Đêm khuya tĩnh lặng, trong tiểu khu đã sớm lâm vào sự yên tĩnh, trên con đường chính, ánh đèn đường dịu dàng bao phủ một khoảng trời riêng của chính mình.
Bởi vì tiểu khu có bãi đổ xe ngầm nên chỉ có vài chiếc xe ngừng bên ven đường.
Một chiếc xe kiểu dáng bình thường phổ biến, bên trong xe là không gian đen nhánh, nếu không có người mở bộ đàm phát ra tiếng tạp âm sàn sạt thì chẳng ai biết trong xe vậy mà nhét những bốn con người.
Sau khi người ngồi ở ghế phụ mở kênh liên lạc ra thì thấp giọng, nói: “Đội trưởng Tiếu, chúng tôi đều đang canh ở đây, anh cứ yên tâm.”
Mấy người này vẫn luôn nhìn chằm chằm nơi ở của Minh Hằng.
Minh Hằng làm việc và nghỉ ngơi luôn theo quy luật, 11h30 thì đèn phòng đúng giờ tắt đèn.
Hôm nay, trường học không có tiết dạy nên khoảng 5h chiều thì hắn đã từ trường về nhà. Đây cũng là thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi của Minh Hằng, mấy người này đã theo dõi hắn một đoạn thời gian nên cũng rất rõ ràng điều đó.
Lúc này, Tiếu Hàn đang ở ngay bên ngoài, sở dĩ tiến hành vây bắt lúc nửa đêm là vì hắn sợ vào ban ngày sẽ gây nên rối loạn.
Nếu bọn họ đều đã theo dõi Minh Hằng sát sao như vậy thì chính là chuyện bắt ba ba trong rọ.
Tần Lục Trác an vị bên cạnh Tiếu Hàn, sau khi nghe hắn phân phó xong, bèn hỏi: “Lát nữa tiến hành bắt giữ sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Yên tâm, nhất định không có vấn đề gì. Bọn họ đã theo dõi Minh Hằng lâu rồi.”
Nhắc tới điều này, Tiếu Hàn không nhịn được mà lắc đầu.
Hắn nói: “Thật không ngờ, một nhân vật hô mưa gọi gió ở Đông Nam Á lại chính là một giáo sư đại học. Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì em cũng chẳng dám tin đây là sự thật. Điện ảnh cũng méo diễn như thế đâu.”
Cũng không phải hắn sợ bóng sợ gió.
Bọn họ chỉ không ngờ thân phận thực sự của Phật Vực vậy mà là một giáo sư đại học.
Đương nhiên, cũng chẳng ai nghĩ đến Minh Hằng mang bộ mặt giáo sư đại học đạo mạo vậy mà là đại ca của một tập đoàn tội phạm. Đều nói đồng tiền xu luôn có hai mặt nhưng hai mặt thế này thì quả thật khiến người khiếp sợ.
Lại qua thêm nửa tiếng nữa.
Thiếu Hàn nhìn thời gian, ra mệnh lệnh: “Chúng ta chuẩn bị hành động.”
Lời hắn vừa dứt thì tất cả mọi người ngồi trong xe đều đồng loạt đẩy cửa xe hai bên ra, nhanh chóng ra ngoài. Bọn họ trực tiếp đi đến cổng lớn tiểu khu, lúc này, bảo vệ trực ban đang ngồi bên trong, đầu thì gật gà gật gù, thoạt nhìn như bị bao vây kín mít.
Tiếu Hàn duỗi tay gõ gõ lên cửa kính.
Bảo vệ ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy người xuất hiện ngoài cửa sổ thì sợ tới mức giật bắn mình, sau đó ông ta kéo cửa ra, cất giọng hỏi đầy kinh ngạc: “Các người làm gì vậy?”
Một đám người hơn nửa đêm đột nhiên xuất hiện như thế, bảo vệ không kinh ngạc mới lạ.
Tiếu Hàn lấy ID chứng minh thân phận từ trong túi ra đưa cho bảo vệ xem rồi nói: “Chúng tôi cần phải vào tiểu khu của các anh, phiền anh mở cửa.”
Tuy nói phiền anh nhưng giọng điệu lại không thể nghi ngờ.
Bảo vệ cẩn thận nhìn thoáng qua giấy chứng nhận của hắn, là cảnh sát.
Ông ta nhanh chóng mở cửa hông bên cạnh, bước ra ngoài, ai ngờ ông ta còn chưa kịp hỏi câu nào thì đã bị một người sau lưng Tiếu Hàn đẩy ngược trở về phòng bảo vệ.
Tiếu Hàn phái hai người trực tiếp canh giữ ở phòng bảo vệ, dù sao thì chỗ này cũng có thiết bị theo dõi.
Nếu lát nữa quả thật gặp phải sự phản kháng, cho dù đối phương chạy từ trong khu nhà ra, chỉ cần còn ở loanh quanh tiểu khu sẽ bị máy quay phát hiện dấu vết.
Tần Lục Trác vừa mới chuẩn bị theo chân bọn họ vào tiểu khu.
Bỗng nhiên Tiếu Hàn kéo anh qua một bên, thấp giọng nói: “Lão đại, trên người anh không có súng nên lát nữa chúng em lên lầu bắt người, anh không cần đi theo nhá.”
Tuy theo như tin tức từ mấy người theo dõi Minh Hằng, trong tay hắn hẳn là không có vũ khí mang tính sát thương.
Thật ra thì Tần Lục Trác sao cũng được.
Anh gật đầu, dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Tiếu Hàn cười nói: “Yên tâm, đây là địa bàn của chúng ta, dù hắn là Phật Vực hay là ai đi nữa thì cũng phải ngoan ngoãn chịu trói.”
Kế hoạch hành động trước đây của bọn họ ở Việt Nam tuy toàn thắng.
Nhưng cái giá phải trả quá lớn, Tần Lục Trác lại còn bị thương. Huống hồ, nếu không phải Tần Lục Trác liên hệ kịp thời với bọn họ và được bộ đội địa phương yểm trợ, chỉ sợ lúc ấy Tần Lục Trác thật sự sẽ không trở về.
Bây giờ Minh Hằng vậy mà lại quang minh chính đại tiến vào quốc nội.
Quả thực đã không xem cảnh sát bọn họ vào mắt.
Vì thế nên Tiếu Hàn trực tiếp mang theo người lên lầu, Tần Lục Trác và hai người kia lưu lại phía dưới để chi viện. Sau khi bọn họ lên lầu, trước tiên là thay ra đồng phục bảo vệ rồi tiến lên ấn chuông cửa.
Tần Lục Trác ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn bề mặt cửa sổ đen nhánh, đôi mắt híp lại.
Mãi một lúc sau, anh hỏi: “Sau khi hắn từ trường đại học trở về thì không ra khỏi cửa nữa?”
“Vâng, không ra cửa. Hôm qua hắn đã đi siêu thị mua vật dụng, chúng em đoán chừng hôm nay hắn sẽ không đi đâu cả.”
Tần Lục Trác quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Người đang nói chuyện cười cười: “Là chúng em căn cứ vào quy luật làm việc và nghỉ ngơi của hắn.”
Tần Lục Trác gật đầu nhưng lại ngẩng lên nhìn phía trên một lần nữa.
Mãi cho đến khi anh lại hỏi một câu: “Sẽ dễ dàng như thế ư?” Anh hầu như lầm bầm lầu bầu những lời này trong miệng.
Ngay lúc anh vừa hỏi xong liền nghe thấy một tiếng nổ thật lớn trên lầu.
Anh ngẩng đầu thì thấy có một tầng đang nổi lửa bốn phía, mắt thấy sắp bị đốt trụi rồi. Theo bản năng, anh hầu như quát lên: “Mau, đi cứu người.”
………
Vật vã suốt một đêm, đội chữa cháy mới dập được hết đám lửa trong phòng.
Bởi vì thế lửa quá mạnh nên mấy hộ dân sống ở lầu trên và lầu dưới đều bị liên lụy. Lúc nổi lửa còn kèm theo tiếng nổ thật lớn khiến cho lòng dân trong toàn bộ tiểu khu đều hoảng sợ.
Trời chưa sáng mà đã có không ít người tụ tập ở đây, muốn đi xem tầng lầu bị cháy.
Lúc này, nửa bên vách tường đã biến mất, lỗ hổng đen thui như một cái miệng đang giương mép cười nhạo. Nơi này là một tiểu khu thuộc loại xa hoa gần trường đại học, rất ít khi có sự cố hỏa hoạn lớn như thế này.
Huống hồ tối hôm qua là đêm khuya tĩnh lặng, tiếng vang lớn như thế nên đã đánh thức không ít người.
Vậy nên sáng sớm tinh mơ ngày hôm nay, phóng viên nghe tin đều đuổi đến đây.
Khi Uý Lam lái xe đi làm vào lúc sáng thì nghe đài phát thanh phát ra tin này. Vừa vặn gặp đèn đỏ nên trong khi chờ đợi, Uý Lam nghe thấy tin tức kia thì hơi hơi nhíu mày.
Một vụ nổ lớn…..
Phản ứng đầu tiên trong vô thức của cô chính là bom trong xe Tần Lục Trác.
Thế cho nên, lúc cô lái xe đến dưới văn phòng bèn ngồi trong xe nghĩ nghĩ, cảm thấy trước khi đi lên vẫn nên gọi cho Tần Lục Trác một cuộc điện thoại.
Vậy mà Tần Lục Trác luôn luôn bắt máy ngay lập tức khi cô gọi, lần này lại không thấy nghe máy.
Đáy lòng Uý Lam trầm xuống.
Vì thế, cô lại gọi thêm một lần nữa.
Cũng may, lần này khi điện thoại sắp ngắt thì rốt cuộc gọi được.
"Uý Lam."
Một tiếng gọi này đã truyền đi giọng nói mệt mỏi của Tần Lục Trác vào tai Uý Lam.
Không hiểu sao nhưng đáy lòng Uý Lam có chút hoảng hốt chẳng rõ lý do, hình như đến từ một loại trực giác không tên nào đó.
"Anh đang ở đâu?" Cô hỏi.
Tần Lục Trác nhìn thoáng qua bên trong, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Anh đang ở bệnh viện."
Giọng Uý Lam lập tức cao lên: "Anh bị thương?"
"Không phải anh." Tần Lục Trác lại nhìn vào bên trong, anh nói: "Là Tiếu Hàn, cậu ấy bị thương."
"Là vì vụ nổ mạnh tối hôm qua?"
Uý Lam chỉ hỏi theo bản năng, nhưng cô hỏi như thế ngược lại khiến Tần Lục Trác ngẩn ra, anh lập tức hỏi: "Làm sao em biết?"
"Hôm nay lái xe đi làm thì nghe thấy đài truyền thanh đưa tin về sự cố này. Em đoán."
Rốt cuộc thì Tần Lục Trác vừa mới gặp chuyện như vậy, bây giờ lại phát sinh vụ nổ mạnh thế này nên Uý Lam thật dễ dàng liên hệ chuyện này và việc của Tần Lục Trác với nhau.
Uý Lam và Tiếu Hàn cũng xem như quen thuộc, cô lập tức hỏi: "Tiếu Hàn sao rồi? Tình huống có nghiêm trọng lắm không?"
Tần Lục Trác duỗi tay vò vò tóc trên đầu mình, đèn phòng giải phẫu vẫn cứ sáng như cũ, anh cắn răng nói: "Cậu ấy dẫn đầu đằng trước, lúc nổ mạnh thì…."
Chẳng cần phải nói, thương thế của Tiếu Hàn khẳng định không nhẹ.
Uý Làm: "Anh ở bệnh viện nào, em đến ngay."
Đợi đến khi cô đến bệnh viện, lúc đang đi lên lầu thì Ôn Thấm gọi cho cô. Uý Lam vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của cô ấy: "Uý Lam, Giai Ninh có liên lạc với cậu không?"
Uý Lam không rõ vì sao cô ấy hỏi như vậy, lắc đầu nói: "Không có, xảy ra chuyện gì thế?"
Ôn Thấm lại càng khó hiểu, cô ấy trả lời: "Nhưng mà hôm qua Giai Ninh có nhắn tin cho tớ, nói tối sẽ về, nói là cậu ấy tìm cậu có việc."
Uý Lam lập tức phủ nhận: "Không thể nào, mấy ngày nay chúng tớ đâu có liên lạc, cũng không nhắn tin."
Ôn Thấm lúc này há hốc mồm.
Cô ấy nói: "Cậu chờ đã, tớ chụp hình gửi cho cậu."
Chốc lát sau, Uý Lam đã nhận được tin nhắn của Ôn Thấm, quả thật Từ Giai Ninh có nhắn trên WeChat nói muốn tìm cô.
Uý Lam nhanh chóng gửi tin an ủi Ôn Thấm, bảo cô ấy đừng quá sốt ruột, cô sẽ tự mình gọi điện hỏi.
Nào ngờ Ôn Thấm bất đắc dĩ nói: "Đừng gọi, vô dụng thôi, từ tối qua đến giờ tớ đã gọi mười mấy cuộc điện thoại, căn bản là không ai nhấc máy."
Uý Lam nhíu mày, vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi thêm một lần nữa.
Lần đầu tiên, không ai nghe máy.
Uý Lam vừa đi lên lầu, vừa gọi tiếp. Ngay lúc cô đến tầng phẫu thuật thì điệnt thoại lại thông.
Cô vui mừng reo lên: "Giai Ninh, cậu đang ở đâu thế, tối quá sao không về nhà?"
"Uý Lam."
Đầu dây bên kia là giọng nam ôn hoà lại trầm ổn, âm sắc dễ nghe đến bất ngờ.
Thế nhưng Uý Lam nghe tiếng gió thôi cũng biết hắn là ai.
"Minh Hằng, tại sao điện thoại của Giai Ninh lại ở trong tay anh?"
Đối phương khẽ cười, thấp giọng nói: "Em nói thử xem."
Uý Lam nghe ra mùi nguy hiểm trong giọng nói đó, lập tức hô lên: "Anh định làm gì Giai Ninh?"
Nhưng lời nói của cô khiến Minh Hằng cảm thấy quá buồn cười, hắn thấp giọng nói: "Em biết rõ là tôi chưa bao giờ muốn làm gì Từ Giai Ninh, tôi chỉ từng có ý đồ với em thôi."
Đây là lần đầu tiên.
Minh Hằng nói một cách rõ ràng rành mạch dụ/c vọng của hắn đối với Uý Lam.
Hắn luôn là một người bình tĩnh trầm lặng, thích tận tình hưởng thụ đoạn thời gian an tĩnh trước khi vồ lấy con mồi. Thế nhưng Uý Lam lại khác biệt hoàn toàn với mọi người, cô quá thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu mục đích của hắn, hơn nữa còn cố gắng hết sức tránh xa hắn.
Uý Làm nghiến răng, cười lạnh: "Đồ biế/n thái, nằm mơ đi."
Đây cũng là lần đầu tiên cô xé rách da mặt với Minh Hằng.
May là Minh Hằng nghe điện thoại cũng không muốn cùng cô đấu võ mồm, hắn nói thẳng: "Bảo Tần Lục Trác nếu muốn Từ Giai Ninh an toàn trở về thì hãy tới trao đổi với cô ấy."
Uý Lam trợn to hai mắt, không thể tin được lời hắn nói.
Giống như muốn chứng minh điều gì đó, trước khi Minh Hằng ngắt máy, cô rõ ràng nghe thấy một giọng nữ quen thuộc thét lên chói tai.
Theo âm thanh tút tút phát ra từ điện thoại, lúc này Uý Lam mới lấy lại tinh thần.
Khi cô ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Tần Lục Trác đứng đối diện.
*
Lượng mưa hàng năm ở Đông Nam Á rất phong phú, hơn nữa, người dân bản địa lại vui vẻ hoà đồng, rừng cây nơi biên giới xanh tươi dày đặc, tán cây cao to nối liền thành một khoảng lớn che phủ ánh mặt trời, tạo thành một địa thế thâm sâu yên tĩnh.
Nhậm Tống cầm kính viễn vọng cả nửa ngày, rốt cuộc cũng đưa nó cho người bên cạnh.
Hắn quay đầu nhìn người đàn ông với trang phục tương tự như mình, áo đen quần đen, trên chân là một đôi ủng ngắn màu đen để thích hợp đi chuyển trong rừng. Một thân trang bị này thì cho dù đánh nhau hay chạy trốn đều dư sức.
Hắn khịt mũi, cười nói: "Nếu không thì tôi xin phép cho cậu, cậu dứt khoát gia nhập đại đội của tôi. Đừng làm thứ đồ bỏ kia nữa, việc làm ăn đó không thích hợp với cậu."
Tần Lục Trác nhìn hắn.
Nhậm Tống đã duỗi tay vỗ lên vai anh, nói một cách đầy nghiêm túc: "Người anh em, bảo vệ quốc gia mới là việc thích hợp với cậu."
Vậy mà Tần Lục Trác cũng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lát sau mới đáp lại: "Tôi vẫn rất thích làm cảnh sát."
Đây cũng chính là lời nói từ tận đáy lòng.
Nhậm Tống chỉ về phía xa, lên tiếng: "Nơi này dễ thủ khó công, đối phương lựa chọn gặp mặt ở đây thì chỉ sợ thế tới mạnh mẽ. Cậu phải cẩn thận đấy."
"Cái mà Phật Vực muốn nhất chính là mạng của tôi."
Nhậm Tống quay đầu nhìn về phía anh, chậc lưỡi lắc đầu, thở dài: "Cậu sẽ không thật sự dâng mạng của mình cho hắn đi?"
Tần Lục Trác nhìn hắn, hừ một tiếng: "Hắn nằm mơ còn nhanh hơn."
Nhậm Tống nhắm ngay ngực anh đấm một quyền, cười ha hả. Cũng may, máy vô tuyến điện đã nhanh chóng có tính hiệu, là những người khác trong đội.
Chờ Nhậm Tống xoay người về hướng khác, Tần Lục Trác bèn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa xa.
Anh rất quen thuộc với nơi này.
Chốc lát sau, điện thoại Tần Lục Trác vang lên, trong nháy mắt, mọi người hầu như đều căng thẳng. Mãi cho đến khi Tần Lục Trác cầm lấy di động, làm trò trước mặt mọi người, ấn vào nút nghe màu xanh lục.
Giọng nói Minh Hằng vẫn ôn hoà như cũ, thậm chí hắn còn cười một tiếng.
Hắn nói: "Mày đã đến rồi."
Mặc dù biết rõ có bẫy rập đang chờ nhưng Tần Lục Trác vẫn không ngại ngần tiến về phía trước.
Tần Lục Trác: "Đúng vậy, tao đã tới. Vậy nên khi nào thì mày mới thả người?"
Minh Hằng mỉm cười, nói: "Chúng ta đã từng nói qua, mày đổi lấy cô ta."
Tần Lục Trác cười lạnh một tiếng: "Nói thẳng cách trao đổi đi, nếu tao đã tới thì không định lằng nhằng với mày. Rốt cuộc thì tao cũng chẳng như mày, lấy phụ nữ ra làm tấm khiên chắn."
Minh Hằng biết kẻ kia đang kí/ch thích mình nhưng hắn chỉ quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh.
Một lát sau, hắn nói với Tần Lục Trác đang ở đầu bên kia điện thoại: "Mày biết cái tao muốn là gì, chỉ cần mày ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, tao nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho cô ta. Rốt cuộc thì người Trung Quốc bọn mày chẳng phải là thích ra vẻ nhất hay sao, ai cũng không chịu buông tay."
Tần Lục Trác hừ lạnh.
Minh Hằng ở bên kia điện thoại lại nói: "Đương nhiên, để tăng thêm quyền lợi, tao đồng ý với mày là có thể đưa di vật còn lại của ba tên cảnh sát kia cho chúng mày."
Bây giờ thì đôi mắt Tần Lục Trác nhíu chặt.
"Bao gồm cả tro cốt của họ."
Tần Lục Trác siết chặt điện thoại đang nắm trong lòng bàn tay, cười lạnh nói: "Mày đã hoả táng họ?"
"Đúng vậy, mấy tên đó hại cha tao bỏ mạng, cuối cùng thì thuộc hạ của ông ấy đã cướp thi thể bọn chúng và của cha tao về, tao vốn có thể quăng bọn chúng cho chó ăn."
Thế nhưng Minh Hằng không làm như vậy.
Hắn là một người nặng tâm tư, hiểu được tầm quan trọng của một vài thứ.
Bà người cảnh sát này chính là gì sinh vì nhiệm vụ, theo lý thì bọn họ là anh hùng. Hắn đã từng sinh hoạt ở Trung Quốc nhiều năm, rất rõ ràng người Trung Quốc sẽ đối đãi như thế nào với anh hùng của bọn họ.
Huống chi, trong lòng Minh Hằng càng tin rằng mình chính là một người Trung Quốc.
Chỉ tiếc, Nguyễn Khôn đã chết, khiến hắn bắt buộc phải đi vào con đường đối đầu với tổ quốc.
Đương nhiên, khi đã lựa chọn con đường này thì hắn sẽ không hối hận.
Sau khi gọi điện thoại xong, Minh Hằng đứng dậy đi qua bên cạnh. Lúc này, Từ Giai Ninh đang bị trói trên ghế, hắn đi qua duỗi tay xé băng dính trên miệng cô xuống, thấp giọng nói: "Đừng kêu gào nữa, tôi sẽ nhanh chóng đưa cô trở về."
Từ Giai Ninh phẫn hận nhìn hắn rồi phun một ngụm nước miếng lên mặt hắn.
Đừng nói là Minh Hằng bất ngờ, ngày cả Từ Giai Ninh sau khi phun xong cũng sửng sốt một chút. Thế nhưng khi cô lấy lại tinh thần thì lại bắt đầu nở nụ cười: "Anh là loại súc sinh chỉ biết lợi dụng phụ nữ, đáng lắm."
Cô không ngờ Minh Hằng vậy mà lại lừa mình.
Sau khi cô nhận được điện thoại của hắn đã thật sự cho rằng Uý Lam đang ở đó, cô hoàn toàn không có chút hoài nghi nào đối với hắn. Còn hắn lại cố tình lợi dụng cô.
Từ Giai Ninh nhìn hắn, đột nhiên nói: "Trước kia tôi còn cảm thấy Uý Lam quá ngốc, vậy mà không nhìn ra anh thích cô ấy, nhưng mà bây giờ tôi rốt cuộc hiểu, cô ấy đã sớm nhìn thấu anh nên mới lựa chọn như vậy."
So sánh giữa Tần Lục Trác có thể lấy mạng mình tới đổi mạng cô và Minh Hằng bắt cóc cô.
Từ Giai Ninh thật sự cảm thấy trước đây mình bị mù.
Minh Hằng cũng chẳng thèm để ý đến suy nghĩ của Từ Giai Ninh đối với hắn.
Hắn nhẹ giọng cười, sau đó vẫy vẫy tay. Lần này thì có người trực tiếp tiến lên, một lần nữa bịt kín mắt và miệng Từ Giai Ninh lại.
Nguyễn Dũng đi đến, cung kính nói: "Tam gia, người mà ngài mời đều đến rồi."
Minh Hằng gật đầu.
Chỉ là sau khi nói xong, Nguyễn Dũng có hơi chút do dự nhìn về phía Minh Hằng, thấp giọng nói: "Tam gia, ngài xác định muốn làm như thế sao? Như thế có mạo hiểm quá hay không, rất có khả năng đối phương sẽ có quân đội Trung Quốc đấy."
Minh Hằng không nhìn hắn mà chỉ nhìn về phía bầu trời màu xanh ngoài cửa sổ.
Hắn nói: "Không còn kịp rồi."
Nguyễn Dũng sửng sốt, còn khuyên: "Tam gia, núi xanh còn đó thì lo gì không có củi đốt, tôi nghe nói Đại thiếu gia đã biết được trong khoảng thời gian này ngài không ở trong đại trạch, đang chuẩn bị ngo ngoe rục rịch kia."
"Ngu xuẩn."
Minh Hằng không chút do dự mà nói.
Hắn rất ít khi nào đánh giá về anh trai của mình, bây giờ buộc miệng thốt ra những lời này nhưng lại chính là đánh giá chân thật nhất.
Sau đó, Minh Hằng ra ngoài gặp nhóm người vừa đến.
Những người này đều đứng đầu bọn lính đánh thuê, lần này, vì muốn lấy mạng Tần Lục Trác nên hắn không chỉ sử dụng hết thuộc hạ dưới trướng mình mà còn tốn một số tiền rất lớn mời đám lính đánh thuê này về.
Trong tay bọn người kia đều đang cầm một tấm ảnh chụp.
Minh Hằng nhìn bọn họ, nói thẳng: "Tôi muốn các anh hãy nhớ kỹ gương mặt này, khắc ghi thật kỹ hắn trong đầu. Bởi vì mạng của hắn trị giá một trăm ngàn đô la."
Cả đám người vốn dĩ chính là những kẻ mũi đao liế/m máu, bây giờ vừa nghe đến con số này, trong mắt mỗi tên đều tràn ngập hứng thú.
Thế nhưng tất cả bọn họ không ngờ Minh Hằng lại nói: "Giá một trăm ngàn đô là giá trước đây, ngày mai, chỉ cần có ai giết được hắn, giá cả tăng gấp đôi, tôi sẽ cho người đó hai trăm ngàn."
Ngay lập tức liền có tên da trắng buộc miệng chửi fuck một tiếng.
Cái giá này rõ ràng đã làm đám lính đánh thuê ở đây sôi trào máu lửa.
Minh Hằng nhìn bọn họ, mỉm cười, nói: "Các vị là những người mạnh nhất, nếu không thì tôi cũng không mời các vị về đây. Vậy nên ngày mai hãy cho tôi được chứng kiến bản lĩnh thật sự của mọi người."
Một đêm này, không có ai an ổn đi vào giấc ngủ.
Bởi vì ngày mai Minh Hằng mới nói ra địa điểm trao đổi.
Thế nhưng nhóm người Nhậm Tống cũng sẽ không ngồi chờ chết. Hôm nay, lúc Minh Hằng gọi điện thoại đến, bọn họ đã bắt đầu định vị vị trí của hắn, chỉ là hắn sử dụng điện thoại vệ tinh nên mới không xác định được vị trí chính xác.
Nhưng Minh Hằng đã phạm vào một sai lầm trí mạng.
Đó chính là hắn quá khao khát lấy mạng Tần Lục Trác, quá nôn nóng vì Nguyễn Khôn báo thù.
Cho nên, nơi chuyện xưa bắt đầu cũng chính là nơi chuyện xưa kết thúc. Ba năm trước, Tần Lục Trác bắt được Nguyễn Khôn ở nơi đó, mà vị trí hiện tại của bọn họ cách nơi đó không xa bao nhiêu.
Tần Lục Trác phỏng đoán, Minh Hằng đang ở ngay phụ cận.
Huống hồ cả đám bọn chúng đông người như vậy, muốn hoàn toàn che giấu dấu vết là chuyện không có khả năng.
Lúc rạng sáng, đằng trước rốt cuộc cũng truyền đến tin tốt.
Đã tìm được vị trí của Minh Hằng, chính là nơi cách bọn họ không đến 30km. Quả nhiên nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, tất cả mọi người đều tin vào điều này.
Nhóm người Nhậm Tống vẫn luôn mở cuộc họp, tất nhiên Tần Lục Trác cũng tham gia.
Chờ sau khi xác định phương án, tất cả mọi người đều đi ra ngoài chuẩn bị. Tần Lục Trác gọi Nhậm Tống lại, hỏi: "Tôi có thể gọi một cú điện thoại được không?"
Nhậm Tống sửng sốt: "Ngay bây giờ ư?"
Tần Lục Trác cười một cái: "Nếu không được thì thôi."
"Không sao, cậu không phải đội viên của chúng tôi nên lúc này có thể dùng điện thoại, nhưng mà tốt nhất đừng kéo dài thời gian." Nhậm Tống cười, chỉ là trước khi đi, hắn nhìn Tần Lục Trác thấp giọng nói: "Cậu xác định gọi điện thoại vào lúc này thì vợ cậu sẽ không lo lắng?"
Tần Lục Trác vừa cầm di động lên định bấm số, nghe hắn nói thế thì ngẩn người.
Một lát sau, anh lắc đầu, trầm giọng nói: "Không sao, cô ấy tin tưởng tôi."
Cô ấy tin tưởng tôi nhất định sẽ bình an trở về.
Mà anh cũng vậy.
Không lâu sau, điện thoại Tần Lục Trác đã thông, bây giờ tuy trời vẫn còn tối nhưng bên kia bắt máy rất nhanh.
Uý Lam lên tiếng trước: "Sao rồi?"
Tần Lục Trác khẽ cười an ủi cô: "Nhanh thôi, anh sẽ mang bạn của em về."
Uý Lam ừ một tiếng.
Thật ra, so với Từ Giai Ninh thì cô càng lo lắng cho Tần Lục Trác hơn. Cô vừa mới biết, Minh Hằng chính là Phật Vực trong truyền thuyết, cô quả thật đã xem thường Minh Hằng. Tưởng tượng Phật Vực muốn mạng Tần Lục Trác, nói không lo lắng chính là gạt người.
Cho nên lúc này, cô vốn luôn ngủ không yên.
Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ rồi kéo rèm cửa ra.
Uý Lam ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao trên đỉnh đầu, bầu trời sâu thẳm điểm đầy ánh sao, một vầng trăng sáng treo lơ lửng. Ánh trăng lạnh lẽo không ngại ngần chiếu khắp thế gian. Cô không biết anh có thể nhìn thấy một mảnh sao trời giống cô hiện tại hay không nhưng ít nhất, anh có thể nhìn thấy ánh trăng giống như cô.
Uý Lam thấp giọng thầm thì: "Tần Lục Trác, anh nhất định phải trở về."
"Bình an."
Tần Lục Trác lại một lần nữa gật đầu: "Anh biết."
Trước khi ngắt điện thoại, Uý Lam vẫn nhắc nhở anh: "Anh nhất định phải chú ý Minh Hằng. Từ trước đến nay hắn đều không phải là người cố chấp điên cuồng, lần này lại làm ra chuyện như vậy, em cảm thấy thật sự quá khác biệt với phong cách của hắn."
Quá mức được ăn cả, ngã về không.
Không giống với phong cách ngày thường luôn bày mưu lập kế của hắn.
Dám ở trong lãnh thổ Trung Quốc bắt cóc một công dân Trung Quốc rồi mới chỉ mặt muốn Tần Lục Trác đi trao đổi, hắn như vậy không khác gì tự đặt mình vào thế đối kháng với Trung Quốc. Chỉ cần là một ông trùm của tập đoàn tội phạm Đông Nam Á đều hiểu được một đạo lý, đó chính là không được tùy tiện xâm phạm tới lãnh thổ của nước Trung Quốc.
Bằng không thì thật sự sẽ không có quả ngon mà ăn.
Nguyễn Khôn lúc trước chính là vì thế nên mới xảy ra chuyện.
Vậy mà Minh Hằng lại biết rõ núi có hổ nhưng vẫn thẳng tiến lên núi.
Chẳng lẽ hắn không nghĩ đến đường lui cho mình ư?
Tất nhiên, nhắc nhở của Uý Lam cũng đều được anh truyền đạt lại cho Nhậm Tống. Cuối cùng thì bọn họ chẳng hiểu gì về Minh Hằng, ngay cả bộ dáng hắn thế nào đều chỉ mới biết gần đây thôi.
Nhậm Tống sờ sờ cằm rồi đột nhiên cười một tiếng: "Có lẽ hắn không đến mức muốn cùng cậu đồng quy vu tận nhỉ."
Kết quả chính là Nhậm Tống vừa nói xong liền sửng sốt.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Tần Lục Trác: "Người anh em, cậu nói tên đó có thật sự điên đến mức như thế hay không?"