Ước Định Vĩnh Hằng

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ước Định Vĩnh Hằng (J. Đại Đế) - chương 15: Ở chung!



Ngân Hà sau khi tắm xong thì liền chuẩn bị quần áo ngủ cho Lam Nguyệt Minh, nói thật hiện tại cậu đang cảm thấy rất ngại ngùng, từ lúc quyết định cho Lam Nguyệt Minh ở lại đã rất ngại ngùng rồi. Thử hỏi chứ một đứa con trai mới lớn hiện tại lại cùng một cô gái xinh đẹp ở trong cùng một căn phòng, trong nhà lại chẳng có lấy đến một người thứ ba, ngại hay không ngại đây? Nhưng mà tối như vậy, để một cô gái ra về một mình thật sự có chút không an lòng. Lại nhớ đến lần đó cả hai cũng cùng chung trên một chiếc giường cả đêm dài trong khách sạn, mặt Ngân Hà hồng thấu, nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp, cũng may là Lam Nguyệt Minh vẫn nghĩ là cậu đang sốt nếu không thì tiêu rồi.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Lam Nguyệt Minh ôm đồ vào nhà tắm cậu nhóc mới yên lòng một ít, ở cùng trong một không gian như vậy thật sự mang tính thách thức quá cao với trái tim bé nhỏ của Ngân Hà nha! Cậu nhóc bấn loạn gào thét trong lòng ôm thỏ bông lăn qua lăn lại trên giường đến vài vòng, sau đó vùi đầu vào mớ lông xù xù của em thỏ mãi cũng không thể nào ngẩng mặt lên được.

Nếu lúc này nếu có Lam Nguyệt Minh ở đây cô nhất định thẳng thừng phán 'thế giới nội tâm của cậu nhóc Ngân Hà này nhất định rộng lớn đến mức có thể sánh ngang với cả vũ trụ ấy chứ'. Bất quá lúc Lam Nguyệt Minh lần nữa bước vào phòng thì Ngân Hà cũng đã ngừng vụ tranh đấu nội tâm kia lại, nghiêm túc chú ý vào bộ phim siêu nhân đang chiếu trên ti vi. Thấy vậy cô cũng hai bước thành một bước tới ngồi xuống bên cạnh Ngân Hà, rất tự nhiên thò tay vào túi snack khoai tây của cậu lấy ra hai miếng bỏ vào mồm.

"Eo! Đánh cùi thế."

Lam Nguyệt Minh xem cùng Ngân Hà được một lúc thì tham gia bình luận.

"Chưa đâu, một chút nữa tìm được sức mạnh mới thì nhất định cải biến tình thế ngay thôi." 

"Ôi! Cũng hay phết đấy chứ!"

"Hay mà đúng không? Siêu nhân cũng không nhất thiết dành cho trẻ con mà."

"Haha! Bé Ngốc à! Cậu thì lớn bao nhiêu đâu chứ?"

Đúng là niềm vui từ phim ảnh có thể gắn kết con người, mới lúc nãy ai đó còn vặn vẹo ngại ngùng thì hiện tại đã vui vẻ cùng lam Nguyệt Minh vui vẻ bàn luận phim ảnh. 

"Tiểu công chúa à! Sao phòng em lại đáng yêu thế này?" 

Xem phim chán rồi, Lam Nguyệt minh liền ngã lăn ra giường, bắt đầu xàm xí hỏi đông tây.

"Cái... cái gì mà tiểu công chúa ạ?"

Chẳng phải vẫn đang bàn luận về phim sao? Sao cô gái này tốc độ chuyển đề tài so với lật sách còn có chút nhanh hơn vậy? 

"Em đấy, đảm đang như vậy, vừa biết nấu ăn vừa biết may vá, sống trong một căn phòng tím mộng mơ đến phát hờn thế này, lại còn xinh đẹp như vậy chẳng gọi là tiểu công chúa thì còn là gì nữa."

Lam Nguyệt Minh ngồi dậy, lúc nói đến chỗ xinh đẹp còn dùng ngón tay cọ cọ lên mặt Ngân Hà đầy ý trêu chọc, làm cậu nhóc hận không thể cách xa cô thêm vài mét.

"Em không có..."

Ngân Hà ôm mặt đỏ bừng không ngừng né xa 'nữ sắc lang' kia.

"Haha...Không có gì nào? Đỏ mặt rồi? Haha tiểu công chúa ngại rồi."

Tên này quả thật đùa rất vui, cô không ngại đùa tiếp đâu.

"Chị này, em là con trai mà." 

"Biết rồi, biết rồi, không chọc em nữa, không chọc nữa, ai bảo em ngại ngùng đáng yêu như thế làm gì." 

Lam Nguyệt Minh hì hì cười vài tiếng, lại nhìn lên đồng hồ, thấy cũng đã muộn, quyết định kết thúc trò hài hước này tại đây. 

"Muộn rồi, em đang ốm ngủ sớm một chút." 

"A! chị ngủ ở đây đi, em xuống sô pha ngủ."

Phát hiện đã đến lúc đi ngủ, cũng không thể tùy tiện như lần trước cùng Lam nguyệt Minh ngủ chung một cái giường, Ngân Hà quyết định xuống sô pha phòng khách ngủ, cũng không phải nhà không còn phòng nhưng là phòng của cha mẹ cậu, Ngân Hà nghĩ thật sự có chút miễn cưỡng.

"Xuống sô pha để chị đi, em đang bệnh, ra đó nằm không phải tự sát sao? Ban đêm sẽ lạnh lắm."

"Nhưng chị là con gái, sô pha vừa hẹp vừa nhỏ như vậy làm sao..."

"Được hết, nếu không thì chị ở đây nằm dưới sàn cũng được, dù gì cũng lót thảm, cũng tương đối rộng hơn sô pha."

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết! Mau mau đi ngủ nào, chị mệt lắm rồi."

Giành qua giành lại cuối cùng vẫn là Lam Nguyệt Minh chiếm thế thượng phong. Ngân Hà vì sợ cô lạnh nên đặc biệt trải thêm bên dưới hai lớp nệm cho cô. Cậu thật ra muốn trải thêm vài lớp nữa nhưng chính là ở nhà chỉ có hai tấm. Ngân Hà trải xong còn đặt biệt quỳ xuống vuốt cho phẳng nệm giúp Lam Nguyệt Minh, sau đó mới đặt gối đầu cùng chăn lên.

Lam Nguyệt Minh toàn bộ quá trình đều là ngồi một chỗ nhìn Ngân Hà làm, trong lòng vẫn là cảm giác được vợ hầu hạ hung cho choáng váng. Đột nhiên cô lại nghĩ, nếu mình gặp Ngân Hà sớm hơn thì hay phải biết, nghĩ đến tên Dương Hiếu Nghĩa là lại thấy đau đầu, nể tình hắn từ nhỏ lớn lên cùng cô, cho hắn một cái danh bạn trai thanh mai trúc mã, cảm thấy bản thân bận nhiều việc cũng không có thời gian yêu đương mà bản thân tên kia lúc trước cũng thật nhiệt tình như vậy nên đã thử chấp nhận hắn, nhưng càng lúc lại càng chẳng ra sao, nghĩ đến đây Lam Nguyệt Minh bất giác thở dài một cái... Nếu trên đời này có máy quay ngược thời gian thì hay biết mấy, nhưng rất tiếc thứ như vậy làm gì có cơ hội tồn tại, nên con người chỉ có thể tận lực cải biến mọi thứ để nó không đi theo chiều hướng quá xấu mà thôi. Lời Dương Hiếu Nghĩa nói lúc trước quả thật cô không phải chỉ nghe một lần liền vứt bỏ, cửa ải khó nhất Lam Húc Toàn lão cha cô vẫn còn to chình ình nằm đó không xê dịch thì cái tên bả chuột Dương Hiếu Nghĩa kia vẫn sẽ như keo con chó mà dính lấy cô thôi.

Lam nguyệt Minh cuối đầu nhìn dáng vẻ loay hoay chuyên chú của Ngân Hà cười khẽ một tiếng, bên cạnh tên nhóc này khiến cõi lòng cô trở nên bình yên không ít. Trong một thế giới hỗn loạn, quá nhiều tranh đấu như hiện tại đột nhiên lại tìm thấy cho mình một khoảng trống bình yên đầy hoa thơm thuần khiết quả thật cũng phải nên cảm ơn cuộc đời một tiếng . Sóng to gió lớn trước mắt cũng không phải không có cách tránh, chỉ là cần phải xem quyết tâm của con người tới đâu mà thôi.

.

"Khụ khụ khụ"

Lam Nguyệt Minh ngủ được vài tiếng thì bị một tràng tiếng ho từ phía trên vọng xuống đánh thức. Cô xoa xoa hai mắt cho tỉnh ngủ rồi ngồi dậy, lúc nhìn lên giường thì phát hiện Ngân Hà cuộn tròn cơ thể như một con tôm nhỏ, cuốn lấy đống chăn ho sù sụ. Lam Nguyệt Minh nhíu mày, đứng lên đi lại mép giường ngồi xuống đưa tay thăm dò trán cậu nhóc.

"Chết tiệt! Quả thật lại phát sốt rồi."

Lam Nguyệt Minh tỉnh ngủ hẳn, đâm chiêu nhìn Ngân Hà, trong lòng thầm than 'Ai nha! Xin người ta ở lại để chăm sóc người ta, mà bản thân đã có kinh nghiệm chăm sóc người ốm bao giờ đâu cơ chứ!'.

Cứ ngồi yên như vậy khoảng 3 phút, Lam Nguyệt Minh thấy như vậy cũng không phải là cách, liền đứng lên đi tra tài liệu chăm sóc người sốt cao trên mạng, biết rằng trước tiên phải hạ nhiệt bằng nước, cô liền vào xuống dưới nhà chuẩn bị một thau nước ấm cùng một chiếc khăn bông trở lại lầu trên.

Lúc kéo được Ngân Hà ra khỏi đống chăn dày, cả người cậu đã ướt đẫm mồ hôi mà tay chân thì lại lạnh lẽo vô cùng, Lam Nguyệt Minh khẽ thở dài, bắt đầu cởi cúc áo cậu, vạt áo nhanh chóng hé mở, khuôn ngực trắng nõn mịn màng ngay lập tức hiện ra trước mắt cô, hai vật nhỏ màu hồng phấn vì ướt đẫm mồ hôi mà trở nên lấp lánh dưới ánh đèn,... Lam Nguyệt Minh nhìn đến đây thì hơn trăm tỉ nơron thần kinh não gần như đứt sạch rồi. 

Cô tự nhận bản thân là kẻ da mặt dày ít khi đỏ mặt nhưng hiện tại từ cổ đến mặt đều như sắp cháy thành than, 'aaa' trong lòng là một vạn chữ 'aaa' không ngừng gào thét, sau đó thì liền nhắm mắt mà lau người cậu sơ qua cho Ngân Hà bằng nước ấm để hạ nhiệt. Lúc định cài lại cúc áo Lam Nguyệt Minh lại một lần nữa bi ai phát hiện chiếc áo đã ướt đẫm mồ hôi, cơ bản là không thể mặc lại vì đề phòng cảm lạnh, Lam Nguyệt Minh đành phải đến tủ lục tìm cho cậu một chiếc áo mới, rồi dựng người Ngân Hà dậy, tự giác nhắm mắt mặc áo vào cho cậu.

Cả một quá trình dài Ngân Hà sốt đến mơ hồ phản khán cũng không thèm phản khán, nếu hiện tại cậu còn tỉnh táo nhất định đã bưng mặt đỏ hồng bỏ chạy vì ngượng ngùng rồi.

Sau khi đặt Ngân Hà nằm xuống lại, Lam Nguyệt Minh cảm thấy nước này vừa lau qua trên người, hiện tại lại lau trên mặt thì không hay lắm, nên lại tất tả chạy xuống bên dưới bê lên một thau khác, rồi cứ ngồi bên cạnh giường không ngừng lau nước hạ nhiệt cho Ngân Hà. Suốt cả một đêm vậy mà cậu nhóc phải đổi hai lần áo vì mồ hôi ra ướt, cả miếng gạt băng miệng vết thương ngay cổ cũng vì ướt mà bong ra, Lam Nguyệt Minh đành phải lại xuống dưới nhà lục tìm trong tủ y tế lúc nãy vừa phát hiện dụng cụ sát trùng kháng khuẩn này nọ, lại không ngờ còn móc ra được vài miếng cao hạ sốt, sau đó trở lại phòng liền băng bó lại vết cắn cho Ngân Hà, còn giúp cậu dán lên trán một miếng dán hạ sốt, tên nhóc con này hiện tại hai má hồng lên vì sốt cao, đôi môi cũng vì nhiệt độ mà trở nên đỏ chót, trên trán dán thêm một miếng cao hạ sốt liền hệt như một bé bi, trong giấc ngủ không an tỉnh bé bi Ngân Hà đầy một mặt ủy khuất như sắp khóc tới nơi, nhìn thật sự yếu ớt, bất lực chọc người muốn che chở, Lam Nguyệt Minh nhìn mà sắc tâm nổi dậy, không kềm chế được, lấy điện thoại ra chụp vài kiểu.

Cô nha! Lần này trở về công ty nhất định trừ lượng trợ lý mới đến của mình, cô bé ấy suốt ngày toàn giới thiệu cho Lam Nguyệt Minh mấy quyển tiểu thuyết đô thị về mấy cặp nam nam, bình thường ra đường thấy có anh đẹp trai, anh đáng yêu nào cũng liền không chút tiết tháo chạy đến chụp hình người ta, còn gửi cho cô, hỏi có đẹp hay không? Cô lúc đầu còn hồn nhiên trả lời 'đẹp', nhưng lúc cô bé kia nhắn lại, bản thân cô mới bi ai phát hiện mình chính là nuôi phải một cô Hủ trong công ty mất rồi, nhìn tin nhắn vỏn vẹn một dòng duy nhất 'Ghép đôi lại thì càng tuyệt phối' trong lòng Lam Nguyệt Minh chỉ biết lắc đầu.

Lam Nguyệt Minh thật sự có chút không thốt nên lời. Có lúc đi họp cùng với đại biểu cấp cao của công ty đối tác cô bé còn hồn nhiên không chút che giấu ra sức YY hai vị phó, tổng giám đốc của công ty người ta, làm Lam Nguyệt Minh đau đầu không thôi, cũng không thể nào tìm ra được cách xử lý, cô bé trước nay làm việc đều rất nghiêm cẩn, hiệu quả cũng rất cao, nhưng lại có những phút lơ đãng, tiềm thức bị trai đẹp làm lạc trôi khỏi dòng đời thực tại, thật hết cách. 

Lam Nguyệt Minh đi chung với cô bé ấy riết cứ ngỡ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến nhưng rồi cũng bị nhiễm không ít, có lúc cũng sẽ tìm được ảnh anh dễ thương trên mạng gửi cho cô bé làm đề tài tán gẫu, thiệt là tai hại hết sức, cứ không ngăn được ý chí thế này nhất định có lúc sẽ bị người khác xem là biếи ŧɦái nha!

Lam Nguyệt Minh ngồi đợi thêm một lúc, thấy tình hình của Ngân Hà cũng đã ổn hơn lúc nãy liền, đưa tay dịch lại góc chăn cho cậu, rồi tùy tiện nằm xuống bên mép giường đầy vẻ mệt mỏi, ngáp một cái. Định bụng nhắm mắt một lúc rồi đi nấu chút cháo cho Ngân Hà, cậu nhóc dù gì cũng cần phải uống thuốc, trời cũng gần sắp sáng, đợi Ngân Hà tỉnh dậy liền có cháo ăn. Lam Nguyệt Minh tuy không thể nấu ăn nhưng vài món đơn giản thì cũng có thể miễn cưỡng làm được. Lam Nguyệt Minh nghĩ nghĩ, rồi cứ thế ngủ say luôn, cô không đắp chăn nên một sau liền cảm thấy lạnh, bất giác lại dịch vào gần hơn với 'cục nhiệt' duy nhất trên giường, tay vòng một cái liền nhẹ nhàng ôm trọn người ta vào trong lòng, thỏa mản mà nhếch cao khóe miệng.

Bình Luận (0)
Comment