"Chuyện này ta không thể để chậm trễ được nữa,thời gian qua xảy ra nhiều chuyện ta đã quên bẵng đi mất chuyện báo thù. Ta sợ rằng sẽ thật sự quên hẳn mất."
Thế Hãn bước vào trên tay cầm bát canh gà đã được hâm nóng, chăm chú nhìn nàng ngồi dựa vào cạnh giường suy nghĩ vẻ mặt không mấy dễ chịu thì lên tiếng.
"Nàng nghĩ trong đầu chuyện gì mà vẻ mặt suy tư thế? "
Bị cắt ngang dòng suy nghĩ nàng giật mình nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại nói.
"Không có gì, ta chỉ đang nghĩ tới việc sẽ tới mộ của cha,mẹ và Nhạn Ảnh thôi."
Thế Hãn biết nàng nhắc tới chuyện này sẽ không vui liền cười hì hì ngồi cạnh nàng.
"Được rồi, lát nữa ta dẫn nàng đi! Còn bây giờ ăn chút canh này đã nhé, tiểu bảo bối của chúng ta chắc đói rồi nhỉ."
" Tên hoàng tử đó.. hắn đi chưa? "
Nàng ngập ngừng hỏi.
"Đã đi rồi, nàng không phải lo hắn không làm khó dễ ta được đâu."
Nàng vênh mặt trả lời một cách hóm hỉnh,chọc tức hắn.
"Ai nói ta lo cho chàng? Đáng ghét!"
"Ayzô, nàng không lo cho ta vậy nàng lo cho ai vậy chứ? Ta sẽ đánh hắn cho nàng không lo cho hắn nữa mà lo đám tang cho hắn luôn."
Thế Hãn vẫn luôn như thế hay đùa giỡn và làm nũng trêu tức mọi người nhưng từ khi cưới nàng về hắn lại trở thành con người chững chạc về suy nghĩ lẫn hành động không như trước là một thế tử ăn không ngồi rồi phá phách trêu chọc người khác.
"Sắp tới ngày ta hạ sinh, ta có chút lo sợ! Thế Hãn à bên cạnh ta được không? "
"Ta ở bên nàng mà, ta có thể đi đâu được chứ? Nha đầu ngốc."
Nàng đưa tay cầm bát canh trên tay Thế Hãn định ăn nhưng thật không may chiếc trâm ở trên đầu nàng luôn giữ như báu vật rơi xuống.
Bởi nó là cây trâm do Thiên Lam Thuý mẹ nàng tặng khi nàng xuyên không tới nơi này lần thứ hai cũng là lúc nàng còn hôn ước với Tam hoàng tử thì chính tay bà đã cài cây trâm này lên đầu nàng khi sính lễ được đưa tới, bà còn nói cây trâm này là vật bà luôn luôn coi như bảo bối không hề cho ai chạm vào nó bởi nó được chính tay cha nàng làm lúc chưa được làm quan lúc cha nàng vẫn là người thợ kim hoàn trong một tiệm nhỏ hồi còn trẻ tặng cho bà, sau này cha nàng thi cử được cất nhắc tới chức quan Quốc Công trang sức nhiều vô kể cũng rất quý báu và tinh xảo nhưng bà vẫn luôn quý trọng cây trâm này hơn cả những thứ đó.
"Cây trâm của mẫu thân đã bị bẩn rồi, sao ta có thể bất cẩn như vậy chứ? "
Nàng nhón tay cầm cây trâm ra khỏi bát canh rồi vội vàng lau bằng khăn tay.
"Khoan! Nàng đưa cho ta để ta xem đã!"
"Chàng xem gì vậy? Nó là cây trâm thôi nhưng rất quan trọng đối với ta."
"Ta chỉ xem một chút! Nàng không phải lo ta sẽ cẩn thận mà!"
"Đó chàng cầm lấy xem đi, đừng để rơi đó "
"Trong canh có độc ư? Là kẻ nào mà lại ác tới vậy? Thê tử của ta bị hại tới như thế này ta thật không nhịn nổi "
Chàng nghĩ nhưng không nói gì chỉ cầm lấy bát canh nàng chưa ăn chút nào đã đặt xuống lúc nãy đập tan tành kêu nô tỳ vào dọn dẹp, rồi làm cho cây trâm sáng lại như cũ rồi trả cho Uyển Nhu nàng không hiểu gì nhưng có chút giận dỗi.
Nàng hờn dỗi lên tiếng.
"Chàng không cho ta ăn thì cũng thôi đi, đằng này còn đập vỡ chén canh nữa, mượn cây trâm rồi trả, chàng khó hiểu thật đấy."
Thế Hãn không lên tiếng đợi nàng nói hết mới nói.
"Canh đó ta thấy có một con muỗi đã chết trong đó nên ta không cho nàng ăn nữa, cây trâm của nàng ta thấy đẹp nên mượn xem thử thôi."
"Ok, chàng đúng ta không cãi lại chàng nhưng nếu lần sau chàng làm như vậy ta sẽ giận chàng đó."
"Ok? Là gì vậy? Ta không hiểu!"
“À! Nghĩa là được rồi ta không cãi lại chàng."
"Ồ."
"Ta ngủ chút đây,ta hơi chóng mặt với đau nhói trong bụng, chàng ra ngoài đi."
"Được rồi! Nàng nghỉ ngơi đi! Nhưng ta sẽ không ra ngoài, ta ngồi cạnh nàng."
Nàng không phản đối nhưng nàng lại gối đầu vào lòng hắn ngủ ngon lành.
"Ta phải làm thế nào đây? Muốn đi điều tra việc ai là người muốn hại nàng dù ngày nàng hạ sinh đã rất gần nhưng nàng lại ngủ trong lòng ta thế này ta sao có thể đi đây? ". Trong lòng hắn giờ đang nghĩ chứ không nói thành lời vì hắn không để chuyện gì xảy ra với nàng và hài tử trong bụng được lại càng không muốn nàng lo lắng nên chuyện có độc trong canh hắn sẽ không cho nàng biết sợ nàng sẽ không chịu an tâm dưỡng thai tới ngày hạ sinh.
"Thế Hãn, ta đau bụng không chịu nổi nữa."