Ánh nắng chói chang hắt vào khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng của Vân Hi càng tôn thêm vẻ đẹp dịu dàng, đáng yêu của cô. Chiếc BMW màu hồng bon bon trên đường phố, không ít người hiếu kỳ ngắm nhìn màu sắc lạ của chiếc xe mà Vân Hi đang sở hữu.
7h30' là bắt đầu làm việc, Vân Hi vừa đến nơi, cũng là sát mốc giờ.
“Nhìn kìa, kia là Cảnh tiểu thư của Cảnh gia đấy. Cô ấy là thần thám am hiểu tâm lý tội phạm. Ban đầu tôi cứ nghĩ, cô ấy là một bà cô già mặt mày nhăn nheo, xấu xí. Đâu biết lại là một người xinh đẹp như này.” một nữ cảnh sát lên tiếng, giọng điệu xuýt xoa không thôi.
Người nọ đứng bên cạnh lại nở một nụ cười không mấy thiện cảm: “Bất quá cũng chỉ là nhờ cậy tiền bạc của gia đình mà đi cửa sau vào thôi. Tiểu thư đỏng đảnh đanh đá, chẳng làm nên việc gì.”
Cô gái vừa cất giọng là Doãn Nhi, con gái của Trịnh đội của đội hình cảnh tỉnh Giang Tô.
Nữ cảnh sát nọ cũng chỉ biết lắc đầu, cười khổ.
Tính tình ngang ngược của Doãn Nhi có người nào trong đồn cảnh sát mà không biết rõ đâu chứ. Cô ta rất yêu thích Cố Diệp Khải - nhân vật nổi tiếng không là cái tên xa lạ với những cảnh sát giàu kinh nghiệm, già nghề của Bắc Kinh.
Doãn Nhi từng dùng đủ mọi cách để mê hoặc, lôi kéo thậm chí hạ thấp bản thân là con gái của Trịnh đội của đội hình cảnh chỉ để được hẹn hò một lần với Cố Diệp Khải mà thôi. Nay đội hình sự lại có thêm một mỹ nhân quốc sắc thiên hương lại ưu tú xuất chúng, đương nhiên là một cái gai khó nhổ trong mắt Doãn Nhi rồi.
---
Vân Hi vừa bước vào văn phòng làm việc ở Cục cảnh sát của đội hình sự, liền kinh ngạc không thôi.
“Mọi người... chuyện này là thế nào vậy?” bàn làm việc hằng ngày của Vân Hi được để ở gần bàn làm việc của Khả Chi. Hôm nay, nó biến đi đâu mất tăm rồi a?
Mạc Thanh thản nhiên như nước, nói: “Bàn làm việc của Cảnh tiểu thư à, chuyển vào phòng sếp rồi.”
Chuyển vào phòng sếp? Cái gì chứ?
Vân Hi nhíu mày lại, đồng tử nở thật to nhìn chằm chằm về phía Mạc Thanh ánh mắt ấy tưởng chừng như có thể giết người: “Tại sao di chuyển nơi làm việc của tôi mà đến một tiếng cũng không thông báo với tôi. Các người thật là...”
“Vân Hi, ý này không phải của bọn này. Lệnh cấp trên tôi cũng không thể cãi lại, cô...” Khả Chi lên tiếng, minh bạch sự việc.
“Cấp trên nào? Khả Chi, cô mau nói cho tôi.” Vân Hi dời mắt về phía Khả Chi, cấp trên ở đây không phải là người bạn tâm giao với ông nội của cô sao? Người nọ cũng không thể tự dưng di chuyển bàn làm việc của cô như thế được.
Khả Chi bất giác im bặt, cô không thể nói dù chỉ một chữ.
Nhìn đến khuôn mặt đen như than của Khả Chi, cô chợt hiểu ra vấn đề trước mắt. Người nọ không phải là người người mình.”Không nói cũng được, vậy tôi tự mình đi tìm hiểu vậy..”
“Vân Hi à...Không được!”
“Vân Hi, cô đừng tìm hiểu...”
Mọi người nhất thời một lòng, nếu Vân Hi cố tình tìm hiểu sự việc không biết sẽ diễn biến đến mức nào đây? Cố đại nhân đã hạ lệnh, mọi người nhất nhất phải kín miệng, chiều nay 1h rưỡi anh ấy sẽ đáp chuyến bay tại Bắc Kinh.
Tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Đương lúc mọi người nghĩ, Vân Hi sẽ xông ngay vào phòng làm việc của sếp thì hoàn toàn ngoài dự đoán. Cô bước ra khỏi Cục cảnh sát. Hướng về phía công viên mà chạy, chốc sau liền không thấy bóng dáng.
Khả Chi lắc đầu, than: “Thôi xong rồi, cô ấy mà phát hiện chúng ta bán đứng cô ấy nói chuyện này với Cố đại nhân. Số phận chúng ta sẽ rất thảm đó...”
Minh Triết lại cười lớn: “Mọi người bị lừa cả rồi. Cô ấy căn bản không muốn ở trong phòng làm việc chật chội và ồn ào như nơi này. Hôm nay là thứ năm, ngày hành chính kia mà. Công viên lúc này không có người, cô ấy vào đó yên tĩnh phân tích nhất định sẽ lần ra những đầu mối quan trọng của vụ án.”
Mạc Thanh gật đầu, tán đồng: “Tiểu Triết nói có lý, gương mặt cô ấy hoàn toàn không có biểu hiện của tức giận. Cơ bản, cô ấy đã đoán ra được, cấp trên qua lời của Khả Chi là người nào rồi.”
-----
Công viên Đại Sơn - 8h15' sáng.
Phòng làm việc tất bật, ồn ào như thế. Đối với việc tĩnh tâm suy nghĩ hành vi của Vân Hi hoàn toàn không có tí lợi nào. Công viên hôm nay vắng người, với cô mà nói là một địa điểm đáng để đến.
Mạch suy nghĩ đứt đoạn, dần dần tụ họp lại nơi đại não...
Ngồi trong tiểu đình mát mẻ, Vân Hi trải trên bàn một tờ giấy A4 trắng tinh. Những lúc cô phân tích, suy nghĩ đều đặt vào trong giấy.
Đầu tiên, có thể thấy hung thủ là một người có lợi về mặt kinh tế, hay nói cách khác hắn là một người giàu có, thuộc tầng lớp tri thức trong giới thượng lưu. Nguyên nhân vì sao cô lại kết luận như thế?
Thứ nhất, trong gần ba tháng trở lại đây. Lần đầu tiên tìm thấy được xác của nạn nhân là thời điểm tối hôm qua. Vậy những nạn nhân còn lại kia, bị giấu ở đâu chứ? Nếu hung thủ là người nghèo, kẻ không có tiền và chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, điều hiển nhiên là hắn sẽ không có nhà cao, cửa rộng đủ sức chứa hơn 30 con người.
Thứ hai, lấy luận cứ của nguyên do thứ nhất tiếp tục phân tích. Như cô từng nói, những người mất tích quá ba tháng khả năng còn sống là vô cùng thấp. Hung thủ rất thông minh, lại láu cá. Hắn biết nếu giữ nhiều người trong nhà mình, phía cảnh sát nhất định sẽ hoài nghi. Nhưng nhà của hắn, theo cô nghĩ tuyệt đối không thể chứa được quá nhiều người như thế, dù là biệt thự kín cổng cao tường cũng không thể.
Chỉ còn một lời giải đáp ---- nhà hung thủ còn có một tầng hầm mà người ngoài không thể biết tới được, hay chí ít chỉ những đồng phạm của hắn mới biết nhưng cũng chưa từng đặt chân vào. Vì với tâm lý của hắn, chỉ thích hành động một mình, đơn lẻ. Có thêm đồng phạm, chỉ là về mặt hình thức. Chẳng hạn như, theo dõi đối tượng cho hắn...Thứ ba, cô dám chắc hung thủ là một trong số những doanh nhân thành đạt đương thời. Bởi vì quá khứ trớ trêu, đen đuốc đã đẩy hắn đến bước đường hôm nay. Muốn quay đầu cũng không thấy được bờ bên kia nữa rồi.
Hung thủ không thuộc hàng từng có tiền án tiền sự, vả lại còn nhiều lần cứu người, bắt cướp được cảnh sát tán dương, khen tặng này nọ. Hắn là một người mẫu mực, một kẻ mọi người hoàn toàn không ngờ lại là hung thủ của vụ án bắt cóc người hàng loạt xảy ra tại nơi này làm rúng động dư luận cả nước.
Cô nở một nụ cười giảo hoạt, tao sắp tóm được mày rồi!
Vân Hi mở điện thoại, nhấn số di động của Thiếu Sinh, chờ đợi...
“Em gái yêu quý, ngọn gió nào thổi đến mà khiến một người chưa từng chủ động gọi cho anh hôm nay lại thay đổi rồi.” đầu dây bên kia, giọng nói của Thiếu Sinh trầm thấp, dịu dàng.
Vân Hi cười mỉm: “Đúng là chẳng có việc gì qua được mắt anh cả. Hôm nay em gọi đến là muốn nhờ anh giúp em một chuyện.”
“Chuyện gì mà thần bí thế? Em cứ nói, giúp được em là vinh dự của anh...” Thiếu Sinh nhẹ giọng, tiếng cười len lỏi truyền đến bên tai Vân Hi như một lời trêu ghẹo.
Cô bất chợt mặt đỏ tía tai, gầm nhẹ: “Đồ xấu xa...”
Thiếu Sinh ngưng cười, nhẹ hỏi: “Nói đi cô bé...”
“Chuyện này liên quan đến lĩnh vực thương trường nên em mới nhờ đến anh. Anh có thể thống kê danh sách những doanh nhân thành đạt dạo gần đây, một năm trở lại cũng được. Còn nữa, phiền anh giúp em tìm hiểu sơ bộ tiểu sử của họ được hay không? Tỷ như cha mẹ còn sống hay hoăng rồi, trước kia có từng được cảnh sát khen tặng huân chương gì hay không. Chẳng hạn như đã từng giúp cánh công an điều tra được vụ án nào đó, bắt cướp cưỡng dâm, buôn ma túy...v..v.”
Cảnh Thiếu Sinh chăm chú lắng nghe, anh đương nhiên hiểu được. Những doanh nhân thành đạt em gái nói đến nhất định nằm trong diện tình nghi khả năng cao nào đó. Anh mỉm cười: “Được! Em yên tâm, cứ giao mọi chuyện cho anh. Cùng ngành nghề kinh doanh anh nhất định sẽ điều tra giúp em.”
Vân Hi vui mừng, anh chịu giúp mình đương nhiên là như hổ mọc thêm cánh, chuyện có bắt được tội phạm hay không chỉ là vấn đề thời gian.
Cô đang suy nghĩ, động cơ cho thấy hắn giết người để thỏa mãn mục đích cá nhân, xem việc giết người là niềm vui. Nhưng, trên người những nạn nhân kia đều để lại những vết thương rất lớn. Có điều là sau khi nạn nhân tử vong mới hình thành vết thương.
Từ đó có thể suy đoán, mức độ oán hận gia đình của hung thủ không cao. Có lẽ... hắn mặc cảm tội ác.
Vân Hi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, những suy luận của cô đa phần đều thực hiện dựa trên dấu vết trên người nạn nhân, bởi vì làm chuyện gì cũng phải có mục đích. Tội phạm có tổ chức hay thậm chí phi tổ chức cũng không ngoại lệ.
Hắn đem việc giết và hành hạ nạn nhân làm niềm vui. Nhưng tại sao trước khi chết nạn nhân hắn lại không hành hạ, mà lại đợi sau khi chết mới hành hạ nạn nhân?
Câu trả lời nằm ở hung thủ? Cô cần phán đoán chính xác đối tượng tình nghi, mới có thể xoáy sâu hơn vào phân tích luận cứ cá nhân đưa ra.
Cô lướt mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không còn sớm nữa. Nếu không quay lại Cục cảnh sát dùng cơm trưa thì chắc có lẽ cô lại phải lái xe ra khỏi Cục ăn rồi.
Nhưng, cô vừa ra khỏi công viên mấy bước... lại chợt nhìn thấy một cảnh tượng tương đối đặc biệt.
Người đàn ông diện vest màu đen tuyền, bên trong là áo sơ mi trắng nhìn thoáng qua cũng biết thuộc lớp người có tiền. Nhưng đứng cạnh ông ta lại là một cậu học sinh mặc bộ đồng phục vàng úa, nhiễm màu của năm tháng.
Đoạn đối thoại của bọn họ, cô cũng nghe được đại khái.
Chẳng biết người đàn ông nói gì, cậu bé cứ liên tục lắc đầu ngây ngấy: “Không đâu, cháu không đi cùng chú đâu. Mẹ cháu dặn sau khi tan học thì phải về ngay nhà, người lạ dụ dỗ cũng không được đi theo...”
Người đàn ông dịu giọng: “Chú chỉ dẫn cháu đi ăn kem thôi mà, cháu cũng biết đúng không? Gần đây có một quán kem Campious rất ngon...”
Cậu bé nghĩ nghĩ một lát, lại tiếp tục lắc đầu: “Không đâu ạ! Chú buông cháu ra, cháu muốn về nhà. Về muộn mẹ cháu sẽ đánh cháu.”
Người đàn ông trừng mắt, giọng nói lúc này cũng không còn bình tĩnh nữa: “An Nhiên, cháu không muốn đi thật sao?”
An Nhiên kinh ngạc, ông ta biết tên của cậu?
Vân Hi đứng sau bụi cây hòe gần công viên nhất, những biểu cảm của người đàn ông đều được cô thu vào trong mắt. Nếu cô không ra mặt, cậu bé tên An Nhiên này sẽ là nạn nhân tiếp theo...
“Chú à! Không thể ép buộc trẻ nhỏ như vậy được? An Nhiên, mau lại đây với cô đi. Cô đưa em về nhà với mẹ nhé.” Vân Hi tươi cười, gương mặt trái xoan của cô nhìn thoáng qua rất phúc hậu và hiền lành, dụ trẻ nhỏ chẳng phải là vấn đề gì khó cả.
An Nhiên cũng không hiểu sao, nhìn qua cô gái nọ, cậu lại cảm giác được sự an toàn. Cậu liền chạy qua phía bên đó.