Mùng một tháng giêng, tiếng pháo đầu tiên vang lên, bùm bùm bùm bùm.
Trầm Trọng Sơn một thân đỏ tươi, thật sự là tuyệt sắc vô song.
“Trầm Trọng Sơn, ngươi mặc đỏ như vậy làm gì?”
Trầm Trọng Sơn chỉnh sửa kim quan.
“Trừ tà.” [=))]
“Trừ tà?!”
Triệu Nhị Ngưu xem xét xem xét xung quanh, lông tơ dựng đứng.
“Ngươi…… Ngươi…… Đừng dọa ta!”
Trầm Trọng Sơn quay đầu, ôm Triệu Nhị Ngưu.
“Lừa ngươi thôi.”
Thân thủ bưng bát trên bàn.
“Nào, đây là canh hạt sen ta sai người làm từ sớm, nhân lúc nóng mau ăn a.”
“Nga.”
Triệu Nhị Ngưu bưng bát lên sụp sụp mấy cái đã húp hết vào bụng, hoàn toàn xem nhẹ hai mắt lấp lánh cùng khóe môi nhếch lên của Trầm Trọng Sơn.
“Thật ngoan ~”
Tiền đường đầy ngập khách khứa và bằng hữu, đều là vương tôn công tử, quan gia quý tộc, còn rất nhiều thiên kim tiểu thư thường ngày một bước không ra khỏi cửa, mỗi người đều ôm trong lòng hy vọng được tận mắt nhìn thấy dung nhan hoàng tử phi tuyệt sắc đến mức nào.
Ngồi ở thượng vị là hoàng đế uy nghiêm cùng hoàng hậu diễm lệ, bên cạnh hoàng hậu là tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài Trầm Ngọc Khanh, chính đương thập phần ủy khuất lên án Nhị ca Trầm Trọng Sơn của mình.
Người chủ trì nghi thức đứng ở ngoài phòng, hạ nhân châm một chuỗi pháo, liền nghe người chủ trì hô to.
“Giờ lành đã đến….Tân lang tân nương nhập đường….”
Tân lang Trầm Trọng Sơn một thân hồng phục cầm tú cầu, người cầm đầu kia cũng đồng dạng là hồng phục, Triệu Nhị Ngưu uống bát canh hạt sen xong căn bản là mơ mơ màng màng, bị người thay trang phục tân nương đỡ đi bái đường.
Hai mắt Trầm Vân Phong trợn trừng.
Trầm Ngọc Khanh trợn mắt há hốc mồm.
Thái dương hoàng thượng giật giật, quay qua nhìn hoàng hậu.
“Linh nhi, tân nương này….”
Hoàng hậu chớp chớp mắt to long lanh.
“Sao vậy? Không phải rất tốt sao!”
Nhìn nhìn con dâu của mình, hoàng hậu càng xem càng vừa lòng.
“Mặc dù có hơi to cao một chút, nhưng rất khỏe mạnh a! Chân cũng hơi to, nhưng dù sao cũng là nữ tử dân dã, to một chút cũng là bình thường!”
Hoàng thượng gào thét trong lòng: [Đâu phải chỉ một chút a ~ đó là phi thường phi thường…..!!!!]
Tân nương Triệu Nhị Ngưu nghiêng tựa vào nha hoàn bên cạnh, rảo bước tiến vào đại đường, chưa đợi hoàng thượng hỏi, hoàng hậu đã đau lòng nói.
“Ai….trước khi hành lễ không cho ăn cái gì quả nhiên là không đúng, xem xem làm con dâu ta đói thế kia….”
Trầm Ngọc Khanh:……
“Nhất bái thiên địa ……”
“Nhị bái cao đường……”
“Phu thê đối bái……”
“Đưa vào động phòng……”
Haiz….Nhị Ngưu đáng thương của ta, cái gì cũng không biết liền thành nương tử nhà người ta a….
Toàn bộ lễ đường đều cùng cảm tưởng với hoàng thượng nhìn Trầm Trọng Sơn dìu hoàng tử phi ‘mảnh mai’ về hậu đường.
Trên mái tân phòng, nằm úp sấp ba người, Lục Thanh Sơn, Trầm Tư Kính, Mộ Dung Dục.
“Ai ai!! Biến thái, đừng đẩy ta!!!”
Lục Thanh Sơn kêu gào.
“Sơn Sơn…… Ngươi thật dữ nga…… Tiểu Dục…… Người ta sợ……”
Mộ Dung Dục trừng mắt liếc Lục Thanh Sơn một cái, vòng tay ôm eo Trầm Tư Kính.
“Nha! Có người cư nhiên trước ta một bước!!”
Trầm Vân Phong bám vào mái hiên, phía dưới là Lan Sỹ Thành vẻ mặt đau khổ.
“Vân Phong, ngươi nhanh lên! Ta không đỡ được!”
“Hứ~ ngốc chết đời ~”
Trầm Vân Phong trèo lên mái, sau đó cúi xuống kéo Lan Sỹ Thành lên.
“Xuỵt….các ngươi nói nhỏ chút đi! Lỗ tai đồ đệ ta rất thích đó! Bị phát hiện là chúng ta xong rồi!”
“Oa ~ các ngươi đến cũng thật sớm!”
Dịch Tử Văn ôm cổ Tư Mã Huy, thực rõ ràng, Tư Mã Huy ôm Dịch Tử Văn phi thân lên đây.
“Hắc hắc! Mau mau mau! Nhìn xem phía dưới thế nào rồi!”
Trầm Tư Kính nhấc lên một mảnh ngói nhỏ giọng gọi.
Vì thế một hàng bảy người nằm úp sấp trên mái, chụm đầu nhìn.
Trầm Trọng Sơn ngồi bên bàn nhu nhu trán, thầm nghĩ các ngươi nói to như vậy còn muốn không bị ta phát hiện, vậy không phải làm khó nhau sao!
Nhẹ nhàng phất tay, ám vệ Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ liền nhảy lên mái.
Lục Thanh Sơn: Ha ha, đừng hiểu lầm ~ ta đi ngang qua! Lập tức đi ngay!
Trầm Tư Kính: Tiểu Dục…… Ngươi tìm được ngọc bội chưa? Tìm được rồi! Chúng ta đây mau đi xuống đi! Trên này thật lạnh a……
Trầm Vân Phong: Ta đổi chỗ ngắm sao ~
Lan Sỹ Thành: Ta với ngươi cùng đổi ~
Dịch Tử Văn: Bảo bối nhi ~ chúng ta vẫn là về nhà xxoo đi, ở đây nguy hiểm lắm a ~
Tư Mã Huy:……
Ám vệ Nhất – Nhị – Tam – Tứ – Ngũ:……
Không còn người rình coi, Trầm Trọng Sơn quang minh chính đại lên giường, buông hồng trướng, bắt đầu làm chuyện không đứng đắn nha.
(Hoàn)