Đây là một ngày tiền đồ xán lạn!
Mặc dù giờ phút này cô đang mang bao lớn bao nhỏ, tóc dài vốn được buộc thành đuôi ngựa thật cao lại lỏng lỏng lẻo lẻo rơi lên vai, có thể nói là Obasan (*) và bà điên tổng hợp lại, nhưng cô cười đến mức còn hạnh phúc dạt dào hơn ánh mặt trời mùa xuân, đây là đương nhiên, hôm nay bắt đầu sự kiện quan trọng trong cuộc đời của cô, chính thức trở thành cá thể độc lập.
(*) Obasan là từ Nhật Bản gọi "dì " trong thế chiến thứ II.
Người nào sinh ra không phải là cá thể độc lập chứ?
Cô tự nhận là không phải, thân là con út, cha mẹ già anh chị là người rất cường hãn, từ trong bụng mẹ già cô đã giống như em bé búp bê, sở thích của cô không quan trọng, hứng thú của cô không quan trọng, chí hướng của cô cũng không quan trọng. . . . . . Kế hoạch cuộc đời của cô đã sớm được sắp xếp ổn thỏa, nhưng người cầm bút cũng không phải cô.
Cuộc sống cần gì quá so đo, trung quy trung củ chưa chắc không phải là một niềm hạnh phúc, bị người ta giễu cợt 5, 6 năm, cũng sẽ không mất một miếng thịt, cuộc đời trong nháy mắt đã trôi qua rồi, quên thôi.
Anh trai cô cuối cùng cũng kết hôn, tất cả mọi người không dự liệu được, không tới một năm chị dâu đã sinh cho nhà họ Lý một đôi song sinh, nhà trọ lớn bốn mươi bình (*) lộ vẻ chật chội, vì vậy mở ra cho cuộc đời cô một cơ hội khác.
(*) Phép đo của Nhật Bản cho 36 mét vuông là một bình.
Lý Tịnh Á vui mừng đánh giá xã khu nhỏ trước mắt được tạo thành từ bốn tòa kiến trúc, khánh thành không tới hai năm, số lượng xe chạy hai bên đường không nhiều, khoảng cách đến trạm xe điện ngầm không đến mười phút, nơi này chính là ổ chó của cô, từ đó cuộc sống không còn bị cha mẹ già, anh chị cường hãn vây quanh rồi, cô gái nhỏ cuối cùng cũng trưởng thành!
Vui vẻ cười to ba tiếng ở trong lòng, tương lai tốt đẹp đang chờ cô, bước chân bất giác nhẹ đi rất nhiều.
Bước lên bậc thang, bảo vệ quan tâm mở cửa cho cô, cô cười khanh khách nói cám ơn, lướt qua giữa vườn hoa, đi vào tận cùng bên trong.
Dùng cùi chỏ tay phải đè xuống nút thang máy lên lầu, cửa thang máy mở ra, thang máy nặng nề di chuyển, lúc này đổi lại dùng cùi chỏ tay trái đè xuống nút tầng lầu, thang máy đi lên, đinh một tiếng, đến lầu chín.
Tâm tình vui vẻ, bước chân bất giác nhanh hơn, cuối cùng cô cũng có cơ hội chào hai vị bạn tốt, nghĩ đi nghĩ lại, một chân không cẩn thận nên mắc kẹt vào khe hở trên sàn thang máy, ngay sau đó cả người nghiêng về phía trước, đồ trên tay quá nhiều lại quá nặng, hai chân lập tức đứng thẳng, nhưng vật phẩm bên trong túi mua hàng rào rào lăn dưới đất, có trứng tôm, con sò, bột mì, còn có băng vệ sinh. . . . . . A! #dien dan# l.e q.u.y d.o.n
Liên tục không ngừng khom người nhặt đồ, nhưng nhặt cái này, lại rớt cái kia, chân tay cô vụng về khiến tình cảnh bây giờ ngay cả cô cũng cảm thấy buồn cười, để người khác nhìn thấy, nói không chừng cho là cô đang chơi đùa.
"Tôi giúp cô." Âm thanh nam tính trầm thấp dịu dàng vang lên trước mặt cô, hai ba cái, anh đã nhặt vật phẩm trên đất.
"Cám ơn!" Ngồi thẳng lên, nhưng còn chưa kịp tiến lên phía trước lấy túi mua hàng về, cô lại bị sóng điện vừa sinh ra cố định, là anh! Vị hàng xóm ở đối diện!
"Cô mua thật nhiều." Tề Tán Nhân nhếch môi, gương mặt tuấn tú kết hợp giữa lịch sự và cuồng dã thêm vào một chút hơi thở tà mị, dễ dàng mê hoặc khiến nai con củangười khác đập loạn.
"Tôi. . . . . . Mới chuyển nhà, muốn tự mình xuống bếp mời bạn bè tới đây ăn mừng." Mặc dù đây là lần thứ ba cô gặp anh, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều chỉ có một phản ứng —— trời ạ! Tim đập như muốn phát nổ, trên thế giới này tại sao có thể có người đàn ông gợi cảm như vậy?
Anh là người đàn ông mâu thuẫn, mang kính gọng bạc, nhìn rất có cảm giác thư sinh, nhưng nhìn kỹ một chút, cả người anh trên dưới đều tỏa ra sự cuồng dã không kềm chế được, nút áo sơ mi chỉ cài một nửa, còn đeo một dây chuyền hổ phách, đặc biệt là tròng mắt đen cuồng dại, mặc dù cách mắt kiếng, vẫn không che đi được ánh sáng mang tính xâm lược của nó, cô có một cảm giác, mắt kính trên mũi anh hình như là vì giảm bớt sự kiêu ngạo của anh nên mới đeo.
"Để tôi." Tề Tán Nhân thả vật phẩm cầm trên tay vào túi mua hàng, đồng thời đón lấy bao lớn bao nhỏ túi mua hàng.
"Không. . . . . . Không cần, tôi có thể tự mình làm được." Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cô và cha mẹ già đi cùng người quản lí nơi này đến xem nhà, lúc ấy anh đang chờ dưới thang máy, đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được nhịp tim đập hết 100% sức mạnh, bởi vì anh, cô đánh giá điều kiện nơi này là 100%.
Lại một lần nữa gặp được anh, cô tới nơi này quét dọn, lúc chuẩn bị rời đi, vừa đúng lúc anh trở lại, gật đầu mỉm cười với cô, trái tim của cô thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ngực, có thể tưởng tượng, vẻ mặt của mình nhất định rất ngốc.
"Mở cửa đi."
Âm thanh của người đàn ông này rất nhẹ nhàng, lại cường hãn khiến người khác không cách nào kháng cự, đầu cô đột nhiên thoáng qua một hình ảnh, nếu như cô đứng bất động, anh sẽ trực tiếp lột da của cô. . . . . . Buồn cười quá, điều này sao có thể xảy ra? Nhưng cô thuận theo cầm chìa khóa đi tới mở cửa.
"Anh để dưới đất là được rồi." Lý Tịnh Á ngượng ngùng xin lỗi đẩy thùng giấy rải rác trên đất vào góc tường. Ngày hôm qua tuy là trước khi sắc trời u ám đã vào nhà, nhưng tủ lạnh lại trống không, cha mẹ già muốn cô về nhà ăn tối, cuối cùng rất tự nhiên ở lại qua đêm, sáng sớm hôm nay lại vội vàng đến cửa hàng, cô vốn không có thời gian thu dọn lại.
"Nơi này và nơi tôi đang ở có bố cục giống nhau." Anh đặt vật phẩm trên tay lên bàn cơm, đường hoàng quan sát bốn phía.
Màu vàng dịu dàng chính là màu sắc chủ yếu, như con người cô, làm cho người ta cảm nhận được hơi thở ấm áp.
Lại nói thật kỳ lạ, mặc dù hai lần trước bọn họ chỉ là vô tình gặp mặt, bóng dáng của cô lại hiện rõ ở trong đầu, là bởi vì cô thỉnh thoảng lộ ra vẻ ngây ngốc? Hay là bởi vì nụ cười ngọt ngào ngây thơ của cô? Không rõ ràng lắm, chỉ có thể khẳng định chính là, quanh anh chưa từng xuất hiện người phụ nữ như vậy.
Kinh ngạc đi theo phía sau anh, đầu óc cô có hơi mơ hồ thật sự không rõ lắm tình hình trước mắt, tại sao hai người bọn họ lại đổi chỗ rồi, anh giống như là chủ nhân, còn cô lại giống như khách?
"Cô ở một mình?" Tầm mắt rơi vào một hàng búp bê xếp ở trước cửa sổ sát đất, không hề bị trùng lặp, lại nhìn ra được đã tiêu hao không ít tâm tư để sưu tập, Tề Tán Nhân không khỏi giơ khóe môi lên, cô thật đúng là chưa hết tính trẻ con.
"Đúng vậy." Ngu ngốc, cha mẹ già đã dặn đi dặn lại, ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết cô sống một mình, vì thế, bọn họ còn chuẩn bị vài bộ quần áo của anh trai, nói là lúc phơi quần áo, trộn vài bộ quần áo của đàn ông, người ta sẽ cho rằng cái nhà này có đàn ông ở, như vậy tương đối an toàn.
Anh đột nhiên xoay người đối mặt với cô, cô giật mình lui về phía sau, nhưng mà anh làm như không thấy vươn tay đến trước mặt cô."Tôi còn chưa tự giới thiệu về mình, Tề Tán Nhân."
"Rất hân hạnh được biết anh, tôi là Lý Tịnh Á." Cô khiếp sợ đưa tay ra nắm, tay nhỏ bé lạnh lẽo trong nháy mắt lưu luyến nhiệt độ của anh, giống như được sưởi ấm, tay của anh thật là ấm áp.
"Cô thích an tĩnh, hay là náo nhiệt?"
"Chậc. . . . . . An tĩnh." Đầu óc của cô quả thật có thể liệt vào bậc chậm chạp, nhưng gặp phải vấn đề không giải thích được này, bất cứ kẻ nào cũng sẽ phản ứng chậm nửa nhịp.
"Nghe nói số người vào nơi này ở vẫn chưa tới một nửa, mỗi ngày khoảng mười giờ đã yên tĩnh giống như tất cả mọi người đều lên giường đi ngủ." Nghiêm túc nói, cô ở trong mắt của anh chỉ có thể coi là mỹ nữ cấp trung —— đôi mắt trong như nước, cũng không lớn; cánh mũi xinh xắn, cũng không đủ cao; miệng anh đào nhỏ nhắn, cánh môi lại quá mỏng. . . . . .
Đúng vậy , loại phụ nữ này từ trước đến giờ khó có thể hấp dẫn sự chú ý của anh, nhưng khi nhìn cô, thế nhưng anh lại không dời ánh mắt đi được, cô có khí chất điềm tĩnh, cảm giác thật thoải mái.
"Vậy thì thật là quá tốt." Mặc dù lúc nói chuyện nhìn chằm chằm vào mắt người ta là lễ phép, nhưng ánh mắt kia lại cuồng vọng giống như sẽ phóng điện, cô nhìn thấy toàn thân liền tê tê dại dại, hai chân cũng muốn mềm nhũn.
"Tôi nhớ cô còn có rất nhiều chuyện muốn làm, tôi không quấy rầy." Tầm mắt của anh dời xuống, một chút ý cười hiện trên khóe môi.
Bổng nhiên cô cảm thấy bất an, một chút một chút, theo tầm mắt của anh nhìn xuống. . . . . . A! Cô kinh ngạc buông tay của mình ra.
Quá mất mặt! Thật hy vọng có thể đào một cái hang chôn mình xuống, tại sao cô vẫn nắm tay của người ta không buông?
Cúi đầu cám ơn sự giúp đỡ của anh, Lý Tịnh Á tiễn khách bằng tốc độ nhanh nhất.