Ưng Đích Diện Cụ

Chương 1

Nghe nói nghe nói ngày thứ ba, tháng hai là ngày đen nhất của cậu, trước khi ra ngoài, mệnh lý sư gà mờ của Ngự Phong Đường đã bói cho cậu một quẻ, nói hôm nay cậu sẽ gặp tai nạn đổ máu nên việc gì cũng không nên làm.

Lâu Triển Nhung không tin tà, vừa đẹp trai lại có khí phách anh hùng, ngay cả chống đạn cậu cũng không mặc liền mang một số thủ hạ xuất môn.

Lâu Triển Nhung 26 tuổi xuất thân từ hắc đạo, từ nhỏ đã bị tuyển là một trong những người được thừa kế Ngự Phong Đường. Toàn bộ vì phương vị mà bồi dưỡng, đấm đá với nhau mười mấy năm, rốt cục cũng xử lý hết tất cả những người cạnh tranh, thuận lý thành chương mà lên vị trí chưởng môn. Tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi có lúc bồng bột, khẩn cấp muốn làm ra đại sự nghiệp oanh oanh liệt liệt một phen, để cho cái đám lão già luôn ngồi chê cười cậu câm miệng lại.

Đông khu Hồng Viễn Bang, tây khu Ngự Phong Đường, các cư nhất địa*. Giằng co nhiều năm, hai bên tuy rằng không ai nhường ai, thật ra cũng miễn cưỡng gọi là tường an vô sự, tuy rằng ngẫu nhiên có huynh đệ trong bang ẩu đả, bất quá đều là tiểu tranh cãi, không đến mức toàn diện trở mặt..

_các cư nhất địa: mỗi bang đều có 1 địa bàn riêng.

Nhưng mà sau khi Lâu Triển Nhung lên chức, loại cân bằng này bị lại đánh vỡ. Dã tâm của cậu khiến cậu không cách nào hài lòng với địa bàn của mình, cho nên đem cân não động đến trên đầu Hồng Viễn Bang là chuyện dương nhiên.

Trải qua mấy ngày liên tiếp thử, khiêu khích, phân tranh, bày ra lưới buộc chặt chút, rốt cục đợi được hôm nay. Lâu Triển Nhung hăng hái, tính hôm nay xử lý lão Đại Tiêu Chấn Hằng Hồng Viễn Bang một lần là xong.

Ngày hôm nay hắc lang uy phong lẫm liệt sẽ chết thảm, khóe môi Lâu Triển Nhung nở ra nụ cười âm lãnh. Tiêu Chấn Hằng đều không phải là hạng cứng đầu cứng cổ, cậu biết tử nguyệt của hắn.

Nghĩ vậy, nhưng đến nay Lâu Triển Nhung vẫn có chút không tin, không nghĩ tới nam nhân lạnh lùng hùng cứ một phương kia lại là GAY. Làm đồng tính luyến ái còn chưa tính, lại còn yêu thượng một ông chủ nhà sách thân thế trong sạch, văn văn nhược nhược.

Buổi chiều ngày hôm đó, cậu chạy đến trong cửa hàng của tình nhân của Tiêu Chấn Hằng tìm người, kết quả thiếu chút nữa bị dọa. Cậu nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy trên người Diệp Hân An có nửa khí chất hắc đạo, rõ ràng là một tiểu dân lương thiện tính tình yếu đuối, tính cách ngây ngô, không có cảnh giác. Tiêu Chấn Hằng sao lại cùng với loại người đần độn này ở cùng nhâu?

Bất quá khiếp sợ thì khiếp sợ, nếu lên trời đem con ách chủ bài này đến nay cậu, cậu không dùng mới là gặp quỷ.

Lâu Triển Nhung vuốt cằm, cười đến vui vẻ,mãi cho đến khi Lâu Duật Đường ngồi ở phía sau ra tiếng nhắc nhở: “Đừng quá đắc ý vênh váo.”

“Đã biết, thúc thúc.” Lâu Triển Nhung nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng, nhìn thấy phong cảnh ngoài của sổ xe đíc, trong óc mặt bắt đầu vẽ phác thảo cảnh tượng”Hắc lang” hấp hối ngã vào trong vũng máu.

Kết quả, sự thật chứng minh hôm nay quả nhiên là ngày đen nhất của cậu, ngàn tính vạn tính, vẫn là xem nhẹ bản lĩnh của Tiêu Chấn Hằng. Không nghĩ tới hắn lại có thể đuổi tới hiện trường trước, càng không nghĩ tới Diệp Hân An quên mình đỡ đạn cho Tiêu Chấn Hằng. Lâu Triển Nhung sửng sốt một chút, nhanh chóng rút súng, nhưng thời gian cũng đã muộn màng, trong khoảng khắc đó, cậu đã cảm giác được viên đạn bắn vào ngực, vết phỏng mãnh miệt khiến hai mắt cậu tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Lần này thật sự chết chắc rồi...... trước khi ý thức biến mất, Lâu Triển Nhung thập phần tiếc nuối, sớm biết thế, cậu sẽ mặc chống đạn y......

“Lại đây thăm Tiểu Ngải?” Hộ sĩ ở trong hành lang nhìn anh, cười hì hì cùng anh chào hỏi, lại đè thấp tiếng nói, nói: “Đúng rồi, tầng này mới tiến vào một người xã hội đen, anh cẩn thận một chút chớ chọc đến bọn họ.”

“Hảo, cám ơn cô.” Lục Định Vũ nở nụ cười chất phác, hải dụ* trong tay trắng noãn cùng thân hình tráng kiện như sắt thếp của anh không hề cân xứng, có một loại cảm giác buồn cười, làm cái miệng nhỏ nhắn của tiểu hộ sĩ cười không ngừng, nói: “Tiểu Ngải nếu có ý thức, sớm bị ngươi làm cảm động đến khóc rống.”

Anh có chút không được tự nhiên, giống như bị xem thấu tâm tư gì đó mà cuối đầu, thật cẩn thận cầm bó hoa, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Một thanh niên dung mạo xinh đẹp tuyệt trần lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc bóng loáng mềm mại dài tới gối, hô hấp nhẹ nhàng, thần thái an tường, làn da trắng gần như cùng một màu với da giường, khuôn mặt gầy giống như một thiên sứ đang say ngủ.

Lục Định Vũ đem hoa đặt ở đầu giường, đổi nước trong bình, sau đó ngồi ở bên giường, dừng ở gương mặt ngủ say của Tiểu Ngải, thấp giọng thở dài.

Bọn họ vốn không quen biết, hoặc là nói, cho tới bây giờ đối Tiểu Ngải mà nói, anh vẫn đang là một người xa lạ.

Hai năm trước, lức Lục Định Vũ tan tầm về nhà, lái xe qua đầu một con phố, một thanh niên tóc dài đột nhiên từ con ngõ nhỏ lao tới, lấy tốc độ quyết chết hướng đầu xe anh đâm tơi. Lục Định Vũ quá sợ hãi, nhanh chóng đạp phanh, nhưng vẫn chậm từng bước, thanh niên bị đánh bay sau đó nặng nề mà ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Lục Định Vũ sợ hãi, nhanh như điện chớp mà đem người đưa đến bệnh viện. Bác sĩ tuy rằng hết sức cứu giúp, nhưng trải qua mười mấy giờ giải phẫu, vẫn là bất đắc dĩ tuyên bố não người bị thương đã chết, trờ thành người thực vật.

Tuy rằng thân thể cậu dần dần khôi phục, tim đập cùng hô hấp như trước, chính là linh hồn đã muốn chết, trở thành một khối thể xác vô tri. Không thể nói chuyện cũng không có thể động, lâm vào trầm miên vô biên vô hạn, chỉ có thể dựa vào dụng cụ vận chuyển để duy trì sinh mệnh.

Cậu có mang theo giấy chứng nhận tùy thân, Lục Định Vũ đã biết tên của hắn: Ngải Tĩnh Vân,học sinh tốt nghiệp đại học 21 tuổi. Đặt cùng giấy chứng nhận còn có một di thư được viết vội vàng, chỉ có vài ngữ ít ỏi. Hình như là cảm tình bị suy sụp, bị từ chối mới có thể nhất thời luẩn quẩn trong lòng.

Lục Định Vũ vì cậu tiếc hận, thanh niên mới ra trường, phong nhã hào hoa, lại bởi vì nguyên nhân nhàm chán này mà tùy tiện đánh mất sinh mệnh. Đem người thân bạn hữu đều để qua sau đầu, hoàn toàn không để ý quan tâm người thân của cậu sẽ bi thương cỡ nào.

Chờ cậu tỉnh lại, mình nhất định sẽ hảo hảo mà mắng cậu một chút. Lục Định Vũ lật xem tư liệu bối cảnh đối phương, phát hiện Ngải Tĩnh Vân mất cha khi còn nhỏ, mẹ ngậm đắng nuốt cay mà đem cậu nuôi lớn, còn đem cậu đưa vào danh giáo đọc sách, giao cho một người bạn gái xinh đẹp lại thông minh, mắt thấy đã đại học tốt nghiệp, là lúc sắp triển khai đại kết hoạch báo đáp xã hội, người nầy lại để lại một di thư mạc danh kỳ diệu như vậy, bỏ mẹ cùng bạn gái, đi tự sát.

Đến nay hai năm sau, cậu cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, tuy rằng não đã chết, nhưng Lục Định Vũ vẫn là cố chấp không từ bỏ. Cũng không phải bởi vì lái xe đụng vào cậu và trách nhiệm của anh, mà là một loại tín niệm chính anh cũng không rõ, làm cho anh có thể chịu đựng một chút mất mác, kiên trì chờ đợi.

Anh từng muốn đem mẹ Ngải Tĩnh Vân an trí ở viện dưỡng lão, lại bị cự tuyệt, Ngải thái thái kiên trì không chịu nhận giúp đỡ của anh, vẫn đang ở trong nhà trọ cũ kỹ rách nát kia, dựa vào một ít việc làm công nhỏ bé mà sống qua ngày. Lục Định Vũ đành phải thường gặp mặt thăm hỏi chúng, ngắn ngủn hai năm, bà lại giống như già đi hai mươi năm, thân hình lam lũ nhỏ gầy, thường thường tịch mịch ngồi ở bên cửa sổ lật xem một quyển sách cũ, cái loại bi thống không lời nào có thể diễn tả được này luôn làm cho Lục Định Vũ thổn thức không thôi, không biết lúc bà còn sống, còn có thể nhìn đứa con tỉnh lại hay không.

Ngải thái thái cũng không có trách cứ hắn, sau khi đọc di thư của đứa con, bà vẫn khắc chế bi thương của mình, biểu hiện lý trí mà nhận mệnh. Mà thái độ ẩn nhẫn của bà so với gì nguyền rủa chất vấn khiển trách đều càng làm cho Lục Định Vũ thêm áy náy, vì thế anh thầm hạ quyết tâm, vô luận Ngải Tĩnh Vân có thể hay không tỉnh lại, anh vẫn sẽ cố chiếu bà cả đời.

TBD: hảo nam nhân! Tiểu Nhung ngươi thật tốt số mà.

Lục Định Vũ có công ty của mình, thân thế giàu có, vì thế Ngải Tĩnh Vân mới có thể một năm rồi lại một năm nằm trong bệnh viện với số phí chữa bệnh xếch xù. Anh tuy rằng thường trưng ra khuôn mặt uy nghiêm không dễ tiếp cận, nhưng tâm địa coi như thiện lương, lời hứa đáng giá nghìn vàng, cho dù không thân cũng chẳng quen, cũng sẽ cố gắng tận lực duy trì sinh mệnh cho Ngải Tĩnh Vân.

Chỉ hy vọng cậu tỉnh lại.

Thường thường anh đều tới thăm người bệnh, kiên trì hai năm, bền lòng vững dạ. Trong bệnh viện này từ viện trưởng đến nhân viên tạp vụ đều quen anh, cũng đều vì chấp nhất của anh mà cảm động.

Lục Định Vũ hái một cành hải dụ, nhẹ nhàng đặt ở gối Ngải Tĩnh Vân. Hy vọng hương thơm của đóa hoa có thể cho cảnh trong giấc mơ vô tận của cậu gia tăng một tia an ủi, làm cho cậu không cần đang ngủ cũng chịu được những người tuyệt vọng cùng tịch mịch của người trần thế.

Thời điểm lúc đầu, còn có không ít bạn học lại đây thăm, Lục Định Vũ luôn lẳng lặng ở bên cửa sổ đợi, giống một phong cảnh không quan trọng, không khiến người chú ý, nhìn thấy bọn họ vây quanh ở trước giường Ngải Tĩnh Vân, đem hoa tươi đặt đầy phòng bệnh. Thông qua bọn họ nói chuyện với nhau, anh phát hiện nhân duyên Ngải Tĩnh Vân rất tốt, từ thầy đến bạn học, cùng với học đệ học muội, cơ hồ không có ai không thích cậu, cũng vì gặp được cậu mà thở dài không thôi.

Nhưng là mỗi người đều có cuộc sống của mình, dần dần, hoa thiếu, người cũng ít, phòng bệnh càng ngày càng lạnh thanh, rốt cục chỉ còn lại có một mình anh, không rời không tức mà làm bạn ở bên người cậu.

Lục Định Vũ ôn nhu địa nhìn thấy cậu, giống y như thưòng lui tới, cầm một bàn tay cậu, thấp giọng bồi cậu cùng nói chuyện.

Lúc bọn họ xuất hiện cùng nhau cơ hồ là số không, đối với quá khứ của Ngải Tĩnh Vân anh chưa hiểu rõ hết, vì thế nói hết nội dung, cũng chỉ có thể bàn tới một chút việc vặt trong cuộc sống của mình.

“Hôm nay cùng người thuê nhà ăn cơm, ta chỉ uống một chén nhỏ rượu, lái xe hoàn toàn không thành vấn đề...... Tuyết ngừng, qua năm chính là mùa xuân. Nhà mới của ta thường bố trí một căn phòng để tròng hoa, hoa nở thật sự rất đẹp, ngươi nhất định sẽ thích...... Ngày hôm qua tăng ca làm thêm đến khuya, rõ ràng ở công ty ngủ, hôm nay sáng sớm thiếu chút nữa ngủ quên......”

Thanh âm của anh hết sức ôn nhu, chuyên chú dừng ở Ngải Tĩnh Vân, thấp giọng nức nở.

Kỳ thật, quan hệ của bọn họ không gần giống như người chiếu cố và người được chiếu cố.

Không biết khi nào, thiên sứ ngủ say Lục Định Vũ đã trở thành chỗ dựa tinh thần không thể thiếu, địa vị ở trong lòng anh càng ngày càng nặng. Có phiền não gì đều sẽ hướng cậu thổ lộ, cho dù không thể được đáp lại, anh cũng một sương tình nguyện tin tưởng ngôn ngữ có thể làm cho linh hồn sinh ra cộng hưởng lẫn nhau. Trong gian phòng bệnh, hắn có thể tạm thời quên trần thế ồn ào náo động bên ngoài, bộc lộ tâm sử, đạt được sự yên lặng của tâm linh.

Hắn thương tiếc địa nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tinh tế hơi lạnh của đối phương, sự mến mộ lộ ra giữa đôi mắt đen mà ngay cả anh cũng không biết, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa bằng thủy tinh, mang theo ấm áp chiếu vào người hai người.

Tuy rằng ăn một viên viên đạn, cậu lại hoàn toàn không cảm thấy đau, trước mắt một mảnh sương trắng mê mang, cái gì cũng nhìn không thấy. Thân thể giống như bị đặt ở một góc chật hẹp, không nơi quay về, như có một thứ gì đó không biết vì sao lại đem cậu đầy ra, muốn đem cậu từ trong cái khe hở không gian chật chội bài trừ.

Lâu Triển Nhung muốn chửi ầm lên, lại phát không ra thanh âm nào, cậu có chút bối rối, luống cuống tay chân ngăn cản, mà lực lượng áp chế phía sau lại càng lúc càng lớn. Rốt cục, hắn chống đỡ không được, giống như cây kem đánh răng mền quèo, nhắm mắt lại, phút chốc bay đi ra ngoài.

Thân thể phiêu phiêu, giống trang giấy đã bi xé, bị gió thổi trúng bay phiêu lãng, Lâu Triển Nhung lại mở mắt ra, phát hiện mặt trên là đèn mổ phòng giải phẫu, cúi đầu vừa thấy, người nằm ở trên giường giải phẫu nhìn thực quen mắt, khuôn mặt kia cùng với khuôn mặt mỗi ngày hắn soi trong gương giống y như đúc.

Chẳng lẽ linh hồn của mình đã bay ra? Lâu Triển Nhung phát ra một tiếng kêu sợ hãi không tiếng động, cố gắng muốn quay về thân thể, đuổi đi cái “Tà ác lực lượng” đem giang sơn của mình đoạt lại. Nhưng ra dễ vào khó, cậu vươn nanh múa vuốt đem mọi chiêu chiến thuật, vẫn là khinh phiêu phiêu dán trên đèn mổ, khoảng cách với thân thể như cách mấy trăm năm ánh sáng, giống như nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, xa vời không thể vớt tới.

Sống chết trước mắt còn có thể nghĩ đến cái loại so sánh chẳng ra gì này, Lâu Triển Nhung phỉ nhổ chỉ số thông minh của mình, cậu đi đến bên cạnh đèn mổ, muốn bổ nhào vào người bác sĩ mổ chính, sau đó theo cánh tay cậu tiếp cận thân thể, không nghĩ tới cậu không té xuống, không chỉ có không có rơi xuống Bác sĩ trên người, ngược lại giống bị cái gì đó hất ra, trực tiếp bị đánh lên trần nhà.

Bên trong âm u, tựa hồ có thứ cái gì đó cố gắng ngăn chặn cậu quay về thân thể, Lâu Triển Nhung có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều chính là tức giận —— chết thì chết đi, cố tình cho cậu hy vọng sống, tới tới lui lui vui đùa cậu như vậy, hỗn đản!

Cùng lắm thì mười tám năm sau lại là một hảo hán, muốn chết sẽ chết đi một cách khoái hoạt, cậu cũng không muốn dính lên trần nhà biến thành một phược linh*.

_phược linh: linh hồn bị bó buộc

Lâu Triển Nhung mọi nơi nhìn xung quanh, không phát hiện ngưu đầu mã diện hắc bạch vô thường hoặc là đồ vật lưng dài hai cánh, làm cho cậu đối với việc mình sống hay chết sinh ra hoài nghi. Cậu điều chỉnh tư thế, dán tại trần nhà cúi đầu xuống xem, quan sát cảnh tượng Bác sĩ ở trên người cậu động đao —— không thể không nói, còn kích động dã man.

Tốt xấu cũng là đã trải qua mưa bom bão đạn trên giang hồ. Bất quá, cho dù cậu uy phong bát diện, khí thế lăng nhân, hiện tại toàn thân gây tê, giống trẻ con nhu nhược nằm ở nơi đó để người đùa nghịch, tố chất tâm lý dù có kiên cường như thế nào, cũng sẽ sinh ra loại cảm giác cả người không thoải mái.

Đầu đạn thành công lấy ra, Lâu Triển Nhung cũng không muốn lại nhìn, tiếp tục hao tổn tâm trí, trầm tư suy nghĩ làm sao trở lại cơ thể cậu. Đúng lúc này, một mùi hoa nhẹ nhàng thản nhiên nay đến.

Ở trong căn phòng tràn ngập nước thuốc, chút hương khí này như trời cao ban phúc, câu dẫn cậu hướng theo làn hương kia bay đến.

Thân thể lại bắt đầu thay đổi nhẹ nhàng, lười biếng nhẹ nhàng đứng lên, một trận gió nhẹ tiến vào từ cửa thông gió, rồi lại tiến vào trung ương điều hòa.

Lâu Triển Nhung rõ ràng buông tha cho giãy dụa —— dù sao cũng không có công dụng gì —— thả lỏng tứ chi, bị tức bị mang theo xuyên qua đường ống dẫn, trong bóng đêm bay nhanh qua. Không biết qua bao lâu, đột nhiên trước mắt sáng ngời, cậu nương theo đầu gió bị thổi qua.

Còn không có tới kịp thấy rõ vị trí hoàn cảnh, chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, nhanh chóng ngầm trụy. Một trận choáng váng, cái loại cảm giác phiêu phiêu vô lực cũng không còn, thay vào đó lại là loại cảm giác vô lực của tứ chi nặng chịt. Thân thể như là bị rút ruột, ngay cả nâng lên mí mắt đều khó khăn.

Đầu rất đau, cái lổ tai ông ông tác hưởng, mùi hoa càng thêm nồng đậm. Lâu Triển Nhung cố gắng nân giương mắt, híp mắt nhìn trần nhà trắng noãn cùng vách tường —— nguyên lai cậu còn ở trong bệnh viện.

Tình huống u tai dần dần yếu bớt, cậu thậm chí có thể nghe được bên cạnh có người ở ải nhải lẩm bẩm nói không để yên ——

“Đúng rồi, ta ngày hôm qua mơ thấy ngươi...... Ta mơ thấy mang ngươi đi bờ biển chơi, lại nói tiếp cũng rất vui, chúng ta kỳ thật còn chưa tính là quen biết...... Bất quá ở chung hai năm, nếu ngươi mở to mắt nhìn ta, không biết có sinh ra loại cảm giác nhất kiến như cố không.....”

Hắn đang nói cái gì? Ngự Phong Đường làm sao bị cái tên không nên thân này trà trộm vào? Lâu Triển Nhung nghe được đầu đầy hỏa, hô hấp thoáng dồn dập chút. Mà người bên cạnh vẫn còn chìm đắm trong mơ tưởng của mình, không có phát hiện biến hóa rất nhỏ này.

“Ta không biết ý trung nhân của ngươi là ai...... Nhưng là...... Nàng thật sự đáng giá để ngươi phí hoài bản thân mình như thế không? Nếu...... Nếu đổi lại ta...... Nhất định sẽ hảo hảo mà quý trọng ngươi...... Không cho ngươi chịu một chút thương tổn......”

_TBD: có người lại ăn dưa bở… cái nỳ gọi là trung khuyển công gương mẫu.

Mẹ kiếp, tiểu tử này dám dĩ hạ phạm thượng? Lâu Triển Nhung sử xuất khí lực toàn thân đíc mở to mắt, môi hấp động, âm thanh như muỗi phun ra bốn chữ: “Cổn mẹ ngươi......”

Người con trai này thật lạ mắt, khẳng định không phải người Ngự Phong Đường, cho nên hoàn toàn không có bị quở trách của cậu hù dọa, ngược lại giống trung cuối cùng giống như địa kinh hỉ nảy ra, cầm lấy bờ vai của hắn hét lớn kêu to, kích động đắc không thể tự giữ. Lâu Triển Nhung theo bản năng muốn đánh anh, chính là tay vẫn không có chút lực, cậu liền lại ngất đi.

Thiên sứ của anh, người đã bị phán trở thành người thực vật, mê man suốt hai năm, lại tỉnh dậy một cách kỳ diệu. Việc này như thế nào lại không khiến anh mừng rỡ như điên?

Tiếng hô trung khí mười phần vang vọng hành lang, Bác sĩ chủ trì nhanh chóng chạy tới, ngay cả viện trưởng cũng kinh động. Đều vọt tới phòng bệnh 442, giúp người đang nằm trên giường kiểm tra thân thể toàn vẹn.

Lâu Triển Nhung lại bị gây sức ép tỉnh, nhưng là bởi vì mới vừa rồi đột nhiên cố gắng dùng sức nói, cổ họng cậu giờ đây nóng như lửa thiê, đau nói không ra lời, cũng vô pháp khiến người tạp vụ câm miệng cút đi. Thân thể một chút khí lực cũng không có, đành phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cam chịu mặc cho số phận.

Dù sao chức trách của bọn họ là cứu người, khẳng định sẽ không đem sẽ không đem mình đang còn sống mà kéo tới nhà xác đâu.

Hộ sĩ dùng miếng bông gòn thấm nước, lau bờ môi của cậu. Chất lỏng mát rượu tiến yết hầu, Lâu Triển Nhung thư thái một ít, uống một ít nước, cậu lại mở to mắt, phát hiện trừ các hộ lý, trong phòng bệnh này chỉ còn mình nam nhân cao lớn xa lạ kia —— chính là vị nhân huynh mới vừa rồi kêu sơn diêu địa chấn* kia.

Sơn diêu địa chấn: núi đông đất run.

Thủ hạ của cậu đâu? Các huynh đệ đâu? Vì cái gì còn chưa thấy bóng dáng bọn họ? Chỉ có một tên căn bản không biết là ai này ở trong này?

Chẳng lẽ bị ăn một viên đạn khiến cho bọn họ làm phản tập thể? Lâu Triển Nhung vừa sợ vừa giận, cố gắng làm chính mình tỉnh táo lại, cậu híp mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua Lục Định Vũ. Quan sát một lát, phát hiện nam nhân này tuy rằng diện mạo tục tằng, nhưng không có cái loại tà khí đặc trưng của hắc đạo, trên cơ bản có thể xác định đây là một thường dân, cùng Ngự Phong Đường cực kỳ khác.

Vì cái gì thủ hạ của cậu không ở đây, nơi này chỉ có một người xa lạ? Bang quy tôn tử đã thay đổi sao? Lâu Triển Nhung hít sâu một hơi, mọi nơi tìm kiếm thân ảnh Lâu Duật Đường, cho dù tất cả mọi người làm phản, thúc thúc cũng sẽ không phản bội hắn.

Làm hắn uể oải chính là, ngay cả một cọng tóc của Lâu Duật Đường cũng không phát hiện, Lâu Triển Nhung sinh ra hoảng sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ thúc thúc đã gặp độc thủ?

Tuy rằng vừa mới tỉnh lại, sắc mặt tê liệt còn chưa hiện rõ trạng thái, Lục Định Vũ lại chú ý tới ánh mắt lo lắng của cậu, vì thế anh cúi xuống người đến, đem lổ tai để sát vào bờ môi của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ngải, ngươi đừng vội, có chuyện gì chậm rãi nói......”

Ngươi kêu ai? Ai là Tiểu Ngải? Loại ngữ khí dỗ dành con nít này làm tính tình nóng nảy của ngân ưng vô cùng khó chịu, Lâu Triển Nhung chịu đựng yết hầu đau đớn, ách thanh rên rỉ: “cút ra xa một chút...... Cho ta......”

Lục Định Vũ sửng sốt một chút, lại tưởng mình đã nghe sai lầm, anh cho đối phương một cái tươi cười trấn an, vỗ nhẹ khuôn mặt cậu hống nói: “Không có việc gì, tất cả mọi người ở quan tâm ngươi, đừng sợ, ngoan.”

TBD: oa ôn nhu quá _

Ngoan ngươi cái đầu! Nếu không phải không có khí lực, Lâu Triển Nhung khẳng định sẽ mắng đến nước miếng phun đầy mặt anh, sống hai mươi sáu năm, còn không có người dám dùng loại thái độ này nói chuyện với cậu!

Người thực vật khôi phục ý thức, ở y học giới là hiện tượng cực kỳ ngẫu nhiên đíc, “Ngải Tĩnh Vân” nằm hai năm sau đó lại thức tỉnh, khiến cho cả tòa bệnh viện đều sôi trào, Bác sĩ hộ sĩ lại thăm nối liền không dứt. Lâu Triển Nhung cảm thấy được mình như thành gấu mèo trong bách thú, bị người vây xem đến ngay cả khí lực tức giận cũng không có, nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Chuẩn đoán kỹ lưỡng xong, xác định thân thể cậu cơ năng hoàn hảo, chỉ cần kiên nhẫn điều dưỡng là có thể khôi phục bình thường. Lục Định Vũ nghe xong mừng rỡ, nam nhân khôi ngô vẻ mặt lạnh lùng lại cảm động đến rơi nước mắt, làm cho Lâu Triển Nhung vẫn đang ngồi phịch ở trên giường bệnh không thể cử động không hiểu ra sao, lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

Không phải là chỉ trúng một viên đạn thôi sao? Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, theo lý thuyết viên đạn đã lấy ra, con mãnh cầm ương ngạnh cậu sẽ rất nhanh khôi phục năng lực, và rất nhanh có thể xuống giường xuất viện mới đúng. Nhưng bây giờ cậu vẫn còn nằm ở trương trên giường bệnh chết tiệt, mỗi ngày, chỉ có thể ăn vào thức ăn sền sệt không biết chứa cái gì, còn thập phần sỉ nhục để người ta một muỗng uy đến miệng, uy cậu chỉ cảm thấy tiền đồ không ánh sáng, những cái vui trên đời đều vô bổ.

Mỗi ngày khoảng 9 giờ kém 5 Lục Định Vũ lại đến hầu hạ cậu, so với giờ xe lửa còn chuẩn xác hơn. Hơn nữa còn biểu hiện ra một loại tinh thần kỵ sĩ “Trời có sập xuống có ta gánh, cho dù chết cũng sẽ dùng thi thể che dấungươi”, khiến Lâu Triển Nhung kinh ngạc rất nhiều, lại thêm vài phần cảm giác buồn nôn ghê tởm.

Cậu khẳng định nam nhân này nhất định là từ khoa thần kinh chạy tới, dứt một sợi dây thần kinh mới có thể như thế này. Lâu Triển Nhung đã biết tên cùng chức nghiệp của anh, bất quá trên cơ bản nghe qua liền quăn, không đem vai diễn này đặt ở trong lòng. Hai người hằng ngày nói chuyện với nhau với số từ ít ỏi, bởi vì là yết hầu cậu vẫn không thoải mái, đại bộ phận thời gian đều là nghe đối phương lải nhải, Lâu Triển Nhung đáp lại chỉ có những từ không kiên nhẫn như “Cổn”, “Câm miệng” cùng”Hỗn đản” mà thôi.

TBD: tội nghiệp, nam nhân tốt thế là bị đổ oan là thần kinh.

Không nghĩ tới người có gương mặt thiên sứ, tính tình lại táo bạo như thế, Lục Định Vũ có chút ngoài ý muốn. Bất quá vẫn giữa ý nghĩ đó trong lòng, vì anh thực sự vui mừng mà thấy sinh mệnh này có biểu hiện kiên cường.

Thẳng đến ngày thứ tư, tay Lâu Triển Nhung mới có thể nâng lên được một chút, Lục Định Vũ kiên trì không ngừng trợ giúp cậu mát xa cơ thể, hoạt động các đốt ngón tay. Lâu Triển Nhung Nnằm ở trên giường cũng thập phần nóng vội, lại lo lắng cho Lâu Duật Đường, lại nhớ chuyện trong bang, tổng nghĩ nhanh chóng khôi phục, chính là lòng có mà lực không đủ. Sau khi vô số lần cậu thử rời giường mà thất bại, sự tức giận của Lâu Triển Nhung đã đạt tới đỉnh cao, hữu khí vô lực địa quát: “Ngươi là ai? Ít ở đây chướng mắt! Đem Lâu Duật Đường đến cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Lâu Duật Đường là ai?” Lục Định Vũ đã quen với tính tình cậu, còn lấy ra PDA*, nghiêm trang ghi chép, nói: “Nói cho ta biết phương thức liên hệ hắn, ta sẽ tận lực tìm hắn.”

PDA: sổ ghi chép?

“Thúc thúc của.” Khẩu khí Lâu Triển Nhung mệt mỏi hu, hảo tâm nhắc nhở: “Ngươi vẫn là nhanh về phòng bệnh của mình đi thôi, không nên đi ra nơi nơi chạy.”

Trừ bỏ mắng chửi người, ngôn ngữ bình thường của cậu hơn phân nữa anh nghe không hiểu. Lục Định Vũ theo thường lệ hoài nghi một chút năng lực lý giải của mình, mày rậm nhíu lại, chần chờ một lát nói: “Nhưng là...... Ta đã tra các mối quan hệ của ngươi, ngươi không có thúc thúc a! Hơn nữa...... Ta đã đem tin ngươi tỉnh lại báo lệnh đường, nàng rất nhanh sẽ gặp ngươi, ngươi vì cái gì vẫn cự nhi bất kiến* ni?”

_cự nhi bất kiến: không hĩu a~

“Gặp cái gì mà gặp? Ngươi có thể thông linh? Ta mẹ sớm đã chết!” Lâu Triển Nhung tức giận trách mắng, “Khẳng định là súc sinh nào ở giả danh lừa bịp, dám lừa trên đầu lão tử, thật sự là tự tìm tử lộ.”

“Tĩnh Vân?” Lục Định Vũ bị sát khí mới vừa lóe ra rồi tắt đi của cậu dọa sợ, lo lắng nhìn cậu, một bàn tay ấn bờ vai của cậu, hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Giống như...... Giống như thay đổi thành một người khác...... Chẳng lẽ là quỷ trên thân?”

“Muốn ta nói mấy lần ngươi mới hiểu được, người thần kinh này!” Lâu Triển Nhung dở khóc dở cười, “Lão tử là Lâu Triển Nhung lão đại Ngự Phong Đường đường, nhớ không, ngu ngốc?”

Lục Định Vũ bị cậu mắng không còn cách nào khác, lấy giấy chứng minh đưa cho cậu, bất đắc dĩ hỏi: “Không biết sao?”

“Ngải Tĩnh Vân.” Cậu đọc cái tên ghi trên thẻ, cười nhạo nói: “Bộ dạng khá tốt, bất quá liên quan gì đến chuyện của ta?”

Lục Định Vũ mặt không chút thay đổi đi vào toilet, đem gương gỡ xuống phóng tới trước mặt cậu, còn tốt bụng đem giấy chứng minh giơ lên bên cạnh hai má cậu để tiện so sánh.

Lâu Triển Nhung nhìn thấy gương mặt trong gương, cười không nổi, cậu trừng mắt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tròng mắt giống có bệnh mà nhìn qua nhìn lại, gian nan địa chuyển động, nhìn xem gương mặt người trong gương lại nhìn qua chứng minh thư, Lâu Triển Nhung sợ ngây người.

“Ngươi có khỏe không?” Trầm mặc hồi lâu lúc sau, Lục Định Vũ lo lắng hỏi. Lâu Triển Nhung từ trạng thái dại ra thanh tỉnh, nâng lên mí mắt xem hắn, lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương.
Bình Luận (0)
Comment