Uyên Ương Phổ

Chương 1

CHƯƠNG 1

 

Tôn quả phụ vừa nhìn mặt thì biết là một quả phụ. “Thành thân ba năm thì trượng phu (*trượng phu: chồng) chết, quả phụ thủ tiết một tay nuôi lớn hai đứa con song sinh.” đây là Tôn quả phụ tự nhận xét bản thân.

Nhưng, những lời nhận xét về Tôn quả phụ mà láng giềng đồng hương lưu truyền với nhau lại có chút chênh lệch.

Nghe nói, trượng phu của Tôn quả phụ tức Tôn tiểu viên ngoại là người thành thật nhất trong thành, tuổi trẻ thì cha mẹ đều chết, kế thừa tất cả gia sản, cả đời làm việc nghiêm chính. Đời này việc sai lầm duy nhất chính là ham mê mỹ sắc, không màng huyết thống, cưới nữ nhi của một gia đình mổ lợn, sau chính là Tôn quả phụ.

Khi Tôn quả phụ còn là một cô nương thì đã là một mỹ nhân nổi tiếng gần xa. Vì thế quầy thịt heo nhà nàng buôn bán tấp nập, làm ăn hưng thịnh. Một ngày nọ tiểu viên ngoại ở giáo phường nghe nhạc khúc, trên đường trở về nhà, đúng lúc khi đi ngang quầy thịt heo thì bị một trận gió thổi bay mành kiệu, chợt trông thấy một dung mạo đẹp tuyệt diệu đang đứng tựa cửa, vì thế mê mẩn bay mất bảy hồn sáu phách, kết thành một mối nhân duyên.

Mối nhân duyên này của Tôn tiểu viên ngoại cũng trải qua không ít trắc trở và phản đối từ phía phụ thân đại nhân. Mãi đến khi đã thành gia quyến, Tôn tiểu viên ngoại mới phát hiện không nghe lời người lớn kết cục quả thật thảm thương. Tân nương tử đã tháo bỏ vỏ bọc ôn nhu e lệ, lộ ra tính nết thật của mình hệt như những người mua đi bán lại trên phố chợ. Con mọt sách Tôn tiểu viên ngoại từ đó về sau trở thành quả tú cầu dưới móng vuốt của sư tử hà đông, tôi luyện dưới sự nhe nanh giơ vuốt được hai ba năm, thì đã tu thành chính quả. Sau một trận đau tim đột phát, ôi thôi lên thẳng Tây Thiên.

Sau khi Tôn tiểu viên ngoại hy sinh, Tôn quả phụ từ nhành mai chưa từng hé nụ đã đơm được hai bông. Có vết xe đổ trước mắt, các nam tử trong thành ai nấy tuy đều ái mộ sắc đẹp của Tôn quả phụ, nhưng không một ai dám nối gót tiểu viên ngoại. Tôn quả phụ đành phải thủ tiết một tay nuôi lớn cặp song sinh dựng nên trinh liệt đại kỳ, trong cảnh nhà cao cửa rộng mà giày vò hạ nhân sống qua ngày.

Bình Luận (0)
Comment