Triệu Nhị Ngưu lại ra trướng, có điểm không hiểu được, chính mình cũng chưa nói gì a.
“Kênh ở thôn ta có vấn đề gì sao?”
A Phúc thấy Triệu Nhị Ngưu đi ra, liền kéo hắn tới hỏi.
“Làm sao thế, giờ này còn gọi các tướng quân đến?”
“Ta cũng không biết!”
“Quên đi, đến đến, A Thẩm vừa mang tới chút thịt bò, chúng ta mau ăn đi! Buổi tối ở bờ sông đúng là lạnh a!”
Triệu Nhị Ngưu vừa nghe có ăn liền quên nghi hoặc, vẻ mặt hạnh phúc nhai nhai thịt bò.
Còn Trầm Trọng Sơn, sau khi sai người gọi các lộ tướng quân tới, liền vây quanh bàn vuông, ở giữa vẫn là tấm bản đồ kia.
“Chư vị tướng quân, ta nghĩ ra một kế sách! Có thể làm cho quân ta đại thắng Bố Khuyết Lương mà lại không mấy hao tổn!”
“Vậy điện hạ mau mau nói!”
“Ừm, ta nghĩ chúng ta nên lập tức tấn công Bố Khuyết Lương. Bằng không đợi hắn điều đủ binh lực, e là chúng ta sẽ khó chống đỡ!”
“Ai nha, cuối cùng cũng được đánh rồi, ta đều nhanh vội muốn chết!” Tên ngốc Tư Mã Huy lại bắt đầu kêu la.
Trầm Trọng Sơn vỗ vai hắn nói.
“Tướng quân đừng vội, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn. Theo người của ta [Thượng Quan Lẫm] thám thính được, Bố Khuyết Lương đang bí mật điều chiêu binh mã, hẳn là muốn vây khốn chúng ta. Do đó chúng ta cần phải tiên phát chế nhân, Mã Giang Quân, ngươi chỉ huy người may bao, sau đó đổ đầy cát vận chuyển đến thượng du ngăn nước sông lại. Lý tướng quân, ngươi dẫn 2000 quân mặc dạ y tới giờ Tý
(11h đêm-1h sáng)lẻn vào rừng cây xung quanh doanh trại của địch, chờ quân doanh ta bắn pháo hiệu liền đánh vào, đổi cờ của quân ta. Tư Mã tướng quân, ngươi dẫn 1 vạn quân chờ ở bờ sông, các lộ tướng quân khác liền tùy ta tấn công!”
(tiên phát chế nhân: ra tay trước nhằm giành lợi thế)“Ai? Ta không hiểu á!”
Tư Mã Huy ồn ào.
“Tướng quân nghe theo là được, tuyệt đối sẽ không thất bại.”
Trầm Trọng Sơn tự tin cười cười, tuyệt mỹ dung nhan lộ vẻ thư thái.
Gần giờ Tý, Lý tướng quân liền dẫn quân lặn qua sông, thượng du đã bị bao cát ngăn lại, mặt nước phía hạ du một mảnh yên tĩnh, nhìn không ra chút gợn sóng. Quan thành vẫn như ngày thường, không hề có dấu hiệu xuất binh. Trầm Trọng Sơn thân mặc khôi giáp, vẻ mặt nghiêm túc, tư thế oai hùng hiên ngang đứng trên đài cao, uy phong vô cùng. Trầm Trọng Sơn vận khởi nội lực, mượn lực khuếch âm.
“Toàn quân nghe lệnh!”
Chỉ một tiếng, mấy vạn tướng sĩ đã bị chấn kinh, cảm thấy bên tai ông ông vang vang, những người tập võ sẽ nói.
“Hảo nội lực!”
Còn ngốc tử như Triệu Nhị Ngưu sẽ nói.
“Nương ta a, cổ họng thật là hảo!”
Trầm Trọng Sơn nhìn các tướng sĩ, vừa lòng gật gật đầu.
“Xuất quân!!”
“Xuất quân!”
“Xuất quân!”
Khắp nơi tiếng hô vang dội.
Triệu Nhị Ngưu không biết nên làm cái gì bây giờ, hiện tại hắn không phải binh lính, nên hay không nên đi đánh trận đây? Không đi thì làm sao có thể lập quân công nha? Lần đầu tiên Triệu Nhị Ngưu mất hứng vì phải làm thị vệ.
“Nếu ta không lập quân công ta sẽ không có được căn phòng lớn, cũng sẽ không có tiền thưởng, ta sẽ không thể cùng Hoa Lan ăn thịt mỗi ngày!”
Triệu Nhị Ngưu bắt đầu nói thầm.
“Không được, ta đi, ta muốn có thịt ăn!”
Dứt lời liền lấy trường mâu của mình đuổi theo đội ngũ ra khỏi thành.
Quân đội ẩn núp tiến đến hạ du, sau đó lén vượt sông lúc này đã bị ngăn lại. Tập hợp chỉnh trang hàng ngũ liền tấn công quân doanh của Bố Khuyết Lương. Bố Khuyết Lương không ngờ Đại Yên quốc sẽ chủ động tấn công, nghe được cấp báo đúng thật lắp bắp kinh hãi, nhưng lập tức đã hồi thần lại, điều chỉnh quân đội xuất binh.
Binh mã hai bên giằng co, Trầm Trọng Sơn giục ngựa đi tiên phong, Bố Khuyết Lương thấy tướng quân thống lĩnh của Đại Yên quốc lại là thiếu niên như hoa như ngọc, nghĩ kia khẳng định là Nhị hoàng tử Trầm Trọng Sơn nổi danh khắp thiên hạ, liền lớn tiếng cười nói.
“Đại Yên quốc có phải không có người hay không, sao lại đi tìm tiểu cô nương đến dẫn binh nha!”
Trầm Trọng Sơn biến sắc, mắt lộ hung quang.
“Đừng vội giở võ mồm, hôm nay liền cho ngươi toi mạng ở đây!”
Bố Khuyết Lương ngửa mặt lên trời cười dài.
“Ha ha ha ha~~~ Mĩ nương tử tính tình thật nóng nảy a! Hôm nay ta liền ôm ngươi lên giường của ta, ta thật muốn nếm thử tư vị của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là như thế nào!”
Trầm Trọng Sơn áp chế lửa giận, nghĩ tới kế sách của mình, không thể chỉ vì vài câu nói của hắn mà lộ ra, bèn rút kiếm chỉ lên trời.
“Kích trống, xuất binh, giết……”
“Giết…..”
Nhất thời, tiếng hò hét vang tận trời xanh, quanh quẩn cả một khu vực rộng lớn, hồi lâu vẫn chưa ngừng.
Triệu Nhị Ngưu đứng ngay trong bộ binh đội, ngốc hồ hồ chạy về phía trước, còn chưa hiểu tình hình hiện tại ra sao, đã thấy quân địch xông tới trước mặt, lại thấy quanh mình đã có người ngã xuống, máu chảy lênh láng, gãy chi tàn thể, mới hiểu được đây là đánh giặc, chính mình đã ở trên chiến trường, hơn nữa tùy thời đều có khả năng sẽ bị giết chết. Tim hắn đập bình bịch, tiếng kêu la xung quanh lọt thẳng vào tai, chấn đến đau nhức. Hắn cầm trường mâu huy huy loạn xa, chạy loạn, trốn loạn, cuối cùng cũng không có bị thương, nhìn địch nhân nhe răng cười trước mặt, Triệu Nhị Ngưu nổi giận.
(gãy chi: gãy chân gãy tay)“Ta cũng không muốn giết ngươi, sao ngươi lại còn muốn giết ta chứ! Ta chỉ giúp thôn mổ heo khi tết đến thôi, không giết người!”
Đối phương đương nhiên không buồn nghe hắn nói nói mấy lời ngu ngốc, một đao chém qua, Triệu Nhị Ngưu coi như phản ứng nhanh, giương trường mâu cản được, nhưng trường mâu lại bị chặt đứt, Triệu Nhị Ngưu vội nhặt bả đao chém lại. Vóc dáng Triệu Nhị Ngưu to cao, khí lực cũng rất mạnh, một đao đi qua, người nọ không chống đỡ được, phải lùi về sau.
Về phần Trầm Trọng Sơn, vừa xuất binh hắn liền chạy tới đi đầu, vận khởi nội lực xuất ra một kiếm, một kiếm kia uy lực vô cùng, một nhát chém chết mấy chục nhân mã của đối phương. Binh sĩ nam di thấy vậy không dám tiến lên công kích, Bố Khuyết Lương lập tức giục ngựa tới, thầm nghĩ mỹ nhân này bản lĩnh không nhỏ.
Binh khí va chạm, Bố Khuyết Lương cũng là cao thủ, Trầm Trọng Sơn nghĩ nên tỏ vẻ yếu thế trước mặt Bố Khuyết Lương nên chịu vài vết thương, lại nhìn quân mình đã có chút không địch lại, liền sai người thổi kèn, ám chỉ lui quân.
Vừa nghe tiếng kèn, binh sĩ Yến quốc liền quay ngựa chạy về phía bờ sông, đó là đường lui mà Trầm Trọng Sơn bố trí, Bố Khuyết Lương thấy Yến quân lui lại, đội hình chật vật, lợi dụng lúc thắng thế, đắc ý đuổi theo, dẫn quân truy kích, muốn đánh luôn tới Quan thành, nghĩ thầm phe mình hơn mười vạn binh mã, khẳng định là thắng chắc rồi.
Trầm Trọng Sơn dẫn binh vượt qua sông liền lập tức sai người dấy lên đại hỏa, lửa nương theo sức gió càng cháy mạnh thêm, quân đội của Bố Khuyết Lương bị ngăn ở giữa sông không thể lên bờ, vừa định quay lại thì chợt nghe thấy bên tai vang lên tiếng ầm ầm, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra đã bị đại thủy đột ngột kéo tới bao trùm.