Uyên Ương Mộng

Chương 6

13

“Ương Ương, ta vốn không muốn mạng của nàng”

Tiêu Quyết đã nói như vậy.

Khi ta kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần suốt một ngày một đêm ôm xác tỷ tỷ, hay khi hắn dẫn quân bao vây bên ngoài trang viên, hắn cũng nói như vậy.

“Nhưng ngươi lại muốn tước đi tự do của nàng, muốn giam cầm biến nàng trở thành công cụ cả đời” Ta nước mắt lưng tròng cười nhạo “Tỷ tỷ ta là người như thế nào? Nàng yêu thích sự tự do, nhất định rất muốn rời đi, nhưng vì ta nàng lại từ bỏ điều đó. Hiện tại, ta cũng sẽ rời đi”

“Ương Ương, ta sẽ không để nàng rời xa khỏi ta, dù cho nàng có chết”

Hắn cười điên cuồng, trong mắt phượng tràn đầy sự cố chấp “Dù có là hận thì cả đời này nàng cũng sẽ phải ở bên cạnh ta”

“Ta sẽ bồi thường cho nàng, ta nhất định sẽ tạo cho nàng một tương lai hoàn mỹ hạnh phúc vùi lấp đi những đau thương ở quá khứ”

“Chúng ta sẽ bắt đầu lại!”

“Ngươi đã không còn cơ hội”

Ta lạnh lùng buông chiếc trâm vàng, đẩy nhẹ hắn ra rồi lùi lại từng bước.

Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, sự hoảng loạn và tức giận bao trùm lấy hắn, hắn cố gắng vươn tay để bắt lấy ta.

Rõ ràng rất gần nhưng cuối cùng vẫn không thể với tới.

“Nàng bôi độc vào trâm?”

“Nó chỉ là nhuyễn cân tán”

“Tiêu Quyết, ta sẽ không lấy mạng của ngươi”

“Ta muốn ngươi sống, muốn người nhìn xem, ngươi vất vả tính kế lợi dụng đại tỷ của ta, tranh quyền đoạt vị cuối cùng biến thành kẻ may giá y cho người khác”

Ta đẩy cửa ra, trong khoảng sân rộng không tồn tại một bóng người.

Mà cách đó không xa, nhưng đốm lửa bắn lên trời, bên ngoài lãnh cung vang lên âm thanh binh khí va chạm, những tiếng động, những rung chuyển làm rung rinh cành mận đỏ, trên nền tuyết trắng xuất hiện những vệt máu đỏ chói mắt.

“Nàng đi đâu?”

Tiêu Quyết phớt lờ mọi thứ bên ngoài chỉ nhìn chằm chằm vào ta.

Ta lặng lẽ đi về phía cửa cung, hắn ôm ngực lảo đảo theo sau, liên tục ngã xuống rồi đứng dậy, cố gắng đuổi theo ta trên đôi chân run rẩy yếu ớt.

Hắn thông minh như vậy, cũng đã đoán được chuyện gì đang diễn ra.

Vì vậy cũng không gọi người tới ngăn ta, mà dù có cũng không thể nào ngăn cản ta được.

Ta gồng cơ thể yếu ớt này, cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh để mở chiếc cửa lãnh cung đã giam cầm ta bấy lâu.

Ngoài cánh cửa chính là tự do mà ta luôn khao khát, là nơi đưa ta thoát khỏi chiếc lồng hoa lệ này.

Ta phớt lờ tiếng hét của Tiêu Quyết phía sau lưng và bước ra ngoài.

Diêu Chân đã đợi ta ở bên ngoài lãnh cung từ lâu, đôi mắt hạnh lạnh lùng của nàng bắt gặp ánh mắt của Tiêu Quyết phía sau.

Trong mười ngày ta hôn mê kéo chân hắn, hắn đành phải để vị thái tử ba tuổi trông nom quốc gia, còn Diêu Chân là hoàng hậu ngồi phía sau buông rèm hỗ trợ.

Nhân cơ hội này Diêu Chân bắt đầu củng cố lại thế lực và thâu tóm quyền lực còn sót lại trong hoàng cung, thậm chí toàn bộ Kinh thành.

Đã quá muộn để Tiêu Quyết quay đầu.

Họ đối mặt nhìn nhau trong im lặng, sau đó Diêu Chân nhìn đi chỗ khác sai đám binh lính phía sau dọn đường rồi đưa ta ra khỏi lãnh cung.

Chỉ sau một đêm Hoàng Cung đổi chủ, toàn bộ Kinh Thành tám cánh cổng toàn bộ đóng lại, nội bất xâm, ngoại bất nhập. Ta đi theo Diêu Chân lên điểm cao nhất của tường thành Tây Hoa Môn.

Trong thành khắp nơi đều là lửa, tiếng gào thét chém giết khắp nơi.

Thế giới bên ngoài thành lại yên tĩnh bình lặng đến trái ngược.

Nàng ấy trả lại ta chiếc dù lượn.

“Thẩm Ương Ương, kỳ thực ta hận ngươi”

Diêu Chân và ta vốn chưa bao giờ là bằng hữu.
Bình Luận (0)
Comment