Ưng Đích Diện Cụ

Chương 9

Đối với kẻ tinh thần phấn khởi, tư tưởng cuồng nhiệt dã tâm mà nói, dù cố gắng tận tình khuyên bảo giảng giải đạo lý như thế nào thì hắn cũng nói mi thúi lắm. Lục Định Vũ dở khóc dở cười, ý thức được đây là khiêu chiến lớn nhất mà anh gặp phải trong hai mươi tám năm qua —— nguy cơ đoạt thân.

“Anh yên tâm, hai chúng hai chỉ là đổi thân thể mà thôi, tôi không tính hại chết anh.” Ánh mắt Lâu Triển Nhung xám ngắt, vuốt mặt của anh thẳng nuốt nước miếng.

Chờ cậu đổi váo trong thân thể Lục Định Vũ, nhất định đem thân thể đã đổi của mình tha Lục Định Vũ trên giường, mở ra hùng phong, hảo hảo yêu thương một phen.

Khuyên bảo không có hiệu quả, ôm đủ loại ý niệm không đứng đắn trong đầu, hai thúc cháu nói làm liền làm, ngày hôm sau liền mời một thiên sư đến nhà làm phép.

Thiên sư này họ Lý tên Khi, một thân đạo bào, mái tóc loạn thất bát tao cột ở sau đầu, búi tóc buộc xiêu xiêu vẹo vẹo, cằm gắn đầy mấy mẩu vụn, hốc mắt hãm sâu sắc mặt tái nhợt, trong mắt dầy đặc hồng ti, thoạt nhìn ba phần không giống người, bảy phân giống quỷ, thật có đến mấy phần hơi thở nhân gian.

Lâu Triển Nhung bán tín bán nghi nhìn đối phương, từ ngũ quan cho biết thiên sư tuổi còn trẻ, không vượt qua ba mươi tuổi, tên lôi thôi như vậy, làm việc sẽ được sao? Cậu nhịn không được nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Thúc thúc, người nọ là từ đâu tìm tới?”

Nhìn như thế nào cũng không giống người đia cầu, thật giống NPC theo sinh hóa nguy kị đi ra, một thân quỷ khí.

_sinh hóa nguy kị: game resident evil. Ta đã từng chơi cũng tạm.

Lâu Duật Đường nói quanh co nói: “Thiệu Vĩnh Côn giới thiệu, bằng hữu tam giáo cửu lưu của hắn loại người nào cũng có.”

“Ngô…” Lâu Triển Nhung cau mày, vẫn có chút không yên lòng, cậu quay đầu lại nhìn nhìn Lục Định Vũ, người sau cũng là trưng ra bộ mặt quan tài như bị thiếu tám trăm điếu tiền, vẻ mặt ngưng trọng.

Cậu do dự nháy mắt, dù sao không muốn hại Lục Định Vũ vô tội, Lý Khi thiên sư chờ không kiên nhẫn, hỏi: “Còn không lên cúng bái hành lễ? Ta còn muốn về nhà xem mạn… Ngô… Xem kinh thư.”

Thôi thôi thôi, dù sao cậu cũng không phải người tốt gì, có lợi ích mà không chiếm là vi phạm hành vi chuẩn tắc của cậu, Lâu Triển Nhung cắn răng một cái nói: “Bắt đầu đi.”

Thiên sư bắt đầu tác pháp, giơ cờ trắng loạn chuyển cả phòng, trong miệng niệm niệm chữ, giống như điên cuồng, đem phòng khách khiến cho chướng khí mù mịt. Lục Định Vũ một tay giúp cái trán, xem mà khóe miệng rút gân, vài lần đều phải nhịn không được muốn lấy điện thoại, gọi cảnh sát đến đuổi tên bệnh thần kinh này đi. Chính là ngại mặt mũi Lâu Triển Nhung, yêu ai yêu cả đường đi, đành phải đem khẩu khí này đè ép đi xuống.

Lý thiên sư giằng co gần nửa giờ, đem mình mệt mỏi đến thở hồng hộc, mà người đứng xem mặt cũng không còn chút máu, hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đem chú ngữ niệm xong, sau đó đốt hai đạo phù, đen tro bùa cho bọn họ uống, cuối cùng lấy ra cây bút lông, chấm đầy chu sa, ở trên tờ giấy trắng phê hai chữ, nói: “Chiếu của ta phê chỉ thị, liên tục cúng bảy tuần bốn mươi chín ngày, hồn các ngươi tự nhiên liền trao đổi, cam đoan an toàn tin cậy, tuyệt không cần lo lắng.”

Thần tình Lâu Triển Nhung hồ nghi, cầm lấy tờ giấy kia, Lâu Duật Đường cũng bu lại, sau khi nhìn thấy hai chữ trên tờ giấy ấy xong, làm thúc thúc thất thanh kêu sợ hãi: “Hành phòng*?”

_TBD: chuyện vợ chồng nên làm để → be bi

Đây là chủ ý thiu gì? Ngươi đến tột cùng là thiên sư hay là ma cô!?

Lý thiên sư buông tay, nói: “Xưa có nói đến biện pháp thải bổ*, hiện tại nếu muốn đổi hồn, chắc phải dùng biện pháp cũ là—— giao phối.”

_Thải bộ +_+ thông cảm, kiến thức có hạn

Lâu Duật Đường có chút đen mặt, lầm bầm lầu bầu: “Khó mà làm được, chẳng lẽ muốn Triển Nhung bị nam nhân áp?”

“Cái này tùy các ngươi là xong, xin chào!” Thiên sư đem đạo bào giũ xuống, nóng vội cáo từ chạy lấy người, cưỡi máy xe nhanh như chớp chạy mất. Nhìn xem đồng hồ, sắp tới giờ bán mô hình có số lượng, hắn tăng chân ga, lấy điện thoại cầm tay ra đến bấm mã số, hô to gọi nhỏ nói: “Thiệu cảnh quan, ta xong! Số lượng kia ngươi nhất định phải đem tới cho ta!”

Lại nói về nhà họ Lục, tuy rằng thúc thúc đối với chuyện giao phối để đổi hồn thập phần mâu thuẫn, bất quá đối Lâu Triển Nhung mà nói bất quá là một bữa ăn sáng. Dù sao bọn họ đã muốn đã làm, làm thêm lần nữa cũng không sao, cùng Lục Định Vũ lên giường tuyệt đối là hưởng thụ, thích muốn chết có thể thuận tiện đổi hồn, một đá ném hai chim, cớ sao mà không làm?

Cậu vỗ ngực đánh cam đoan, đem thúc thúc đang lo lắng tiễn bước, sau đó bắt đầu vui cười vui vẻ mà chuẩn bị việc hanh phòng, hừ tiểu khúc chờ mong màn đêm buông xuống.

Không nghĩ tới Lục Định Vũ lại liều chết không theo, không chỉ không chịu cùng cậu làm tình, hai chén tro bùa kia cũng trót vào bồn câu, còn trưng khuông mặt tàn khốc nói với cậu: “Đầu em bị hư rồi à, đi đắp túi đá cho thanh tỉnh một chút đi!”

Vì cho thấy quyết tâm quyết không cùng cậ thông đồng làm bậy, tên kia giống như trốn ôn dịch chạy đến khách phòng ngủ, đem phòng ngủ chủ tặng cho Lâu Triển Nhung.

Lâu Triển Nhung thừa nhận mình có quá mức nóng vội một chút, nhưng đã đến giờ phút quan trọng này, cậu cũng không muốn bỏ vở nửa chừng. Vì thế quấn quít lấy Lục Định Vũ vừa xấu vừa uy hiếp, vừa đấm vừa xoa, kết quả tên nam nhân ngoan cố như tảng đá kia căn bản nghe cũng không thích nghe, trực tiếp đem cậu đẩy đi, còn “Phanh” một tiếng đóng cửa phòng.

Cầu hoan bị cự, đối với o* mà nói thực sự là sỉ nhục lớn lao, thể lực cậu lại không đủ mạnh để cưỡng đối phương, đành phải đợi cho Lục Định Vũ ngủ, lại đánh bất ngờ việc.

_0: ý chỉ thụ, 1 là công.

Mười giờ di qua, Lâu Triển Nhung tắm hảo tắm, ở dưới lầu vòng vo vài vòng, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đến trước cửa phòng khác, phát hiện cái tên kia lại khóa trái cửa, xem ra là quyết tâm không cùng mình qua đêm xuân, Lâu Triển Nhung khinh thường mà hừ một tiếng, tìm đến một thanh sắt gãy đem khóa mở ra, giống chỉ mèo con lặng yên không một tiếng động mà đi vào.

Lục Định Vũ đang ngủ, biểu tình còn có chút hung ác, như là đang ngủ vẫn còn giận hờn. Lâu Triển Nhung đứng ở bên giường, nhìn cánh tay tráng kiện cùng cơ ngực rắn chắc lỏa lồ của anh ngoài chăn, trong lòng có chút nóng lên, thân thể rất nhanh nhớ lại tư vị lửa nhiệt giao triền kia, dục vọng bắt đầu thức tỉnh.

Hương vị nam tính thanh đạm tương mát phả chóp mũi, mang theo khiêu khích như có như không, khiến cho adrenalin của cậu nhanh chóng tăng vọt.

_ adrenalin: thuốc chữ bệnh về tim mạch, ở đây ý nói tim tiểu Lâu đập nhanh ý.

Yết hầu khô hốc, Lâu Triển Nhung liếm liếm môi, dùng dây lưng dục bào đem hai tay Lục Định Vũ trói ở đầu giường, sau đó nở nụ cười – dâm đãng xốc chăn đơn lên, bắt đầu tận tình hưởng dụng khối thân thể cường tráng này.

Lục Định Vũ bị bừng tỉnh, từ chối vài cái, lại vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Làm ngươi.” Lâu Triển Nhung ghé vào trên người hắn, giống con mèo nhỏ liếm bơ mà liếm lồng ngực của hắn, đầu lưỡi ở một bên đầu v* nhóm nhép lại quấn lấy, hai tay gấp như không thể chờ mà mơn trớn cơ bụng rắn chắc của anh, hướng nơi quan trọng tìm kiếm.

Cự vật đang ngủ say trong bụi cỏ thoát ra hương vị thản nhiên, cho dù không ở trạng thái chuẩn bị chiến tranh, cũng không thể khinh thường, Lâu Triển Nhung nuốt nước miếng một cái, cúi đầu ngậm nó.

“Ngươi…” Lục Định Vũ lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc nhìn cậu.

Lâu Triển Nhung treo ánh mắt nhìn anh, đầu lưỡi lướt qua đỉnh, mồm miệng không rõ nói: “Con mẹ nó… Cũng chỉ có ngươi mới khiến lão tử cam tâm tình nguyện liếm xuống đi.”

Cậu ngây ngốc mà đem phân thân của nam nhân nuốt vào khoang miệng, dùng đầu lưỡi qua lại liếm quấy nhiệu, dục vọng Lục Định Vũ rất nhanh sung huyết đứng thẳng, Lâu Triển Nhung nuốt một nửa liền nuốt không nổ, buồn rầu kêu lên một tiếng đau đớn, dùng sức cắm hai cái, sau đó sửa dùng hai tay chiếu cố gốc của nó cùng phần túi, miệng không có thành ý gì mà phun ra nuốt vào.

Lục Định Vũ gấp gúc thở dốc, dục hỏa đã muốn bị trêu chọc đứng lên, nhiễm trên khuôn mặt màu đồng cổ là màu đỏ sậm dày đặc, vài sợi tóc rũ xuống trán, tản mát ra mi lực tình sắc làm hồn xiêu phách lạc, phía dưới của Lâu Triển Nhung cũng đa4 sớm cứng rắn lên, cả người nóng lên, hai chân tách ra, cưỡi trên đùi Lục Định Vũ, cảm giác được cơ thể rắn chắc của đối phương ma sát lên vùng thịt trong đùi cậu, độ nóng khi da thịt thân cận kích thích câu run rẩy từng đợt, nhịn không được phát ra một tiếng than nhẹ.

Ăn xong khai vị, Lâu Triển Nhung đứng thẳng dậy, đem áo tắm đã cởi được một nửa quăng xuống sàn, cả người trần truồng lỏa trình ở trước mặt Lục Định Vũ.

“Như thế nào không liếm?” Lục Định Vũ dùng ánh mắt trắng trợn nhìn cậu, tự tiếu phi tiếu nói: “Anh muốn bắn trong miệng em.”

Lâu Triển Nhung chọn mi, không nhẹ không nặng mà nhéo phân thân anh một chút, sau đó vừa lòng nhìn Lục Định Vũ nhăn lại mi, hít sâu một hơi lãnh khí.

Muốn dùng phép khích tướng, ngươi cũng không phải là đối thủ lão tử!

Đều là thục nam, cũng không có gì xấu hổ, Lâu Triển Nhung từ trước đến nay chưa bao giờ làm bộ dục nghênh còn cự, trực tiếp thắt lưng nâng lên, đỡ nam cái của Lục Định Vũ muốn ngồi xuống, kết quả ngay cả trước khi bị đặt ở mông chưa tiến vào, tiểu huyệt ở mông đã kép kím, cự tuyệt bị cậu đối đãi vô nhân đạo như vậy.

Lâu Triển Nhung thử vài lần, lũ chiến lũ bại, mày cậu nhăn lại, ngũ quan vặn vẹo một đống, thắt lưng cũng run lên, cố gắng muốn đem cái hùng dũng oai vệ đang đứng thẳng kia vào cơ thể, kết quả thử đến nhe răng nhếch miệng, vẫn là một chút tiến triển cũng không có.

Nơi đó chưa được bôi trơn qua, nếu cố gắng khẳng định sẽ bị thương, Lục Định Vũ cũng nóng nảy nói: “Em không cần hồ nháo, mau cởi bỏ tay của anh.”

“Đừng mơ.” Lâu Triển Nhung thở hổn hển, run cầm cập mà đứng lên, thân thể ưỡn về phía trước, một chân để lên gối, hai tay tách ra cánh mông, đem tiểu nguyệt nhỏ hẹp phơi bày trước mắt nam nhân, thấp giọng mệnh lệnh: “Liếm nó cho tôi.”

Cậu ở trên giường quả thật vừa nóng bỏng vừa lớn mật, nếu không phải vì chuyện đổi hồn, Lục Định Vũ khẳng định sẽ mừng rỡ như điên, chính là nghĩ đến ý đồ của tên này, anh cũng không sao hứng thú nổi. Lục Định Vũ liếc một cái huyệt khẩu đang hơi hơi co rút lại, bỗng nổi lên ác ý, hướng nó thổi một hơi.

“A!” Lâu Triển Nhung kêu sợ hãi, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống, căm giận đánh một quyền vào vai Lục Định Vũ.

Vốn trên người đã bị đốt hỏa, nơi đó lại thực tủy biết vị*, muốn bị hung hăng mà xâm chiếm, họ Lục không chỉ không giải quyết dục vọng bốc hỏa của cậu, trả lại cho châm ngòi thổi gió cậu!

_thực tủy biết vị: ăn một lần rùi ghiền.

Muốn chết… Bị anh thổi một chút như vậy, nơi đó càng mẫn cảm, vừa nóng vừa ngứa, đều tại tử gay này hại, đem thân thể cậu biến thành dâm đãng như vậy!

Lâu Triển Nhung ủy khuất mà trừng mắt nhìn anh một cái, quyết định cầu người không bằng cầu mình, cậu đi đến đầu giường, từ ngăn kéo nhỏ bên cạnh lấy ra thuốc bôi trơn, sau đó để thân thể kề sát Lục Vũ Đình, cố ý dùng dục vọng đứng thẳng của mình hung hăng cọ quá anh.

Lục Định Vũ thở dốc càng thêm thô trọc, dục hỏa trong mắt bốc lên, biểu tình trên mặt càng thêm khó chịu, hiển nhiên thực chán ghét tình hình mất quyền chủ đạo này. Lâu Triển Nhung khẽ cười một tiếng, ngồi trên lưng Lục Định Vũ, thân trên ngửa ra sau, hai chân mở rộng ra, đem cúc hoa mở rộng trước mặt đối phương, sau đó lấy một ngón tay lấy thuốc bôi trơn trào phúng nói: “Thứ này là vì ai chuẩn bị? Đều cương đến như vậy ngươi còn giả bộ đúng đắn cái gì?”

Nếu tay anh có thể cử động, anh phỏng chừng cũng luyến tiếc đẩy ra người kia, nhưng sẽ lấy cái gối để trước mặt mình, mắt không thấy tâm không phiền, hầu kết Lục Định Vũ cao thấp rung động, nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm mông của Lâu Triển Nhung, tầm mắt hỏa nhiệt lưu luyến không đi, thưởng thức cảnh đẹp nơi đây.

Lâu Triển Nhung bị xem đến đỏ mặt, cơ hồ muốn lâm trận bỏ chạy, nhưng nếu chấp nhận thua trận thì mặt cậu phải để vào đâu đây? Viết đảo ngược tên lại cũng rửa không hết nổi nhục này.

Ngón tay run rẩy đẩy huyệt khẩu ra, gian nan đưa một ngón đi vào, thủy dịch lạnh trơn tiến nhập vào trong cơ thể, khiến cho cảm thấy không thoải mái một cách quái dị, Lâu Triển Nhung cau mày, ngón tay bị tràng vách tường kẹp chặt, không thể tiến lui. Cậu buồn bực hừ nhẹ, cắn răng một cái, đem chỉ lễ toàn bộ tham nhập.

Tự mình làm còn không bằng bị người hầu hạ đến thoải mái, bắp thịt cả người Lâu Triển Nhung kéo căng, hai chân cuộn lên, ngón tay ở trong cơ thể ngây ngốc mà chuyển động vài cái, sau đó rút ra, lại bỏ thêm một đầu ngón tay đi vào.

Ánh mắt Lục Định Vũ càng thêm hừng hực, nhìn nơi đó của cậu mà ẩn ẩn làm đau đớn, nảy sinh một cỗ nóng bỏng không rõ. Lâu Triển Nhung nhắm mắt lại, gương mặt đầy vể hổ thẹn, xuân ý dạt dào, dưới sự trợ giúp của trơn tề, ngón tay ra vào dễ dàng rất nhiều, cậu hít sâu vài hơi khí, thả lỏng thân thể, một tay chống tại đùi Lục Định Vũ, tay kia chuyên tâm khai phá cây hoa cúc của mình.

Theo ngón tay ra vào, dục hỏa càng rừng rực, tuy rằng mỗi lần đều có thể sinh ra một chút khoái cảm, chính là chỉ dùng ngón tay vẫn cảm thấy không đủ, ngược lại châm càng sâu dục vọng càng mãnh liệt.

Tiểu phúc căng cứng, giống có một ngọn lửa ở bên trong thiêu đốt, hậu huyệt đã không còn chặt, bắt đầu run rẩy co rút lại, thủy tề dính ướt huyệt khẩu, càng có vẻ điềm đạm đáng yêu, có vài giọt còn dọc theo mông trợt xuống, rơi xuống trên người Lục Định Vũ.

Cảnh tượng lần này thật mất hồn, anh nếu còn thờ ơ chính là người chết, Lục Định Vũ không dấu vết mà nâng phần eo, phân thân nơi khố hạ đã trướng đến sắp vỡ, vừa cố ý vừa vô tình mà ma sát rãnh mông thấp nóng của Lâu Triển Nhung.

Hai bên cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn chờ tiến hành, Lâu Triển Nhung rút ngón tay ra, ổn định thân thể trong ngực Lục Định Vũ, run run nâng thắt lưng lên, hướng dục vọng nam nhân kiên quyết xuyên qua đi.

Lục Định Vũ ngừng thở, nâng thắt lưng phối hợp với cậu, hỏa nhiệt lướt qua trước rãnh mông, để trên huyệt khẩu cũng đang nóng đến thiêu cháy, anh thở hổn hển, khàn giọng nói: “Cởi bỏ tay cho anh…”

Thái dương Lâu Triển Nhung chảy ra mồ hôi, tóc dán lên trên mặt, mặc dù có chút chật vật, nhưng vẫn kiên định lắc đầu, Lục Định Vũ ác tính ưỡn eo đâm đâm cậu, hỏi: “Ngươi được không?”

Lần này phép khích tướng đã nổi lên tác dụng, Lâu Triển Nhung trừng mắt, hung dữ liếc anh một cái, sau đó hai chân mở rộng đến cực hạn, vươn tay đỡ lấy phân thân nam nhân, thắt lưng và mông từng chút từng chút đè xuống, chậm rãi đem thứ đó của anh nuốt vào.

“Ngô… A…” Rốt cục một cái vào hết, hai người đã đồng thời phát ra tiếng rên rỉ khó có thể tự giữ, eo nhỏ Lâu Triển Nhung run rẩy, hai chân cũng bắt đầu như nhũn ra, thứ cứng rắn thật sâu đảo nhập trong cơ thể làm cho cậu vô lực tự hỏi. Nhiệt độ đốt người ở trong cơ thể lan tràn, nhét vào làm dũng đạo cậu trở nên hư không, tràng vách tường run rẩy bao lấy phân thân cực đai đang xâm nhập, lưu luyến không rời mà siết chặt không tha, lực lượng toàn thân giống như bị trút cạn, Lâu Triển Nhung mềm nhũn ngồi trên người Lục Định Vũ, thở hồng hộc.

Nghỉ ngơi vài giây đồng hồ, cảm giác mê muội trước mắt tán đi, cậu cố sức cử động phần eo, muốn bắt đầu vận động pít-tông, chính là không như mong muốn, mỗi lần cậu cắn răng nâng eo lên, xong mông đều không tự chủ được mà kẹp chặt, giống như là muốn đem dục vọng củanam nhân ăn hết, cắn chết không chịu nhả ra.

Lâu Triển Nhung tưởng trơn không đủ, lại sờ soạng nơi liên kết giữa hai người bôi một ít trơn tề. Thủy tề dính tại nơi nóng rực đó mau bóc hơi nước, mang đến cảm giác sợ run đan xen giữa lửu và nước, thật sự kích thích, nhưng không có hiệu quả gì, cái của tên Lục Định Vũ vẫn cắm trong cơ thể cậu không nhổ ra được.

Lâu Triển Nhung gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Lục Định Vũ cũng trừng mắt lo lắng, liên thanh hống cậu: “Ngoan, đem tay của ta cởi bỏ, bằng không cả hai chúng ta đều chịu khổ.”

Lâu Triển Nhung vốn cố chấp sao có thể làm con lừa cúi đầu, vẫn là chết cũng không chịu buông anh ra, bất quá trước thân thể anh nghiêng qua, rên rỉ lên, hai tay nâng mặt của anh, tiếng ngâm nga nhỏ vụn biến mất giữa đôi môi.

Như là lấy lòng, hoặc như là đầu hàng có điều kiện, Lâu Triển Nhung hơi thô bạo gặm mút môi anh, đầu lưỡi tiến nhập khoang miệng, quấy nhiễu một chỗ như đang rút giận. Mái tóc dài rối tung xuống dưới, hình thành một cái mành mềm mại, khiến cho hơi thở dung hợp c càng thêm hừng hực.

“Ân… Ân…” Trong khi hôn, Lâu Triển Nhung say mê phát ra rên rỉ, eo cũng theo bản năng mà vặn vẹo, vặn vẹo đến khiến Lục Định Vũ huyết mạch sôi sục, cong hai chân lên khẽ dụng cái mông cậu, làm cho nơi kết hợp của hai người càng thêm kín không kẽ hở.

Lâu Triển Nhung bị đâm thấp rên một tiếng, ngẩng đầu lên, buồn bực nhìn anh, chỉa chỉa nơi tương liên nửa người dưới nói: “Này làm sao bây giờ?”

Lục Định Vũ để cậu ngồi chồm hổm trên giường, hai cánh tay dũi tới trên đùi của mình, sau đó anh đĩnh động phần eo, từ dưới hướng lên trên hậu huyệt cậu.

Tư thế này thật sự là khó coi muốn chết, giống một con chim cánh cụt đẻ trứng, Lâu Triển Nhung sinh ra xấu hổ và giận dữ, biểu tình khuất nhục làm cho người ta càng muốn hung hăng chà đạp cậu, Lục Định Vũ đầu tiên là đem phân thân rút ra một ít, không nghĩ tới Lâu Triển Nhung cả người sợ run, dắt cổ họng quái kêu: “Chậm một chút chậm một chút… Anh đừng cố tháo…”

Nhờ tư thế này ban tặng, vật cứng trút ra một cách quái dị làm cho cậu cảm thấy được mình thật sự đang dẻ trớng, nội vách tường mềm mại bị ma sát không lưu tình chút nào. Lâu Triển Nhung cảm thấy được huyết nhục và cả nội tạng của chính mình tính đều bị tháo ra, sợ tới mức thất thanh kêu sợ hãi.

Miệng cậu còn chưa nói ra, nam nhân dưới thân đã dùng sức đẩy trở về, ở góc độ này mỗi một lần xâm lấn đều đạt tới chiều sâu khó có thể tưởng tượng, nhanh chóng mà hung ác va chạm cậu, Lâu Triển Nhung cơ hồ chống đỡ không được thân thể, lúc Lục Định Vũ hung mãnh trừu sáp thì cao thấp lắc lư, mật huyệt giống bông hoa nở rộ đến tận cùng, tham lam mà nuốt ăn thế công nhiệt tình mãnh liệt, còn phát ra tiếng nước “phốc xuy phốc xuy”, nghe được làm cậu mặt đỏ tai hồng.

Trơn tề dư thừa bị bài trừ ra khỏi huyệt khẩu, dính ở khắp nơi, bộ lông dày đặc nơi khố hạ của Lục Định Vũ ma sát với cái mông non mềm của hắn, hơn nữa luôn quật nhập theo dục vọng mà trát tao huyệt khẩu mẫn cảm, cảm giác tên dại ngứa ngấy làm cho Lâu Triển Nhung kỷ dục cuồng phong*, áp lực không được một tiếng kêu rên vui thích.

_kỷ dục cuồng phong: rơi vào dục vong điên cuồng.

Mái tóc dài thẹn thùng dính trên vai trên lưng, mồ hôi dọc theo cột sống chậm rãi chảy xuống, rồi chảy vào mông, một mảnh ướt át ở nơi da thịt cùng dán vào nhau. Cả người Lâu Triển Nhung giống như lao vào trong nước, mồ hôi nóng đầm đìa, thân thể của hắn ngửa ra sau, tựa vào trên đùi Lục Định Vũ, thân thể vô lực sụp xuống, tư thế từ sinh đản đổi thành tọa liên.

Cho dù mệt đến hấp hối, Lục Định Vũ cũng không buông tha cậu, va chạm càng ngày càng hung ác, làm cho Lâu Triển Nhung kêu khàn cổ họng, dục vọng phía trước sớm bắn không chỉ một lần, mà vật cứng trong cơ thể vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, cậu rốt cục chiêu không chịu nổi, thượng khí bất tiếp hạ khí mà cầu xin tha thứ.

_thượng khí bất tiếp hạ khí: hình dung bởi vì mệt nhọc hoặc lo lắng mà thở hổn hển đắc rất lợi hại.

“Cởi bỏ tay cho anh, nếu không không buông tha em.” Lục Định Vũ nghĩ đã đến lúc thể lực đáng kiêu ngạo cùng sự chịu đựng lâu dài phát huy quyết định. Lâu Triển Nhung đầu váng mắt hoa, dựng thẳng cờ lên đầu hàng, thành thành thật thật cởi bỏ mảnh vải cột lấy tay của anh, Lục Định Vũ hoạt động cổ tay vài cái, nghiêng người ngăn chặn cậu, hai tay nhanh chóng chế trụ thắt lưng cậu, lại một lần nữa đem chính mình chôn sau vào.

“A a…” Một chân của Lâu Triển Nhung bị gạt qua một bên như ếch trên vĩ hè mở rộng ở dưới thân nam nhân, còn bị một cây cái chêm dính ở trên giường làm thí nghiệm, cậu lung tung lắc đầu, ừ a a kêu lên đáng thương nói: “Súc sinh… Anh có phải hay không đang trả thù… A…”

“Em cảm thấy được sao?” Lục Định Vũ mơn trớn mồ hôi ẩm ướt trong ngực cậu, đùa bỡn hai múm vú, buồn cười nói: “Ngu ngốc, vừa rồi như thế nào không trốn chứ?”

Còn ngốc hồ hồ mà giải khai trói buộc cho mình, đây không phải là tự tìm tử lộ sao?

“A?” Lâu Triển Nhung mơ mơ màng màng nhìn anh, vẻ mặt có chút ảo não, hiển nhiên vừa rồi cũng không nghĩ tới điểm này, bất quá lúc giao phối không có mấy người suy nghĩ còn thanh tỉnh, ngoại từ Lục Định Vũ có vóc dáng cao lớn này, trong lòng cậu đều là hạng tiểu nhân. TBD: *khêu mi* cho nên mới tin anh ko chơi hèn sao?

Lục Định Vũ lại không giống vừa rồi mà điên cuồng mà xâm phạm cậu, mà là hết sức ôn nhu, thong thả trừu sáp, môi cùng tay đều được sử dụng, khiêu khích các điểm mẫn cảm của cậu. Rất nhanh, tiếng rên rỉ của Lâu Triển Nhung lại vang lên, hoặc sắc sinh hương, giống như bạch tuộc tám đuôi triền ôm lấy anh, nơi đó hé ra rồi co rụt lại, nồng nhiệt hàm duyện dục vọng của hắn.

Tuy rằng cậu mệt đến thắt lưng đều muốn đứt, nhưng khoái cảm vô biên vẫn như cũ làm cho cậu hãm sâu vào. Ôm cổ Lục Định Vũ, Lâu Triển Nhung vui sướng nghĩ: nếu đây là trả thù, con mẹ nó không khỏi rất sảng khoái…

Làm một giấc xuân thu đại mộng, Lâu Triển Nhung cảm thấy ngủ đến giữa trưa mới đứng lên, mở to mắt phát hiện Lục Định Vũ không thấy đâu.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, cậu thật không sốt ruột, hai mắt híp lại, lười biếng mà ghé vào trên gối tích tụ thể lực.

Thắt lưng dưới cơ hồ tê liệt, chân lại nhuyễn đến phát run, cả người cậu giống như bánh chưng mới ra lò, toàn thân không một chút khí lực, chạm một chút đều ai yêu ai yêu gọi bậy.

Thật vất vả đứng lên, lấy điện thoại nơi đầu giường bấm số Lục Định Vũ, tính đem anh triệu hồi tới hầu hạ chính mình, không nghĩ tới sau khi bấm điện thoại, một âm thanh nữ nhân nói máy móc một cách vui vẻ số điện thoại của đối phương đã đóng.

Chẳng lẽ tên kia bởi vì bị “Cưỡng gian” mà thấy không còn mặt mũi gặp người, chạy đến thâm sơn rừng già tu hành đi? Khóe môi Lâu Triển Nhung gợi lên một nụ cười xấu xa, tiếp tục đánh số điện thoại văn phòng của anh.

Lúc này là bí thư tiểu thư đón, nói cho cậu biết Lục Định Vũ đã bay đi Xin-ga-po, phi cơ bay vào giữa trưa, nguyên nhân không rõ, ngày về chưa định.

Trong lòng Lâu Triển Nhung nổ một tiếng, như có mười lăm người tạt nước vào mặt, bất ổn. Thần kinh trì độn mới bắt đầu phát giác ra có đều không thích hợp.

Cậu cắn chặt khớp hàm, thân thể liều mạng hướng ngoài giường kiểm tra, vung tay lên, đầu giường rớt xuống một phong thư, mặt trên viết gởi Lâu Triển Nhung, đúng là chữ viết của Lục Định Vũ.

Hết hồn mà mở phong thư ra, bên trong có một thẻ tín dụng, còn có giấy ghi chép, mặt trên chỉ có mấy lời ít ỏi, nhìn thấy làm mí mắt cậu mở to ——

Triển nhung, anh mệt mỏi, rời đi một chút, cho cả hai yên tĩnh một chút, em tự chăm sóc mình thật tốt. Lục tự.

Để lại tờ giấy nhắn không đầu không đuôi, tình nhân vô thanh vô tức lặng yên rời đi, hết thảy, giống như đều biểu lộ một việc —— Lâu Triển Nhung khóe miệng run rẩy, sắc mặt hết sức khó coi.

Cậu, giống như bị quăng…
Bình Luận (0)
Comment