Ứng Cử Viên Ông Xã Đầu Tiên

Chương 2.1

Bên ngoài tấm kính thủy tinh, gió, mây, đất đai, trên người người đi đường, khắp nơi đều tràn ngập hương vị của mùa xuân.

Đây là thời gian tốt để hẹn hò, xuân về hoa nở, khiến cho trong lòng nam nam nữ nữ đều khao khát tình yêu.

Nhưng

Lý Tịnh Á thử đặt lực chú ý lên người đàn ông đối diện, chờ đợi sự tán thưởng của anh, nhưng ánh mắt vừa nhìn vào mái tóc được vuốt keo kia, liền không nhịn được yên lặng thở dài, hồi tưởng đến những lời cảnh cáo của đám bạn thân đối với lần xem mắt này —— cậu không cần ôm kỳ vọng quá cao với ánh mắt của mẹ già cậu—— thật đúng là câu nói đúng!

Ngồi trong tiệm cà phê của khách sạn, bốn phía người đến người đi, âm thanh ồn ào không ngừng vang lên bên tai, trước mặt còn có hương thơm thuần khiết của cà phê Blue Mountain (*), phối hợp với trứng cuộn phô mai, nhưng vẫn cố gắng mở mắt ra, chuyên chú nhìn người đàn ông đối diện, chỉ là càng nhìn, càng buồn ngủ.
(*) là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới.

Lắc đầu một cái, tỉnh lại, sau này trước tiên vẫn nên xin mẹ già đưa hình cho cô xét duyệt, đẹp xấu không quan trọng, nhưng ít nhất gương mặt không cần làm cho người ta buồn bực đến muốn ngủ.

Vội vàng đưa tay che miệng đang ngáp lại, nhịn xuống, cô không thể ngáp, hành vi này rất không lễ phép.

"Lý tiểu thư có ý kiến gì?"

"Hả?" Cô kinh ngạc mở lớn hai mắt, có phải anh đang nói với cô hay không?

"Là tôi muốn nói, có phải Lý tiểu thư cảm thấy tôi rất khô khan hay không?" Đầu bóng tiên sinh lúng túng nói.

"Không, giọng của anh rất êm tai." Cô ghét người giả nhân giả nghĩa như vậy, nhưng mà người giả nhân giả nghĩa nào đấy lại thể hiện bộ mặt được giáo dục tốt, rất mâu thuẫn có đúng hay không? Đây chính là cuộc sống!

Nghe vậy mở cờ trong bụng, đầu bóng tiên sinh cũng đáp lễ một câu."Giọng của Lý tiểu thư cũng rất dễ nghe."

"Cám ơn, thật xin lỗi, tôi đến nhà vệ sinh một chút." Lý Tịnh Á vội vàng cầm ví da lên đứng dậy đi ra khỏi tiệm cà phê, vội vàng tìm một chỗ gọi điện thoại cầu cứu.

Cô nhớ khách sạn này có một hành lang giống như căn phòng mặt trời (*), cách tấm thủy tinh, nhìn ra xa chính là cả vườn hoa đỏ tươi, nơi này rất thích hợp để gọi điện thoại, không lo âm thanh quá lớn sẽ quấy rầy người khác, cũng không cần lo lắng bị âm thanh của người khác quấy nhiễu.
(*) Căn phòng sử dụng tường bằng kính, giúp cho ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào bao phủ cả căn phòng.

Dọc theo lối đi bên ngoài khách sạn, đi đến cuối, sau đó quẹo trái, ở nơi đó cô nhìn thấy căn phòng mặt trời.

Lấy điện thoại di động ra, người thứ nhất cô tìm tới đương nhiên là Tần Tinh Tinh người không có công việc mà ở nhà làm trạch nữ.

"Tinh Tinh, nếu như không phải cậu hi vọng tớ bị buồn chết, nhanh nghĩ cách cứu tớ với."

"Mẹ cậu giúp cậu tìm một bác sĩ phải không?"

"Không phải bác sĩ, mà là nghiệp vụ quản lý, năng lực làm việc rất mạnh, nói tới nói lui cứ nói liên tục giống như là thác nước, nhưng mà miệng lưỡi lưu loát, cậu tuyệt không lo lắng sẽ tẻ nhạt."

"Vậy cậu bất mãn cái gì?"

"Tẻ nhạt thì không tốt, quá nóng cũng không tiện, đầu óc của tớ giống như muốn cúp điện, thật là khổ sở."

"Vậy cậu hãy trực tiếp cúp điện, bảo đảm đối phương sẽ giận đến mức phủi mông chạy lấy người, không phải vừa đúng lúc cậu có thể thoát thân sao?"

"Anh ấy cũng không cố ý hại tớ buồn ngủ, tớ muốn cuối cùng vẫn phải chừa cho người ta một chút mặt mũi, cậu hãy giúp tớ đi."

"Được rồi, mười phút sau tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, để cho cậu có lý do thoát ra."

"Tinh Tinh, tớ yêu cậu nhất! " Lý Tịnh Á hô vang ‘nhé’ một tiếng, Tần Tinh Tinh lập tức trả lời bằng âm thanh da gà rơi đầy đất, chọc Lý Tịnh Á cười khanh khách, Tần Tinh Tinh mắng cô một tiếng ‘38’ (*) liền cắt đứt tín hiệu, chỉ là, cuối cùng cô cũng có thể an tâm để điện thoại vào túi áo khoác.
(*)Ở Đài Loan dùng để chỉ người phụ nữ phù phiếm, làm việc liều lĩnh, điên rồ, không trang trọng.

Lý Tịnh Á xoay người một cái. . . . . . A! Trái tim lại đập mạnh, cô đang ở chỗ này mà cũng vô tình gặp Tề Tán Nhân!

"Hai chúng ta thật là có duyên." Hai tay Tề Tán Nhân nhét ở trong túi quần jean, lưng dựa vào cổng vòm, tư thế kia vô cùng gợi cảm khiến người khác miệng đắng lưỡi khô, nhưng vào lúc này hai mắt Lý Tịnh Á không hề chớp.

"Phải . . . . . Đúng vậy, anh ở đây đã bao lâu rồi?" Anh không nghe chứ?

"Tôi vừa mới tới." Anh là tên lường gạt, từ khi cô rời khỏi tiệm cà phê, anh giống như một tên trộm điên cuồng đi theo. . . . . . Thật ra thì chính xác mà nói, ngay từ lúc phát hiện bóng dáng của cô trong tiệm cà phê, anh đã chú ý cô, nhìn cô cố gắng chiến đấu để không ngủ gật, dáng vẻ muốn ngủ lại không dám ngủ, nhiều lần khiến anh thiếu chút nữa thất thanh bật cười, cô gái này thật là đáng thương, tại sao đối tượng cô hẹn hò còn không thú vị bằng thái độ của anh mỗi lần đối diện với ký giả.

Lý Tịnh Á thở phào nhẹ nhõm, vậy chắc là anh không nghe được nội dung cuộc gọi của cô.

"Cô tới khách sạn làm gì?" d.ien d.an (l/e-q/uy-d/on)

"Tôi. . . . . . Hẹn bạn đến nói chuyện, bạn của tôi còn đang chờ tôi... tôi đi trước." Nếu như không cẩn thận để cho anh nhìn thấy đối tượng xem mắt của cô, anh sẽ có phản ứng gì? Cô phải nhanh chóng trở lại tiệm cà phê kết thúc buổi xem mắt hôm nay.

"Tôi thấy tinh thần cô không tốt lắm, về nghỉ ngơi sớm một chút." Tề Tán Nhân lạnh lẽo ở sau lưng cô bổ sung một câu.

Lý Tịnh Á nổi da gà, đây là ý gì? Chẳng lẽ anh đã ở tiệm cà phê và nhìn thấy cô sao? Như vậy, không phải anh cũng nhìn thấy đầu bóng tiên sinh?

Trời ạ! Hôm nay đối với cô mà nói là một ngày ngập đầy tai nạn!

Thấy Lý Tịnh Á giống như cố gắng biến mất khỏi tầm mắt của anh, Tề Tán Nhân không nhịn được bật cười, nhưng ngay sau đó, anh nhìn thấy người đại diện vội vội vàng vàng đi tìm, tiếng cười dừng lại, mở miệng, tại sao nhanh như vậy đã bị bắt?

"Vir¬gil, cậu ở đây giở trò quỷ gì? Nói muốn đến phòng vệ sinh, sao lại chạy tới nơi này, chẳng lẽ cậu quên mình đang tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí sao?" Đinh Nhược Duy thở hổn hển nhìn anh chằm chằm.

"Tôi vừa nhận được điện thoại." Tề Tán Nhân không chút lo lắng đeo kính sắt tròng cộng thêm kính râm.

"Hôm nay lúc phỏng vấn cậu luôn không tập trung." Giọng Đinh Nhược Duy mang theo sự dò xét, thân là người đại diện, nếu như tính cảnh giác và độ mẫn cảm không đủ cao, làm sao có thể nắm được cuộc sống riêng của nghệ sĩ trước đám chó săn?

"Anh không cảm thấy mùa xuân rất thích hợp để ngủ sao?" Anh ghét nhất là phỏng vấn, có một ít ký giả chủ yếu là muốn đào bẫy để anh nhảy vào, không trách ký giả được, đề tài bình thường không xào nóng doanh thu sẽ không tăng, nhưng mà trọng tâm đề tài luôn bị cố ý bóp méo.

"Trừ phi cậu muốn ở nhà làm Đại Thiếu Gia, nếu không đừng mong tôi để mặc cho cậu tùy hứng."

"Nếu như mà tôi ở nhà làm sâu gạo, cha tôi sẽ là người đầu tiên làm thịt tôi." Mặc dù trước mắt công ty đại diện ngoại trừ Khương lão đại, cũng chính là ông chủ, vẫn chưa có người nào biết anh là con trai của tổng giám đốc ‘Tập đoàn Tề Hoàng’, nhưng khi nhìn bộ dáng của anh, không khó đoán được anh xuất thân từ Hào Môn (nhà giàu sang quyền thế), nghe nói mọi người luôn lén lút nghị luận, nếu không phải anh kiên trì để Khương lão đại dùng quyền lực ngăn lại, mà Khương lão đại quen anh ở nước ngoài, khiến mọi người lầm tưởng anh là Hoa kiều, nếu không thân phận của anh đã sớm bị đưa ra ánh sáng.

"Vậy thì giữ vững tinh thần để ứng phó thật tốt với cuộc phỏng vấn."

"Được, anh Duy tốt của tôi." Tề Tán Nhân hào phóng đi đến khoát qua bả vai Đinh Nhược Duy. Đinh Nhược Duy không được tự nhiên đẩy anh ra, hình tượng người đại diện rất quan trọng.

Nhưng Tề Tán Nhân kiên quyết kéo người đại diện có nề nếp này trở lại, cuộc sống không cần nghiêm túc như vậy. . . . . . Dọc theo đường đi nhìn hai người bọn họ một đẩy một kéo, khó tránh khỏi dẫn đến những ánh mắt khác thường, chỉ là đùa giỡn đến mức khiến Tề Tán Nhân mở cờ trong bụng.
Bình Luận (0)
Comment