Ước Định Vĩnh Hằng

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ước Định Vĩnh Hằng (J. Đại Đế) - Chương 36: Thì ra đó là yêu!

Ngân Hà cũng chẳng thể nào ngờ được chỉ từ một chữ 'Nguyệt' mà cậu vô tình khắc lên chiếc bánh xinh đẹp nhất ấy lại bị Lam Đào nhạy cảm đoán ra được. Cũng khó trách, ai bảo người khác ai cũng không khắc tên, nhưng Lam Nguyệt Minh lại được khắc. Ngân Hà có chút rối rắm nghĩ.

Bên này Lam Đào vẫn nghiêng đầu tròn mắt chờ đợi câu trả lời từ cậu, ngay cả Lam Anh Kỳ cũng bị câu nói của em trai cuốn theo mà tò mò muốn chết.

"Người anh em, cậu thật sự...?"

Càng thêm thời gian chờ đợi lại càng thêm sốt ruột, Lam Anh Kỳ hiếu kỳ lên tiếng.

Ngân Hà bị hỏi dồn càng thêm khẩn trương mà ấp úng. Sau đó thì liền nhất quyết không sử dụng lời nói nữa, bắt chước Lam Đào im lặng mà gật đầu thật mạnh.

"Chơi lớn đấy anh bạn!"

Lam Anh Kỳ tỏ vẻ thấu hiểu kèm theo chút thương hại mà vỗ vai cậu.

"Cậu... cậu không trách tôi chứ?"

Ngân Hà có chút ái ngại hỏi hắn, cái hành vi ấp a ấp úng kia cũng không phải do cậu sợ mà chỉ là xem trọng cảm xúc của hai người bên cạnh, dù gì cả hai cũng là em trai của A Nguyệt, liệu rằng khi biết bạn học của mình đi thích chị gái mình thì có thể nào chấp nhận được không cơ chứ?

"Việc gì phải ái ngại? Có những loại cảm xúc vĩnh viễn cũng không thể nào khống chế được đâu!"

Tựa như cảm xúc mà hắn dành cho Lam Đào.

Thấy Lam Anh Kỳ đột nhiên lại trở nên triết học như vậy Ngân Hà cũng hơi bất ngờ.

[Anh Ngân Hà thích chị sao?]

Lam Đào dùng thủ ngữ hỏi cậu.

Lần này Ngân Hà không để nó đợi lâu, phát hiện ra phản ứng của mọi người cũng không lớn lắm nên đâm ra làm Ngân Hà có thêm chút dũng khí.

Cậu khẽ lắc đầu. Rồi chậm chạp cất lời.

"Không phải thích, mà còn hơn cả thế... Anh cũng không biết cảm xúc này đã vượt lên tới ngưỡng nào, cũng không biết từ bao giờ nó đã dần biến chất, để rồi khi anh nhận trong mắt anh, trong tâm can anh cũng chỉ còn lại duy nhất mỗi một bóng hình. Anh không thể nào ngăn được chính mình thôi nghĩ về chị ấy, chỉ cần nhìn chị ấy cười anh sẽ vui, thấy chị ấy đau lòng anh sẽ muốn rơi nước mắt, muốn làm ra những món ăn ngon nhất cho chị ấy dùng, muốn ngoan ngoãn nghe lời chị ấy, muốn dùng cả đời ở bên cạnh bảo hộ chị ấy dẫu cho... chị ấy vốn chẳng cần nhận lấy những điều này từ phía anh cũng chẳng sao cả..."

Giọng cậu đều đều lại chất chứa kiên định cùng một chút buồn bã thoáng qua.

"Chị của tôi có biết chuyện này không?"

Lam Anh Kỳ bất giác hỏi, hắn không đùa cợt nữa, chỉ là đơn giản hỏi.

"Không biết! Cũng xin mọi người đừng nói ra nhé! Tôi không muốn mọi thứ sẽ vì vậy mà thay đổi đâu! Cảm giác như hiện tại thật tốt lắm!"

Cậu không muốn vì một lý do hoang đường như vậy sẽ khiến Lam Nguyệt Minh rối rắm, vì ngay chính cả bản thân cậu lúc nhận ra điều này còn rối rắm nữa là. Nếu thật sự phải lựa chọn cậu vẫn mong muốn được âm thầm mà ở bên cạnh A Nguyệt, như một người em trai cũng như một người bạn. Không muốn A Nguyệt sẽ vì lý do này mà xa lánh cậu. Ngân Hà ảo não, cảm giác bản thân thật buồn chán lại tự ti, liệu A Nguyệt sẽ thích cậu hay sao?

Lam Đào bất chợt nắm lấy tay cậu khiến Ngân Hà đang thẫn thờ trong mớ cảm xúc hỗn độn kia hoàn hồn trở lại, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt ngây thơ trong trẻo nhìn cậu như dịu dàng trấn an.

Ở đằng sau Lam Anh Kỳ cũng không im lặng mà đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai cậu. Cả hai một người dùng tâm, còn kẻ kia dùng miệng, nhưng không hẹn mà gặp lại cùng chung suy nghĩ mà bộc phát ra.

"Có những việc cứ im lặng như thế sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội! Có khi mọi chuyện lại chẳng như những gì bản thân cậu đang nghĩ đâu."

Nhận được lời động viên từ tên bạn có xu hướng bạo lực này cùng em trai cũng bạo lực không kém của hắn khiến Ngân Hà bất ngờ mà ngẩn ra. Chẳng mấy chốc khóe mắt đã ươn ướt, cậu cuối đầu nhẹ mỉm cười, nghẹn ngào cảm động mà nói ra hai chữ.

"Cảm ơn!"

Bất chợt cậu nhận xa điều gì đó, có lẽ cậu còn quá nhỏ còn quá thiếu kinh nghiệm để có thể suy xét toàn diện một vấn đề, nhưng cậu sẽ học, học cách nhìn nhận thật cẩn thận và nâng niu những cảm xúc này, vì nó chỉ dành trọn cho một người duy nhất... Mà nó hiện tại chỉ thiếu một cái tên gọi mà thôi.

.

"Hai người bọn cậu trở về mà cùng nhau ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng đi! Đừng để chuyện như hôm nay tái diễn nữa, dọa tôi muốn đứng tim."

Ngân Hà đi bên cạnh Lam Đào định quàng tay khoát lên vai nó lại bị Lam Anh Kỳ giật ra thế vào chỗ đó. Đương nhiên phản ứng lại hành động của hắn là một đôi mắt tràn trề kỳ thị từ Ngân Hà.

"Chẳng biết lúc nãy tên nào cầm chảo đánh hăng say lắm có thấy sợ đâu."

Lam Anh Kỳ châm chọc.

"Tôi không có!"

Ngân Hà phẫn nộ liếc xéo hắn, là tình thế đưa đẩy mà thôi, ai bảo người nào đó không chịu bỏ chạy, hại cậu phải ở lại đánh cùng chứ? Ngân Hà dối lòng mà đưa ra phán xét.

"Hừ! Sống thật một chút với cảm xúc của mình đi!"

Lam Anh Kỳ làm một động tác dọa nạt giơ nắm đấm lên với Ngân Hà nhưng sau đó cũng chẳng thật sự làm gì, hắn đặt tay sau ót cậu đẩy đầu cậu về phía trước một cái.

"Tôi nói thật đấy!"

Hắn nói tiếp, cũng chẳng biết đang thật sự nói về chuyện gì, nhưng Ngân Hà vẫn hiểu ra, cậu mỉm cười.

"Biết rồi, Lam lắm mồm."

Cậu trêu chọc sau đó ù bỏ chạy, còn không quên dừng lại lêu lêu Lam Anh Kỳ khiến hắn điên tiết đuổi theo.

Lam Đào nãy giờ im lặng đứng ở bên cạnh cũng vui vẻ chạy đuổi theo anh nó.

Trên con đường khuya vắng chỉ còn trơ lại đèn đường và tiếng xe chạy lạnh lùng, ba cái bóng thiếu niên tràn ngập vui tươi không ngừng di chuyển nhanh chậm đuổi theo nhau tạo thành những vệt tối sắc trên mặt đường.

"A!"

Ngân Hà cắm đầu chạy lại không ngờ bất cẩn va vào lòng ngực mềm mại nhô cao của một ai đó. Cậu bất ngờ hốt hoảng mà lùi lại nhắm mắt xin lỗi rối rít.

"Chị họ!"

Lam Anh Kỳ ở đằng sau sợ sệt gọi một tiếng, khiến Ngân Hà đang nhắm tịt mắt liền nhanh chóng mở bừng. Chỉ thấy người trước mặt y phục công sở còn chưa thay ra, đứng dưới ngọn đèn đường lạnh lùng mà lại tỏa ra một sự mê hoặc lạ thường.

Đột nhiên Ngân Hà nhớ ra đã một ngày rồi mình chưa gặp con người đối diện này, dẫu chỉ một ngày thôi đã khiến cậu điên cuồng nhớ nhung, muốn nhào vào lòng người trước mặt mà ôm ấp, muốn dung nhập vào máu thịt để vĩnh viễn không phải xa rời.

Ngân Hà bất chợt nhận ra tên của loại cảm xúc mơ hồ ngột ngạt lại ngọt ngào đến mức ám ảnh này là gì rồi!

'Là yêu!'

"Giỏi lắm, cả ba đứa, có biết giờ này học sinh cao trung  đáng lý ra phải nên ở nhà làm bài tập hay không?"

Trong lúc Ngân Hà đang chìm đắm vào thế giới kỳ ảo nào đó thì Lam Nguyệt Minh ở trước mặt đã tiến đến vén tay áo chuẩn bị xử lý ba tên nhóc đến gần nửa đêm mới lết xác về nhà.

"Ừ thì...bọn em đi sinh nhật bạn!"

Lam Anh Kỳ giấu diếm kéo Lam Đào đang đứng im lặng một bên ra sau lưng mình mà che chở, hắn lén lút đảo tròng mắt ấp a ấp úng mà cố tìm ra một cái cớ.

"Ngân Hà! Có đúng không?

Lam Nguyệt Minh nghi ngờ mà lia mắt sang bên cạnh, lại thấy Ngân Hà đang hốt hoảng che dấu ánh mắt mơ màng say mê, đẹp đến mê người của mình.

Cậu nuốt  một ngụm nước bọt, sợ sệt nhìn về phía Lam Anh Kỳ, lại thấy hắn đang nháy mắt ra hiệu với mình, trong lòng rối rắm đấu tranh.

Thấy bé ngốc thường ngày gọi dạ bảo vâng của mình hôm nay lại còn biết thông đồng với tên em họ vô lại dấu diếm mình, trong Lam Nguyệt Minh không hiểu vì cớ gì lại nổi lên một ngọn lửa nhỏ âm ỉ đốt nóng, khó chịu mà đi đến nâng lên chiếc cằm nhỏ của Ngân Hà, phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu.

"Hức!" 

Ngân Hà bị ánh mắt này của cô dọa cho một trận rối rắm muốn khóc, nói thật cũng chết mà nói dối cũng không xong.

"Chuyện dài lắm, đại loại là có vài chuyện xảy ra và bọn em gặp phải côn đồ! Sau đó có cùng bọn chúng đánh nhau nên mới về muộn."

Ngân Hà dẫu thế nào cũng không chịu nổi ánh mắt nóng rực như soi, như khoét vào đáy lòng kia của Lam Nguyệt Minh chỉ có thể ủ rũ cuối đầu mà nói ra tất cả.

Ngân Hà nói xong lại có chút hoảng sợ mà nhắm tịt mắt chờ đợi ăn mắng, nhưng trái ngược lại với suy nghĩ của cậu, Lam Nguyệt Minh hoàn toàn không đánh cũng không mắng, bàn tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào vết xây xát trên mặt cậu, lại như sợ cậu đau mà run rẩy, ngón tay nhanh chóng rời đi.

Lúc đầu Lam Nguyệt Minh chỉ nghĩ bọn nhóc trốn đi đâu đó chơi nhưng sau khi nhìn kỹ trên khuôn mặt trắng nõn của Ngân Hà xuất hiện vài vết trầy xước rớm máu cùng y phục bẩn hề hề kia liền hiểu ra, chỉ cô muốn lắng nghe lời nói thật lòng từ phía cậu.

"Đau không?"

Giọng cô trầm trầm đầy từ tính, trong đêm khuya lại như càng trở nên vang vọng, khiến cho cõi lòng dần học cách trở nên mạnh mẽ của Ngân Hà chộn rộn xao động, gần như muốn sụp đổ òa khóc mà nhào vào lòng cô.

Cậu cuối đầu dựa gần vào ngực cô khe khẽ gật đầu.

Lam Nguyệt Minh cảm thấy Ngân Hà lại quay về làm bé sủng vật đáng yêu, chuyên dựa dẫm vào mình liền vui vẻ hẳn lên mà xoa đầu cậu.

"Nè! Hai người, đến khi nào mới có thể vào nhà vậy?"

Lam Anh Kỳ bị lãng quên bên cạnh từ nãy giờ, hắn bực tức lên tiếng kháng nghị, thật là chọc mù mắt người nhìn. Hừ! Cũng may hắn có Lam Đào rồi, không là thế nào cũng ngậm một mồm cẩu lương.

Không khí ngọt ngào đột nhiên bị phá vỡ khiến Lam Nguyệt Minh tức điên, phẫn nộ mà quay sang trừng cái đứa em họ ngu ngốc hay gây chuyện lại chẳng bao giờ biết điều kia một cái.

Bị ánh mắt sắc bén như đao sắt muốn lao đến chém người lia tới khiến Lam Anh Kỳ không khỏi run rẩy một trận, chưa kịp trấn định lại thần hồn đã nghe thấy âm thanh âm trầm cùng băng lãnh như phán quan cất lên.

"Vào nhà mà ngoan ngoãn khai thật đi! Lại còn dám nói dối, chị mày treo lên bỏ đói ba ngày ba đêm!"

----------------------------------------------------

Đôi lời của tác giả: Cuối cùng thì đứa ngốc này cũng nhận ra... Nó yêu người ta !! T . T ~

Bình Luận (0)
Comment