Uy Vũ Hoàng Phi

Chương 2.2

Nhưng lúc này động tác của vũ cơ nhất thời trì độn, *xích lạp* một tiếng xoẹt qua long bào của Hạ Thủy Hàng trượt hướng về phía khác.

Vũ cơ một kích thất thủ căm phẫn kêu lên một tiếng, tay trái biến thành hổ trảo, móng tay màu đỏ dài một tấc chụp vào mặt Hạ Thủy Hàng. Không cần nghĩ cũng biết móng tay kia nhất định tẩm đầy kịch độc, một khi dính máu hắn chết là điều không thể nghi ngờ.

Hạ Thủy Hàng đá chiếc bàn xoay người ngã về phía sau, đáng tiếc động tác quá chậm móng tay vũ cơ sắp đâm đến hắn, chỉ cần thêm một chút khoảng cách hung khí thật dài màu đỏ kia sẽ chọc thủng đôi mắt.

Một kình sắt vươn ra, ngăn chặn móng tay sắc nhọn của vũ cơ, chỉ nghe *ba ba* vài tiếng năm móng tay cùng khuỷu tay ả bị chặt đứt rời.

Vũ cơ hét lên một tiếng, tay trái gạt đi máu tươi đang chảy đầm đìa chưởng lực đánh tới ngực Hạ Thủy Hàng.

Mà một chưởng này gần như chụp tới thiết bản, người tới không thèm đế ý chút nào, gắt gao chế trụ cánh tay trái của ả.

Vũ cơ hung tợn nhìn người đang chế trụ mình, tay phải giơ cao đoản dao… *phốc* một tiếng chặt đứt cánh tay trái chính mình rồi nâng dao hướng đến Hạ Thủy Hàng.

Vũ Kiếm Anh không kịp khiếp sợ, ngay lúc mành chỉ treo chuông bắt được gáy của vũ cơ, đem ả cùng cánh tay cụt ném ra xa.

Ả rơi vào giữa đám vũ cơ đang ca múa, cánh tay cụt rớt xuống bàn một lão đại thần, nhóm vũ cơ nhất thời bùng nổ, thét chói tai lảo đảo chạy trốn. Lão quan đại thần mắt mờ nheo lại, thời điểm cố nhìn rõ lễ vật gì hôm nay rơi vào người mình vô thanh vô thức lăn ra chết ngất. Ngự hoa viên trở nên hỗn loạn, mọi người chen nhau chạy trối chết, nhưng không ai biết mình đang chạy trốn cái gì.

“Hộ giá! Hộ giá!” Lúc này nội thị mới kịp phản ứng mà hô to.

Đám thị vệ giơ kiếm mờ mịt. Phảng phất chưa nghĩ ra trong nháy mắt ngắn ngủi kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Vũ Kiếm Anh không để ý lễ nghi trụ trên long bào Hạ Thủy Hàng, tay kia ôm lấy hắn vội hỏi:

“Hoàng thượng, Người không sao chứ?”

Một quý phi dáng người cao lớn ra tay tương trợ, cái điểm nhỏ xinh bị hoàng đế ôm lấy (o_o) … Này… Không những xem nhẹ còn hỏi đối phương có sao không, loại trường hợp này thật sự quỷ dị a.

Hạ Thủy Hàng há miệng thở dốc. Hắn đã biết “Vũ quý phi” không thích hợp ở điểm nào rồi, ngực của “nàng”… kia căn bản không phải ngực nữ nhân a. Hắn đã đụng tới cơ ngực. Thiên chân vạn xác.

Lĩnh cơ bị quăng té từ dưới đất bò lên, đám thị vệ cuối cùng cũng chịu phản ứng, trường thương bức trụ quanh thân ả cao giọng quát:

“Quỳ xuống!”

Ý niệm trong đầu lĩnh cơ đằng nào cũng phải chết nên ả không hề để đám thị vệ kia vào mắt, mạnh mẽ đứng dậy bước về phía trước, trường thương xuyên thấu thân hình mềm mại. Nàng hé miệng, *phốc* một búng máu hướng đến Hạ Thủy Hàng mà phun.

Máu tươi rơi vào mặt của hai tên thị vệ gần nhất kêu lên thảm thiết, buông trường thương trên tay ôm mặt lăn lộn dưới mặt đất.

Phun ra một hơi cuối cùng, vũ cơ ngã xuống tắt 

Máu nàng có độc!

Vũ Kiếm Anh kéo Hạ Hành về phía sau vừa vặn rơi vào đám nội thị, đám nội thị bất ngờ cùng ngã xuống đất.

Hạ Thủy Hàng tất nhiên thoát hiểm, giữa một trời rắc đầy huyết vũ kia Vũ Kiếm Anh muốn tránh cũng không thể tránh.

Hạ Thủy Hàng dường như đã quên đi y không phải là quý phi của mình, nhịn không được mà hét lên.

“Vũ quý phi! Cẩn thận!!!”

Vũ Kiếm Anh hung hăng mang áo choàng ngăn lại giống như một hỏa luân trong tay mà lượn vòng đồng thời phi thân lui về phía sau, huyết vũ khối khối nện lên trên áo choàng tựa như sắt thép va vào nhau vang lên tiếng *tranh tranh*

Ước chừng lui vài chục trường mới đem toàn bộ huyết vũ ngăn lại, Vũ Kiếm Anh nhẹ nhàng đáp trên mặt tuyết.

Vị Vũ quý phi này, mặc dù thân hình có chút… to lớn. Nhưng hôm nay” nàng” biểu lộ ra chiêu thức trông thật là đẹp mắt a. Trong nháy mắt khi “nàng” rơi xuống đám triều thần nhưng giống như những con thỏ bị chấn kinh chen chúc nhau, lại có không ít người kêu lên: “Hảo”

Vũ Kiếm Anh không có nghe thấy âm thanh “Hảo” kia, hắn thậm chí không có cảm giác mình đang rơi xuống đất chỉ cảm thấy mình vẫn còn tại bầu trời phiêu… a… phiêu. Giữa màu trắng mênh mông chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của hắn. Thời điểm cảm nhận được hơi lạnh như băng phía sau lưng, nguyên lai chính mình đã ngã xuống mà bên dưới là tuyết lạnh hàn băng.

“Vũ quý phi! Vũ quý phi!”

Thanh âm Hạ Thủy Hàng xuyên thấu màng tai hắn, giống như thiên hạ chỉ còn mỗi âm thanh này, những thứ khác đều không tồn tại.

Uy… Không đúng… Hắn lại ra chuyện ngu ngốc gì?… Hắn đã bị phát hiện?… Vũ gia… Sẽ bị tịch thu tài sản, tru di cửu tộc???

Ở trong lòng Hạ Hành, Vũ Kiếm Anh chậm rãi nhắm mắt lại, bất tỉnh nhân sự.

………………

Vũ Kiểm Anh thủy chung ý thức được giữa thanh tỉnh và mông lung, hắn có thể nghe thấy bên cạnh mình vẫn có người nói chuyện, thanh âm cao có thấp có, đủ loại, nhưng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, tựa như những lời nói kia không phải ngôn ngữ hắn có thể nghe hiểu được.

Thời gian trôi qua quá chậm cũng có thể là quá nhanh, với hắn mà nói đã không còn để ý tốc độ của thời gian. Hắn cảm thấy mình ở nơi này lại như không ở nơi này, hoặc là không nên tồn tại ở chỗ này nhưng lại bị thứ gì đó giữ chặt, muốn đi cũng không đi được.

Lại qua thật lâu thật lâu ______ cũng có thể là trong phút chốc. Hắn mở mắt ra.

Ngay cả hắn cũng không biết tại sao lại trợn to mắt, vì trong mộng có cái gì đó dọa hắn ni, nhưng nhớ không ra. Bất quá khi hắn tỉnh dậy, tiểu nha đầu bên cạnh lập tức đem cái chậu ném lên trời _____

“Ai nha!!! Quý phi nương nương tỉnh! Quý phi nương nương tỉnh!” Tiểu nha đầu xoay người chạy ra ngoài, hô to.

Cái chậu bằng đồng rơi xuống đất *đương* ___ Âm thanh vọng vào trong óc Vũ Kiếm Anh thật lâu… thật lâu…

Vũ Kiếm Anh đáng thương ý thức đã không quá rõ ràng, loạn thành một đống mờ mịt thậm chí hắn đã quên mất mình là ai, ở đây để làm gì…

Một đám cung nữ thái giám vây quanh người mặc hoàng bào ầm ập xâm nhập phòng người bệnh, đại nhân mặc hoàng bào kia đi đến giường bệnh, đem Vũ Kiếm Anh đang chuẩn bị kinh sợ định chạy trốn một phen ấn về.

“Ái phi vì Trẫm mà chịu khổ rồi!” Người mặc hoàng bào cười phi thường phi thường nhu tình, tay đặt trên ngực Vũ Kiếm Anh lại phi thường phi thường không lưu tình chút nào: “Ái phi thân thể còn yếu, ngàn vạn lần không được đứng lên a. Mau nằm xuống!”‘

Khi nhìn đến hoàng bào hoàng đế Hạ Thủy Hàng, nhất thời trí nhớ Vũ Kiếm Anh đã trở về trong não trong nháy mắt hắn hận không thể ngay lúc đó chết trong tay vũ cơ kia.

Vũ Kiếm Anh mở miệng, âm thanh khàn khàn đáng sợ.’

“Hoàng… Hoàng Hoàng … Hoàng thượng …"”

Hạ Thủy Hàng lập tức thâm tình ngăn cản hắn.’

“Ái phi bị độc làm bị thương yết hầu, ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng nói nhiều a, sẽ làm tổn thương chính ngươi.”‘

Vũ Kiếm Anh giật giật tay, phát hiện tay trái mình bị bao thành cái bánh chưng, nhớ lại mình ở tình thế cấp bách tay không cắt đứt móng tay của vũ cơ, hắn là khi sơ ý bị xước dính độc nên bị tê liệt cho nên lúc ấy không có cảm giác.’

Bất quá tay bị dính độc, làm thế nào có thể lan đến cổ họng???

“Kỳ thật ta…” Hắn muốn nói, nhưng bàn tay Hạ Thủy Hàng “nhẹ nhàng” đặt trên miệng hắn, hắn có ảo giác những ngón tay kia muốn đem miệng hắn bóp nát.

Hạ Thủy Hàng một bên làm chuyện tàn nhẫn, một bên hé ra gương mặt nhu tình như nước, hai mắt như bãi đá ngầm xoáy lốc nguy hiểm, sâu xa khó lường.

“Các ngươi ra ngoài đi.” Hạ Thủy Hàng hướng đám người phía sau nói.

Tất cả thái giám cung nữ đều lui ra ngoài, chỉ còn lại một tiểu thái giám bộ dáng giống như con chuột đóng cửa lại, đứng đưa lưng về phía cửa.’

“Vũ quý phi…” Hạ Thủy Hàng cười meo meo đi đến nắm lấy cánh tay bị thương của Vũ Kiếm Anh, dùng sức giật một cái.

Vũ Kiếm Anh ngao ô một tiếng, nước mắt ba ba rơi xuống.

Này, này, này … Hoàng thượng, đây là gì a? Tra tấn bức cung sao?’

“Hoàng thượng ngài muốn biết cái gì liền hỏi ta a,  ta cái gì cũng nói, không cần dùng sức… ngao ô… đau… Tội thần, tri vô bất ngôn (biết gì nói nấy), ngôn vô bất tẫn (đã nói thì sẽ nói cho hết), ngài hỏi đi, cầu ngài hỏi mau đi, không cần xoa bóp, ngao…”

“Thức thời, ta thích.” Hạ Thủy Hàng đem tay hắn ôm ở trước ngực, điểm lực mà nhu tình.

“Được rồi, Ngài không hỏi, ta cũng nói. Ta nói. Cái gì ta cũng nói.” Vũ Kiếm Anh khóc thét, nước mắt nước mũi đều chảy xuống. Hoàng thượng rõ ràng là đại mỹ nhân, sao lại tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa độc ác) làm ra loại chuyện thiếu đạo đức vậy.

Thế là uy vũ anh hùng Vũ quý phi, Vũ nương nương của chúng ta trước sự tra tấn bức cung nho nhỏ của Hoàng đế bệ hạ đã đem triệt để sự thật thẳng thắn nói hết, chính mình là ai, Vũ Tú Anh đã đi đâu, sự tồn tại của Mạt di… vân vân…

Điều Hạ Thủy Hàng cần, điều Hạ Thủy Hàng không cần, toàn bộ đều nói ra, hoàn toàn không để ý đến vạn nhất sau này Vũ Tú Anh trở về tính sổ với hắn như thế nào. Đầu hắn suy nghĩ được xa như vậy chỉ muốn trước qua được ải này tha thứ cho hắn đi, A-men!!!

Hạ Thủy Hàng mỉm cười nghe hắn nói, từ đầu tới đuôi chưa ngắt lời qua. Cái tay kia hắn vẫn ôm trong ngực, không biết là đã quên hay vẫn là chờ mong tùy thời điểm mà ấn xuống. (Ta sẽ nghĩ là Hàng ca ăn đậu hũ a =.=)

Sau khi đã đem hết thảy nói ra, Vũ Kiếm Anh đã khóc đến vô cùng thương tâm. Hắn cảm thấy nhất định kiếp trước mình đã tạo nghiệt _____ nghiệt rất lớn, rất lớn _____ Cho nên lão thiên gia ở kiếp này cấp cho Vũ Tú Anh cũng Hạ Thủy Hàng, hai đại thôi mệnh phù (bùa đòi mạng) đến hợp tác liên tiếp muốn lấy mạng hắn.

Hạ Thủy Hàng lại nở nụ cười, nụ cười của hắn rất kỳ quái, Vũ Kiếm Anh cho dù hai mắt đẫm lệ mờ mịt cũng cảm giác được có chút lạnh

“Ngươi cảm thấy, sau khi nghe hết toàn bộ sự việc… Ta nên giải quyết thế nào đây?” Hạ Thủy Hàng thân thiết hỏi.

Vũ Kiếm Anh dùng cánh tay không thương lau nước mắt nước mũi một bên bôi trét lên cái gối nằm, Hạ Thủy Hàng nhìn mà ghê tởm dứt khoát kéo xuống một góc sa trướng (màn ngủ) để y tùy tiện lau mặt.

“Ta… Ta…” Vũ Kiếm Anh hoang mang chớp chớp mắt. “Ta cho rằng, Ngài sẽ hưu (ly hôn) ta đi.”

Hạ Thủy Hàng vô thanh cười lớn.

“Ta nói ngươi cũng không phải ngốc. Ngưởi mà ta sắc phong làm quý phi là tỷ tỷ ngươi chứ không phải ngươi. Nếu ta muốn hưu là nàng, ngươi thử nhìn xem, nữ nhân Vũ gia còn có thể xuất giá không?”

Ngay cả hoàng thượng cũng nói nữ nhân không tốt, vậy nữ nhân trong nhà hắn thật sự tệ vậy sao???

____ Vũ Kiếm Anh có thể tưởng tượng ra _____ tình cảnh chính mình cưới nữ nhân Vũ phủ sẽ bị cắn chết như thế nào ____ Nhất định sẽ thực thảm!!!

“Kia, tìm tỷ tỷ trở về…”

“Ngươi chạy đi đâu tìm?”

“Ít nhất cũng tìm người khác thay ta…”

“Ngươi cho là hoàng cung là nơi nào? Ai cũng có thể trở thành quý phi?”

“Ta không thể đảm đương được thân phận quý phi…”

“Cho nên ta cho ngươi nghĩ biện pháp. Biện pháp của ngươi đâu?”

“Đem ta biếm vào lãnh cung…”

Hạ Thủy Hàng thở dài.

“Vũ Kiếm Anh… Thời điểm ngươi cứu ta, thật là anh dũng, hữu dũng hữu mưu. Nhưng khi đối mặt với loại sự tình này, sao bỗng nhiên trở nên ngu ngốc như thế, thật khiến ta muốn đem đầu người cắt xuống.”

Vũ Kiếm Anh lập tức lấy bàn tay còn lại ôm đầu, cứ như ngay sau nó liền rớt xuống.

Hạ Thủy Hàng chậm rãi, dùng âm thanh vô cùng chân thành nói với hắn.

“Nhớ, ngươi là Vũ quý phi của ta, ngươi ở trước mặt trọng thần triều đình cứu trẫm một mạng, ngươi là ân nhân cứu mạng của trẫm. Trước khi rời khỏi, trẫm không thể làm cho Vũ quý phi ly khai, trẫm phải để Vũ quý phi nhận được hết thảy sự sủng ái mặc kệ sau này ngươi làm cái gì sai phạm cái gì, ngươi vĩnh viễn là Vũ quý phi của trẫm. Hiểu chưa?”

“Không hiểu.” Vũ Kiếm Anh ngốc lăng lăng nói. Ngốc thì có ngốc, nhưng trả lời thì rất nhanh.

Hạ Thủy Hàng đè cánh tay trước ngực.

Vũ Kiếm Anh kêu la thảm thiết.

“Hiểu chưa?” Hạ Thủy Hàng lại nói, meo meo cười. (anh ác vừa thôi _._!!)

Vũ Kiếm Anh rơi lệ gật đầu.

Hạ Thủy Hàng cẩn thận đem cánh tay chịu đủ mọi tra tấn thả lại trên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như vỗ ái phi thật sự của mình.

Tiểu thái giám mở cửa, Hạ Thủy Hàng thong thả bước ra ngoài.

Một lúc sau, người nào đó cũng kịp phản ứng, trên giường bệnh lại kêu một tiếng thảm thiết.

Mặc dù không ai ấn tay hắn.



Hạ Thủy Hàng đem một đoàn nội thị, khoan thai hướng tẩm cung mình mà đi đến.

Tiểu thái giám bộ dạng giống như lão thử (con chuột) nhanh tiến lên hai bước. theo phía sau Hạ Thủy Hàng nhỏ giọng hỏi:

“Cái kia, hoàng thượng… Ngài đúng thật sẽ lưu…”

Trong lỗ mũi Hạ Thủy Hàng bắn ra một cỗ lợi khí, quay đầu trừng hắn.

Tiểu thái giám “bừng bừng tỉnh ngộ” vội lui trở về: “Hoàng thượng tay nắm Càn khôn, nô tài ngu dốt.”

Hạ Thủy Hàng cười cười, xoay người đi tiếp.

Hoàng thượng bình tĩnh, hoàng thượng tay nắm Càn khôn, trong bụng hắn chửi ầm lên: Cho ngươi vương bát cao tử (con cừu non), dám cùng hoàng đế ta lộng ngôn. Tội khi quân phạm thượng có thể miễn, hại ta cưới nhầm nữ nhân Vũ phủ thì không thể tha! Sau này  xem ta… ahahaha… hahahaha!!! Sẽ cho ngươi hảo hảo cảm thụ…

Tức giận quyết định luôn gây ra những hậu quả đáng buồn, hoàng đế bệ hạ của chúng ta đã từng trải qua, thậm chí đã phi thường thân thiết cảm nhận được kết quả của chính mình.

Đáng tiếc, cho dù xương cốt hư thối đến đâu, thì vết sẹo mang tên Vũ Kiếm Anh thoạt nhìn cũng đỡ hơn cái đại phiền toái Vũ Tú Anh.

Cho nên chúng ta có thể tha thứ, hoàng đế bệ hạ làm ra một chuyện ngu xuẩn khiến bản thân hối hận đến xanh ruột tím gan.

____ Mà vận mệnh của hắn, cũng chuyển sang một bước ngoặc mới.

Sau vụ ám sát mùng tám tháng chạp, gia tộc Vũ quý phi được hoàng thượng nhiệt liệt khen ngợi và phong thưởng, nhưng Vũ gia không hề cao hứng. Trăm thước can dầu càng tiến thêm một bước, không ai phản đối ưu đãi vấn đề là sau khi phong thưởng thì không hề có động tĩnh gì, vô luận người Vũ gia cầu tình như thế nào thỉnh hoàng thượng cho gặp Vũ quý phi, nhưng giống như nê ngưu nhập hải (một đi không trở lại) không một chút hồi âm.

Quý phi hiện giờ như thế nào?

“Phượng thể” có khỏe mạnh hay không?

Độc đã được giải chưa?

Cái gì cũng không biết!

Chuyện duy nhất biết được là Vũ quý phi hộ giá có công, hoàng thượng đặc biệt ban thưởng, từ  Tây hoa điện dọn đến gần tẩm cung của Hoàng thượng để dưỡng thương, Thanh Hòa điện.

Biết tin này Vũ Tông Hầu về nhà liền lật bàn.

“Phong thưởng đặc biệt cái gì! Thanh Hoà điện! Đúng là khinh thường người của Vũ gia ta quá!”

Thanh Hòa điện là chỗ dừng chân nghỉ ngơi của Hoàng thượng. Diện tích không bằng cái hồ lớn ở ngự hoa viên.

Bất quá vụ lật cái bàn Vũ Tông hầu không nói rõ nguyên nhân là sao, bởi vì dưỡng thương ở Thanh Hòa điện không phải là nữ nhi Vũ Tú Anh mà là nhi tử của hắn Vũ Kiếm Anh.

Vũ Kiếm Anh không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cần biết cả nhà không bị tịch thu tài sản chém đầu thị chúng đã rất tốt rồi ____ nhưng bị lưu lại đây làm quý phi của người ta thì rất không tốt.

Không biết Hạ Thủy Hàng dùng dược gì, bây giờ chỉ cần xuống giường đi chừng nửa bước bắp chân Vũ Kiếm Anh liền trở nên run rẩy toàn thân vô lực chứ đừng nói đến nội công, bộ dáng yếu đuối nhu nhược.

Hạ Thủy Hàng thay toàn bộ cung nữ bên cạnh hắn, chỉ lưu lại một tiểu cô nương gương mặt như búp bê _____ chính là a đầu ngày đó loạn ném cái chậu ____ chiếu cố hắn. Ngày hôm sau hắn tỉnh lại liền rớt xuống giường tiểu cô nương đáng thương khóc suốt một ngày cũng không đem hắn đỡ lên lại, thế là hắn đối với nơi này hoàn toàn tuyệt vọng.

Hiện giờ người duy nhất hắn có thể dựa vào là Vũ Tông hầu ______ Dĩ nhiên, kỳ thật ngay từ đầu thì hắn cũng chỉ chờ mong cha của mình, những người khác sao có thể trông cậy vào?

Nhưng không biết vì sao, “lời thề son sắt” ấy của Vũ Tông hầu đã để hắn đợi quá lâu giống như đã tan biến, sau khi Vũ Kiếm Anh bị thương chưa từng xuất hiện qua, người nhà hắn cũng vậy ngay cả một lần đến thăm hắn cũng không có.

Người duy nhất chiếu cố hắn là tiểu cô nương Huyên Huyên mới biết được sự thật tàn khốc đó, Vũ Kiếm Anh phi thường thương tâm cảm thấy mình như bị cả thế giới ruồng bỏ, đồng thời bắt đầu ảo tưởng đến tình cảnh làm nô lệ cho Hạ Thủy Hàng dẫn đến mỗi ngày hắn nằm yếu ớt trên giường bệnh, lấy nước mắt rửa mặt.

Ngừng lại.

Tại đây ta muốn thanh minh một chút, tình cảnh trên kia là thật, bất quá điều này đúng như dự đoán của Hạ Thủy Hàng.

Lúc Hạ Thủy Hàng nhẹ nhàng rình coi Vũ quý phi tuấn tú, sẽ thường xuyên chứng kiến Vũ Kiếm Anh ghé vào giường hay trên mặt đất, đấm nệm khóc lớn, các kiểu… Cảnh này làm cho hắn vô cùng cao hứng.

Đây, cảnh tượng giống như trong suy đoán khiến cho hắn không thể không cao hứng, nhưng sự chờ mong quá mức về điều gì đó sẽ đem lại tác dụng tương phản, dùng sức kéo lại suy nghĩ của mình, cho dù là hoàng đế bệ hạ cũng khó tránh được loại sai lầm này, chúng ta nhất định phải tha thứ cho hắn.

Sự thật là, Vũ Kiếm Anh đúng là đang khóc, bất quá không phải đau khổ khóc vì chính mình bị vứt bỏ, hắn đích thực có đấm nệm, bất quá không phải vì để giải trừ thống khổ… Được rồi, hắn đúng là đang giải trừ thống khổ, nhưng không phải là nỗi khổ tâm lý mà là tay của hắn.

Không biết vũ cơ kia dùng độc dược chết tiệt gì, cũng không biết tên chữa trị cho hắn đã dùng loại thuốc giải chết tiệt gì, khi hắn tỉnh dậy tay trái vừa đau lại vừa ngứa, ngứa vô cùng ngứa đau vô cùng đau, kim châm xát muối miệng vết thương giống như bị hàng ngàn con kiến chui vào, ngày đêm đều như vậy.

Vô luận ai khi gặp tình cảnh đáng sợ này cũng đều khóc đến đất trời đảo lộn, hơn nữa dùng hết sức đấm nệm bởi vì nó rất đau rất ngứa, cho dù uy danh cái thế Vũ thái gia nhất định cũng sẽ như thế, cho nên chúng ta cũng nên đồng dạng thông cảm cho hắn.

Tóm lại, có thể tha thứ. Vũ Kiếm Anh ngốc ở đây ít nhất đã mười ngày, không có gì ngoài suy nghĩ chuyện quan trọng, chính là mình đã bị thế giới vứt bỏ như thế nào hắn thầm nghĩ đem tay mình chặt đứt ______ a, chặt… nhưng điều kiện tiên quyết ở đây là, nếu có thể tự dài lại hắn nhất định không do dự mà làm như thế.

Cho nên càng có thể tha thứ, hắn bắt đầu thống hận chính mình lại trở thành người như vậy. Không phải là vũ cơ kia – nàng đã chết, cũng không phải Vũ Tú Anh – nàng đã bỏ trốn.

Người hắn muốn bằm thây vạn đoạn chỉ có một ______  kẻ mà từ lúc khai sơ đã bị lão thái gia bức bách cả Vũ gia thề phải bảo vệ, hơn nữa lần này do chính hắn bảo hộ – Hoàng thượng Hạ Thủy Hàng.

Ngươi không thể yêu cầu hắn bảo trì lý trí trước vết thương vừa ngứa vừa đau đến hận không thể chặt rụng đi tay của mình. Nếu biết tên đầu sỏ nào đó mỗi ngày đều ở ngoài rình coi hơn nữa lộ ra biểu tình khoái trá thì càng không thể.

Hạ Thủy Hàng không biết vì sao mình lại nhàm chán như thế, rõ ràng còn một đống việc nhà việc nước việc thiên hạ, đang chờ thiên cổ nhất đế là hắn đi làm, thế mà mỗi ngày đều dành thời gian chạy đến đây rình xem biểu tình khóc lóc thật sự khó coi của vũ phu. 

Dù biết hành vi này không bình thường, hắn không thể không lo lắng đến một loại khả năng: có lẽ vũ cơ kia vẫn còn một phương diện đắc thủ, có lẽ hắn vẫn chưa tìm ra được nguồn căn gốc rễ.

Tiểu thái giám hoàng phi thử (chuột bay, dơi màu vàng =.=), tựa hồ đồng ý với giả thuyết này.

“Hoàng thượng!”

Khi hắn chuẩn bị bỏ lại đống tấu chương như núi kia, đến rình coi biểu bình khóc lóc khó coi của vũ phu thì phi thử bước đến trước cửa quỳ xuống.

“Làm cái gì?” Hạ Thủy Hàng khó chịu hỏi còn không mau tránh ra, Vũ Kiếm Anh sắp khóc rồi a, còn không nhanh đến coi nếu bỏ lỡ thì phải làm sao.

Phi thử cao giọng nói: “Hoàng thượng! Người không thể vì mỹ sắc mà xao lãng triều cương a!”

Một câu “mỹ sắc” làm Hạ Thủy Hàng trợn tròn con ngươi, hổn hển đá phi thử một cước.

“Mỹ sắc ở đâu? Vũ Kiếm… Vũ quý phi kia, bộ dáng có thể kêu là mỹ sắc? Như vậy mỹ nhân hoàng triều ta đều chết sạch rồi?”

Phi thử nằm sắp tại chỗ không dậy nổi: “Nếu không phải mỹ sắc, nô tài thật sự không rõ hoàng thượng mỗi ngày đều đến… tương kiến (nhỉn ngắm =]]), là vì lý do gì? Kẻ lớn mật ám sát hoàng thượng, Vũ quý phi vì cứu Ngài mà bản thân mang trọng thương, Hoàng thượng không vội tra án ngược lại mỗi ngày đều đắm chìm trong … thương thế của Vũ quý phi. Nếu Vũ quý phi biết, chỉ sợ cũng sẽ thương tâm.”

Hạ Thủy Hàng thu hồi ý niệm muốn đá hắn lần hai, có chút buồn bực.

Hắn biết mình như vậy rất có vấn đề, người nọ cũng không phải lão bà của người khác mà chính là “Quý phi” của hắn, sao không trực tiếp đi vào mà nhìn đến, cố tình giống như ăn trộm lén ở ngoài cửa số mà ngây ngốc? Ngốc xem mỹ nữ thì có thể hiểu nhưng đây không phải mỹ nữ, y nhìn tới nhìn lui có chỗ nào tốt?

… Đúng là có chỗ tốt, duy nhất có một chỗ chính là nước mắt của Vũ Kiếm Anh, mỗi lần nhìn y khóc thì hắn cảm thấy vô cùng cao hứng, nhưng có trời mới biết hắn cao hứng cái gì.

Hắn nghĩ nghĩ, thở dài xoay người, trở lại long án tiếp tục phê duyệt đống tấu chương cao như núi.

Hạ Thủy Hàng hôm nay không đến rình coi, tới thời điểm phát tác Vũ Kiếm Anh bắt đầu đau khổ khóc lên bất quá có điểm mất mác. Khi hắn theo thói quen lăn lộn dưới đất khóc hết phần của hôm nay, Huyên Huyên đã tha một đống thực hạp trên chiếc xe gỗ nhỏ, không sớm không muộn, thời gian vừa vặn.

Từ khi nàng phát hiện vị nam quý phi này sức ăn gấp bốn lần mình nàng sẽ không tái ủy khuất mình dùng tay không nói ra, việc đó quá cực khổ, hơn nữa Vũ Kiếm Anh căn bản ăn không đủ no.

“Nương nương, Ngài cảm thấy thân thể hôm nay như thế nào? Có điểm nào không khỏe? Ngài xem thức ăn như vậy được không? Nếu không nô tỳ sẽ bảo bọn họ đổi lại. Ngài nhất định phải ăn uống thật tốt nhanh đem thân mình dưỡng hảo, mới không uổng công Hoàng thượng mỗi ngày đều đến xem Ngài…” Huyên Huyên bày đồ ăn trên tay, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói.

Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Vũ Kiếm Anh một hơi cắn đứt chiếc đũa, đôi mắt đỏ hồng vừa mới khóc gắt gao nhìn Huyên Huyên. Huyên Huyên liền câm miệng, dùng khay che mặt mình lại lặng lẽ đẩy cái xe gỗ đi, bóng dáng nhỏ nhỏ không tiếng động nhanh chóng rời đi, lầm bầm “Ta rất bận a, ta rất bận a”

Ta cứu hắn… Vũ Kiếm Anh bi thương nghĩ. Ta mạo hiểm tính mạng, chút nữa bị phế đi một cánh tay, mới vất vả cứu được hắn. Hắn không cảm kích thì thôi, cưỡng ép ta ở nơi này tiếp tục làm “quý phi” ta cũng không để ý, nhưng tại sao còn rình coi sự thống khổ của ta, còn lộ ra biểu tình thật phấn khích? Chẳng lẽ ơn cứu mạng không chuộc được tội khi quân sao?

Điểm trên xin nói một chút, Vũ Kiếm Anh đích xác là đang hiểu lầm Hạ Thủy Hàng. Khi quân là tội lớn cho dù hắn cứu mạng Hạ Thủy Hàng, nếu Hạ Thủy Hàng muốn truy cứu không phải là không có khả năng, từ chém đầu đổi thành treo cổ đó là một ân điểm, ít nhất hắn cũng được toàn thây.

Một người bình thường cũng có thể nhìn ra Hạ Thủy Hàng không hề muốn truy cứu, mà cơ bản cũng bởi vì hắn là người của Vũ gia. Còn nguyên nhân sâu xa khác, thì có trời mới biết.

Vũ Kiếm Anh không nghĩ được nhiều như vậy, cho nên lúc nào hắn cũng tự hỏi vì lý do gì Hạ Thủy Hàng buông tha mình. Hắn chỉ cảm thấy mình đã lãng phí sinh mệnh vì “cái loại Hoàng thượng” đó, thật là ngu ngốc.

“Không điều tra ra được thân phận thích khách?”

Hắn một hơi nuốt hơn phân nửa bánh mỳ hảo hạng, vấn đề này mỗi ngày hắn đều hỏi. Không phải vì Hạ Thủy Hàng mà là vì chính hắn.

Huyên Huyên ngồi đối diện hắn, miễn cưỡng ghé vào bàn nói.

“Còn chưa biết a. Bất quá nghe nói Ngụy đại nhân đang toàn lực điều tra, rất nhanh sẽ có đầu mối.”

Người được gọi là Ngụy đại nhân hình quan Ngụy Hải Vinh, công chính liêm minh mà điều quan trọng là án tử nào rơi vào tay hắn không có án tử nào không phá được.

“Sắp có manh mối, sắp có manh mối…” Vũ Kiếm Anh ủ rũ nuốt nửa cái bánh còn lại: “Ngày nào cũng nói như thế, ngày nào cũng nói như cũ. Nếu không tra ra được hung thủ đứng sau, sự đau khổ của ta thế nào được sáng tỏ?”

Có gan ám sát hoàng đế, vũ cơ kia nhất định có chỗ dựa vững chắc, nhưng kẻ điều khiển nàng là ai? Vũ Kiếm Anh từ nhỏ luyện võ, không can thiệp vào chuyện triều chính, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm giác được chuyện này không hề đơn giản, bằng không tại sao ngay cả một chút tin tức cũng không có?

Huyên Huyên nghe hắn nói thế, lập tức mở to mắt lý luận.

“Nương nương sao lại không sáng tỏ a! Ngài không phải đã cứu hoàng thượng sao?”

Cho nên ta đang vô cùng hối hận. Vũ Kiếm Anh sinh khí trong lòng thầm rống.

“Cái kia, trước hết mặc kệ…” Cố gắng áp chế ham muốn hét lên, Vũ Kiếm Anh nói” “Không có tin tức của Mạt di sao?”

Mặc dù Mạt di hay hợp sức với Vũ Tú Anh khi dễ hắn, hắn cũng không nên nói ra sự tồn tại của nàng. Bây giờ suy nghĩ lại, hắn thật sự lo lắng cho an toàn của nàng, sẽ không bị Hạ Thủy Hàng bắt giữ đi?

Huyên Huyên cười, nâng cằm hắn lên.

“Ngươi còn quan tâm nàng a! Tiểu Kiếm!”

Vũ Kiếm Anh đang cắn bánh mỳ bỗng nhiên dừng lại.

Huyên Huyên lại cười, nhưng tuyệt không hồn nhiên.

Hạ Thủy Hàng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Vũ Kiếm Anh, hắn cảm thấy buồn bực, tâm trạng hôm nay đặc biệt không tốt.
Bình Luận (0)
Comment