Trong Cung hiện tại..
Hoàng thượng cho triệu tất cả hoàng tử và công chúa Hạ Lan tới nhưng chỉ duy nhất Dư Mặc hoàng tử không tới theo lệnh triệu tập của hoàng thượng.
"Tề Minh, Hạ Lan, Lâm Tam, Xi Vưu! Mấy đứa các con thật sự khiến ta đau đầu, ta vẫn còn sống! Vẫn còn ngự triều được, vẫn trị vì xã tắc được! "
"....." Cả bốn người vẫn giữ im lặng không hé nửa lời.
"Từ khi nào mà các con lại vì cái ngôi vị thái tử kia mà đánh giết, hãm hại lẫn nhau như vậy hả? "
"Lâm Tam! Có phải con muốn chức vị thái tử này lắm đúng không? Con muốn chức vị này sau đó thì sao? Huynh muội các con có còn yêu thương nhau được chút nào nữa không? Chỉ vì vị trí này mà con bất chấp thủ đoạn, ngay cả vị hôn thê của đệ đệ con Tề Minh con cũng có thể ra tay hạ độc thủ chỉ vì muốn nó phân tâm thôi sao? "
"Du Thế Hãn trước đây đã vào diện kiến ta, nói bóng gió về việc con hãm hại Uyển Nhu lúc nàng ta đang mang thai khiến đứa trẻ chưa đủ tháng đủ ngày đã bị sảy, Uyển Nhu cũng diện kiến ta muốn từ hôn Tề Minh, rồi thành hôn với Thế Hãn cũng vì con hại nàng ta mà ra cả! Nhiều văn võ bá quan đưa tấu sớ cho ta nói ta nên xử phạt con thật nặng để có câu trả lời thoả đáng với Du Thế Hãn! Ta thật sự đau đầu với các con!"
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng bóp trán vẻ mặt lộ rõ sự sầu não,mệt mỏi. Lúc này Lâm Tam mới lên tiếng.
"Phụ hoàng! Nhi thần thừa nhận việc nhi thần thật sự đã từng hạ độc Uyển Nhu cô nương để cho Tề Minh phân tâm việc giúp hoàng huynh Xi Vưu,chuyện nhi thần hại Uyển Nhu sảy thai nhi thần thật sự không biết là ai làm nhưng nhi thần tuyệt đối không làm chuyện đó!"
"Hửm? Vậy sao? Con từng hại nàng ta một lần rồi thì con lấy gì để biện minh rằng việc nàng ta sảy thai không phải con làm? " Hoàng thượng nhíu mày,nhìn Lâm Tam hỏi với giọng điệu nghi hoặc.
"Nhi thần...nhi thần không có lí do hại nàng ấy khi nàng ấy đã huỷ hôn!"
Lâm Tam ấp úng cúi mặt xuống nói lí nhí.
"Còn Tề Minh, Xi Vưu, Hạ Lan mấy đứa các con cũng muốn tranh giành quyền lực với cái vị trí thái tử này sao? "
"Bọn con..bọn con cũng chỉ vì Lâm Tam huynh ấy luôn bày mưu kế hãm hại Xi Vưu ca ca cho nên bọn con mới ra tay bảo vệ mà thôi! " Hạ Lan bĩu môi rồi nói với vẻ mặt nũng nịu.
"Chuyện phủ quốc công Thiên Nhã Ý có liên quan gì tới con không? Lâm Tam! "
"Nhi thần không có liên quan!" Lâm Tam trả lời dứt khoát.
"Được rồi! Từ trước tới nay chuyện tranh giành ngôi vị thái tử để được truyền ngôi đều là điều hiển nhiên,có điều ta chỉ muốn các con làm điều gì cũng nên nhìn mặt tốt và mặt xấu của nó để cạnh tranh công bằng. Chứ không phải hãm hại lẫn nhau hay giẫm đạp lên nhau để leo lên vị trí cao, để rồi sau này phải hối hận!"
"Lâm Tam, con hại Uyển Nhu thì con tự mình nghĩ kĩ lại mà bù đắp tội của con đối với người ta, sau đó trở về cung Liên Tú sám hối sáu tháng không được bước chân ra khỏi cung nửa bước!
"Nhi thần tuân chỉ " Lâm Tam bước ra khỏi điện nhưng trong lòng đang tính kế làm sao để cướp Uyển Nhu khỏi tay Thế Hãn.Hắn vốn bỏ lời của phụ hoàng hắn ngoài tai không thực hiện,hắn nói vậy chỉ vì muốn phụ hoàng hắn nghĩ hắn đã hối hận mà nghe lệnh phụ hoàng ban cho mà thôi.
"Sám hối sáu tháng không được bước chân ra khỏi cung nửa bước? Nằm mơ thì người cũng không quản được điều nhi thần muốn làm." Lâm Tam cười nửa miệng.
Phủ Thế Tử..
"Anh! Anh biết anh ta là Vũ Nhiên nhưng anh vẫn để anh ta ở đây sao? Em ghét nhất là những tay ăn chơi, yêu người khác không thật lòng mà! "Hà Ân nói với vẻ mặt sững sờ nói rồi hất tay Vũ Nhiên ra.
"Đúng vậy! Nhưng cậu ta đã thay đổi rồi! Cậu ấy yêu em thật lòng!" Khiêm Nhẫn vội vàng sửa lỗi cho Vũ Nhiên.
"Nếu yêu thật lòng thì tại sao lại che giấu thân phận với em? " Hà Ân vẫn không chịu tin là Vũ Nhiên đã thật sự thay đổi
"Cậu ấy là người đưa em tới đây, cũng là người bảo vệ em trong thời gian em ở nơi này,lẽ nào em không hiểu tấm lòng của cậu ấy sao?" Khiêm Nhẫn cố giải thích.
"Em không muốn nghe anh nguỵ biện hay giải thích cho anh ta đâu! Anh ta đưa em tới đây sao? Bảo vệ em? Vậy sao không bảo vệ bọn họ? Tại sao lại không nói rõ thân phận ra cho em biết chứ? "
"Còn nữa! Anh ta lừa em anh ta là thế tử Thế Hãn rồi tỏ ra xa lạ, gia đình ở đây của em họ đều chết rất thảm nhưng không một ai bảo vệ họ hết, vậy thì lí do gì anh nói anh ta bảo vệ em? "Khuôn mặt nàng vừa lộ rõ vẻ đau khổ vừa cảm thấy nực cười cho cái số phận trớ trêu nàng đang phải chịu.
"....." Thế Hãn và Khiêm Nhẫn đều im lặng để cho Hà Ân nói không giải thích gì cả.
"Nhạn Ảnh, cha và mẹ nuôi, cha mẹ ruột,cả đứa con còn chưa được ra đời đã bị người ta hại còn em thì bị hại đến chết đi sống lại rất nhiều lần mà chẳng thể bảo vệ bản thân vì cái thân thể yếu ớt này không phát huy được khả năng tự vệ, lúc đầu em còn tưởng rằng tất cả là ngẫu nhiên thôi nhưng nào ngờ!? "Hà Ân đột nhiên im lặng nhìn hai người Khiêm Nhẫn và Thế Hãn rồi chầm chậm chỉ tay vào Thế Hãn rồi nói tiếp.
"Không ngờ được anh là người đứng sau tất cả thảm kịch này, tôi còn cho rằng bản thân là sao chổi cho nên ai yêu thương bên cạnh tôi phải chết!"
"Tôi còn từng có ý nghĩ trả thù tất cả nhưng tôi lại vì yêu anh cho nên mới huỷ bỏ cũng chỉ vì sợ liên luỵ tới anh và con chúng ta,Thế Hãn."Mắt nàng ngấn lệ bước tới chỗ Thế Hãn.
"À không đúng! Vũ Nhiên mới đúng nhỉ? Anh diễn rất hay! Ở thời đại nào cũng vậy,hiện đại hay là ở thế giới cổ đại này anh cũng diễn quá tốt rồi! Vị trí rất cao nhưng nói yêu tôi bảo vệ tôi nhưng không những không bảo vệ được tôi lại còn khiến tôi lặp lại nỗi đau mất gia đình lần nữa,vậy căn cứ vào đâu anh nói anh yêu tôi hả? "Hà Ân hét lên.
"Đủ rồi đấy Hà Ân! Em nói đủ rồi đấy! "Khiêm Nhẫn không chịu được liền lên tiếng.
"..."Nàng im lặng ngước đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ nhìn sang Khiêm Nhẫn.
"Cậu ấy cũng không tính toán được kĩ như vậy,chuyện cha mẹ nuôi của em và cô Nhạn Ảnh người hầu của em bị sát hại là do người khác đứng sau, con của em bị sảy cũng là ngoài ý muốn!"
"Lẽ nào em không nghĩ Vũ nhiên cũng đau khổ không kém em khi mất con sao? Em đau khổ vì mất gia đình nuôi em ở đây, lẽ nào em không nghĩ Thế Hãn cũng dằn vặt bản thân thế nào sao? Bảo vệ em thì em mới sống được tới giờ phút này đấy! Nếu không thì em và hai đứa cháu của anh cũng không còn mạng để mà ở đây để em mắng chửi thậm tệ vậy đâu!" Khiêm Nhẫn tức giận bỏ ra ngoài không thèm nói thêm lời nào nữa.
"Hà Ân à! Anh....."Thế Hãn định giải thích thì bị Hà Ân nói một câu không nặng không nhẹ đuổi ra ngoài.