Từ tiền viện đi thẳng đến Mặc Hiên, cả đoạn đường không bị cản trở, những tên gác cổng và người hầu hằng ngày dường như cũng không thấy đâu.
Lý Hoài Úc đang ở thư phòng xem công văn, dáng vẻ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lam Thanh bị chặn ngoài cửa, nhưng nàng không thể đứng cũng không thể vịn vào khung cửa, chỉ có thể quỳ trên đất giống như một vũng bùn. Nàng gọi tên của Hương Hương và Tiểu Vũ, muốn hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì họ? Nhưng còn chưa mở miệng đã bị Thạch Anh điểm huyệt đạo.
Không dễ gì hắn mới ngẩng đầu lên, Lam Thanh gần như lập tức bò qua, mở miệng nói nhưng vẫn không phát ra âm thanh.
Nàng nhìn Thạch Anh, bóng lưng của Thạch Anh đối diện nàng, nàng muốn đi qua để hắn giải huyệt đạo, vừa cử động đầu gối thì không biết tại sao bị đá vào chân. Triệt để quỳ xuống trên đất.
Lý Hoài Úc giọng điệu hờ hững: “Ta không muốn nghe những lời thừa thãi, cũng không muốn thấy dáng vẻ bà điên này của ngươi, càng không muốn thưởng thức tiết mục chủ tớ tình thâm của các ngươi, ta chỉ hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc là ai lừa gạt ta?”
Nàng bình tĩnh lại, hắn còn hỏi nàng vậy chứng tỏ là Hương Hương và Tiểu Vũ còn chưa chết.
Lý Hoài Úc nhìn vào mắt nàng, giống như chỉ cần nàng nói sai một chữ thì sẽ vạn kiếp bất phục.
“Suy nghĩ cho kỹ rồi nói!”
Huyệt đạo được giải, vừa mở miệng nói thì âm thanh khó nghe giống như cái chiêng bị vỡ, nhưng mỗi một chữ đều nói rõ ràng: “Là ta nói ta không muốn, Tiểu Vũ mới đi nói với người đến như vậy, hắn chỉ là muốn theo ta…”
Nàng lập tức im miệng, bởi vì hắn không muốn nghe “Những lời thừa thãi” phía sau.
Lý Hoài Úc nghe được câu trả lời cũng không quan tâm nàng nữa, không thèm nhìn nàng một cái, trực tiếp đi qua rồi lên lầu.
Lam Thanh không biết hắn đi làm gì? Càng không biết nên đợi hắn hay là theo hắn lên.
Từ cửa có thể thấy được ánh đèn mờ mờ phía trên, Lam Thanh len lén ngẩng đầu nhìn, chân cũng muốn đi lên.
Thạch Anh ngăn nàng lại, tốt bụng nhắc nhở: “Gia ngủ rồi!”
“Hương Hương, Tiểu Vũ đâu? Họ đang ở đâu?” Lam Thanh thấy hắn nói chuyện vội vàng kéo tay áo của hắn, rất sợ hắn cũng sẽ đi.
Thạch Anh thu lại ý tốt, không quan tâm nàng nữa.
Tự biết hỏi hắn cũng vô dụng, chỉ có thể đợi Lý Hoài Úc dậy rồi nói tiếp.
Cả đêm không chợp mắt, nàng trở về thay một y phục và rửa mặt sạch sẽ.
Bởi vì hắn nói, hắn không muốn thấy bà điên. Đặc biệt chọn một bộ váy màu lam, vì Tiểu Vũ nói hắn thích lịch sự tao nhã. Tiểu Vũ còn nói phải theo dõi hắn, dành nhiều thời gian và năng lượng hơn đi tìm hiểu sở thích của hắn. Tiểu Vũ còn nói…
Mở mắt và nhắm mắt toàn là màu máu, nàng không dám đi nữa.
Luôn chờ đợi dưới lầu, đến khi nghe thấy phía trên có tiếng động, nàng cướp chậu nước từ tay người hầu bưng lên lầu.
Lý Hoài Úc thấy nàng cũng không khó chịu, vẫn để nàng hầu hạ giống như mọi ngày. Rửa mặt và thay y phục xong, hắn lại đi. Từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Lam Thanh lại ở đó đợi cả ngày, giống như một cái xác bị đốt cháy.
Lúc gần tối hắn mới trở về, Lam Thanh nhìn thấy vội vàng chạy đến, cầm mũ quan trên tay hắn, cởi triều phục xuống cho hắn.
Hắn đi một bước, Lam Thanh phía sau tiến một bước, cũng không nhiều lời nhưng rất sáng suốt.
Thiên phòng* có bể tắm nước nóng, được xây bằng đá cẩm thạch, bên trong miệng của hai con tỳ hưu nước chảy không ngừng.
(*) Thiên phòng: Phòng của vợ bé.Hắn giang hai tay ra Lam Thanh liền tiến lên, cởi hết một lớp rồi đến một lớp, mãi đến.#
Lý Hoài Úc tựa đầu gối vào bên thềm, nhắm mắt chốc lát rồi mở ra nói: “Vậy là xong rồi sao?”
Lam Thanh do dự tiến lên không biết nên làm gì, nhưng nàng rất vui vì cuối cùng hắn cũng nói chuyện.
Hắn chỉ vào bên cạnh, có xà phòng và khăn tắm.
Lam Thanh hiểu ý chà lưng và chà cánh tay cho hắn, sau đó lấy xà phòng xoa lên rồi xối nước.
Đôi tay nhỏ bé dạo chơi trên người hắn, những nơi nó đi qua đều kích thích lên ngọn lửa.
Phía trước nằm ngoài tầm với của nàng, Lam Thanh lại không dám rút lui không làm nữa, quỳ phía sau hắn, cánh tay cố gắng để có thể lau đến chỗ đó. Hơn nữa từ thế này còn có hơi ám muội, đặc biệt là mái tóc của nàng rủ xuống cứ gãi ngứa ngay tai, gần như chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể ngửi được hương thơm trên tóc.
Cuối cùng hắn đứng dậy, vội vàng lấy khăn lau từ trên xuống dưới.
Lúc nàng quỳ trên đất lau chân, vật giữa chân hắn vừa lúc đối diện với nàng, hình dáng đó rõ ràng là…
Vội vàng nhắm mắt lại, nàng tuy có hơi ngốc nhưng lại rất thành thật.
Liêm sỉ cái gì, tự tôn cái gì, đều không đáng một đồng…
Hưởng thụ sung sướng mà nàng chủ động đem tới, bởi vì ngây ngô mà ngày càng mê người nhưng không đủ thỏa thích.
Xong chuyện nhưng vẫn chưa đủ thỏa thích.
Nhưng hắn vẫn còn chuyện khác phải làm.
Luộc ưng*, tạm thời không cần vội.
(*)Luộc ưng:Là một phương ngữ cổ của Bắc Kinh, và nó cũng là một trong những cách huấn luyện chim ưng. Có nghĩa là không cho chim ưng ngủ, làm cho nó mệt mỏi. Chủ yếu vì thời đó người ta thích chơi chim ưng.Tuy nhiên theo Lý Hoài Úc thấy, Lam Thanh thực sự không xứng được gọi là ưng. Có thể coi như là một con không nghe lời, huấn luyện nó, trước tiên phải để cho nàng biết ai mới là chủ nhân.
Thay xong thường phục, Lam Thanh nhắm mắt theo đuôi đến cửa thì bị chặn lại.
Trước mắt tối sầm lại, nàng sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
May mà Thạch Anh nói đưa nàng đi gặp họ.
Thạch Anh thật sự dẫn nàng xuống tầng hầm, Lam Thanh không biết vậy mà còn có một tòa địa lao như vậy. Thềm đá u tối kéo dài giống như con đường đi xuyên qua âm phủ.
Mà Tiểu Vũ Hương Hương thì bị giam bên trong, bọn họ bị treo giữa không trung, tóc tai rối bù mặt mũi dơ bẩn, máu theo da thịt chảy xuống đầu ngón chân rồi rơi xuống.
Lam Thanh bị ngăn ở hàng rào ngoài cửa, gào khóc còn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Động tĩnh như vậy nhưng họ hoàn toàn không có phản ứng lại, trong lúc thời cũng không biết là còn sống hay là đã chết.
Thạch Anh vừa vung roi ra, cả hai cơ thể run lên giống như là đang nói cho nàng biết, người vẫn còn sống.
Xích sắt trên cửa chuyển động, bên trong có người đi tới. Chỉ thấy Thạch Chung cầm một cái chén màu đen gì đó đi tới, hình như Hương Hương rất sợ hắn, nàng ấy run rẩy không ngừng.
Chỉ nghe hắn nói: “Đừng lo, đợi lát nữa sẽ là ngươi đó! Gia không nói để cho các ngươi chết!”
Không chết, là sống không bằng chết.
Cứ hai canh giờ thì sẽ uống một chén thuốc kéo dài mạng sống, sau đó sẽ bắt đầu nhận hình phạt. Lặp đi lặp lại, chờ đợi tăng thêm nỗi sợ hãi vì biết trước để mài mòn ý chí từng chút một, sợ hãi càng thêm sợ hãi.
Hắn đem thuốc đổ vào trong miệng của Tiểu Vũ, chỉ một lát sau liền thấy cả người Tiểu Vũ vặn vẹo giãy giụa, uốn cong thành một góc đáng kinh ngạc giữa không trung, sau đó thì hôn mê.
Thuốc kéo dài mạng sống này cũng chứa chất độc. Vốn là để cho họ thêm đau đớn.
Hương Hương khóc nói: “Giết ta đi! Mau giết ta đi!…”
Sống như vậy thà chết còn hơn.
Nàng đâm đầu vào hàng rào, đầu chảy máu, hôn mê bất tỉnh ngã trên đất, nhưng vẫn còn chưa chết…
“Đừng… đừng…” là Tiểu Vũ, giọng nói hơi yếu ớt nhưng lại lo lắng, máu trong miệng hắn theo khóe môi chảy xuống.
Hắn nói: “Phải… sống… Hương Hương mới có thể sống.”
Trái tim đau như bị khoét rỗng, nàng đang run rẩy, khóc lóc trên đất, nước mắt
rơi không ngừng, mọi âm thanh đều biến thành đau thương.
Thạch Anh nhìn không nổi nữa liền đem nàng ra ngoài.
Phía sau vang lên âm thanh chói của những đòn roi đánh vào da thịt, và tiếng la hét đau đớn của Hương Hương.
Ở đây cái gì nàng cũng không làm được, nàng muốn trở về tù giam của nàng, hy sinh bản thân mình.
Về viện, lấy nước giếng giội thẳng từ trên đầu xuống, trong nháy mắt tỉnh táo không ít.
Nhìn gương trang điểm, người trong gương bị thương trên trán, gương mặt tiều tụy.
Cầm lấy son mà trước giờ chưa bao giờ dùng qua, bôi lên rồi lại rửa, rửa xong lại lau, dù sao thì cũng để cho khuôn mặt này hồng hào một chút.
Vân kế bội hoa thắng giúp che đi cái trán bị thương của nàng. Nàng suy nghĩ rồi cấm lấy cây trâm bạch lan rồi cài nó vào giữa tóc mai.
Trong tủ quần áo không có bộ quần áo nào có màu sắc có thể coi là lịch sự tao nhã, ngay cả màu sắc nhẹ nhàng một chút cũng không có. Nghĩ đến chuyện phải làm tối nay, nàng cắn răng rồi cầm áo khoác mỏng mặc lên.
Khoác áo choàng lên, tiến vào trong màn đêm.
Thủ vệ, người hầu hành lễ, Lam Thanh cúi đầu đi qua.
Đến cửa, Thạch Anh nói hắn đang ở phòng ngủ.
Đi lên thấy Lý Hoài Úc đang nằm trên ghế đọc sách trước đại sảnh, giống như không thấy nàng.
Lam Thanh phúc lễ, tiến lên gọi một tiếng: “Gia”
Lý Hoài Úc giương mắt lên, chỉ nhìn một lát rồi lại tiếp tục đọc sách, giống như nàng không đẹp mắt bằng những trang sách.
Nàng đến gần vài bước, sợ quấy nhiễu hắn liền cứ đứng như vậy, mãi đến khi hắn xoa mi tâm có vẻ buồn ngủ. Lý Hoài Úc trở người nằm xuống, dáng vẻ mệt mỏi dường như thiếu sự hào hứng.
Lam Thanh tiến lên hai bước lại gọi: “Gia”
Lý Hoài Úc mới nhớ tới hình như trong phòng vẫn còn một người, quay người lại liền thấy nàng cởi áo choàng.
Lúc này, trên người nàng chỉ còn một lớp lụa mỏng, dáng người tuyệt vời, thanh thuần mà lại hấp dẫn, tràn đầy bộ dáng quyến rũ của một yêu tinh.
Hắn hỏi: “Không phải là ngươi không muốn sao?”
Lam Thanh run lên, cố gắng trấn định âm thanh rồi nói: “Thiếp muốn”
“Ngươi muốn cái gì?”
Hắn vẫn không chịu buông tha, phải mài mòn tất cả từ trong ra ngoài.
“Muốn gia thương yêu!” Nàng cắn môi dưới, không dám tỏ ra bất cứ biểu hiện chống đối hay gượng gạo nào, bởi vì nàng không xứng.
Lý Hoài Úc dường như rất hài lòng với câu trả lời của nàng cũng rất hài lòng với sự quyến rũ của nàng, hắn ngoắc ngón tay, Lam Thanh lập tức đi tới, hắn ra lệnh: “Tự lên đi, làm giống như thường ngày ta làm với ngươi!”
Nàng bò lên giường, nằm thấp trên người hắn, từng nụ hôn một rơi xuống… nàng là một đệ tử cực kỳ không tệ.
Chiến đấu liên tục từ ghế đến trên giường, cửa sổ hoặc vách tường, mỗi góc trong gian phòng dường như đều lưu lại dấu vết của họ.
Lam Thanh tưởng mình có thể sẽ chết thật, nhưng chết theo cách này thì thật sự quá mất mặt rồi
…………………….
Lúc tỉnh lại thì trời đã tối, Lam Thanh tưởng là đêm vẫn còn chưa kết thúc.
Toàn thân đau nhức, không còn một chút sức lực nào. Trong miệng còn hơi đắng, hình như là thuốc.
Dưới chăn#, không biết hắn đi đâu? Đi được bao lâu rồi.
“Tỉnh rồi sao? Thạch Chung!”
Người nói chuyện là Thạch Anh, nhưng hắn vẫn chưa đi vào mà là gọi người khác.
Thạch Chung vẻ mặt đau khổ đi vào, đứng bên ngoài trướng trong phòng trong nói: “Đằng sau bình phong có nước nóng để tắm, hẳn là vẫn còn nóng. Sau khi tắm ra thì dùng thuốc mỡ này thoa vào chỗ đau, còn chén thuốc này thì uống nhân lúc còn nóng!”
Nói xong thì để chén thuốc và thuốc mỡ trên bàn.
Lam Thanh vội đứng dậy hỏi: “Hương Hương Tiểu Vũ đâu?”
Mảnh vải lụa trượt xuống lộ ra bờ vai.
Thạch Chung xoay người lấy ống tay áo che mặt, hét nói: “Ta không nhìn thấy cái gì cả, người mau che lại đi, hại chết ta rồi!”
Lam Thanh kéo mảnh vải lên, hỏi tiếp: “Hương Hương Tiểu Vũ đâu?”
Thạch Chung: “Tiểu nha đầu đó không sao, đã trở về rồi!”
“Tiểu Vũ đâu?” Lam Thanh vội vàng hỏi.
“Còn đang ở địa lao, gia vẫn chưa nói thả hắn ra” Thạch Chung trả lời xong liền nhắc nhở: “Gia trăm công nghìn việc, mấy chuyện nhỏ nhặt này đừng đi làm phiền ngài ấy, an ổn làm tốt bổn phận của người. Gia còn chưa ra lệnh, tạm thời thằng nhóc kia còn có thể sống lâu một chút.”
Đều vẫn còn sống, không sao là tốt! Không sao là tốt!
Lam Thanh lẩm bẩm.
Đúng vậy, mấy chuyện này đối với hắn mà nói là không quan trọng. Có lẽ là đó nổi giận, nhưng sau đó lại cảm thấy thật sự không đáng.
Đúng vậy, không đáng.
Hắn trực tiếp giao cho người hầu đi xử lý
Nếu chuyện này là do Lam Thanh gây ra, bất luận là chủ nhân hay người hầu ai cũng đều không thoát khỏi
Nhưng nếu là nô tài bên dưới gây ra, vậy đương nhiên là tự nhận lấy kết cục của bản thân.
Lam Thanh chỉ suy nghĩ câu cuối cùng của lời nói lúc nãy, chỉ cần hắn không hạ lệnh, thì Tiểu Vũ sẽ không chết.
Bỗng chốc nước mắt rơi xuống, nàng không muốn tắm hay bôi thuốc, lúc này chỉ muốn trở về tiểu viện ôm Hương Hương khóc lớn một trận.
Không muốn ở lại nơi này dù chỉ một khắc, nhưng ở đây có người đang kéo một sợi dây nối liền với mạng sống của người khác.
Nàng quấn chăn đứng lên, ngâm mình vào trong bồn tắm. Dường như lại có hơi nước thấm vào, nước mắt chảy xuống, Lam Thanh ngâm đầu vào trong nước, nước mắt ở khóe mắt chảy ra hòa làm một với nước nóng, dù cho hóc cũng không dám khóc thành tiếng.
So sánh vết thương trên cơ thể thì thuốc mỡ này thật sự có hơi ít, không có ý muốn mở ra dùng.
Thuốc rất đắng, ở đây không có đường nâu, Lam Thanh uống cạn một hơi, cố nhịn không nôn ra.
Quần áo của nàng… thực ra đó cũng không giống quần áo, dĩ nhiên đã tan tành hết rồi.
Chính lúc đang chán nản, nghe thấy âm thanh mở cửa, nàng vội vàng quấn chăn lùi vào trong giường.
Lý Hoài Úc đi vào, nhìn thấy cái bọc nhỏ phồng lên trên giường, tâm trạng vô cùng tốt.
Không thể không nói, cái gọi là cá nước thân mật trên giường vẫn là nữ tử chủ động một chút mới thỏa thích.
Cầm thú đã thỏa mãn, nằm trên ghế cầm lấy cuốn sách hôm qua chưa đọc xong, lật từng trang.
Nhìn thấy bầu trời càng ngày càng tối mới phát hiện bây giờ đã là đêm. Lam Thanh nghĩ mình nên làm chút gì đó, nhưng thực sự nghĩ không ra là nên là nên làm cái gì.
Cũng may, loại chuyện xấu hổ này cũng không kéo dài quá lâu.
Ngọn đèn chập chờn một lúc, sau đó cả căn phòng đều chìm vào bóng tối.
Dường như hắn đang ngủ.
Lam Thanh không dám lên tiếng, nằm trên giường giống như bánh nướng áp chảo, trở người vô số lần.
“Lộn xộn cái gì?! Ra ngoài!”
Tiếng động không lớn, nhưng vào ban đêm yên tĩnh như vậy lại vô cùng tỉnh táo
Lam Thanh vội vàng ôm chăn lụa chạy chậm ra ngoài. Giữ chân và cố gắng để tiếng động càng nhỏ một chút, mãi đến khi chân thực sự chạm trên mặt đất mới dừng lại. Nàng muốn trở về. Trời đã khuya, cũng không biết có còn thủ vệ và người hầu hay không.
Thạch Chung đập tan ý nghĩ của nàng: “Nếu người trở về như vậy, sợ là tất cả người hầu trong phủ đều sẽ đổi một lượt, ta và Thạch Anh còn phải tăng ca thêm!”
Giọng điệu đó, rõ ràng là không coi trọng tính mạng người, những gì hắn quan tâm là hắn và Thạch Anh sẽ “Tăng ca”
Chủ nào tớ nấy
Đúng là vật họp theo loài, gần mực thì đen
“Vậy theo ngươi, Thạch Anh sẽ giết ngươi không?” Lam Thanh hỏi.
“Lời nói này không thể nói lung tung, người rõ ràng là cố tình oan uổng ta! Lúc nào thì ta nhìn thấy cái gì?”
Lúc nói Thạch Chung quay người, vừa hay nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ đạt được ý muốn. Vội vàng lùi về sau ba trượng
“Hoảng cái gì? Lúc ngươi đánh người cũng không thấy hoảng hốt như vậy!”
Lam Thanh ngồi trên bậc cửa, nhìn lên ánh trăng và ngôi sao trên bầu trời.
“Quả thật chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy! Thù rất dai! …”
Thạch Chung còn muốn nói hai câu cay nghiệt đã bị Thạch Anh ngăn lại, hậm hực im miệng.
Ngồi trong cái viện rộng lớn này nhưng chỉ có lác đác vài ngôi sao, không giống chút nào so với những gì trước đây nàng thường nhìn khi nằm trong tiểu viện.
Không biết bản thân ngủ từ lúc nào, lúc tỉnh lại là do Lý Hoài Úc dùng mũi chân đá nàng giống như đá con chó con mèo đang ngáng đường.
Không thể không nói bản lĩnh quấn chăn này rất tốt, ngay cả cái chăn lụa cũng có thể quấn cả đêm mà không bị tụt xuống.
Lam Thanh đứng lên, thấy hắn đang luyện kiếm thì chạy vào trong phòng, muốn tìm một bộ quần áo che thân.
Sợ hắn tức giận vì mình lục lọi lung tung đồ của hắn, nàng nhặt quần áo hắn thay xong vứt ở bên cạnh. Vóc người của hai người họ kém nhau quá nhiều, áo có thể dùng như một chiếc váy còn quần cũng dài hơn phân nửa, mặc lên người thì rộng, cổ áo trượt đến ngoài bả vai, lộ ra phần lớn xương quai xanh nhưng dù sao cũng tiện hơn quấn chăn rất nhiều.
Ngoài ra tay áo trường sam cũng dài đến đất, suy nghĩ cũng vô ích.
Lam Thanh xắn tay áo và ống quần, đúng lúc lúc này hắn cũng thu kiếm. Vội vàng đón nhận ân cần.
Thạch Chung ở bên cạnh lắc đầu, nếu sớm như vậy, cần gì phải lưu lạc đến đây.
Lý Hoài Úc liếc mắt qua, Thạch Chung lập tức bưng chậu lên.
Hắn cúi đầu nhìn đai lưng mà tiểu nữ tử đeo cho hắn nói: “Hình như nàng rất thích nói chuyện với những hạ nhân này.”
Lam Thanh cúi đầu không biết hắn có ý gì, đành phải trả lời một câu: “Tàm tạm.”
“Đúng lúc trong phủ đang thiếu danh gia kỹ nữ, vừa hay nàng lại phù hợp!” Lý Hoài Úc thản nhiên nói, giọng điệu đó giống như đang nói hôm nay ăn gì.
Bàn tay đang chỉnh sửa vạt áo dừng lại, nghĩ tới nghĩ lui: Nếu như hắn có thể nguôi giận vậy thì làm thôi, dù sao trải qua một ngày một đêm thì cũng chẳng biết liêm sỉ là gì rồi.
Thấy nàng không trả lời, Lý Hoài Úc mắng: “Đê tiện!”
Hắn lại tức giận rồi
Lam Thanh ôm eo hắn, chỉ sợ hắn xoay người phân phó người đi giết Tiểu Vũ.
Gương mặt dán vào trong lòng hắn, âm thanh hơi khàn, còn mang theo nét dịu dàng của sáng sớm: “Người đừng tức giận, thiếp nghĩ rằng chỉ cần người có thể nguôi giận là được! Gia muốn như thế nào thì là như vậy”
Dù sao, cho dù không muốn thì hắn cũng sẽ không làm theo ý mình, không phải sao?
Câu nói này làm cho Lý Hoài Úc khá hài lòng, hắn tiện tay xoa tóc nàng, nói: “Mau đứng lên, mới sáng sớm đã quyến rũ gia! Ngoan, đợi ta quay lại!”
Hắn vừa đi là đi cả ngày, Lam Thanh rất nhớ Hương Hương và Tiểu Vũ, nàng muốn xác định tình hình từ Thạch Chung một chút, nhưng Thạch Chung lại cách xa tám thước, hơn nữa bất kể là nói gì cũng đều giả vờ như nghe không thấy.
Thạch Chung thầm nghĩ: Buồn cười, gia cũng chỉ là chơi đùa với ngươi. Gia dùng qua rồi, dù cho có bị phá hủy cũng sẽ không để người khác chạm vào.
Ngôi sao xui xẻo này, vẫn nên tránh xa một chút thì hơn, đỡ phải bị liên lụy.
Tuy nhiên lúc trưa vẫn để cho người đưa chút đồ ăn tới.
Lam Thanh ăn như nhai sáp, mấy ngày nay đều phải dựa vào mấy ngụm nước mới có thể sống tiếp.
Mưa phùn lất phất, không có tâm trạng vui chơi, có vẻ hơi buồn chán.
Đi chân trần trên sàn gỗ, từ trên lầu nhìn ra phía xa, mơ hồ có thể nhìn thấy tiểu viện, lờ mờ hình như có bóng người.
Nàng vô cùng vui mừng cười, vẫy vẫy tay về hướng đó, hy vọng ai đó có thể nhìn thấy rồi trả lời lại, lúc nóng lòng gọi nhỏ hai chữ: “Hương Hương… Hương Hương…”
Nếu là trước kia thì nàng sẽ hét lên. Nhưng ở địa bàn của hắn không dám vượt quá giới hắn.
Hôm đó hắn về khá sớm, vừa vào đã đi vào bồn tắm nước nóng, đấy chính là thói quen đã được hình thành trong nhiều năm.
Hôm nay Lam Thanh hầu hạ hắn cởi áo tay chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khóe miệng cũng hơi có ý cười.
Lau xong vai và lưng, hắn quay người lại, đùa nàng nói: “Còn phía trước thì sao!”
Vừa dứt lời đã kéo Lam Thanh vào trong nước, nghĩ cách thay nàng.
Nước rất lạnh, làm cho cả người sởn gai ốc.
Lam Thanh thẳng vai, răng trên và răng dưới run lên, tay cũng không tránh được hơi run run, tiếp tục hầu hạ.
“Lạnh không?” Rõ ràng hắn biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Dưới nước, hắn nhẹ nhàng cởi đai lưng, quần áo vương vãi dưới nước và nổi lên, tay ôm ôn hương nhuyễn ngọc, cúi đầu nói bên tai nàng: “Ôm chặt ta”
Bọt nước bắn tung tóe, cả bồn sóng nước dập dờn
Trên người hắn rất nóng, nóng đến mức làm tan chảy cả người nàng
Sau khi xong chuyện, hắn bế nàng về phòng, dùng y bào quấn thành một cái tằm cưng.
Lam Thanh không dễ gì mới ngọ nguậy ra được từ bên trong, khoác lên người, tìm một cái áo và quần mặc lên, quấn xong tay áo và ống quần nàng chạy đi rình hắn.
Xay và thêm trà, thấy hắn đang phê duyệt công văn, viết tấu chương.
Nàng không hề biết người nam nhân trước mắt này trong vòng một năm đã thăng ba bậc, hiện nay chính là Thượng Thư đại nhân trẻ tuổi nhất của đương triều.
Hắn không kết băng đảng cũng không vào trường phái văn võ nào, một thân thanh phong đứng trong triều đình, tài hoa nổi bật, giải quyết công việc chính trực thỏa đáng, vì vậy người người đều tán thưởng. Đảm nhiệm chức vụ Lễ Bộ, bất kể là quan văn hay võ tướng hầu như đều đã từng nhận ân huệ của hắn.
Lần này Lý Hoài Úc xuất kinh làm việc rất được thánh tâm, được ngự ban ngọc quan và kim đai và vô số phong thưởng.
Những gì làm hiện nay chẳng qua là vì đặt nền móng cho sau này.
Không gia nhập trường phái nào là vì hắn mới là biển rộng nơi tập hợp trăm nhánh sông Hoàng Hà và Trường Giang đổ về…
Lam Thanh không biết kế hoạch và sự nghiệp to lớn của hắn, một lòng chỉ muốn có thể trở về gặp Hương Hương. Nhưng không tìm được cơ hội mở lời, hơn nữa nói ra lại sợ gây nguy hiểm cho tính mạng của Tiểu Vũ.
Thấy ly trà của hắn đã lạnh, thêm nước vào thì cảm thấy quá nhạt, thế là đi đổi lá trà. Lúc này sắc trời đã tối, chọn xong trà Hà Tâm rồi lại đổi bộ ấm trà sứ trắng, chọn trà, rửa trà, ngâm trà rồi bưng đi, một lúc sau mở nắp ra, mùi hương thơm ngát liền tỏa ra xung quanh.
Lý Hoài Úc nhẹ nhàng bưng lên uống, sau đó nhắm mắt lại từ từ hưởng thụ.
Lát sau mở mắt ra: “Nàng rất thông minh!”
Lam Thanh đứng ở bên cạnh cúi đầu lễ độ cung kính, không biết mình lại làm sai cái gì?
Chỉ nghe hắn nói: “Thật ra, tâm tư nàng rất tinh tế chỉ là không muốn để lộ ra. Bây giờ nàng làm mấy cái này chỉ vì tên nô tài đó.”
Lam Thanh rất muốn nói lời hay để lừa cho hắn vui vẻ. Nhưng đành chịu, chính xác là như vầy, nàng không biết nói dối, với lại nói dối cũng sẽ bị hắn phát hiện. Giả thông minh ở trước mặt người thông minh chính là việc rất ngu ngốc.
Thế là nàng gật đầu rất thành thật.
Tên nô tài đó lừa dối chủ nhân, tuyệt đối không thể giữ lại. Trong lòng Lý Hoài Úc đã quyết định, chỉ là dồn hết tâm trí đùa giỡn nàng, muốn để cho nàng tâm phục khẩu phục.
Lý Hoài Úc tiếp lời: “Nói cho gia một lý do để giữ hắn lại.”
Hắn rất tốt, đối xử với ta rất rất tốt, đây là người đối xử tốt với ta nhất trên đời này, nếu hắn chết thì ta cũng không muốn sống nữa. Lời này Lam Thanh chỉ dám nghĩ trong lòng
Bởi vì hắn cũng không muốn xem tiết mục chủ tớ tình thâm, cũng không muốn nghe những lời thừa thải.
“Hắn rất trung thành!” Lam Thanh nói.
Lý Hoài Úc: “Hắn trung thành với nàng chứ không phải trung thành với ta”
Lam Thanh: “Cũng không phải, hắn sẽ không quên chuyện mà người phân phó”
Lý Hoài Úc: “Nhưng vì nàng đã giảm giá rất nhiều, trung thành giảm giá hay là trung thành? Nói như vậy hắn càng đáng chết!”
Lam Thanh: “Theo người thì hắn quả thật nên chết, nhưng có thể đổi cách chết không?”
Lý Hoài Úc dường như không ngờ đến nàng nói như vậy, hứng thú đợi nàng nói tiếp.
Lam Thanh bình tĩnh nhìn hắn: “Để hắn chết vì người, chết một cách có ý nghĩa. Hắn tôn sùng người, tôn sùng giống như một vị thần, nếu có một ngày người gặp phải nguy hiểm gì, hắn nhất định sẽ không do dự mà chắn ở trước mặt người”
“Cho nên giữ lại cho hắn một mạng, sau này nhất định sẽ hữu dụng!”
Lý do này có hơi bất ngờ, Lý Hoài Úc nhìn cô gái trước mắt này.
“Nàng làm sao khẳng định hắn sẽ cam tâm chết vì ta?” Lý Hoài Úc hỏi.
Lam Thanh: “Người có thể hỏi hắn.”
“Ha” Lý Hoài Úc bị chọc cười nói: “Nói và làm là hai chuyện, trải qua chuyện này khó tránh khỏi hắn sẽ sinh ra oán niệm, hắn dám lừa dối chủ nhân ai có thể bảo đảm sau này sẽ không cắn lại chủ nhân?”
Lam Thanh kiên định nói: “Sẽ không đâu, thiếp bảo đảm!”
Lý Hoài Úc khẽ cười: “Nàng sao? Nàng dùng cái gì để bảo đảm?”
“Thiếp chẳng có gì cả, chỉ có mỗi cái mạng này” Nói ra không khỏi cười gượng, cái mạng này hình như cũng không thuộc về nàng.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt sáng rực: “Thiếp dùng cái mạng này để đảm bảo cho hắn, cam đoan hắn sẽ không cắn lại chủ nhân, chắc chắn sẽ không tái phạm. Từ nay về sau cái mạng này của thiếp chính là của người, vì người mà sống, Lam Thanh lập lời thề tại đây!”
Lý Hoài Úc vẻ mặt thản nhiên: “Đây lại là một đề nghị không tồi, nếu nàng đã nói vậy, vậy thì chứng minh cho ta thấy đi”
Hắn chỉ ra ngoài cửa: “Nhảy xuống đi”
Nàng lập tức trèo lên lan can, gió thổi làm cho áo quần phồng lên, dang hai tay ra, cả người đều ngửa ra sau. Nàng nhìn lên ngôi sao trên trời, rất gần, cũng sáng hơn so với ngày thường.
Nàng mỉm cười, khoảnh khắc rơi xuống trong lòng chỉ nghĩ: Tiểu Vũ được cứu rồi
Lý Hoài Úc dừng một chút, sau đó cầm lấy công văn trên bàn. Từ đầu đến cuối hắn chưa từng rời khỏi chỗ ngồi.
Phê xong quyển cuối cùng, chữ “Đồng ý” to to màu đỏ vô cùng nổi bật. Đứng lên đi ra ngoài, vẫn vân đạm phong khinh nhìn xuống phía dưới hỏi: “Còn cử động được không?”
Lam Thanh giơ một cánh tay lên quơ quơ.
Không thể, toàn bộ vết thương trên lưng và eo, vừa nãy lại cảm thấy đau, cảm giác như đây không phải là bản thân.
Ngã từ lầu hai không chết cũng tàn tật.
Ví dụ như Lam Thanh.
Một hồi bó xương nối xương thật sự muốn nghiền xương cốt vốn không lành lặn thành tro. Sau đó đưa nàng về tiểu viện.
Nhớ nhung thành họa, vừa mới bước vào thì nước mắt đã chảy thành dòng.
Hương Hương và Tiểu Vũ cũng bị thương, một người dìu một người ra đón.
Trong viện có ba bệnh nhân, thật sự không biết rốt cuộc là ai chăm sóc ai.