Uyên Bão Uyên

Chương 3

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Triệu Nhị Ngưu cùng mọi người đã thức dậy, thu thập xong hành lý thì tiến về Quan thành ở biên giới phía Nam. Quan thành là thành trấn ở tận cùng phía nam của nước Yên, cũng khá đông đúc, giàu có, nhưng bởi vì chiến sự nên giờ lại thành nơi đóng quân của quân đội, hoàng tử được phái tới cũng đang ở đó. Trong lòng Triệu Nhị Ngưu cảm thấy không vui, hắn còn chưa ăn sáng đâu, từ giờ tới Quan thành còn rất lâu nữa, hoàng tử ngươi còn có ăn, nhưng ta lại bị đói a. Bất đắc dĩ đành theo đại đội đi về hướng Quan thành, Cao Lý đi cạnh Triệu Nhị Ngưu, lấy ra vài cái bánh bao cho hắn, Triệu Nhị Ngưu thấy bánh bao liền cười không thấy mắt, cầm bánh bao vội cắn ăn.

“Cao Lý,  ngươi lấy bánh bao ở chỗ nào a?”

“Nga, ta vừa rồi đi mua, không phải có lão nương bán bánh bao sao?”

“Thế a, ha ha ha, sao ta lại không thấy mà?”

Triệu Nhị Ngưu vừa uống nước vừa ăn bánh bao, thấy mình ăn, Cao Lý không ăn, hiển nhiên ngại ngùng gãi gãi đầu..

“Ngươi không ăn sao?”

“Không cần, ta vừa ăn rồi, ngươi giữ ăn đi!”

Triệu Nhị Ngưu ngại ngùng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng làm Cao Lý có chút hoa mắt.

Được một ngày đường, thân mình Triệu Nhị Ngưu cho dù có làm bằng sắt cũng có chút không chịu nổi, Cao Lý lại vẫn một bộ thoải mái nhàn nhã, Triệu Nhị Ngưu là ngốc tử, nhìn không ra Cao Lý có chỗ nào đặc biệt, nghĩ rằng Cao Lý đã quen đi đường xa, cũng không biết đó là do Cao Lý có võ công.

Thật vất vả tới quân doanh ở Quan thành, chưởng sự liền phân phát đồ dùng hàng ngày cùng chia lều trại, nói bọn họ ăn cơm xong thì nghỉ tạm, ngày mai hoàng tử sẽ bắt đầu huấn luyện. Triệu Nhị Ngưu một lòng chỉ muốn ăn no rồi ngủ, bèn kéo Cao Lý đi ăn cơm đi. Cơm trong quân doanh đều là mấy lều trại chung một nồi, Triệu Nhị Ngưu vừa đi ra lều đã thấy trước lều đặt mấy cái bát to, còn có một nồi nấu thịt bò, mùi hương nồng đượm bay thật xa, Triệu Nhị Ngưu sung sướng, nước miếng đều nhanh chảy ra, vội vàng bưng bát tới, lão binh nấu ăn thấy mặt mũi Triệu Nhị Ngưu hàm hậu, chất phác, liền cho hắn hai miếng thịt bò to. Lương Viên cũng ra ăn cơm, thấy Cao Lý cùng Triệu Nhị Ngưu ở một bên cũng bưng bát qua đó ngồi.

“Nhị Ngưu ca, ta nghe nói hoàng tử kia bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả hoa khôi kỹ viện nha, ngươi tin không?”

Nhị Ngưu ngây người hồi lâu mới phản ứng lại, hoàng tử hẳn là nam mới đúng.

“Viên, hoàng tử người ta là nam nhân, ngươi sao có thể nói như vậy?”

“Thật mà, những người tới trước gặp hoàng tử đều nói như vậy.” Lương Viên có điểm nóng nảy.

Cao Lý nhưng lại gật gật đầu.

“Thật đúng như thế. Hắn thật là có trương tuyệt thế dung nhan.”

Nghe thế Lương Viên vô cùng cao hứng.

“Thấy chưa thấy chưa!!!”

“Sao ngươi biết?” Triệu Nhị Ngưu lúc này lại không ngốc.

Lương Viên cũng ghé sát lại gần, vẻ mặt ngạc nhiên.

Cao Lý không biết làm sao, bèn cười gượng vài tiếng nói.

“Không phải trong kinh thành đều nói vậy thôi, nói hắn là ‘Nam nhan khuynh quốc’.”

“Nga, ta còn nghĩ đến ngươi thấy qua hoàng tử kia mà! Xì ~~~~ còn không phải nghe người ta nói giống ta.” Lương Viên bĩu bĩu môi khinh thường, lại tiếp tục chuyên tâm ăn thịt.

Cao Lý ấm ức nghĩ thầm: Cho dù gặp qua cũng không thể nói cho các ngươi a ~~~~ ta có khổ trung mà!!!!……….

Nhị Ngưu không nói chuyện, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới hắn, vẫn là thịt bò trong bát tốt hơn nhiều, vì thế lại cúi đầu xuống cuồng ăn.

Ngày hôm sau, còn đang say giấc mộng đẹp đã bị tiếng kèn lệnh ép tỉnh. Mỗi ngày thức dậy thấy trời còn tối đen, Nhị Ngưu luôn nghĩ tham gia quân ngũ còn mệt hơn ở nhà. Mọi người đều tại một hồi chửi rủa thức dậy, rửa mặt chải đầu xong liền đứng trước đài cao chính giữa quân doanh. Đài kia cũng thật cao, Nhị Ngưu đứng ở dưới nhìn lên thực mỏi cổ, có  chút đau lòng nghĩ chỗ đó không biết dùng bao nhiêu gỗ a!~~~

Ngay khi Triệu Nhị Ngưu còn đang đấu tranh tư tưởng, thì Lô quản sự dưới sự chỉ huy của các tướng quân ở từng bộ phận, đã phân chia xong số tân binh tới các đội. Triệu Nhị Ngưu cùng Cao Lý được phân đến đội của Tư Mã tướng quân. Tư Mã tướng quân là một hán tử khí phách hào sảng, dáng người cao lớn, gương mặt đen sì, không giận mà uy, Triệu Nhị Ngưu nhìn hắn trong lòng vô cùng kính nể, cảm thấy mình có thể làm thuộc hạ của một người như vậy thật là may mắn. Cao Lý lại bĩu môi thầm nghĩ đó là các ngươi còn chưa thấy bộ dáng đáng thương của hắn khi bị Tể tướng đương triều đuổi chạy khắp nơi không có đường trốn thôi. Nghĩ là nghĩ như thế nhưng cũng không dám nói ra sự thật. Còn Nhị Ngưu vẫn dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm Tư Mã Huy, Cao Lý thấy vậy có chút không vui, nghĩ rằng ‘đúng là tên ngốc, ta đối với ngươi tốt như thế, ngươi sao lại không nhìn ta a! Ta cũng tuấn tú lịch sự a, vừa anh tuấn vừa nhiều tiền, sao ngươi lại không sùng bái ta a.’

Tư Mã Huy là người thẳng thắn, dễ dãi, nhanh nhanh nói chút quân luật liền thả cho bọn họ đi ăn. Hôm nay không thao luyện, chủ yếu là để bọn họ quen thuộc quân doanh, cùng đám binh cũ làm quen. Triệu Nhị Ngưu xếp hàng đợi lấy phần cơm, Lương Viên cùng Lai thúc cũng chạy tới đây, Lương Viên vẻ mặt tức giận bất bình.

“Viên, sao thế?” Nhị Ngưu hỏi.

“Hừ, tức chết ta!”

Nhị Ngưu khó hiểu, nhìn về phía Lai thúc.

“Ha ha, quản sự kia muốn Viên trông ngựa! Hắn liền tức!”

“Nga, thế có gì không tốt?”

Lương Viên không chịu đứng yên, hoa chân múa tay tỏ vẻ bất bình.

“Ta là một đại nhân tài a, hắn bảo ta trông ngựa, vậy không phải khinh thường ta thôi!”

“Cái đó có chỗ nào coi thường ngươi, quản sự đó là thấy ngươi tuổi còn nhỏ nên muốn chiếu cố ngươi mà!”

“Hừ, rõ ràng là coi thường ta thôi!”

Nhị Ngưu không biết nên nói cái gì, cảm thấy Viên thật đúng là tiểu hài tử, thường sẽ giận dỗi.
Bình Luận (0)
Comment