Ngài tới nơi này làm gì?!! ” Im lặng nhìn Cao Cảnh Úc vẫn đang khoác hoàng bào, Ứng Thiên Dật cảm thấy lẫn lộn! Càng làm hắn hồ đồ chính là —— Cao Cảnh Úc làm thế nào thoát khỏi hoàng cung nhiều thị vệ như vậy, hơn nữa dọc trên đường lớn huênh hoang lại thuận lợi tới phủ Thừa Tướng?!
“Ngươi thật xấu! Bình thường lừa gạt trẫm, nói không cần dung mạo, nhưng sau lưng tự mình trốn ở trong phòng luyện tập mị công!!! ” Cao Cảnh Úc chu cái miệng nhỏ nhắn, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình bị tổn thương, tức giận chỉ trích!
“Ngươi, nói, cái gì! ” Mất một lúc mới hiểu Cao Cảnh Úc có ý gì, Ứng Thiên Dật quát y! Tên khốn kiếp này! Hắn còn không có truy cứu y tự định đoạt chuyện mở thêm khoa thi, y thế nhưng lại dám đến tự rước lấy họa?!!
“Ngươi… ” Bị sắc mặt tức giận của Ứng Thiên Dật hù dọa, Cao Cảnh Úc ý thức được nguy cơ, di động mấy bước, bất chấp mở miệng: “Ngươi chẳng lẽ bị trẫm nói trúng, muốn giết trẫm diệt khẩu?!!”
“… ” Tức đến không còn chút sức lực,Ứng Thiên Dật cười tà tiến tới gần, hai nắm lại tạo tiếng vang…
“Hoàng thượng quả nhiên anh minh, thoáng cái đã đoán trúng suy nghĩ trong lòng vi thần…”
“Ngươi, ngươi bình tĩnh một chút… ” Cao Cảnh Úc nhìn Ứng Thiên Dật tức giận cười lạnh tiến lại gần, kinh sợ ra đầy mồ hôi lạnh, lui đến không còn chỗ để lui, dựa vào cửa phòng!!
Hơi thở nóng bỏng của Ứng Thiên Dật nhẹ nhàng phả trên mặt Cao Cảnh Úc, khiến cho y ảo giác hít thở không thông, sinh ra một trận hoa mắt chóng mặt…
Cao Cảnh Úc nhẹ giọng xin khoan dung: “Thiên Dật…”
Không biết tại sao, tiếng gọi nhẹ nhàng này chạy đến bên tai làm thân thể Ứng Thiên Dật trong nháy mắt cảm thấy tê dại! Ứng Thiên Dật cực kỳ hoảng sợ, sau đó đỏ mặt vội vã thả Cao Cảnh Úc ra khỏi gông cùm xiềng xích!
“Tại, tại sao a! Tại sao ngươi đột nhiên muốn mở khoa thi?!! ” Vì che giấu tâm tình hỗn loạn không thể giải thích rõ của bản thân, Ứng Thiên Dật đảo mắt, nhanh chóng chuyển đề tài.
“A? À! ” Cao Cảnh Úc bị hành động bất ngở của hắn làm cho sợ hết hồn, vội vàng thành thật trả lời: “Ách… Thật ra là do Công bộ thị lang hôm trước tiến cung thỉnh cầu.”
“Công bộ thị lang? Có phải là nhi tử của Lễ bộ Thượng thư Bạch Khiếu… Bạch Nhược Tuyền không? ” Trong đầu lục tìm thông tin hữu dụng, Ứng Thiên Dật ngữ khí nghi vấn tiếp lời xác nhận.
“Hình như là cái tên này ~~ ” Cao Cảnh Úc không quá chắc chắn gật đầu, đổi lấy ánh mắt xem thường của Ứng Thiên Dật.
“Ngươi tốt xấu gì cũng phải nhớ kỹ tên của các quan viên trọng thần được không?!! ” Đau đầu cắn răng răng, Ứng Thiên Dật có thể khẳng định chính mình mới vừa rồi nhất định là váng đầu, mới có thể có một tia yêu thương với cái người không có đại não này!!
“Vậy cần Lại bộ làm gì? Ăn không ngồi rồi sao? ” Cao Cảnh Úc bất mãn nhỏ giọng phản bác, lại bị Ứng Thiên Dật nghe được: “Ngươi nói gì?!!”
“A? Ta… Ta nói gì a?”
“Hừ! ” Cả triều đình chỉ có ngươi lo ăn không ngồi rồi, còn dám nói như thế? Không sợ bị sét đánh chết!
“Tóm lại, Bạch cái gì Tuyền kia nói với trẫm: ‘Hiện tại quốc thái dân an, tứ hải yên ổn, cần có đường lối mở mang, người có tài sẽ vì lợi ích thiên hạ mà cống hiến sức lực cho bệ hạ. Cũng tỏ rõ khát khao cầu nhân tài của bệ hạ, hiền đức anh minh!’.”
“Theo ta thấy, câu nói cuối cùng mới là mấu chốt làm ngươi động tâm! ” những lời này Ứng Thiên Dật dĩ nhiên không có nói ra, nhưng hắn nhìn Cao ánh mắt Cảnh Úc liền nói lên nguyên vẹn suy nghĩ của y.
Trong lúc Cao Cảnh Úc muốn mượn việc này tuyên dương quyết định sáng suốt của mình, bên ngoài phủ Thừa Tướng đột nhiên vang lên tiếng khóc kinh thiên động địa!!!
“Xảy ra chuyện gì? ” Sau vài giấy ngây người, Ứng Thiên Dật buồn bực đi cửa tìm đáp án, không phát hiện Cao Cảnh Úc đang chột dạ mưu đồ vượt cửa sổ chạy trốn…
“Dừng, tướng gia!!! ” Còn chưa ra khỏi phòng, Ứng Thiên Dật đã bị Hứa Đình Hoan chạy thở không ra hơi chặn lại!!
“Hứa Đình Hoan?! Bên ngoài làm sao nhiều người khóc như vậy? Nghe giống như vội về chịu tang vậy!”
“Bẩm tướng gia… Bọn họ… Đúng là vội về chịu tang!!! ” Hứa Đình Hoan ra sức thuận khí, từ trong miệng nặn ra đáp án!
“??? Chịu tang ai?!!”
“Ngài. ” nói xong, Hứa Đình Hoan thần sắc cổ quái trừng mắt liếc Cao Cảnh Úc đang kẹt trên cửa sổ…
Một giây sau…
“Nói! Ngươi rốt cuộc là dùng cái lý do gì để chuồn tới?!!! ” Nhịn xuống lửa giận đang muốn thoát ra, Ứng Thiên Dật hung hăng quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi thăm đáp án!
“Ách… Ta nói là tới gặp mặt ngươi lần cuối… Bọn họ liền không ngăn cản… ” Cao Cảnh Úc mắt thấy không còn đường để trốn, không cam lòng không nguyện ý mà nói thật.
Nghe vậy, Ứng Thiên Dật chẳng ừ hử gì cả, xấu xa cười lạnh: “Ha hả… Không sai, ngươi là tới gặp mặt ta lần cuối…”
“Hả? ” Cao Cảnh Úc không rõ hắn lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy, không sợ chết đến gần mấy bước: “Ngươi thật sự mắc phải bệnh không thể cứu? Vậy trẫm chẳng phải là kim khẩu ngọc ngôn,( miệng vàng lời ngọc -> thường dùng để chỉ lời của vua chúa) vừa nói đã trúng?!! Sử quan, mau mau ghi lại~~ ”
“Không phải vậy ~~ là ngươi sống không tới ngày mai!!!!!!! ” Ứng Thiên Dật hét lớn một tiếng, lửa giận tràn ra vỡ đê, hận không thể giết Cao Cảnh Úc cho thống khoái!!!
“A a a ———— dừng tay!!!”
“Tướng gia!! Bình tĩnh lại a! Đó là phải chu di cửu tộc ———— ”
“Câm miệng! Không nên ngăn cản ta vì dân trừ hại!!!”
“A a ~~~~~ ”
“Tướng gia! Ngài trước tiên để quả chuối xuống được không, cái kia giết chết không người…”
“…”
“Ngày x tháng x năm x, Thừa tướng mưu toan lấy chuối làm hung khí, mưu sát hoàng đế… ” Sử quan sau một chuỗi múa bút thành văn trên tờ giấy mỏng, ngẩng đầu xác nhận một chút khuynh hướng phát triển sự việc, lại chậm rãi thêm một câu: “… Không thành.”
…
“Thiên Dật ~~~~ ” Ứng Thiên Dật đang ngồi trước án phê duyệt tấu chương, ở trong lòng cầu nguyện mình vừa rồi chỉ là nghe nhầm mà thôi. Đáng tiếc, lão Thiên ngay cả một chút hạnh phúc tự gạt bản thân cũng không cho hắn, theo thanh âm kia truyền đến đúng là chủ nhân của nó —— Cao Cảnh Úc!!!
Lần này, Cao Cảnh Úc tiến bộ một chút, ít nhất không có mặc long bào tới, nhưng là, một thân y phục thái giám!!
Bình tĩnh… Ứng Thiên Dật trong lòng cố gắng niệm mấy chữ này, đôi mi thanh tú vẫn không tự chủ được nhíu lại.
“…”
“Ứng Thiên Dật! Trẫm đang gọi khanh! ” Không nghe được trả lời, Cao Cảnh Úc không cam lòng bị lạnh nhạt, bất mãn dựa vào người Ứng Thiên Dật, dùng giọng điệu ngấy chết người gọi hắn.
“Ách… ” Ứng Thiên Dật thiếu chút nữa bị một tiếng này làm chua chết, oán giận gỡ Cao Cảnh Úc gục ở trên vai ra, dùng khẩu khí lành lạnh châm chọc: “Ngươi sẽ không phải mặc vào y phục thái giám liền biến thành ẻo lả chứ?”
“?? Ẻo lả? Ngươi là nói ta giống nữ nhân!! ” Cao Cảnh Úc sau khi nghe rõ liền cao hứng kêu to: “Ta nói khẩu khí của ngươi tại làm sao lại kém như thế, hóa ra đang ghen tỵ với ta!”
“… ” Ứng Thiên Dật không còn lời nào để nói ngồi phịch ở trên án, vẻ mặt thất bại bởi y: “Ngươi tới nơi này chỉ vì muốn chọc giận ta sao? Hay là ngứa da, đến tìm đánh?!”
“Ta không thích chơi cái loại này! ” Cao Cảnh Úc nghe vậy rất cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó hùng hồn hy sinh vì nghĩa mà bổ sung: “Chẳng qua nếu như Thiên Dật ngươi thích mấy lời như vậy… Ta có thể miễn cưỡng một chút thỏa mãn ngươi!”
“Đa, tạ! ” Nghiến răng nghiến lợi nặn ra thanh âm từ trong kẽ răng, trên mặt Ứng Thiên Dật hiện lên nụ cười lạnh tiêu chuẩn trước khi nổi bão: “Nhưng ta hiện tại càng muốn bóp chết ngươi, có thể xin ngươi phối hợp một chút với ta không?!!”
“Ách… Cái này… ” bị vẻ mặt nguy hiểm của Ứng Thiên Dật hù dọa, Cao Cảnh Úc vội vàng lui về phía sau hai bước, nhanh chóng chuyển đề tài: “Cái kia… Ta tới là vì chính sự!!”
“A? ” Nhếch nhếch lông mày, Ứng Thiên Dật vẻ mặt hoài nghi. Không thể trách hắn, thật sự là vị hoàng đế này tiền án quá nhiều, rất khó tin tưởng y cũng có lúc làm chính sự!!
Chỉ thấy Cao Cảnh Úc phá lệ trầm hạ tiếu nhan, ra vẻ thần bí mở miệng: “Hai quân đối địch, tên hết sạch, thế nào?”
Lúc bắt đầu Ứng Thiên Dật còn có vẻ khinh thường nhưng càng nghe càng kinh hãi, đến cuối cùng, gần như thất thố túm lấy Cao Cảnh Úc quát hỏi: “Đây là khoa đề năm nay, còn chưa mở khoa thi, làm sao ngươi biết?!!!”
“Ô… ” Cao Cảnh Úc bị túm hô hấp khó khăn, bất mãn giải thích: “Kính nhờ… Trẫm dù sao cũng là hoàng đế …”
“Ngươi căn bản không quan tâm đến khoa thi!!”
“… Không cần phải nói trắng ra như vậy chứ …”
“Nói nhanh một chút! Chuyện gì xảy ra!!”
“Phản đối bạo lực…”
“Nói!”
Cao Cảnh Úc hít thở không thông, một trận chóang váng té vào lòng Ứng Thiên Dật, người kia sau một lúc mới ý thức được, vội vàng buông tay, giúp y thuận khí.
“Ta nói… Là… Trên đường… Có người bán đề thi…”
“Cái gì!!! ” Không dám tin hét lớn, Ứng Thiên Dật sắp lao nhanh ra khỏi cửa, lại bị Cao Cảnh Úc vô lực bám trụ: “Thiên Dật…”
Thanh âm mảnh mai hữu khí vô lực, chẳng biết tại sao làm cho trong lòng Ứng Thiên Dật nổi lên nhiều tia thương tiếc, hắn ôn nhu hỏi thăm: “Còn có chuyện gì sao?”
“Ngươi không đi Hình bộ… Thật là rất đáng tiếc…”
Thu hồi lời nói lúc trước, tên hoàng đế chết toi này chính là vô sỉ.
“Thiên Dật… Chờ ta một chút… ” Tiếng thở dốc của Cao Cảnh Úc ở phía sau, rốt cục để cho Ứng Thiên Dật nặn ra lương tâm còn thừa không nhiều lắm, hơi thả chậm bước chân. Nhưng Ứng Thiên Dật quay đầu lại, cấp cho Cao Cảnh Úc một bộ mặt bất mãn: “Ngươi đi chậm như vậy còn muốn đi theo, không cần lẽo đẽo theo sau chân ta.”
“Mới không phải, ta chỉ là quan tâm, quan tâm một chút đến khoa thi thôi. ” Cao Cảnh Úc không phục bĩu môi, mấy bước nhảy đến phía sau Ứng Thiên Dật.
“Hừ, nói muốn xem náo nhiệt may ra còn có người tin! ” Lạnh lùng cho y một câu, Ứng Thiên Dật không biểu tình tiếp tục lên đường, không bao xa lại nghe được thanh âm hô ngừng của Cao Cảnh Úc!!
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra!! ” Nhẫn nại nôn nóng trong lòng, Ứng Thiên Dật hung hăng quay đầu lại!
“Còn không phải tại ngươi! Nhất định phải mặc nam trang gì đó… ” Vừa dựa vào liễu rủ nghỉ ngơi, Cao Cảnh Úc vừa hùng hồn oán trách.
“Nam trang thì sao? ” Nhăn lại đôi mi thanh tú, Ứng Thiên Dật có chút khó hiểu hỏi ngược lại.
“Mặc không quen!! ” Cao Cảnh Úc trả lời một cách đương nhiên, nhưng khi trên khuôn mặt như bạch ngọc của Ứng Thiên Dật tập kết hàn sương thì có một tia hối hận…
“Ngươi vốn là nam!!! ” Ứng Thiên Dật nhiến răng, cảm giác mình có trách nhiệm phải nhắc nhở y một chút.
“Nhưng… ” Cao Cảnh Úc không sợ chết tiếp lời: “Không có ai quy định nam nhân phải mặc nam trang a!”
“Đây là quy củ không thay đổi từ xưa đến nay! ” Ứng Thiên Dật nheo mắt, lạnh lùng phản bác.
“Ai nói!! ” Cao Cảnh Úc nghe vậy tinh thần tỉnh táo, vội vàng đứng lên tranh thủ phúc lợi cho bản thân!
“Nam nhân mặc nam trang!”
“Nam nhân mặc nữ trang!”
Liếc Cao Cảnh Úc một cái, Ứng Thiên Dật hừ lạnh một tiếng, xoay người không để ý đến y, nhanh chân bước đi!
“Nói không lại ta liền chạy a! Ngươi chờ một chút! ” Cao cảnh Úc kêu lớn lập tức điên cuồng đuổi theo.
Bên trong một bụi cỏ, sử quan tận trung tận chức đang bề bộn ghi chép, viết thêm bình luận của mình…
“Nam nhân mặc nam trang —— nói nhảm.
Nam nhân mặc nữ trang —— chê cười.”
Nơi phố xá náo nhiệt, Ứng Thiên Dật theo lời kể của Cao Cảnh Úc, cắt ngang đám đông xông thẳng vào khách điếm “ Dược Long”, không chút lưỡng lự lên lầu hai, đi thẳng vào vấn đề với lam y thương nhân luôn ngồi ở trong góc uống trà, thấp giọng nói: “Có khoa đề không? Ta mua.”
Lam y thương nhân nhíu nhíu mày, ngẩng đầu đánh giá Ứng Thiên Dật một lần, không để lại dấu vết lắc đầu trả lời: “Ta sao có thể có khoa đề a! Ngươi đừng ngậm máu phun người!”
“A?! Ngươi rõ ràng có! Ta hôm qua còn… Ô ô… ” Ứng Thiên Dật thuận tay che miệng Cao Cảnh Úc, lạnh lùng trừng mắt nhìn lam y thương nhân: “Có hay không có? Ta ra ba ngàn lượng bạc.”
Lam y thương nhân lúc nghe đến bạc tựa hồ giật mình, nhưng vẫn thở dài: “Ta thật sự không có! Mà ngươi muốn khảo đề làm gì? Vừa vô dụng…”
“A? Muốn khảo đề đương nhiên là muốn thi Trạng nguyên! Làm sao lại vô dụng? ” Ứng Thiên Dật hứng thú, tiến nhanh tới hỏi, đem thanh âm nức nở giãy giụa của Cao Cảnh Úc làm nhạc nền.
“Ki còn phải nói! ” Lam y thương nhân mắt liếc Ứng Thiên Dật, bèn mở miệng: “Ngươi có khoa đề cũng không làm Trạng nguyên được!”
“… Là tại hạ phẩm mạo không tốt? ” có chút không vui, nhưng lười cùng hắn tranh cãi, Ứng Thiên Dật truy vấn..
“Nói nhảm! Từ xưa tới nay nào có nữ nhân làm Trạng nguyên?!”
“… ” nheo mắt lại, thân thể Ứng Thiên Dật khẽ run rẩy: “Ý của ngươi là… Ta là nữ nhân?!”
“Ô ô… ” Cao Cảnh Úc ở trong lòng Ứng Thiên Dật cảm nhận đầy đủ áp suất thấp của Ứng Thiên Dật, hướng người không biết sống chết kia lắc đầu, đáng tiếc kiếp số người nọ thật không xong…
“Đầu năm nay, tại sao người người muốn làm Trạng nguyên đến điên rồi! Ngay cả nữ nhân cũng đi ra ngoài tham gia náo nhiệt! Cô nương, ngươi vẫn là về nhà thay trang phục, tranh thủ gả cho một vị Trạng nguyên xem ra còn có chút thực tế hơn! Bằng tư sắc này của ngươi… Ha hả, ta xem cũng không khó khăn đâu…”
Trời ạ! Ngoảnh mắt về phía nóc nhà, Cao Cảnh Úc nhận mệnh nhắm mắt lại… Một giây sau…
“Ngươi cái tên mắt mù kia! Nhìn cho rõ! Ta có điểm nào giống nữ nhân!!!! ” lý trí bị đốt sạch, Ứng Thiên Dật dùng sức banh mí mắt lam y thương nhân, gào lên!
Vừa bị dọa sợ vừa đau, lam y thương nhân luống cuống tay chân kêu loạn, nhưng không sao vùng khỏi Ứng Thiên Dật đang vô cùng tức giận!
Bị vứt qua một bên, Cao Cảnh Úc vỗ vỗ cái đầu bị té đến mê man, loạng choạng tựa vào cây cột bên cạnh, rất vô tội nhìn bàn ghế bị đá loạn … Rất thân thiết đồng cảm với tình cảnh của lam y thương nhân ngu ngốc kia.
Tiếp theo, Cao Cảnh Úc ôn nhu cười với lão bản đang muốn tiến đến khuyên can, dùng giọng thật ngọt nói: “Thiệt là… Gây khó dễ cho ngài…”
Sớm bị giọng nói kia móc mất tam hồn lục phách, lão bản đâu còn bận tâm nhiều như vậy, vội vàng chân chó thay một bộ khuôn mặt tươi cười: “Làm sao, làm sao!”
Khẽ mỉm cười, Cao Cảnh Úc lại nói: “Tiệm của ngài bị hủy rồi…”
“Cứ hủy, cứ hủy, ngươi cao hứng là tốt rồi… ” Lão bản chỉ thiếu chưa quỳ trên mặt đất liếm hài của y! Trông coi điếm cả đời, nào ai gặp qua mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy?! Ách… Mặc dù người bên kia cũng rất đẹp, có điều hơi hung hãn...Còn người này nhu thuận như chim nhỏ nép vào lòng người!
“Ta mệt mỏi quá a… ” lười biếng ngáp một cái, Cao Cảnh Úc làm tư thế quyến rũ nhìn lão bản đang tâm tư nhộn nhạo …
“Phòng hảo hạng của chúng ta ở bên đó, ta dẫn ngươi đi! ” lão bản lập tức nhanh nhạy dẫn đường!
“Chờ chút. ” mới đi vài bước, cổ áo lão bản đã bị níu chặt.
Thu thập xong tàn cuộc, Ứng Thiên Dật một bên vỗ xám tro trên người, một bên lạnh giọng phân phó: “Ta cũng mệt mỏi, cho ta một phòng hảo hạng.”
“Nhưng … Chỉ còn một phòng, hai vị chấp nhận chung phòng được không… ” lão bản khó xử mở lời. Ứng Thiên Dật tuấn nhan lạnh lẽo quát mắng: “Có thể, nhưng bảo y ngủ dưới đất!”
“Đây là giận chó đánh mèo! ” Cao Cảnh Úc bất mãn kháng nghị, dưới cái trừng mắt của Ứng Thiên Dật, liền bị dọa thành câm nín.
Lão bản nhìn Cao Cảnh Úc đáng thương, bị ma quỷ ám ảnh liền mở miệng: “Tiểu mỹ nhân, sao có thể ủy khuất ngươi a! Chủ nhân phòng chữ thiên bên kia tối nay có khả năng sẽ không trở lại, để cho ngươi ngủ tạm một đêm cũng được…”
“Cảm ơn… Ngài thật tốt … Không giống ai kia…”
“Ngươi nói gì?”
“Không có, không có!”
“Hừ.”
Màn đêm buông xuống…
Cao Cảnh Úc vừa chợp mắt đột nhiên cảm thấy trên người có gì đó nặng nặng đè lên, không đợi cho y hiểu rõ, trên cổ đã bị hạ xuống một chuỗi nụ hôn!
“Uhm… ” môi và da thịt tiếp xúc mẫn cảm, làm Cao Cảnh Úc phát ra tiếng thở bất đắc dĩ, không kịp giãy dụa, tay của người kia đã thò vào trong lớp áo lót!!
Ý thức không rõ ràng, Cao Cảnh Úc không khỏi trách cứ, Thiên Dật cũng quá lớn mật, lại muốn dùng hành động để bày tỏ tình cảm?!
Thật sự đánh giá thấp hắn a! Bình thường vẻ mặt quân tử, không nghĩ tới hắn cũng có bộ dạng quỷ háo sắc như vậy… …
“A… “thân thể nhạy cảm dưới bàn tay vuốt ve khẽ run lên, Cao Cảnh Úc không khỏi thẹn thùng khẽ đẩy người trên thân: “Gấp cái gì… Từ từ sẽ làm mà…”
Người nọ tựa hồ cười có chút yếu ớt, tâm tư xấu xa ở trên nụ hoa run rẩy của Cao Cảnh Úc, hung hăng mút một hơi!
“A a a ———— ” Cao Cảnh Úc thoải mái đến vô lực, giang cánh tay ôm lấy cổ người trên thân, dục vọng nghênh đón vẫn rên rỉ chống cự: “Không nên… Thiên Dật… Không nên a!”
“!! ” người kia thân thể bỗng nhiên cứng đờ, dùng sức túm lấy đôi vai trắng mảnh khảnh của Cao Cảnh Úc, thanh âm trầm thấp thét lên: “Thiên Dật nào?! Ngươi trốn ta đi tìm người khác?!!”
“Oa a! ” Cao Cảnh Úc bị túm lấy rất đau nhưng lại thanh tỉnh không ít, dùng thanh âm gần như ngất đi kêu to: “Ngươi không phải là Thiên Dật ————?!!”
Ghê tởm… Tức chết đi được… Tại sao mình lại bị người khác xem như nữ nhân!!!
Cho dù nằm ngủ, lửa giận trong lòng Ứng Thiên Dật vẫn không thể bình ổn, trằn trọc đến quá nửa đêm, đến giờ Tý, cũng không thấy buồn ngủ chút nào.
Bất đắc dĩ, Ứng Thiên Dật mặc quần áo, chậm rãi ngồi lại trên giường, than nhẹ một tiếng, ngưng mắt nhìn xa xăm vào cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Thật yên tĩnh a… Ngay cả tiếng chó sủa ở xa như vậy cũng có thể nghe thấy…
Hai mắt nhắm lại, Ứng Thiên Dật rốt cục thở phào nhẹ nhõm, kìm nén không được mệt mỏi đang kéo đến, đang lúc hắn đứng lên quyết định đi ngủ bù ————
“A a a a a a a ———— ”
Liếc mắt nhìn trời đầy bất lực, Ứng Thiên Dật thấp giọng mắng: “Hoàng đế chết toi, quá nửa đêm còn không chịu an ổn…”
Do dự một chút, Ứng Thiên Dật quyết định không cần để ý y, ai biết vị hoàng đế kia lại đang bày trò gì?!
Nhưng sau khi nằm xuống, tâm liền cuồng loạn không ngừng, giống như dự cảm xấu có gì đó sắp xảy … Ứng Thiên Dật nhíu lại đôi mi thanh tú lui người vào trong, chốc lát sau lại không yên lòng chuyển người ra ngoài, sau mấy lần như vật, hắn rốt cục nhận thua đành đứng lên!!!
“Coi như kiếp trước ta thiếu nợ ngươi!! ” vội vã choàng một chiếc áo đơn, Ứng Thiên Dật tiện tay cầm lấy giá nến, che giấu thanh âm, bước nhanh tới!!
“Rốt cuộc có chuyện gì?! Nửa đêm còn rống như giết heo … “Ứng Thiên Dật một bên đẩy cửa một bên quở trách, sau khi nhìn rõ chuyện đang phát sinh trong phòng, thanh âm liền nghẹn ở cổ họng! Một ngọn lửa vô danh trong nháy mắt vọt thẳng lên não, khiến Ứng Thiên Dật trong một khắc liền có ý muốn giết người!!!
Chỉ thấy Cao Cảnh Úc khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, quần áo xộc xệch không thể che hết thân thể trắng nõn của y, thân thể nhỏ yếu khẽ run rẩy, dung nhan khuynh quốc khuynh thành lúc này lại càng lê hoa chi nhất xuân đái vũ*…
Lê hoa chi nhất xuân đái vũ: một câu thơ trích trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị, dùng để miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi, sau được dùng để miêu tả vẻ đẹp của mỹ nhân khi khóc, tương tự *lê hoa đái vũ*.
Mà nam nhân trẻ tuổi đang chế trụ Cao Cảnh Úc, cũng một thân chật vật, hai đạo mày kiếm trên gương mặt anh tuấn nhếch lên đầy nộ khí, đôi tay mạnh mẽ của hắn càng làm nổi bật sự yếu đuối vô lực của Cao Cảnh Úc!!!
Mặc dù biết Cao Cảnh Úc không phải đèn đã cạn dầu, nhưng khi thấy tình cảnh này, nghĩ thế nào cũng là đối phương không đúng!!!
Nheo lại hạnh mâu, Ứng Thiên Dật nhanh chóng đặt giá nến xuống, thốt ra thanh âm lạnh như băng mà ngay cả chính hắn cũng thấy khiếp sợ!
“Chuyện, này, là, thế, nào.”
Cuối cùng thấy được cứu tinh, Cao Cảnh Úc cũng không quản Ứng Thiên Dật giờ phút này trông giống sát tinh hơn là cứu tinh, lảo đảo nhào vào trong lòng Ứng Thiên Dật, oa oa khóc rất thê lương!
Vươn cánh tay ra bá đạo ôm lấy thân thể mềm mại vẫn đang run rẩy của Cao Cảnh Úc, Ứng Thiên Dật dựa vào ánh nến yếu ớt, tuấn nhan lạnh lẽo đánh giá nam nhân kia!
“Tại sao ngươi lại làm như vậy?”
Nam nhân ảo não đặt tay lên trán, tiêu sái trả lời: “Xin lỗi, có thể là hiểu lầm, phòng này vốn là phòng tình nhân của ta ở.”
Cao Cảnh Úc nghe vậy, núp ở trong lòng Ứng Thiên Dật, khóc không thành tiếng.
“Ngươi chiếm được bao nhiêu tiện nghi rồi? ” khẩu khí hỏi thăm của Ứng Thiên Dật càng ngày càng lạnh, hơn nữa vị chua cũng càng ngày càng đậm…
“Còn chưa tới bước cuối cùng! ” Nam nhân kia không dám nhìn thẳng Ứng Thiên Dật, tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
Ôm chặt lấy thắt lưng Cao Cảnh Úc, Ứng Thiên Dật nhếch mày: “Người bình thường đụng phải nam nhân sẽ không có làm tới đi.”
“Hừ.” quay đầu ra, nam nhân kia đối với lời nói của Ứng Thiên Dật chỉ cười nhạt.
Dường như mất đi hứng thú đối với chất vất của Ứng Thiên Dật, nam nhân kia liền mở tung cửa sổ, chuẩn bị cướp đường đi! Ứng Thiên Dật vội vàng đuổi theo, nhưng là nam nhân kia đã đi trước một bước mở cửa sổ, quay đầu hướng Ứng Thiên Dật cười thị uy, tung người đi!!!
Nhíu nhíu mày, ngay khi nam nhân nọ quay đầu lại cười, Ứng Thiên Dật vừa vặn mượn ánh trăng quan sát hắn rõ ràng!!
“Bạch… Nhược Tuyền… … ” mặc dù trong thanh âm lộ ra nghi ngờ, nhưng trong lòng Ứng Thiên Dật sớm đã có bảy phần chắc chắn! Xiết chặt nắm tay, món nợ này phải ghi lại!
“Ô ô… ” Cao Cảnh Úc dựa vào trong lòng Ứng Thiên Dật, càng khóc càng thương tâm! Ứng Thiên Dật bị y làm phiền, bất đắc dĩ dùng giọng nói lạnh băng an ủi: “Đừng khóc!”
“Ô ô… ” nghe thấy Ứng Thiên Dật nói chuyện với mình, Cao Cảnh Úc lại càng khóc dữ dội!