Uyên Bão Uyên

Chương 22

Triệu Nhị Ngưu nghĩ mình mắc bệnh, thấy Trầm Trọng Sơn tim liền đập mạnh liên hồi, như là sắp nhảy ra đến nơi.

Ngồi trên ghế, Triệu Nhị Ngưu cầm khối điểm tâm bỏ vào miệng, liếc mắt nhìn Trầm Trọng Sơn đang ngồi đọc sách gần đó, rồi lại vội vàng nhìn sang chỗ khác, sờ sờ ngực.

“Nương a, sao lại đập nhanh như vậy a?”

Triệu Nhị Ngưu thầm nói.

Kỳ thật, Trầm Trọng Sơn cũng không phải đang đọc sách, làm bộ làm dáng thôi, thấy Triệu Nhị Ngưu thoáng liếc mình một cái, Trầm Trọng Sơn nở nụ cười, buông sách, đi đến bên Triệu Nhị Ngưu.

Triệu Nhị Ngưu cứng người, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào nhất cử nhất động của Trầm Trọng Sơn.

Trầm Trọng Sơn cầm một khối điểm tâm, tinh tế thưởng thức.

“Hoa quế cao này vào miệng liền tan, ngọt hương ngon miệng.”

Triệu Nhị Ngưu đứng phắt dậy, cũng không dám nhìn Trầm Trọng Sơn.

“Ta…Ta muốn đi ngủ!”

Dứt lời liền vội leo lên giường, giữ chặt chăn, trùm kín đầu.

Trầm Trọng Sơn nhìn đống to to ở trên giường, đi qua, ôm cả chăn lẫn người vào lòng, Triệu Nhị Ngưu sợ hãi, vội vàng chui đầu ra, hai má đỏ bừng.

“Mau thả ta ra!”

Trầm Trọng Sơn cười cười, càng ôm chặt.

“Không thả!”

“Ngươi….Ngươi….Ngươi!”

Triệu Nhị Ngưu bắt đầu giãy dụa, nhưng hắn bị khóa chặt trong chăn, Trầm Trọng Sơn lại dùng lực, Triệu Nhị Ngưu làm sao giãy ra được.

“Nhị Ngưu, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi đừng giãy nữa có được không.”

Triệu Nhị Ngưu quả nhiên bất động.

“Ta thích một người, ngươi có biết là ai không?”

Tim Triệu Nhị Ngưu lại đập mạnh, ngoài miệng lại nói.

“Ta….Cũng không phải con giun trong bụng ngươi, sao biết được chứ!”

“A~~~ Biết ngay ngươi sẽ nói vậy, ta đây nói cho ngươi a, ta thích người này vóc dáng cao to, cái mặt thành thật, miệng lúc nào cũng ta ta ta, đã thế còn có điểm ngốc nghếch!”

“Ngươi mới là tên ngốc!”

Triệu Nhị Ngưu buột miệng mắng to, Trầm Trọng Sơn ha ha cười rộ lên.

“Ngươi mắng ta làm cái gì! Ta nói ngươi?”

Triệu Nhị Ngưu đỏ mặt, không biết nhìn đi đâu.

“Ta….Ta….”

Chợt nghĩ tới lời Trầm Trọng Sơn, lập tức nghẹn họng.

“Ngươi có biết đó là ngươi?”

Trầm Trọng Sơn thân thủ quay mặt Triệu Nhị Ngưu lại, bắt hắn nhìn thẳng mình.

“Ta…… Ta không biết!”

Trầm Trọng Sơn mỉm cười, ôm chặt Triệu Nhị Ngưu vào lòng.

“Vậy giờ ngươi đã biết rồi!”

Triệu Nhị Ngưu không biết nên nói gì, mặt càng đỏ thêm, lại tiếp tục vùi đầu vào chăn.

Trầm Trọng Sơn không vội, hôn hôn mái tóc hắn.

“Ta không bức ngươi, ngươi cứ thong thả nghĩ đi!”

Dứt lời liền buông tay ra cửa, Triệu Nhị Ngưu trốn ở trong chăn, mãi lâu sau không thấy động tĩnh gì mới ló mặt ra, cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện Trầm Trọng Sơn quả thật đã đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống muốn ngủ. Nhắm mắt lại, một hồi lâu, Triệu Nhị Ngưu vẫn không ngủ được, mở mắt ra nhìn chằm chằm vào sa mạn hoa lệ, suy tư nửa ngày mới nói một câu.

“Đêm nay hắn không ngủ ở đây a!”

Nghĩ nghĩ lại nói.

“Không đúng, ta không thể ở chỗ này, ta phải về nhà!”

Lập tức xoay người xuống giường, thu thập những thứ của mình, được một nửa lại nghĩ.

“Nhưng Trầm Trọng Sơn nói thích ta, nếu ta đi rồi….Không đúng không đúng, hai chúng ta đều là nam nhân, nam nhân với nam nhân sao có thể cùng một chỗ!”

Nghĩ xong lại tiếp tục thu thập đồ đạc.

Nhẹ nhàng mở cửa, vừa đặt một chân qua bậc, đã có người nhỏ giọng nói.

“Công tử, nếu có gì cần, xin cứ nói với nô tỳ!”

Một mỹ nữ vận hồng sắc sa y đứng ngoài cửa, cung kính nói với Triệu Nhị Ngưu, Triệu Nhị Ngưu tức khắc lùi lại, ha ha nói.

“Không có việc gì, không có việc gì, ta không có việc gì đâu!”

Đóng cửa lại, Triệu Nhị Ngưu nhìn về phía cửa sổ đối diện, đi tới, vươn cổ ra bên ngoài.

“Nương a, cao thật đấy!”

Mặc kệ, cao thì cao a, Triệu Nhị Ngưu khoác túi đồ lên vai, xoay người nhảy qua cửa sổ, chỉ nghe một tiếng bịch, rồi lại một tiếng rên nho nhỏ.

“Ai nha, sao dưới này lại là bụi gai a!!! Mông của ta!!!”

Triệu Nhị Ngưu không dám kêu to, nước mắt đầy mặt lê ra khỏi bụi gai, cái mông hắn đã muốn nở hoa a.

“Ô ô ô ô, đau chết ta.”

Đau thì đau, đương nhiên vẫn phải nhìn nhìn xung quanh, tốt lắm, không có người phát hiện, vội vàng trốn sau gốc cây.

“Nhưng cửa ở đâu a?”

Gãi gãi đầu, Triệu Nhị Ngưu nhìn hoa viên rộng lớn, không biết nên đi đường nào.

Nơi nơi chạy loạn, lòng vòng hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được đại môn, nhìn đại môn sơn son đỏ thẫm, Triệu Nhị Ngưu chỉ kém không có khóc lên.

“Ta rốt cục tìm được ngươi rồi, sao ngươi lại xa như thế a!!”

Lúc này đúng vào nửa đêm, nô dịch trông cửa ngồi ở một bên ngủ gà ngủ gật, Triệu Nhị Ngưu nhón chân đi qua, tháo chốt cửa, từ từ mở ra đại môn.

“Cạch…”

Đại môn nặng nề phát ra một tiếng cạch nhỏ, Triệu Nhị Ngưu đổ mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn nô dịch, may mắn, còn ngủ say, vội vàng chuồn ra ngoài, rồi chạy như điên.

Bên này, Trầm Trọng Sơn đang đọc sách dưới đèn, ánh nến chiếu vào mặt hắn đổ bóng hai hàng mi dài, ngoài cửa có tiếng bước chân rất nhỏ, khinh phiêu vào cửa.

“Điện hạ.”

“Chuyện gì?”

“Nhị Ngưu ca….A không phải, Triệu công tử vừa rồi thừa dịp đêm khuya đào tẩu.”

Trầm Trọng Sơn ngẩn người, tiêu hóa hết tin vừa nghe, nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, giây lát, quay đầu cười nói.

“Cũng tốt, cứ để hắn ngẫm lại, Tam, ngươi đi bảo vệ Triệu Nhị Ngưu.”

Ám vệ Tam gật đầu nói.

“Vâng.”

Một cơn gió thoảng qua, lại phiêu ra cửa.

Trầm Trọng Sơn đứng trong phòng, ngọn nến đổ bóng hắn loang lổ lên bức tường phía sau, kiên định nói.

“Chờ ta giải quyết xong mọi việc, sẽ đi đón ngươi về!!!”
Bình Luận (0)
Comment