Untamed

Chương 4

Cô đã hứa sẽ tham dự buổi bán hàng từ thiện vào hôm cô giúp Kathy sửa soạn gian hàng, dù vậy, lúc này cô chẳng thấy mình có hứng thú tháp tùng dì cô tới đó vào buổi chiều ngày thứ bẩy, bỏ dượng một mình quản lý khách sạn vắng người. Bây giờ, khi Rod đã đột ngột rời đi, họ chỉ còn lại một cặp vợ chồng trẻ quấn quýt chỉ biết có nhau. Keilly nghĩ cả hai đang đi nghỉ tuần trăng mật, dù họ đang cố tỏ ra không quá sôi nổi.

Cô cũng cố gắng không nghĩ quá nhiều về sự ra đi của Rod. Cô biết việc anh nói cần cô chỉ là một lời thoại được lặp lại một cách hoàn hảo, nhưng dù vậy, điều khiến cô thấy buồn bực - hết sức buồn bực! - là anh thậm chí còn không cố ở lại thêm một ngày để cố thử và thuyết phục cô thay đổi suy nghĩ về chuyện quan hệ với anh. Điều đó không có nghĩa là cô sẽ chấp thuận, nhưng anh cũng nên cố chứ, đồ trời đánh!

Nếu vì chuyện của Kathy thì cô lại cảm thấy vui mừng khi anh ra đi - còn đối với riêng cô - cô lại bị giằng xé bởi hai tình cảm trái ngược. Khi là Rick Richards, anh là người duy nhất có thể hiểu tính khí của cô thay đổi tựa như thiên nhiên, nhưng khi anh là Rod Bartlett, anh đã làm tổn thương Kathy ở mọi phương diện, bên cạnh đó anh cũng biến chính cô thành một trò hề. Giá như cô dễ dàng quên được cái thực tế cả hai người đó cũng chỉ là một.

Dì cô thản nhiên nói. “Thật là ngạc nhiên, anh Richards lại chính là Rod Bartlett,” bà nói điều đó trong bữa điểm tâm sáng nay.

“Vâng,” Keilly đáp gọn lỏn, mắt cô trũng sâu, phờ phạc sau một đêm mất ngủ, chả hứng thú với việc tham dự buổi bán hàng từ thiện ồn ã này.

Dì cô nhìn cô thông cảm. “Thật khó xử cho cháu, cháu yêu, cháu đã thích anh ta ngay từ khi lần đầu gặp mặt,” bà nhìn Keilly dò hỏi.

“Vâng,” cô lại thừa nhận, chiếc bánh mỳ phết bơ của cô bỗng trở nên dai nhách như một tấm bìa cạc tông ẩm ướt. “Nhưng hiện giờ anh ta đã đi rồi, nên chúng ta có thể quên đi việc anh ta từng ở đây.” Cô gần như không thể chờ để nói với Kathy về sự ra đi của anh.

“Hm,” dì cô đồng ý, dù bà trông không chắc chắn lắm với vẻ nhẹ nhõm hiển hiện ở Keilly.

Buổi bán hàng từ thiện đã bắt đầu khá suôn sẽ khi họ đến, dẫu vậy cả hai vẫn chưa thấy bóng dáng của Kathy đâu. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm, Kathy vẫn thường bị vây kín vào những dịp thế này, với vị trí là người đứng đầu hội, thật không thể trông mong là chị ấy rảnh rang hơn.

“Bà ngoại, bà ngoại!” Heather đột nhiên xuất hiện từ phía đám đông, nhảy cẫng đầy vui sướng, “Đến đây xem những chiếc bánh dễ thương này.”

“Coi bộ nom cháu trông khá hơn rồi đấy,” Keilly trêu chọc cô bé.

Cô gái nhỏ cười toe toét, mỗi tay cô nắm lấy tay của họ. “Khá hẳn,” cô bé gật đầu. “Mình ra đó xem bánh nhé?” nó lặp lại.

“Một lát nữa dì sẽ đi với cháu,”Keilly hứa. “Dì phải tìm mẹ cháu đã. Cháu có biết mẹ đang ở đâu không?”

“Pha trà,” cô bé nói ngay.

“Cháu sẽ gặp hai người sau nhé.” Cô bắt đầu đi về hướng nhà bếp, chặng đường lâu hơn vì cô bị chặn lại bởi bạn bè và người quen lâu ngày chưa gặp dừng cô lại tán gẫu trên đường.

Cô mỉm cười xin lỗi với một trong những người phụ nữ đã giúp việc ở khách sạn trong suốt mùa hè, quay lại và va phải người đàn ông đang đứng đằng sau cô. “Tôi xin lỗi, tôi - ” nụ cười tắt ngay trên môi cô khi cô bắt gặp nụ cười trêu chọc trong đôi mắt màu xanh. “Rod...!” cô há hốc miệng kinh ngạc, biết mặt mình đang tái đi. “Tôi nghĩ là anh đã đi rồi.”

Bàn tay mạnh mẽ của anh giữ cô đứng thẳng, anh kéo cô vào một góc trong căn phòng chật kín người. “Chỉ rời khỏi khách sạn thôi,” anh nói. “Anh không định rời khỏi Selchurch mà không có em đâu.”

Keilly đỏ mặt, ý thức được mọi cái nhìn đang hướng vào họ, biết rằng mọi người trong phòng đã nhận ra anh, một sự im lặng thú vị ngay lập tức bao trùm lên căn phòng. “Và tôi cũng không bao giờ có ý định rời khỏi đây,” cô quay lại nhìn anh với đôi mắt giận dữ.

“Selchurch quả là một thị trấn đẹp, và người ở đây thậm chí còn dễ thương hơn,” anh nhấn mạnh thêm. “Nhưng em không thể ở lại đây suốt quãng đời còn lại được.”

“Tại sao không, đầy người đã làm đấy thôi,” cô nghiến răng đáp.

“Nhưng không phải là em, Keilly,” anh tự tin đáp.

“Hình như tôi nhớ anh nói rằng tôi thuộc về nơi này,” cô miệt thị.

“Hay đây chỉ là một trong những câu thường nhật cũ rích của anh?”

Mắt anh tối lại với lời chế nhạo, quai hàm bạnh ra. “Em thực sự thuộc về biển, với tất cả những phẩm chất thất thường của nó,” anh rít lên. “Nhưng đây cũng chỉ là một phần của thế giới. Em đã vượt qua những thách thức ở nơi đây, Keilly, đã đến lúc rời bỏ nơi này rồi.”

“Cùng với anh hả?”

Rod nén thở với lời chế nhạo của cô. “Phải,” cuối cùng anh nói.

“Không, cám ơn,” cô nheo mắt nhìn anh. “Và cho hỏi, nếu anh không còn ở lại trong khách sạn, thì hiện giờ anh đang sống ở đâu vậy?”

Anh nhìn cô như muốn tiếp tục chủ đề đưa cô rời Selchurch cùng anh, nhưng vẻ cương quyết trên mặt cô cho anh biết rằng nói chuyện đó giờ đây không phải là thích hợp. “Anh đã thuê một căn nhà nhỏ ở bên ngoài thị trấn. Ở trong khách sạn thì tiện nghi hơn, nhưng anh cần có một chút riêng tư mà ở trong khách sạn lại không thể có được điều đó. Đặc biệt khi mà lễ Phục sinh đang tới gần.”

Keilly lườm anh; chỉ còn vài tuần nữa là tới Lễ Phục sinh! “Không phải lúc đó anh sẽ rời đi sao? Giải Oscars-”

“Sau lễ Phục sinh,” anh có vẻ thích thú khi cô vẫn còn nhớ điều đó.

“Anh sẽ không rời đi mà không có em, Keilly,” anh nhắc lại, kiên quyết.

Môi cô mím lại. “Tôi cam đoan rằng anh sẽ ra đi một mình đấy.”

“Không, đừng mong anh lẳng lặng ra đi mà không có bất kỳ xung đột nào,” anh nói, chấp nhận cái thách thức của cô.

Họ vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau dù Keilly biết tất cả mọi người đều đang theo dõi câu chuyện của họ một cách đầy thắc mắc và suy đoán; và cô không định để họ có thêm những suy diễn bằng cách tranh luận với anh.

“Anh sẽ có cuộc xung đột của anh,” cô gay gắt nói.

“Bây giờ nếu anh cho phép, tôi phải - ” cô hoảng hốt ngưng ngang.

Khi cô quay người bỏ đi cô đã bắt gặp một bàn tay đang vẫy cô ở giữa phòng, Kathy giờ thậm chí còn rẽ đám đông tiến về phía họ, rõ ràng bỏ qua cả nhân diện vị khách của Keilly, cô chắc chắc điều đó.

Kathy đã từng tự hỏi phải chăng cô đã thay đổi so với mười năm trước, bây giờ chính Keilly cũng đang băn khoăn có phải cả Rod cũng vậy hay không. Cái nhìn hoài nghi và sự từng trải trong mắt anh lúc này không thể nào hiện diện trên gương mặt của một thanh niên 21 tuổi, và cơ thể anh cũng không thể nào nam tính như thế này vào lúc ấy. Kiểu tóc anh lúc đó chắc cũng dài hơn, dù hiện giờ nó vẫn dài quá cổ áo nhưng cô biết rằng cách đây 10 năm thì nó còn dài hơn rất nhiều. Kathy chắc chắn sẽ không nhận ra anh ngay đâu.

“Keilly, chị - ” đôi mắt xanh của Kathy mở lớn sững sờ khi cuối cùng cô cũng tới được chỗ họ, màu sắc trên gương mặt cô mất hết cả khi cô dán mắt vào Rod Bartlett.

Keilly quan sát phản ứng của anh, và trong một thoáng, cô thấy một tia nhìn bối rối chợt thoảng qua mắt anh trước khi được thế bằng vẻ quan tâm lịch sự. Vào khoảnh khắc ấy, cô biết rằng anh không hề nhận ra Kathy là ai. Cô thấy mình mừng rỡ thay cho chị, nhưng cũng thất vọng vì anh chỉ là loại người lăng chạ với đàn bà và dễ dàng quên mất cô ta.

Cô đột nhiên nhận ra rằng nếu có ai đó có thể cứu vãn được tình huống này thì người đó phải là cô, Rod không hề biết rằng đang có chuyện gì đó, còn Kathy lại quá choáng váng để có thể làm bất cứ điều gì ngoài trừ việc há hốc miệng nhìn người đàn ông mà cô đang khiếp sợ nếu phải gặp lại.

“Kathy,” cô đặt cánh tay mình lồng vào tay chị, cả hai đứng sát nhau trong vẻ như đang cùng một đội đối đầu với người đàn ông đang hướng ánh mắt đầy thắc mắc về phía hai cô. “Đây là Rod Bartlett,” cô tươi cười giới thiệu, bàn tay cô vẫn đặt trên cánh tay Kathy, ra hiệu cho cô thư giãn một chút. “Anh Bartlett, đây là bà Kathy Carmichael, một người bạn rất tốt của tôi.”

Kathy liếc cô sắc lạnh vì cái cách giới thiệu của cô, và với một ánh mắt ngầm van xin, Keilly mong là chị họ cô đủ sáng suốt để hiểu những điều mà cô đang cố gắng muốn giấu. Cô xiết chặt tay ra hiệu trong nỗ lực làm chị ấy nhận ra cô đang lờ đi cái thực tế họ là họ hàng, rằng Kathy cũng đã từng mang họ Grant.

“Ờ - Xin chào, anh Bartlett,” Kathy cuối cùng cũng xoay xở để nói được. “Anh sẽ phải thứ lỗi cho tôi thôi,” giọng cô nghe thật buồn bã. “Tôi đã nghe nói anh đang ở Selchurch, nhưng có lẽ tôi hơi choáng một tí khi thực sự được đối diện với anh. Anh cảm thấy thế nào khi trở lại đây?” Cô lịch sự chìa tay ra.

Keilly hết sức tự hào về chị mình vào lúc ấy đến nỗi cô có thể ôm choàng lấy chị ngay tại đây và ngay lúc này. Rod có thể là một diễn viên nhưng Kathy đã có màn diễn xuất thật tuyệt vời!

“Tôi rất thích,” Rod nói với cô một cách chắc chắn. “Gặp được chị là niềm hân hạnh của tôi.”

Kathy trông hơi bối rối một chút khi nhìn cách anh nắm chặt bàn tay cô quá lâu, còn cô thì cố gắng để rút tay ra. “Thực ra chị tới đây để hỏi xem liệu em có thấy phiền khi giúp chị pha trà trong vài phút?” cô nói với Keilly, vẻ cầu xin hiện lên trong đôi mắt xanh bối rối của cô. “Như thường lệ, chị hơi thất vọng với những người phụ giúp. Anh không ngại chứ, anh Bartlett?”

“Em chắc là anh Bartlett phải gặp và nói chuyện với những người khác,” cô kiên quyết chặn lời anh. “Có lẽ tôi sẽ gặp lại anh sau,” cô quay đi, không quên gửi lại cho anh một nụ cười ngọt-như-đường.

“Keilly!”

Cô liếm môi khi quay sang anh, Kathy nhanh chóng biến mất vào đám đông để đi vào trong bếp. “Vâng?” cô rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy của anh.

Rod buộc cô phải nhìn anh bằng ánh nhìn mãnh liệt trong mắt anh. “Em sẽ còn gặp lại anh,” anh nhẹ nhàng nói với cô.

Đó là một lời cảnh báo, cô biết thế. Gã đàn ông chết giẫm, tại sao anh ta không chỉ đơn giản ra đi và bỏ lại họ trong yên bình? Nhưng cô biết câu trả lời cho câu hỏi đó, rằng anh ta ở lại chỉ bởi vì anh ta muốn cô, bởi anh ta có thời gian và kiên trì để đeo đuổi cô cho tới khi anh ta đảm bảo là cô sẽ xiêu lòng. Và trong thời gian mà anh ta ở đây, nỗi sợ hãi bị vạch trần của Kathy cũng vẫn sẽ còn treo lơ lửng ở đó. Thật là phức tạp!

“Keilly, thật tuyệt khi gặp em,” một giọng nói sôi nổi vọng tới cô và cô nhận ra đó là con trai út của vị bác sĩ trong vùng.

“Micheal,” cô chào hỏi anh với vẻ ấm áp hơn thường lệ, vui mừng vì sự xen ngang đúng lúc của anh đã giúp cô tình huống mà cô chưa biết phải đối phó ra sao này. Trong quá khứ, cô đã từng hẹn hò với Micheal một thời gian, mặc dù thái độ cư xử dễ thương cùng vẻ đẹp trai của anh ta ít nhiều cũng làm cô thoải mái khi làm bạn với anh ta. “Thật tuyệt khi gặp anh ở đây. Xin lỗi,” cô lơ đãng nói với Rod, đi về phía Micheal, chắc rằng Rod sẽ không tạo ra một vụ om xòm nào ở đây nữa. Anh đã đưa ra lời cảnh báo, và anh biết như thế là đủ. “Anh thế nào, Micheal?’ cô nở một nụ cười khích lệ với anh, vẫn cảm thấy đôi mắt xanh sâu thẳm đang nhìn như khoan vào lưng cô.

“Mọi chuyện càng tốt hơn khi gặp được em,” anh hài lòng vì sự nồng nhiệt của cô. “Cũng lâu rồi nhỉ,” anh mỉm cười nhìn cô.

“Chỉ mới vài tuần thôi mà,” cô trao cho anh nụ cười tươi rói. “Xem này, em phải đi giúp Kathy trong bếp,” cô cáo lỗi, nhìn ngang qua phòng và thấy Rod đang được một đám người hâm mộ vây xung quanh. Không chút nghi ngờ là anh ta rất thích chí khi được mọi người nhận ra, đúng là đồ đàn ông tự cao tự đại! “Thật vui vì được gặp lại anh.”

Anh trông hơi thất vọng. “Nhưng, Keilly, anh - Khi nào thì anh có thể gặp lại em?” anh ngăn cô lại.

Cô thật sự là không muốn khuyến khích anh, kinh nghiệm trước đó cho thấy anh có thể là một người khá nồng nhiệt. Nhưng nếu Rod Bartlett nghĩ rằng cô đang quan hệ với một người đàn ông khác thì anh ta có thể ít nhiệt tình theo đuổi cô hơn. Cô đủ tuyệt vọng để bắt đầu thử đủ mọi cách! “Tối nay thì sao?” cô dứt khoát đề nghị. “Em có thể gặp anh vào lúc 8h. ”

“8h có vẻ ổn đấy,” Micheal hăng hái đáp.

Kathy đang ở một mình khi Keilly bước vào bếp, và nhìn hàng dãy người đang đợi trà cũng đủ biết chị cô không làm tốt. Keilly điềm tĩnh thay chị rót trà thật hiệu quả, người chị họ vốn điềm tĩnh của cô đang thực sự run rẩy khi chỉ còn lại họ với nhau.

“Anh ta làm cái quỷ gì ở đây thế?” chị cô rên lên, sự căng thẳng trong mắt tăng lên trong suốt những phút qua.

“Cũng giống như những người khác thôi,” Keilly nhún vai. “Nhìn ngắm xung quanh.”

“Ở một hội chợ từ thiện địa phương!”

Cô biết là Rod tới đây chỉ với một mục đích duy nhất là trông thấy cô, và cô đỏ mặt hối lỗi.

“Em phải xua anh ta đi, Keilly,” chị họ đưa bàn tay run rẩy vuốt trán.

“Như thế nào?” cô thở dài.

“Chị không biết?” Kathy lắc đầu. “Chị không thể tin được khi nhìn thấy anh ta đứng ở đó, cứ như thể anh ta đến những buổi họp mặt của thị trấn nhỏ này như thế suốt cả đời.”

Keilly biết tại sao mà chị cô lại có cảm giác như vậy, bản thân cô cũng thấy choáng váng. “Có lẽ anh ta cũng đã làm vậy khi anh ta còn trẻ,” cô nhắc nhở. “Dù sao thì anh ta cũng đã sống ở đây cho đến khi 18 tuổi.”

“Anh ta phải đi,” Kathy run giọng nói. “Anh ta nhất định phải đi!”

“Chúng ta không thể buộc anh ta rời khỏi đây được,” cô nhẹ nhàng nhấn mạnh.

“Anh ta cũng không thể ở lại đây!” Giọng Kathy đứng trên bờ vực nước mắt. “Chị không thể cứ chạm trán anh ta như thế này. Chị sẽ điên mất.”

“Nhưng anh ta đâu có nhận ra chị-”

“Có thể lần này thì không, lần tới cũng có thể không, nhưng một ngày nào đó thì anh ta có thể nhận ra.” cô rùng mình với cái suy nghĩ đó.

“Anh ta có thể làm gì nào nếu nhận ra chị?” Keilly lý lẽ.

“Em có thể hỏi anh ta như vậy không?” Kathy lo sợ.

“Anh ta khó có thể đi ra ngoài và rêu rao là hai người đã từng ngủ với nhau-”

“Nếu chỉ một người biết...! Em biết chuyện ngồi lê đôi mách ở cái nơi nhỏ như mắt muỗi này như thế nào rồi đấy,” cô rên rỉ. “Một người biết vào buổi cơm trưa thì đến tối toàn thị trấn đều sẽ biết! Em phải biết điều đó rõ hơn ai hết chứ, Keilly - Ôi chúa ơi, tôi đã nói gì vậy!” cô rên lên khi nhìn thấy vẻ mặt tái đi của Keilly. “Chị không định nói vậy, em thân yêu,” cô chạm vào cánh tay Keilly van vỉ. “Keilly, làm ơn đi! Chị chỉ đang quá hoảng sợ, chị không biết là mình đang nói gì nữa.”

Nhưng nó đã bị nói ra rồi. Nếu là trước đây thì phải mấy mấy tuần để cô quên đi, bây giờ khi cô lớn, cô cô không cho phép để nó ảnh hưởng tới mình ngay cả khi cô nghĩ về nó. Chỉ khi ai đó thân thiết với cô, người nào đó mà cô hết sức quan tâm thốt ra điều đó, mới khiến cô nhớ đến những lời châm chọc chua cay ném vào cô khi cô còn là đứa trẻ, nỗi khổ tâm khi là con gái của một người đàn bà đã không lấy cha đứa trẻ là cô. Ngày nay chuyện cưới xin cha đứa bé được xem như là quyền của người phụ nữ, nhưng cách đây hơn 20 năm, nó vẫn như là một vết nhơ với cái nhãn bất hợp pháp được gán ghép vào, giả thiết tự nhiên được nghĩ đến chính là người cha đã rũ bỏ trách nhiệm của mình đối với đứa con. Có thể cha cô chính là một kẻ như vậy, mẹ cô đã không bao giờ nói về ông hay danh tính của ông cho cô, để lại cho cô những thắc mắc mà chưa bao giờ được trả lời.

Đó là nguyên nhân vì sao cô rất hiếm khi hẹn hò, tất nhiên, là nguyên nhân khiến cô bị sốc bởi phản ứng của cô với Rod trên bãi biển đêm đó, nó khiến cô cảm thấy bị phản bội khi phát hiện anh đã lừa dối cô như thế nào, và nó cũng là lý do để cô thấy việc anh quyến rũ Kathy là điều không thể chấp nhận được. Khi hãy còn là một thiếu nữ không cha không mẹ dễ bị tổn thương, bọn con trai đã dựa vào chuyện cô là đứa con hoang để nói những điều dối trá với niềm tin của cô, rằng cô sẽ dễ dàng chấp nhận chút ấm áp và tình cảm mà chúng “hào phóng” ban tặng. Rod Bartlett cũng chẳng tốt đẹp hơn, cô biết rằng anh ta cũng nói dối để đạt được cái mà anh ta muốn!

Lòng biết ơn của cô đối với người anh trai của mẹ cô và vợ của ông theo cái cách mà họ đã luôn đứng bên cô và mẹ cô đã khiến Keilly trung thành với vợ chồng họ, và người con của họ dường như đã trở thành một người chị thực sự của cô. Cũng chính vì điều mẹ cô làm đã bị mọi người coi như là sự nhục nhã đã khiến cô kiên quyết không để Kathy bị rơi vào giữa cơn khủng hoảng này.

“Nó không quan trọng,” cô gạt đi dù biết rằng không phải thế. Chuyện khai sinh của cô luôn là vấn đề đối với cô, và đó cũng là một nguyên nhân nữa khiến cô căm ghét lối sống của Rod Bartlett. “Chị nên bình tĩnh lại, Kathy. Nếu ai đó mà nhìn thấy chị như thế này...!”

Sự cảnh cáo của cô đạ hiệu quả như mong muốn: Kathy đã bình tĩnh trở lại. “Em nói đúng,” chị cô nói, bằng một giọng đã kiềm chế hơn. “Bây giờ chị đã ổn rồi,” cô vuốt lại tà áo lụa của chiếc váy khi tiếp tục chuẩn bị đồ uống. “Chị sẽ ổn thôi,” cô cam đoan với Keilly.

Và Kathy dường như đã lấy lại trạng thái cân bằng khi mỉm cười suốt phần còn lại của buổi chiều. Dù rằng chuyện đó chỉ xảy ra khi Rod Barlett đã rời khỏi chỉ sau có nửa giờ, sau khi đã lịch sự cáo lỗi với đám đông những người hâm mộ vây xung quanh.

Họ có lẽ cũng đã băn khoăn tự tại sao anh lại xuống cấp đến vậy, Keilly đã nghĩ một cách bất công. Giá mà họ biết được rằng anh ta đang đeo đuổi con gái của Elise Grant, người phụ nữ đã gây ra một vụ om xòm cách đây 22 năm!

Cô thấy mình thật may mắn khi bọn họ bận rộn suốt buổi tối nay và Brenda lại còn xin nghỉ ốm. Khi Michael tới, cô phải hỏi anh xem liệu có huỷ cuộc hẹn của họ hay anh sẽ phải chờ ở quầy bar cho tới tận 10h30 khi cô xong việc phục vụ bữa ăn. Anh bảo sẽ đợi, dù cô chẳng có được nhiều thời gian để nói chuyện với anh khi cứ chạy qua chạy lại giữa khu bếp và phòng ăn để phục vụ mọi người.

Cô biết ngay từ giây phút Rod Bartlett đi vào khách sạn, một luồng háo hức lại chạy dọc sống lưng cô. Cô quay lại và nhìn thấy anh bước vào từ cơn gió dữ dội bên ngoài, anh mặc lại chiếc áo khoác lông cừu trong lần đầu tiên họ gặp mặt để tránh cái lạnh của cơn gió tháng Giêng.

“Keilly, anh muốn nói chuyện với em,” anh cảnh báo khi thấy cô quay đi, mắt anh nheo lại.

Miệng cô cong lên khi cô quay lại, nhìn anh một cách chống đối. “Như anh thấy đấy, tôi đang bận,” cô nhìn xuống những cái đĩa cô đang cầm để mang vào bếp.

Anh nhăn mặt. “Hôm nay không có Brenda hả?”

Cô nàng đó chắc sẽ sướng mê đi nếu biết rằng anh nhớ được tên cô ta! “Rõ ràng là không rồi,” cô giễu cợt.

“Okay,” anh gật đầu. “Anh sẽ đợi ở quầy bar cho đến khi em xong việc.”

Nếu ra đó, dĩ nhiên anh sẽ gặp Micheal. Sau màn chào hỏi ấm áp dành cho Micheal vào buổi chiều, anh chắc sẽ lấy hai cộng hai mà suy ra được kết luận thôi, rằng Micheal cũng đang đợi cô ở đó. Với một người không mấy khi hẹn hò như cô, tối nay lại có đến hai người xếp hàng cùng đợi! “Nếu đó là điều anh muốn làm,” cô nhẹ nhàng đồng ý.

“Anh sẽ làm thế,” Rod lặp lại.

“Anh cứ tự nhiên,” Keilly nhún vai, cười với chính mình khi cô quay vào trong bếp.

Khi quay lại phòng ăn, cô thấy Rod đang ngồi một mình ở một trong những cái bàn, cô chắc là anh đã thực sự xem xét mọi việc, và vẻ cáu kỉnh trên khuôn mặt anh cho thấy anh không thích cái kết luận mà anh vừa nghiệm ra được một chút nào.

Anh đang mở quyển menu trước mặt khi cô đến chỗ anh để ghi món ăn, dù xem chừng anh chẳng có vẻ hứng thú với món nào.

“Thằng nhóc Fenwick đó đang đợi em hả?” anh căng thẳng hỏi.

“Anh ấy 24 rồi,” cô nhăn mặt với cái từ “thằng nhóc” Fenwick. “Và làm thế nào mà anh biết được anh ấy là ai thế?”

“Anh học cùng với anh trai của hắn đấy,” anh cộc cằn gạt đi.

“Lẽ ra tôi phải đoán được mới phải!” khuôn mặt cô giãn ra. “Bây giờ, anh có muốn dùng thứ gì không, tôi e là đã hết giờ để nhận đặt món rồi đấy,” cô nói không e dè.

“Anh chỉ muốn đồ tráng miệng và cà phê-”

“Đây không phải là quán cà phê, anh Bartlett,” cô đốp chát.

Anh thản nhiên nhìn cô. “Anh chắc là dì em không từ chối một vị khách cũ chút phần ăn dinh dưỡng đến thế đâu. Đồ tráng miệng và cà phê là tất cả những gì mà anh có thể dùng được.”

“Tại sao?”

“Hãy sử dụng trí tưởng tượng của em đi,” anh trêu chọc.

“Anh đã ăn tối rồi,” cô thở dài. “Cũng tương đối,” anh gật đầu. “Anh có thể tự nấu một bữa ăn nếu như cần.”

“Vậy tại sao lại ăn tiếp?” cô sốt ruột hỏi.

“Bởi vì như thế thì anh mới có thể gặp em,” anh thả lỏng người khi ngồi lại trên ghế, chiếc áo len cao cổ màu đen trông thật vừa vặn trên phần ngực và vai vạm vỡ, chiếc quần nhung màu đen ôm lấy đôi chân dài.

“Anh đã nhìn thấy tôi rồi,” cô nhìn xuống anh một cách bướng bỉnh, thấy rằng mọi thứ ở anh thật giống với cha cô, ở tất cả sự ích kỷ mà ông đã thể hiện với mẹ cô, và giờ Rod cũng đang thể hiện với cô. “Đâu cần thiết phải tới đây làm phiền bằng cách ăn tráng miệng và uống cà phê chứ.”

“Không phải làm phiền,” anh dài giọng thách thức. “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, có phải Fenwick đang đợi em không?”

“Phải,” cô tránh ánh mắt anh. “Anh ấy là một người bạn của tôi, thỉnh thoảng anh ấy vẫn tới đây.”

Bàn tay của Rod tóm lấy cổ tay cô khi cô định quay đi. “Một người bạn ở mức độ nào?” anh hỏi.

“Chỉ là một người bạn,” cô cau có đáp.

“Thế, anh ta sẽ không phiền nếu em ra ngoài ăn tối với anh vào ngày mai chứ?”

“Anh ấy thì không,” cô đứng dịch ra. “Nhưng tôi thì có. Xin lỗi nhé, anh Bartlett, tôi còn có những vị khách khác đang đói hơn cần được phục vụ.”

Anh nhìn cặp đôi duy nhất ngoài anh vẫn còn ở lại trong phòng ăn, nhướn mắt lên khi họ rời đi, bỏ lại hai người một mình trong phòng. “Xem kìa - còn mỗi anh.”

“Và anh chỉ đang làm tôi mất thời gian,” cô cáu kỉnh đáp.

Mặt anh đanh lại. “Anh muốn một cái bánh ngọt của dì em làm. Tất nhiên là cả cà phê nữa.”

Miệng cô mím lại giận dữ khi quay ra để lấy bánh và cà phê, dì cô không bao giờ từ chối bất kì vị khách nào cả, kể cả khi họ đặt đồ ăn rất ít.

“Cám ơn em,” Rod trêu chọc khi cô quay lại và mang theo những thứ mà anh yêu cầu. “Anh chắc là Fenwick sẽ không thấy phiền khi đợi em đâu.”

Cô ném cho anh một nụ cười ngọt ngào đầy vẻ châm biếm. “Tôi chắc là anh ấy sẽ không phiền.”

“Nhắc đến bạn bè em,” anh chậm rãi nói, miệng nhấm nháp chiếc bánh phô mai dâu. “Người bạn chiều nay của em có vẻ quen quen.”

Bình cà phê run lên trong tay cô. “Anh muốn nói tới ai?” Miệng cô khô khốc.

Anh suy nghĩ một lúc. “Bà Carmicheal, anh nhớ em đã gọi cô ấy như thế. Cái người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp đang pha trà,” anh diễn giải, vừa nhìn cô dò hỏi. “Anh có cảm giác là đã gặp cô ấy trứơc đây.”

Lưỡi Keilly líu lại. “Anh đã từng sống ở đây, tôi chắc sẽ có nhiều người có vẻ quen thuộc với anh,” cuối cùng cô nói. Có thể nào anh ta vẫn nhớ ra Kathy, sau mười năm?

“Có thể,” Nhưng giọng anh nghe có vẻ không thuyết phục lắm.

“Cũng có thể anh đã từng học cùng cô ấy,” cô nhanh chóng gợi ý. “Hai người có vẻ là đồng trang lứa với nhau.”

“Có thể,” anh lại nói, chén hết mẩu bánh phô mai với vẻ thích thú. “Anh chắc là sẽ sớm nhớ lại nơi bọn anh gặp nhau trước đây thôi. Anh sẽ nghĩ về chuyện đó.”

Trừ khi anh ta có điều gì khác để nghĩ tới, điều gì đó làm tâm trí anh ta khát khao hơn. “Anh nghĩ tối mai sẽ đi đâu?” cô hỏi làm như vô tình khác xa với điều mà cô đang cảm thấy lúc này. Điều cuối cùng cô muốn làm là để cho mình phô bày cho sự cám dỗ của người đàn ông này, một sự quyến rũ mà cô đã trên một lần không hề kháng cự. Nhưng cô phải làm cho suy nghĩ của anh ta không hướng về Kathy nữa - bằng bất cứ giá nào!

Anh trông có vẻ ngạc nhiên. “Em sẽ tới chứ?”

Cô nhún vai. “Tuỳ vào nơi mà anh sẽ tới.”

“Bất cứ nơi nào mà em muốn đi,” anh nói ngay.

“Keilly, em - Oh, xin lỗi,” Micheal đứng ngay ở bậc cửa, lúng túng. “Dượng em nghĩ là em đã xong việc của tối nay.”

“Cô ấy xong rồi,” Rod đứng ngay dậy, mặc lại áo khoác không chút vội vã, để tiền thanh toán cho hoá đơn ở trên bàn. “Gửi lời chào tới anh của cậu hộ tôi nhé, Micheal,” anh nói nhẹ nhàng với Micheal, đi về phía cửa.

“Oh, nhưng - ơ - Rod?” Keilly giữ anh lại, ngập ngừng với sự có mặt của Micheal. “Tối mai thì thế nào?” cô thì thầm.

“Ngày mai...?” anh trông có vẻ hơi bối rối, nhưng ngay sau đó trán anh giãn ra. “Anh sẽ gọi cho em sau,” anh gật đầu. “Anh nghĩ là tối nay đã làm phiền em thế là đủ rồi.” Anh cười với Michael. “Tôi hy vọng là không làm rối tung buổi tối này của hai người!”

“Er - không,” Micheal có vẻ lúng túng với cuộc đối thoại của họ.

“Chúng tôi chỉ định đi uống cái gì đó cùng với nhau thôi, vẫn còn thời gian mà.”

“Tốt,” Rod gật đầu, quay lại nhìn Keilly khó hiểu. “Làm ơn nói với dì em là anh rất thích chiếc bánh.’ Anh gật đầu với cả hai người trước khi rời khỏi phòng.

Keilly chằm chằm nhìn anh giận dữ. Anh đã tới khách sạn chỉ để gặp cô, đã ăn bánh dù không thực muốn cũng chỉ bởi lí do đó, và ngay khi cô đồng ý gặp anh vào ngày mai, anh lại có vẻ mất hứng thú. Anh ta tính chơi trò gì với cô vậy - và tại sao chứ?

“Sẵn sàng chưa, Keilly?”

Cô giật mình quay lại, hầu như đã quên hẳn Micheal vẫn đang đứng đó. “Em - er - em sẽ chỉ dọn dẹp ở đây thôi,” cô nói với vẻ nhát gừng. “Và sẽ gặp anh trong năm phút nữa ở quầy bar nhé.”

Cô đã không hòa hợp lắm với anh trong suốt thời gian bữa tối còn lại, cô biết điều đó, và cô không thể làm được gì hơn, tâm trí cô lơ đãng. Tại sao Rod lại tình lình mất hứng thú như thế chứ? Có phải anh ta chỉ muốn kiểm tra xem cô có còn bị anh ta lôi cuốn không khi mà cô đã có hẹn với Micheal? Nghe thì không giống với tính cách của anh ta lắm. Nhưng thực sự là cô hiểu anh ta đến đâu, ngoại trừ là anh ta có thể nói dối và lừa bịp để đạt được mục đích của mình. Có phải sự thoả hiệp của cô tối nay với anh ta đã là quá đủ, nên giờ đây anh ta tiếp tục đi tìm một con mồi mới hay không?
Bình Luận (0)
Comment