"Ha ha đương nhiên là đùa thôi! Đừng có làm ra cái mặt như sắp tận thế vậy chứ."
Nhìn bộ dạng như sắp tiễn biệt nhân gian của người trước mặt, Thẩm Tú Ni không kềm được mà phì cười một cái.
"Nhưng mà cũng không hẳn là đùa! Chị thật tình rất yêu chị ấy, không phải chỉ riêng chị, người trong Zeni ai cũng thế thôi."
Không đợi Ngân Hà kịp nói gì thêm, Thẩm Tú Ni đã tiếp tục, huyên thuyên như một người kể chuyện, nét mặt nhu hòa đi hẳn.
"Cậu biết vì sao Zeni Group lại được gọi là 'Ngôi nhà của những giấc mơ' không? Không đơn giản vì nó thỏa mãn giấc mộng thời trang của mọi người đâu, còn là vì nó giúp cho những nhà thiết kế trẻ như chúng tôi thỏa mãn với chính mong ước của mình."
Cô gái nhỏ hoài niệm mà cất giọng, cô đặt ra câu hỏi, nhưng cũng lại tự mình trả lời, như sợ người khác sẽ nói ra những điều sai trái với thứ mà cô vẫn xem là trân quý nhất 'Zeni Group' ngôi nhà của cô.
Suốt 10 năm ôm theo một giấc mộng nhưng thật đáng tiếc cô lại chẳng phải người giỏi giang. Vì sao con người ta chỉ nhớ tên ngọn núi cao nhất? Vì sao chỉ có người đứng đầu mới xứng đáng được lưu danh? Cô biết mình chẳng có nhiều tài năng nhưng cô có quyết tâm và sự cố gắng.
Mười năm nuôi một niềm tin khờ dại là chỉ cần cố gắng hết mình may mắn sẽ mỉm cười với cô. Lần xin việc thứ nhất thất bại, cô tự nhủ mình chưa có đủ thành ý. Lần xin việc thứ 2 thất bại cô tự nhủ mình chưa có đủ quyết tâm. Lần xin việc thứ 3 thất bại cô tự nhủ mình cần phải cố gắng hơn. Nhưng đến lần xin việc thứ 31 thì tất cả chỉ còn là tuyệt vọng. Cô quá thấp, cô không cao, mặt cô chỉ thanh thuần thay vì xinh đẹp. Người ta tốt nghiệp loại ưu cô thì loại trung bình... Nơi nào sẽ là chốn dung thân cho cô? Cố gắng nhiều như vậy, làm tốt nhiều việc như vậy sẽ có ít sao? Không đâu, đều chỉ là lừa người cả thôi.
Nhưng cho đến ngày hôm đó khi cô nhận được giấy trúng tuyển của 'Zeni Group' thì câu trả lời đó chính thức thay đổi rồi. Cô đã không tin vào mắt mình, mãi cho đến ngày nhận việc vẫn không tin, cô đứng trước mặt Lam Nguyệt Minh mờ mịt hỏi.
"Chẳng phải có rất nhiều người ưu tú hơn em sao? Tại sao chị lại chọn em?"
Lam Nguyệt Minh lúc đó đứng ở cửa sổ, ánh nắng chiếu vào chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặt trên người khiến nó như được dát lên một mớ ánh kim lấp lánh, tỏa ánh hào quang. Lam Nguyệt Minh nhẹ mỉm cười, tuy rực rỡ nhưng lại không hề kiêu ngạo. Cô ấy nói.
"Có biết vì sao bài phỏng vấn của tôi lại là gấp quần áo thay vì đặt câu hỏi không?"
Thẩm Tú Ni lắc đầu.
"Đó là bởi vì tôi không muốn thiên vị bất kỳ ai! Dẫu bạn có ngoại hình tốt hay học lực cao thì bạn cũng đều phải làm công việc này. Đa phần mọi người đều chỉ chú ý đến chiếc đồng hồ tính giờ, nhưng chỉ riêng em, người không bị bất kỳ thứ gì làm xao lãng, tỉ mỉ mà cố gắng xếp từng chiếc áo, chiếc quần, đây là công ty thời trang, nên thành ý đối với trang phục là điều đáng được quan tâm nhất chứ không phải thời gian hay thứ khác."
Lúc nghe xong điều này Thẩm Tú Ni mới giật mình tỉnh giấc. 'A! Hóa ra cô vẫn còn chỗ dung thân, hóa ra vẫn còn nơi chấp nhận cô một Thẩm Tú Ni ngoài cố gắng ra thì chẳng còn gì đặc biệt.'
"Có một điều mà mọi người không biết, 'Zeni Group' sở dĩ có tên là 'Zeni Group' mà không phải 'Zeni' là vì chị Nguyệt không xem đây là một công ty, mà là một gia đình. Chị ấy từng nói 'Zeni Group' không phải chỉ nhờ có chị ấy mà có thể đứng vững được mà là nhờ tất cả mọi người cùng nhau góp sức. Chúng tôi những người trẻ tuổi đã từng chẳng có chốn dung thân đã được chị ấy cứu rỗi. Trong lòng chúng tôi đều biết nếu nơi này không có chị ấy nữa thì chẳng còn là nhà, 'Ngôi nhà của những giấc mơ'."
Thẩm Tú Ni như rơi vào đường hầm ký ức, không ngừng đào ra những lời trong lòng, rồi đột ngột cô xoay người nắm chặt lấy hai tay của Ngân Hà, nắm thật chặt, thật chặt như sợ cậu sẽ vùng chạy trước những yêu cầu mà bản thân sắp sửa nêu ra.
"Nên chính vì vậy Ngân Hà à! Em thay bọn chị cứu lấy ngôi nhà này có được không? Cứu lấy Lam Nguyệt Minh, cứu lấy tổng tài của bọn chị."
"Sao ạ!"
Ngân hà bị điều Thẩm Tú Ni nói ra hù cho một trận, hơi sững người, bất ngờ đến độ tưởng là mình nghe nhầm.
"Em nhìn chị Nguyệt của bọn chị có vẻ tài giỏi, thông minh, hay đùa dai thế thôi nhưng thật ra cô ấy lại là một người đặc biệt gần gũi, cũng lại đặc biệt, đặc biệt ngốc."
Như trải qua cơn kích động, Thẩm tú Ni quay lại chỗ ngồi, thở dài một tiếng mà nói tiếp.
"Cô ấy có thể biết điều tất cả mọi người muốn, cũng biết điều tất cả mọi người cần. Nhưng chính cô ấy lại quên mất bản thân mình cần gì, muốn gì. Cô ấy cùng với một người đàn ông 10 năm, ngoài dung túng hắn ra thì chẳng hề có một chút cảm giác yêu thích nào, nhưng cô ấy vẫn vờ như không biết, mặc kệ hắn, nuông chiều hắn để hắn ngày càng lớn mạnh đến mức có thể gây sức ép lên trên cô ấy. Hắn yêu cầu cô ấy bỏ qua 'Zeni Group' trở về nhà làm vợ hiền của hắn, mà yêu cầu này có khác nào là hủy đi giấc mộng của cô ấy, tiền đồ của cô ấy đâu."
Thẩm Tú Ni càng nói trên tay cũng vô thức bóp chặt cốc sữa, khiến sữa bên trong gần như muốn trào ra ngoài. Mà Ngân Hà nghe lời cô nét mặt cũng càng ngày càng trở nên thâm trầm. Cậu chấn động, triệt để chấn động, thấp thoáng như có thứ gì nổ tung từ bên trong. Cậu và 'A Nguyệt' cách biệt 10 năm, mà trong 10 năm đó cô ấy lại bị một thằng đàn ông khác quấn lấy không ngừng gây sức ép? Ngân Hà không muốn, là không nỡ cũng không cam lòng. 'A Nguyệt' của cậu, một 'A Nguyệt' hoạt bát, một 'A Nguyệt' mỗi lần cười ánh mắt đều cong cong thành hình trăng khuyết xinh đẹp, 'A Nguyệt' trân bảo của cậu tại sao hắn dám?
Từng lời Thẩm Tú Ni nói ra như vang vọng lại trong cõi lòng cậu, càng như những tảng đá sức nặng ngàn cân gia tăng trọng lượng dần lên trong cõi lòng Ngân Hà, cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, càng nắm càng chặt, tựa hồ có thể siết chặt đến độ vỡ ra máu. Trong đầu cậu như có một giọng nói vang vọng lên từ cõi xa xăm đen tối kêu gọi cậu.
'Kẻ nào muốn bẻ đi đôi cánh tự do của A Nguyệt thì nhất định phải phá hủy hắn!'
"Nên Ngân Hà à! Giúp bọn chị đoạt lại chị Nguyệt từ tay hắn đi, tên khốn kiếp Dương Hiếu Nghĩa ấy không xứng với chị ấy! Chị ấy xứng đáng có được hạnh phúc."
Thẩm Tú Ni nhìn Ngân Hà với đôi mắt rực cháy. Làm gì có ai rõ ràng ý nghĩa tồn tại của bản thân Lam Nguyệt Minh so với 'Zeni Group' càng quan trọng hơn bằng người ở nơi này. Người ở 'Zeni Group' đều rõ ràng , họ đều mong tổng tài của họ luôn tồn tại trong trạng thái tốt nhất. Nhưng so với thiết kế, người Lam Nguyệt Minh thật tâm yêu thích càng ít hơn, gần như là không có, cô hệt như một kẻ lãnh cảm trong phương diện ái tình, mãi cho đến hôm nay Thẩm Tú Ni mới tình cờ phát hiện, tổng tài của cô đặt một người vào lòng sủng ái như thế. Mà chính cô cũng đợi lâu lắm rồi, đợi một người mà trong mắt chỉ chứa Lam Nguyệt Minh xuất hiện, như một loại ám ảnh mà hướng về cô ấy. Cuối cùng hôm nay cũng đợi được.
"Được! Em sẽ giúp chị."
Ngân Hà cũng nhìn lại cô, không phải cái nhìn rụt rè như lúc trước, cũng không phải giọng điệu ngại ngùng như thường lệ. Cậu kiên định mà nói ra đáp án trong lòng.
'Không! Không cần yêu cầu của chị em cũng sẽ làm điều này. Mặc cho A Nguyệt có quên mất em, mặc cho cô ấy chỉ đối tốt với em vì em là nguồn nhân lực mà cô ấy tìm kiếm hay chỉ xem em là một đứa trẻ mà bảo hộ em thì em vẫn sẽ giúp. Vì em không muốn một A Nguyệt hoạt bát hay cười, hay một Lam Nguyệt Minh phong hoa tuyệt đại rạng rỡ như ánh mặt trời vĩnh viễn biến mất và những kẻ nào muốn làm A Nguyệt tổn thương nhất định phải trả giá...'
Nút thắt buộc chặt trong lòng Ngân Hà dần dần nới lỏng không ít. Vì hơn cả sự đau khổ khi người duy nhất còn lại trong thế giới của mình lại quên mất đi sự tồn tại của bản thân mình thì hạnh phúc của người ấy mới là điều đáng được quan tâm hơn cả. Ngân Hà đưa tay nắm lấy mặt dây chuyền nằm khuất sâu trong ngực áo. Lẩm nhẩm nói ra lời tuyên thệ với chính mình.
'Quên em đi cũng tốt, chỉ cần em còn nhớ ra chị là được rồi, vì chỉ cần như thế, A Nguyệt trong thế giới của em sẽ vẫn mãi mãi hiện hữu, một A Nguyệt quan tâm em, thương em. Hiện tại hãy để em ở bên cạnh chị trở thành một hắc kỵ sĩ ở trong bóng tối mà âm thầm bảo vệ chị.'
.
Mà nhân vật chính của cuộc nói chuyện Lam Nguyệt Minh hiện tại vẫn đang ở trong phòng trò chuyện cùng bác sĩ về tình trạng của Ngân Hà, chẳng hề hay biết ở một nơi khác trong bệnh viện này một 'Hắc kỵ sĩ' tự phong của cô liền cứ như thế xuất hiện rồi.
Lam Nguyệt Minh đối diện bác sĩ có chút nhíu mày.
"Cậu ấy tự phong bế chính mình sao ạ?"
"Đúng vậy! Theo tình trạng mà cô nói có lẽ bệnh nhân đang dần cô lập chính mình với thế giới bên ngoài, hay nói cách khác chính là thành lập một cơ chế phòng hộ cho bản thân mình vì sợ hãi thế giới bên ngoài sẽ làm thương tổn đến cậu ấy mà rõ ràng nhất chính là bệnh sợ người, hay sự tự ti không muốn phá vỡ khuôn khổ của chính mình vì sợ hãi những thứ mông lung không có thật. Vì sao con người sợ hãi? Vì họ luôn cho rằng những thứ đó sẽ gây tổn hại đến bản thân mình. Cậu ấy cũng vậy."
Vị nữ bác sĩ mặc trên mình chiếc áo Blouse trắng, không ngừng ôn tồn giảng giải những phỏng đoán ban đầu về trạng thái của Ngân Hà với Lam Nguyệt Minh sau khi nghe cô về tình trạng và cách phản ứng của cậu với thế giới bên ngoài.
"Lúc nãy cậu ấy thẫn thờ như người mất hồn, rồi đột nhiên đột nhiên bật khóc, sau đó bám chặt lấy tôi nói là đừng bỏ cậu ấy, giống như trong vô thức phát cuồng lên vậy. Điều này có nguy hiểm không ạ?"
"Có thể trong lòng cậu ấy có một loại chướng ngại với thế giới bên ngoài, vừa lúc gặp được kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn làm cho tâm trí bùng phát nên mới xảy ra trạng thái kia, mà đương nhiên tất cả chỉ mới là phỏng đoán ban đầu của tôi, nếu muốn biết tình trạng thực tế thì tôi cần phải gặp bệnh nhân thì mới có thể biết rõ hơn tình hình."
"Vâng! Cảm ơn bác sĩ, làm phiền ngài rồi."
Lam Nguyệt Minh nghe được đáp án mình muốn, tuy nhiên trong lòng không hề nhẹ nhõm đi chút nào mà ngược lại càng lúc càng trở nên trầm trọng hơn. Cô đứng dậy, cuối đầu máy móc nói một tiếng cảm ơn với vị bác sĩ trước mặt.
"Không có gì! Tôi là bác sĩ mà, nếu có thể giúp được bệnh nhân ở điểm nào tôi liền hết lòng, có điều bệnh nhân tâm lý muốn chữa khỏi cũng không phải nhờ hết ở bác sĩ, phải là ý chí của bản thân người đó nữa."
Vị bác sĩ mỉm cười từ ái, đáp lời cô.
"Vâng tôi đã biết rồi! Xin phép bác sĩ."
Lam Nguyệt Minh chào bác sĩ rồi bước ra khỏi phòng khám. Lòng cô nặng trịch khiến mỗi bước đi như chậm lại, thì ra có những chuyện hôm nay cô mới biết, thì ra cứ không phải những gì tươi đẹp bên ngoài thì phía bên trong cũng đều như thế. Không, đáng lẽ ra cô phải nên biết từ lâu rồi, chỉ là cô quá ngốc nghếch, chậm hiểu mà thôi.
Ánh mắt cậu ấy vẫn luôn như vậy, trong sáng mà rụt rè với mọi thứ. Hành động thì luôn nhút nhát e dè... Cô mới đầu còn thấy cậu thật lạ, thật khác biệt, trong sáng, ngờ nghệch đến mức thú vị. Nhưng trời ạ! Trên thế gian này có việc gì mà không xuất phát từ một thứ gọi là 'nguyên nhân'. Tự đóng cửa thế giới, tự ràng buộc chính mình khỏi mọi sự xâm nhập. Cậu ấy sợ hãi sao? Sợ hãi mọi thứ sẽ gây cho cậu ấy tổn thương? Nhưng tại sao lại như thế? Vì cớ gì lại khiến một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ như vậy tự nguyện phong bế chính mình cùng chính tài hoa của cậu ấy?
Lam Nguyệt Minh bất giác xiết chặt nắm tay, thật muốn đấm mạnh vào tường một cú, nhưng ở đây lại có quá nhiều người, cô không thể dọa sợ họ, nên cô phải kìm chế bản thân mình. Cô biết cô đang tức giận, không với một ai cả, cô tức giận với chính mình.
Cô nhớ tới câu nói "Em quen rồi" của cậu, hệt như một loại thở dài mà chấp nhận số phận. Cô không muốn thấy điều đó, đứa trẻ mà cô xem trọng, đứa trẻ tài hoa như vậy... Cô muốn giúp cậu, không thể để cậu đơn độc giữa cuộc đời càng lúc càng sợ hãi thu mình như vậy nữa.
'Ngân Hà mở lòng ra với chị có được không? Chị muốn bảo vệ em.'
Cô thầm nói, hướng về nơi có cậu mà đi tới.
Cứ như thế ở hai nơi tách biệt trong bệnh viện, một người ở lầu trên, một người khác ở lầu dưới. Tuy không thấy được tâm tình của nhau, nghe được âm thanh thét gào của đối phương. Nhưng không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ.
'Họ muốn bảo vệ người kia.'
-------------------------------------------------------------------
Tác giả J: "Các ngươi có thấy gì không? Hình như Hà Hà có chút hắc hóa?"