Lam Nguyệt Minh thất thần đứng trong mưa lạnh, đầu cô như một chiếc máy ghi âm không ngừng tua đi tua lại những lời của Dương Hiếu Nghĩa đã nói.
Cô biết Dương Hiếu Nghĩa không có lý do gì lại chỉa mũi dùi vào người chị họ cô. Gã là một kẻ xấu, gã tham vọng, vô cảm, không não, không tâm, nhưng bất quá gã không phải là một kẻ ác độc cùng tàn nhẫn. Nhưng đứng trước gã, một người có thể miễn cưỡng xem là bạn và chị họ mình, cô lại không kềm lòng được mà quyết định đứng về phía người thân.
Tuy nhiên nhìn Dương Hiếu Nghĩa như chìm vào tuyệt vọng Lam Nguyệt Minh không bị lay động là hoàn toàn không có khả năng. Lam Nguyệt Minh biết người này thay đổi rồi, gã cư nhiên có thể cầu xin cô.
Cô nhìn lên bầu trời đang nổi lên phong ba bảo tố, nhẹ khép lại đôi mắt như đang đưa ra quyết định. Lam Nguyệt Minh có thể sống bằng cảm xúc nhưng cũng không phải không kẻ ngốc không chút lý trí.
Điên cũng điên đủ một đêm. Ngày hôm sau Lam nguyệt Minh liền trấn tỉnh lại, cũng không tỏ ra khác lạ mà âm thầm xem xét lại mọi ngóc ngách xung quanh mình.
Đầu tiên là việc ở nhà kho hôm đó. Camera an ninh quả nhiên đã từng bị người khác động qua.
Tiếp theo những kẻ lạ mặt xuất hiện xung quanh cô và Ngân Hà ngày một nhiều hơn. Lam Nguyệt Minh biết có kẻ đang giám sát cô 24/7.
Lần trước công ty gặp chuyện cũng không phải chuyện ngẫu nhiên. Thêm việc viên thiên thạch mất tích lâu ngày lại đột ngột quay về trên tay Dương Hiếu Nghĩa. Tất cả mọi chuyện như nhắm vào cô. Lần thứ nhất là lời cảnh cáo, kẻ đó biết điểm yếu duy nhất của Lam Nguyệt Minh là Ngân Hà.
'Hắn' nhắm vào công ty cô để răn đe rằng dẫu cô mạnh đến đâu thì cũng không tài nào thoát khỏi tay 'hắn'.
'Hắn' giám sát cô và Ngân Hà, trong trò chơi này hắn là thợ săn còn cô chính là con mồi của 'hắn'. Nhưng 'hắn' rốt cuộc là ai?
Lam Nguyệt Minh biết lần này cô dù có mạnh đến đâu cũng không đủ sức, cô tự nhận mình quá nhỏ bé so với kẻ kia. 'Hắn' có hậu phương, có chuẩn bị kỹ càng còn cô cái gì cũng không.
Nhưng cũng không phải không có cách. Ngay lúc này ứng cử viên sáng giá xuất hiện đầu tiên và cũng là duy nhất trong đầu lam Nguyệt Minh hiện ra: "Lam Nhật Thiên!"
Thông qua điều tra, Lam Nguyệt Minh biết được anh rể cô Tống Đằng thì ra đúng như những gì Dương Hiếu Nghĩa nói, thật sự không phải đi công tác mà là đột ngột biến mất, cũng không ai tra được ngọn nguồn, chỉ biết trước ngày hắn biến mất chính là cùng Lam Thi Linh ra ngoại ô dạo chơi.
Lam Nguyệt Minh tâm can đã gần như chết lặng, cũng từ đó sinh ra đề phòng với Lam Thi Linh.
Nhưng rất tiếc, chưa đợi được cô tra được chỗ của Tống Đằng tìm được thêm manh mối thì Ngân Hà đã nhận được tin nhắn, Ngân Hà cư nhiên bị bắt cóc.
Nghe nói trong đêm đó Dương hiếu Nghĩa phá nát cả một vườn hoa hồng mà gã yêu thích nhất, lại thất tha thất thiểu mà lê thân thể nhiễm đầy phong sương đến tìm cô.
Lam Nguyệt Minh tát gã, gã im lặng. Hôm đó cũng là lần duy nhất gã khóc trước mặt cô.
"Là anh vô dụng... Một cái con thứ Dương gia hữu danh vô thực, chẳng thể làm được việc gì ra hồn."
Gã vốn chẳng còn khí lực để thều thào.
"Im đi! Hiện tại khóc lóc cũng vô dụng. Nếu chị ấy đã muốn bức tôi đến bước đường này thì tốt thôi."
Lam Nguyệt Minh cuối đầu, nắm tay siết chặt. Tóc mái rũ rượi phủ xuống đôi mắt cô chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt ấy đỏ ngầu ẩn chứa lệ khí đang bốc lên ngùn ngụt.
Cô cùng Dương Hiếu Nghĩa diễn một màn kịch đánh lừa phương hướng của Lam Thi Linh, để cô ta đắc ý mà buông lỏng cảnh giác.
Ba ngày, Lam Nguyệt Minh chỉ dùng vỏn vẹn ba ngày, dựng nên một kế hoạch vẹn toàn mà lật đổ màn kịch mười năm của Lam Thi Linh.
Lam Thi Linh cười có chút điên đảo, mất đi dáng vẻ mờ nhạt hiện tại cũng chỉ còn sót lại hận ý toát ra trong ánh mắt.
"Tốt! Cô thật sự rất giỏi Lam Nguyệt Minh, là tôi khinh địch không nên xem thường cô. Nhưng bất quá một cái mười năm cũng không phải chỉ như vậy vậy đâu."
Cô ta lách người một cái nhanh đến độ chỉ có thể thấy được một góc váy khẽ lay, trong nháy mắt nòng súng trên tay đã gọn ngàn kê sát thái dương Lam Húc Toàn, tay còn lại 'cách cách' hai tiếng đã tra còng vào tay ông. Lam Húc Toàn ngay cả cử động cũng không kịp.
"Lam Thi Linh, cô đừng làm bậy."
Lam Nguyệt Minh cắn chặt quai hàm, một bộ dáng muốn xông qua.
"Haha! Em họ ngoan, chị của em không hề làm bậy đâu, con tin tốt như vậy tóm được là chuyện tốt. Giờ thì xem còn ai dám động đậy không nào? Nếu không muốn lão ta bị đạn xuyên thủng đầu thì mau bỏ súng xuống."
Lam Thi Linh trừng mắt sắt lạnh, nghiến răng đe dọa. Cô ta nghiêng đầu, vẻ mặt hiện lên sự tàn nhẫn.
"Lam Thi Linh!"
Lam Nguyệt Minh phẫn nộ gầm lên. Cơ thịt toàn thân căng chặt, run rẩy vì tức giận.
"Chưa đâu Lam Nguyệt Minh! Quà dành cho cô, tôi đây chuẩn bị nhiều lắm, nếu đã không áp chế được cô thì tôi cũng phải khiến cô trả một cái giá đắt."
Lam Thi Linh huýt sáo một tiếng, cửa ra vào liền bật mở. Một người đàn ông thân hình cao lớn, gương mặt thanh thoát, đôi mắt xếch lên tạo thành vẻ yêu nghiệt gian xảo tiến vào, mà phía sau anh ta là một tốp người mặc áo đen tay cầm súng.
"Tiến vào! Mang bọn người bắt lại hết cho tôi."
Lam Thi Linh ra lệnh.
Người đàn ông khóe miệng khẽ nhếch như đã hiểu rõ mệnh lệnh của cô ta, hắn phất tay một cái người của cả hội trước đều bị vây lại.
Người của hắn mang đến rất đông, trang bị đều là hàng cao cấp của quân đội.
Người do Lam Nguyệt Minh mang đến rất nhanh đều bị tước vũ khí. Bọn người này ra tay rất nhanh gọn, camera ghi hình đều bị bắn nát. Di động của tất cả mọi người đều bị đập vỡ, tất cả mọi thiết bị liên lạc đều bị làm nhiễu tín hiệu. Cả tòa nhà đều như bị cô lập với thế giới bên ngoài.
"Lam Nguyệt Minh! Tính cũng không tính được tôi còn có bước này có đúng không? Người của quân đội cũng đến rồi, cô còn đường thoát sao?"
Lam Thi Linh hả hê cười nhạo. Cô ta tính kế mười năm cũng không thể nào không tính đến trường hợp mình bị bại lộ. Tốt thôi, lộ rồi thì gϊếŧ hết, để tất cả câm miệng là được.
"Mang bọn nó vào đi!"
Lam Thi Linh tiếp tục lên tiếng. Hai gã áo đen liền tiến vào ném xuống đất hai thân người đã mềm nhũn.
Mà một màn trước mắt liền khiến Lam Nguyệt Minh như rơi vào hầm băng.
Lam Anh Kỳ cũng Lam Đào, khóe miệng cùng trên mặt đều không ít vết thương, quần áo nhàu nát, hơn nữa từ đầu đến cuối cả hai đều không động đậy.
Ngân Hà bên cạnh nhìn thấy cảnh này, thân thể cũng bắt đầu nhúc nhích. Lam Nguyệt Minh nắm lấy tay cậu, tiến lên phía trước ngăn cậu lại ở phía sau.
"Lam Thi Linh! Rốt cuộc cô muốn gì?"
"Haha! Hai cái xác còn chưa đủ vui đâu! Tiếp theo đây chính là một màn thây chất thành đống, máu chảy thành sông. Tất cả mọi người biết chuyện đều chết hết, không vật đối chứng, không người sát minh tôi sẽ đương nhiên trở nên vô tội."
Lam Thi Linh đắc ý cười lên.
"Điên rồi! Thi Linh con thật sự điên rồi."
Lam Húc Toàn trầm giọng ẩn chứa phẫn nộ.
Lại có người nói.
"Thi Linh à! Lam gia chúng ta từ trước đến nay đều không bạc đãi con, con rốt cuộc..."
"Không bạc đãi tôi? Từ lúc cha tôi không may chết đi, đã có xem tôi trong mắt chưa? Hay cho một câu nữ nhân Lam gia chỉ có thể tề gia nội trợ."
Lam Thi Linh khinh thường cười lớn.
"Năm đó cha tôi vốn là người kế nhiệm đời tiếp theo của Lam thị, cổ phần nhiều như vậy sau khi ông ấy chết đi đều biến đi đâu cả rồi? Tất cả đều chạy vào túi ông cả rồi không phải sao Lam Húc Toàn? Nên ông cũng đừng có ở đó mà giả nhân giả nghĩa nữa."
Lam Thi Linh vừa nói nòng súng càng dí sát vào thái Dương Lam Húc Toàn, thái dương ông do ma sát để lại mà tạo thành một vệt đỏ rướm máu.
"Đừng tưởng tôi năm đó còn là một đứa trẻ mà không biết gì! Các người chính là cướp đoạt mọi thứ từ tay cha tôi."
"Cả cô nữa Lam Nguyệt Minh, từ một đứa chỉ biết leo rào quậy phá, thoáng chốc đã biến thành công chúa Lam gia, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, Tống Đằng cũng vậy, uốn công tôi yêu hắn như vậy nhưng từ đầu đến cuối trong lòng hắn cũng chỉ có cô, Lam Nguyệt Minh cô là cái thá gì chứ? Haha, tất cả những thứ đáng lẽ đều thuộc về tôi, đều do cô cướp. Các người đều là quân cướp bóc. Tôi đáng ra có thể ép cô gả cho một tên cặn bã tra nam, để cả cuộc đời còn lại của cô đều bị chôn vùi, giành lại Lam thị mà đáng lý ra phải thuộc về tôi. Nhưng thật đáng chết Lam Nguyệt Minh, cô quá thông mình rồi, cũng quá may mắn, ép tôi phải sử dụng đến kế sách cuối cùng."
Lam Thi Linh càng nói giọng điều càng trở nên điên cuồng.
"Lam Thi Linh! Chị nói nhảm cái gì vậy? Tống Đằng năm đó đến Lam gia là để hỏi cưới chị, chị quên rồi sao?"
"Quên? Quên làm sao được? Nhưng qua nhiều năm như vậy hắn đã bao giờ hết lạnh nhạt với tôi? Hắn cưới tôi về cũng chỉ vì một lời hứa với ông nội hắn. Tống Đằng, hắn đáng chết, tất cả các người đều đáng chết. Đừng vọng tưởng Tống Đằng sẽ đến cứu các người, Tống Đằng tiêu rồi, Tống gia cũng tiêu rồi. Hiện tại chỉ còn lại Lam gia các người, hôm nay tôi sẽ cho các người chôn chung một mồ."
"Thi Linh."
Lam Húc Toàn phẫn nộ gào lên.
"Haha! Ông yên tâm Lam Húc Toàn, đợi tôi gϊếŧ hết bọn người này, liền biến hiện trường trở thành một vụ thảm sát, dùng tội danh đổ lên đầu cái tên đã nhân quấn băng kín mít kia, dù sao camera bên ngoài đều đã lưu lại được hình ảnh gã đánh vỡ đầu vệ sĩ xông vào trong này. các người chết hết rồi cũng không còn ai đối chứng đâu. Còn tôi sẽ vờ thành nhân chứng cuối cùng sống sót bị thương nặng. Còn về phần con gái ông, thì cứ ngụy tạo thành bị tên sát nhân hàng loạt kia bắt mất. Tên kia thì trừ khử, nó thì thì sẽ bán vào nhà chứa làm gái điếm được không? Lam đại lão gia?"
"Lam Thi Linh! Cháu nghe cho kỹ, chuyện năm xưa không phải như cháu nghĩ, chuyện không liên quan gì tới Nguyệt Minh cả, nó vô tội."
"Đến hiện tại mà ông còn cứng miệng như vậy sao?"
Lam Thi Linh giận dữ gào lên.
"Cháu im đi! Năm đó nếu không phải cha cháu biển thủ công quỹ của công ty thì làm sao chúng ta lại tước quyền thừa kế của ông ấy chứ?"