Về đến căn nhà cũ quen thuộc trên núi, Sát Tinh Vệ gấp rút đỡ Nhược Y xuống giường, bản thân luống cuống tìm thứ gì đó trên kệ pha chế thuốc.
Sau đó đem một lọ màu trắng đến trước mặt Nhược Y, vết thương trên tay của người kia làm Tinh Vệ chú ý đến quên cả lột mặt nạ.
Không cần lên tiếng, Sát Tinh Vệ tự tay kéo vết thương của Nhược Y ra, sau đó mở nắp lọ đổ dược vào.
Chất lỏng có mùi rất khó chịu, vừa lạ vừa quen, lần trước có nghe tên say rượu Lã Tần Uy nói về loại thuốc này.
Hắn ta luôn tỉ tê dặn dò, mỗi khi Nhược Y bị trúng bạc, đây là thuốc chữa trị.
Vừa chăm sóc vết thương, vừa khó chịu trong đầu làm Sát Tinh Vệ đăm chiêu suy nghĩ triền miên, nàng không nhận ra đôi mắt đỏ phía trên đang quan sát mình liên tục.
"Là độc bọ cạp và rắn đen, khó trách được mùi hương tệ."
Sát Tinh Vệ bị Nhược Y nắm rõ suy nghĩ, nàng có chút ngượng nghịu cúi đầu xuống.
Hành động vô tình dễ thương như vậy lại khiến Nhược Y buồn bã lạ lùng.
Nàng nén tiếng thở dài, đem bàn tay còn lại khẽ kéo vải che mặt của Sát Tinh Vệ ra.
Vẻ mặt thanh tú của người nàng thương trước mắt rõ ràng, lại khiến tâm Nhược Y thêm một lần nữa đau đớn.
Khoảnh khắc đó không ai còn nói với ai thêm lời nào nữa.
Máu của Nhược Y luôn màu đen, nên khi thuốc trắng đổ vào khá nổi bật.
Sát Tinh Vệ xé vải băng lại vết thương, sau đó lẳng lặng đặt lọ thuốc về vị trí cũ.
"Vua của nước Chương chết, nguy to."
Sát Tinh Vệ nhẹ nhàng bắt chuyện, nàng cố gắng bẻ tình huống sang một khúc rẽ khác.
Nhưng bình thản là vỏ bọc bên ngoài, còn bên trong cả hai đều hiểu rõ tình cảnh bấy giờ.
"Rốt cuộc kẻ ngu xuẩn ta nhắm đến đã băng hà, cho dù con cái hắn ta kế ngôi, tương lai Chương quốc thế nào, ta đều mặc tâm.
"
Phải! Nàng đều mặc tâm, chuyện thiên hạ thế nào, nàng đâu cần biết, chuyện thường dân thế nào, nàng không liên quan đến.
Mục đích của nàng đã hoàn thành, Chương Du Quân đã chết, nàng đã có thể từ bỏ ma pháp, trở thành một nữ nhân bình thường.
Gả cho Sát tỷ tỷ, làm một người vợ tốt.
Sáng khoác áo cho Vệ, trưa đợi nàng về ăn cơm, chiều nũng nịu đòi kẹo ngọt, tối ôm nàng đi ngủ.
Ước mơ bao năm nay đã toại nguyện, Nhược Y sẽ giã từ hương máu.
Miệng không còn mùi tanh, răng nanh không còn hiện hữu và trả lại nàng một hình dạng từ ban đầu.
Vùng ánh sáng đã hiện trước mắt, tại sao lòng Nhược Y không vui? Cổ họng nàng đắng chát một màu đen, hai bàn tay kìm hãm những móng vuốt nhọn.
Nếu lại tiếp tục dài ra, chắc chắn sẽ dọa Tinh Vệ sợ chết khiếp.
Đêm đó cưỡng bức nàng, Nhược Y không hề vui vẻ.
Chỉ là nỗi mù quáng che lấp Nhược Y, trái tim nàng không chịu được sự phản bội.
Khóe mắt cay rát, Nhược Y khẽ nhắm chặt, tự thân hít thở đều đặn, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Chỉ sợ một phút liều lĩnh, nàng lại ra tay tổn hại người kia một lần nữa.
"Lần này triều đình và bọn người Minh Uất Phong không hề buông tha.
Thân phận bị bại lộ có chút bất an, hay là chúng ta dời đi nơi khác...!cùng làm lại từ đầu."
Đây đều là toàn bộ lời thật lòng trong tâm của Tinh Vệ.
Tôn Đồng đã về Trung Quốc hiện đại, nàng muốn mở ý làm lành trái tim của Nhược Y, sau đó cùng đi nơi khác.
Chấp nhận tha chết cho Lục Thủ chỉ để sống cuộc sống yên bình với tiểu Nhược.
Nhưng dường như Nhược Y đang hiểu lầm, một sự hiểu lầm không bao giờ được lý giải.
.
Xin hãy đọc truyện tại ( .
n e t )
Khóe miệng Nhược Y cong lên cười khinh rẻ, lời lẻ đều là lo lắng cho Nhược Y, đều là viễn cảnh vẽ lên điều nàng mơ ước, nhưng lại bị nàng nghĩ theo một cách khác.
Muốn rời đi chỉ để bảo vệ cho tên họ Tôn kia? Từ bỏ mối thù ngàn năm với Lục Thủ chỉ để kéo nàng đi nơi khác, tránh nàng gây cái chết cho Tôn Đồng?
Rời xa gần một năm, nàng vì Tinh Vệ mà điên cuồng sống chết dưới phủ Mãn Kim, hy sinh máu lẫn nước mắt, còn lấy đi võ công của Lã Tần Uy.
Tất cả chỉ đổi lại những hành động phản bội liên tục thu vào tầm mắt của nàng.
"Sát Tinh Vệ...!tại sao tỷ lại ác độc như vậy?"
"Đủ rồi, ta không muốn bàn đến."
Âm thanh không được dịu, khiến Sát Tinh Vệ nhất thời ngây người, một tia thất vọng len lỏi vào ánh mắt của nàng, đem hình dáng gầy yếu của Nhược Y trở nên bất lực.
"Lý do biết ta gặp nạn?"
"A Cửu mật báo!"
Sát Tinh Vệ bình tĩnh đáp trả trước tâm lý thất thường của Nhược Y.
Nàng đưa đôi chân nặng nề đến bên cạnh, mới phát hiện toàn thân Nhược Y tỏa lạnh như băng đá, đôi tay run rẩy liên hồi.
Âm thanh nghiêm túc đem Sát Tinh Vệ trở về hiện thực sau vài giây lạnh lẽo:
"Vệ...!ngươi biết tại sao ta thích hoa Diễn Vĩ không?"
Sát Tinh Vệ trầm lặng một lúc:
"Vì nó mang ý nghĩa hy vọng, lòng trung thành và niềm vui..."
Nghe lời đáp, Nhược Y bỗng cười thật lớn, đem toàn bộ không khí trở nên ma mị, ánh mắt khinh thường chính mình, ươn ướt một màu thủy tinh.
"Phải, tỷ luôn làm ta thất vọng, trao cho ta những vết thương lòng và toàn là sự buồn bã."
Lời nói trong tâm đốt cháy Nhược Y từng phút một, nàng muốn ôm trầm lấy hình dáng kia suốt một đời không tách ra, nhưng giờ này lại không dành riêng cho nàng nữa.
"Ta có một nhiệm vụ cuối cùng cho ngươi."
Sát Tinh Vệ nhất thời vui mừng, tâm trạng Nhược Y tệ như vậy, không biết làm sao để trấn an, nay nàng ta gợi chuyện rất bình thường.
Những nhiệm vụ được giao, năm xưa Sát Tinh Vệ đều quá rõ.
"Đã lâu cảm thấy thiếu gì đó, không ngờ chính là thực hiện nhiệm vụ.
Chủ nhân cứ giao, ta nhất định hoàn thành."
Hai tiếng "chủ nhân" ngày nào quen thuộc, nay lại xa cách nửa vời.
Nhược Y bình thản đứng dậy, đối diện trước mặt nữ nhân kia, mắt nhìn mắt:
"Giết chết Tôn Đồng."
Bốn câu như tiếng sét đánh vào trọng tâm, Sát Tinh Vệ như người mất hồn lùi xuống, hai chân ngã quỵ, đôi môi run rẫy, sắc mặt tái nhợt như xác chết.
Thanh kiếm buông xuống, Sát Tinh Vệ quỳ trước mặt Nhược Y, vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm giờ đây đã không cần:
"Là lỗi của ta, đừng giết Tôn Đồng, chủ nhân..
xin ngươi...!là ta sai.
Ta sai vì không nói rõ toàn bộ câu chuyện, ta lạc vào một vương quốc lạ, Tôn Đồng cứu mạng ta, nhất thời liền có hảo cảm.
Vất vả mới trở về được, lại không dứt khoác với nàng.
Chủ nhân, đêm đó là ngươi hiểu lầm, ngươi tin ta được hay không? Chỉ một lần thôi, cầu ngươi..."
Nhược Y bất động, nàng dường như đang cười, một nụ cười quỷ dị.
Sát Tinh Vệ, lần đầu tiên quỳ xuống hạ thấp mình, là vì xin tha cho một nữ nhân khác.
Nhược Y mệt mỏi đến đờ đẫn, nàng không thèm nhìn bộ dạng của người bên dưới, tầng lớp băng đá ngày càng vùi lấp thân thể nhỏ bé kia.
"Một là ta giết, hai là ngươi giết."
Sát Tinh Vệ rơi vào hố sâu, Nhược Y đã quyết, mấy ai cản được.
Huống gì nàng lại là người càng không nên cản.
"Vệ, ngươi vốn biết ta không nỡ giết ngươi, vậy thì giết hắn.
Ngươi không có đường chọn, nếu chứng minh tất cả là hiểu lầm, vậy thì cớ gì không nỡ giết? Hắn không còn nơi đây, thì tìm đến tận nơi xử tử.
Vệ, ta yêu ngươi, nhưng hắn vấy quẩn tâm trí ta.
Lòng ta rất đau, đau đến nghẹt thở, mỗi đêm câu nói đó luôn vang lên trong đầu, thôi thúc ta tự sát.
Vệ, đây là mệnh lệnh."
Phải! Là mệnh lệnh, mệnh lệnh cuối.
Đâu đó có hương chát của Tinh Vệ, nơi nào có tiếng thắt của Nhược Y, màu vuốt nhọn bén lên nơi đáy mắt.
Là ai cầu xin ai?
________________
Bắc Kinh 2 ngày sau...!
Tôn Đồng mở đôi mắt mỏi nhừ nhìn lên số giờ trong màn hình điện thoại.
Đồng hồ chỉ bảy giờ sáng, trời mưa nhỏ, đem không khí lạnh thấu da thấu thịt.
Nàng cảm thấy quái lạ, thường ngày nhân viên rất ồn ào, ít nhiều cũng sẽ có kẻ quấy nhiễu giấc ngủ quý giá.
Nhưng hôm nay thì không, ngược lại rèm che cửa sổ còn đóng kín không một kẻ hở.
Nếu không nhìn giờ, nàng vẫn không biết được trời đã sáng.
Định thần một lúc, Tôn Đồng lại nghĩ ngay đến kẻ chết bằm Sát Tinh Vệ.
Rồi tự một mình thở dài buồn bã, mới sang một ngày mới, đã không cảm thấy phấn chấn gì cả.
"Ting" tiếng tin nhắn vang lên, Tôn Đồng lười nhát nhìn xuống, lại là Tĩnh Ngạn.
Được một hôm không đến ám nàng, thì tên này lại ám qua tin nhắn.
Nghĩ không thèm bận tâm, nhưng lại cảm thấy tò mò.
Thường ngày, Tĩnh Ngạn không bao giờ nhắn tin cho một đổng sự trưởng như nàng.
"Tôn tổng, đã gặp Chu tổng hay chưa?"
*
"Ngươi nói quái quỷ gì vậy? Gặp nữ nhân họ Chu đó để làm gì?"
*
"Đổng sự trưởng Tôn dặn dò ta, tối qua nàng ta đã thay ông đến biệt thự chân núi xem xét khu xây dựng.
Chu tổng đã bay từ Pháp đến tận đó, nếu không gặp thì thật kỳ lạ."
*
Nội dung tin nhắn chỉ có vậy, Tôn Đồng nằm nghiêng nhíu mày kiên nhẫn đọc.
Cuối cùng cũng tiện tay ném sang một bên, thầm rủa mới sáng sớm đã gặp phải chuyện nhảm nhí.
Đang ở chốn thần tiên nguyền rủa, Tôn Đồng không hề nhận ra có một người bên cạnh thoải mái đặt tay lên bụng nàng.
Nàng rất vô tư, còn xoa xoa bàn tay mềm mại đó, cứ tưởng là của mình.
Cho đến khi hơi thở đều đặn phả vào vai gáy, Tôn Đồng mới giật mình tỉnh táo.
Nhận ra một nữ nhân mặc sơ mi trắng cùng với quần ngắn mát mẻ nằm ngay bên cạnh mình.
Nhất thời hét toán lên, Tôn Đồng mạnh tay đẩy người kia ra, liên tục làm ồn:
"Ngươi...!ngươi...!đúng là không biết phép tắc! "
Nữ nhân quyến rũ bên cạnh Tôn Đồng mơ màng mở mắt, nàng nhìn quanh phòng một lúc, rồi bình thản lên tiếng đáp trả:
"Trời còn chưa sáng, nếu không ngủ cũng không cần phá người khác."
Tôn Đồng mắt chữ a mồm chữ ô đứng phắc dậy, cả cuộc đời nàng, chưa bao giờ gặp ai vô liêm sỉ như Chu Phiên Vy!
Rèm cửa được kéo ra, chút ánh sáng yếu ớt từ mưa râm chiếu vào căn phòng u uất, Tôn Đồng không nhịn được chỉ tay ra ngoài:
"Đã đủ sáng chưa? Chu tổng đây vô nhà bất hợp pháp, lại còn tự tay thay màn kéo rèm cửa khi nào ta còn không biết.
Tính làm loạn hay sao?"
Chu Phiên Vy lúc này lười nhát như mèo con nằm vật ra giường trắng.
Gương mặt quyến rũ không lời nào để tả được, nếu nhìn kỹ thêm một chút, sẽ thấy rõ nét lai Pháp trên gương mặt nàng ta.
Nhìn qua vẻ đẹp khá hoang dại, nhưng ánh mắt Phiên Vy rất tinh anh, mọi thứ của Tôn Đồng nàng đều để ý.
"Thật ngại quá đây vốn dĩ là nhà của ta, cho dù có tặng đi nữa Tôn tiểu thư đây cũng không quá khắt khe mà khó chịu.
"
Tôn Đồng mặt mày méo mó nhìn rất kỳ cục, nàng không thể tin trên đời này sẽ xuất hiện một Chu Phiên Vy thứ hai.
Vì Tôn Đồng tin sẽ không có ai cướp ngôi vua liêm sỉ của người kia được.
Mỗi lần nhìn Chu Phiên Vy là Tôn Đồng lại nghĩ đến những hình ảnh thân thiết với Sát Tinh Vệ.
Nàng lại thêm một lần chán ghét, trong đầu Tôn Đồng bấy lâu nay, Chu chết bầm kia chính là thích Tinh Vệ của nàng.
"Ngươi ngủ lại cũng không gọi ta một tiếng sao? Nhìn xem, còn ăn mặc...!mát mẻ như vậy, thân thiết ôm ngủ, thật là..."
Tôn Đồng đang gay gắt bao nhiêu, thì ngược lại Chu Phiên Vy bình thản bấy nhiêu.
Nàng xinh đẹp dựa vào đầu giường, tiện tay châm một điếu thuốc ngoại:
"Tĩnh Ngạn có bao cho ngươi, nhưng có lẽ Tôn tiểu thư đây không bận tâm, ta có chìa khóa của tất cả nhà này, không cần tiểu thư phải bận rộn.
Hơn nữa, thói quen ôm gối ngủ đã quen rồi, lần này ôm nhầm ngươi, đều là nữ nhân với nhau, ngươi sao phải tính toán?"
Hết đường phản bác, Tôn Đồng tức chết đi sống lại, nàng cho dù muốn chửi, cũng không còn lý mà chửi.
Nếu lý luận dư thừa, thì nàng lại lép vế, thân thế Chu Phiên Vy lớn như vậy, cảnh sát bác sĩ luật sư đều làm qua, vậy thì dẫm nát một con thỏ là nàng thì quá dễ dàng.
"Đây là phòng kín, ngươi còn hút thuốc, khói sẽ bóp chết ta."
Chu Phiên Vy nghe thấy, nhất thời ngưng lại, nàng nhìn theo bóng dáng Tôn Đồng bước ra cửa, sau đó là một tiếng ầm đóng lại.
Hoàn trả sự yên tĩnh cho người bên trong.
Chu Phiên Vy đăm chiêu nhìn khói thuốc, mái tóc vàng óng ánh lên ngọn lửa quyến rũ.
Một nụ cười mãn nguyện trên môi, khiến nét Pháp trên gương mặt nàng lại càng rõ.
"Nàng không thích thuốc, vậy thì ta không hút nữa."
_________________________
Hai giờ sáng là giờ đi ngủ mà tui lại viết truyện nè mọi người cảm động không ????
Nói chứ viết ban đêm thì cảm xúc ý tưởng nó dâng trào lắm.
Như hồi mình viết Chương 58 cũng là ban đêm, sáng mai đọc lại cười muốn chết ???????????? Truyện của mình thiên về nội dung và nội tâm nhân vật, nên khuyến khích đọc ban đêm nha.
Cảm ơn các độc giả ????????.