Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 7

Trường chúng tôi có rất nhiều người chơi ma thú, vì thế mới lén thành lập cả lô lốc các hội nhóm trên web.

Nhóm quân đoàn ngang ngược cực kì nổi tiếng, nghe nói người sáng lập là một vị tiền bối rất tài năng, sau khi tốt nghiệp mới nhượng lại chức đội trưởng cho một cậu nam sinh cấp ba.

Kỹ thuật của cậu ta thì thôi khỏi bàn đi, thường xuyên lấy một chọi nhiều cũng giành được thắng lợi.

Chỉ là xuất hiện một số phần tử nghiệp dư không biết trời cao đất rộng muốn đi chặn ngang họng người ta.

Ví dụ như tôi.

Tôi tự nhận mình nghiên cứu khá kĩ về ma thú, các bạn nam cùng khối cũng vì điều đó mà rất khâm phục tôi, có thể chơi với tôi qua hai ván không ngủm chỉ có mình Từ Tiểu Huy.

Vì thế tôi và Từ Tiểu Huy rất chi kiêu ngạo, quyết định hạ chiến thư trên diễn đàn.

Kết quả, thua đứt đuôi con nòng nọc.

Thua trận ấy, Từ Tiểu Huy khó chịu kinh khủng.

Thế nên lúc đăng bài mắng chửi lên diễn đàn, tôi không thèm để ý hình tượng mà sử dụng tri thức lịch sử từng học ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà bọn họ.

Kỳ thật tôi cũng không phải người nhỏ mọn, là do Từ Tiểu Huy đăng bài rủa sả lên trước, làm anh em với nhau đương nhiên tôi phải không tiếc mạng sống ra trận giúp đỡ.

Để rồi hậu quả là trong trò chơi ma thú ở trường, tôi với Từ Tiểu Huy không có ai chơi cùng.

Phần lớn mọi người vừa nhìn thấy chúng tôi liền lẩn như chạch.

Vì thế tôi và Tiểu Huy đành xót xa sống nương tựa lẫn nhau.

Mày đánh tao, tao đánh mày, đánh đến không còn chút hứng thú nào cả, tôi mới bỏ quên ma thú mà lao vô chơi trò QQ âm tốc siêu đần độn kia, còn Từ Tiểu Huy chơi trò giả tưởng gì đó.

Thật không nghĩ tới thằng cha ngồi cạnh tôi hôm nay, chính là vị đại ca oai phong làm rung chuyển đất trời trong giới game ma thú của trường.

“Ha ha, trò ma thú phức tạp như vậy làm sao tôi dám chơi, tôi chỉ chơi QQ âm tốc thôi, ” Tôi nhếch miệng cười với hắn, cố hết sức khiến lời nói dối của mình thiệt là chân thành để người ta tin tưởng.

“Ồ? Tôi thấy màn hình laptop của cậu có icon của ma thú, tôi còn nghĩ là cậu chơi.” Hắn vuốt mũi cười đầy hàm ý với tôi.

“A! Đó là em trai tôi chơi, laptop này của em tôi.” Tôi dùng ánh mắt chân thành khôn xiết để đối mặt với hắn, Lưu Uyên cậu chớ trách anh hai, vào thời điểm bí bách anh hai chỉ có thể lấy cậu làm lá chắn.....

........

“Ừ, thế thôi vậy, vốn muốn chơi với cậu vài ván mà.”

“Để cậu thất vọng rồi, ha ha.”

Hắn phẩy tay kiểu không hề gì rồi viết tên và số điện thoại của mình lên bàn.

“Thật vui khi được làm quen với cậu.”

“Ặc, tôi cũng vậy, ha ha, vui quá đi.”

Thời điểm nắm lấy bàn tay to của hắn lông tơ trên lưng tôi dựng ngược cả nha.......

Gã này vừa mới quen vài giây đã cho số điện thoại, nếu quen thêm hai ngày không chừng cả gia phả cũng khai sạch luôn.

Tôi khinh bỉ mấy kẻ như thế nhất, vừa nhìn đã biết là một gã công tử phong lưu chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tôi hừ lạnh một tiếng, lúc tan học cứ vứt tờ giấy hắn cho vào thùng rác vậy.

Bất thình lình lại nghe một giọng nói dịu dàng như nước vang lên sau lưng.

“Hôm nào bảo em trai cậu chơi vài ván với tôi đi.”

Lưng tôi phút chốc cứng ngắc, quay đầu lại nhìn nụ cười điềm đạm của hắn, tự nhủ bây giờ lên cơn cũng không tốt lắm đâu.

Vì thế tôi đành máy móc gật đầu, trưng ra gương mặt toe toét cho hắn xem rồi xoay người chuồn mất dạng.

Lúc về nhà thì thấy thằng em đang duỗi dài tứ chi nằm trên sô pha xem bóng đá.

Tôi đến ngồi bên cạnh hắn, hắn thản nhiên liếc tôi một cái, sau đó chuyển ánh mắt đến TV.

“Lưu Uyên nè, cậu có thời gian không? Anh dạy cậu chơi ma thú nha.”

“Ma thú là cái gì?” Thanh âm của hắn sao mà lãnh lãnh đạm đạm.

Con trai tới tuổi này mà không biết ma thú tựa như con gái không biết kinh nguyệt.

Tôi kháo ~

Thằng em tôi sao lại dở hơi như thế chứ, cả ngày chỉ biết làm bé ngoan vùi đầu vào việc học hành, trách làm sao mà thành tích tốt đến vậy.

Hắn không biết, nhưng hiện tại tôi không thể không lôi hắn vào vũng bùn.

Tôi bắt đầu giảng giải cho hắn nghe, “Ma thú ấy à, là một trong những game chiến đấu cực kì trứ danh do Blizzard Entertainment của Mĩ sáng chế. Là trò chơi điện tử trên mạng gần như đứng đầu mục thể thao hiện nay........

“Không hứng thú.” Hắn nhướn nhướn mi mắt rồi tiếp tục thưởng thức trận bóng.

“Ặc......Trò này rất vui, sao cậu không thử một tí xem?” Chung quy không thể nói tôi bịp người ta bảo cậu biết chơi, kết quả bị người ta xông đến tận cửa thăm viếng.

“Anh rất thích chơi?” Hắn quay đầu lại ngó tôi, trong đôi mắt đen láy phảng phất một miền cảm xúc không tên.

Tôi chột dạ cúi đầu, “Ừ, lúc anh nhàm chán đều chơi trò đó đó.”

“Không phải chơi QQ âm tốc ư?”

“QQ âm tốc là tiêu khiển, ma thú mới là sự nghiệp chính.”

Vừa dứt lời liền cảm thấy tôi sống thật quá mức thất bại, trong não ngoại trừ game vẫn là game, so với em trai uyên bác với cả đống thành tích vĩ đại kia quả thực không hề cùng đẳng cấp.

“Tốt, vậy anh dạy em chơi đi.” Cứ như thể em tôi đột nhiên nảy sinh nỗi háo hức to lớn, hắn lập tức tắt TV kéo tôi chạy đến phòng ngủ.

Cố phấn chấn để che giấu sự bất an, bởi lẽ từ khi xảy ra chuyện ấy trở về sau, tôi sinh ra bóng ma tâm lý đối với phòng ngủ.

Hai ngày nay em trai vẫn luôn ngủ ở sô pha, tôi ngủ trên giường lớn, trong lòng thấp thỏm âu lo hệt như một con khỉ ăn lộn thuốc kích thích.

Hắn ngồi trên giường cười ngoắc ngoắc tôi, “Anh, lại đây ngồi đi.”

Tôi đi qua ngồi bên cạnh hắn, hắn đặt laptop lên đầu gối, “Dạy em chơi nào.”

Tôi gật gật đầu, nhấp vào icon ma thú, giảng giải từ những nhân vật cơ bản nhất cho hắn nghe.

Nửa ngày sau, em trai tôi mỉm cười, “Nói cách khác, tiêu diệt sạch quân của đối phương là thắng?”

“Ừ......” Tuy ma thú yêu dấu của lòng tôi bị hắn định nghĩa đơn giản như trẻ con đến thăm ông bà, khiến tôi không dễ chịu tẹo nào cả, cơ mà cứ nhìn thấy nụ cười sáng rỡ kia của hắn là tôi lại không nhẫn tâm phản bác.

Một tuần sau, cuối cùng em trai tôi cũng xuất trận.

Tuy rằng cả tuần của tôi đều trôi qua trong nỗi sợ hãi khôn cùng, bởi lẽ thời gian Lưu Uyên nhếch miệng cười với laptop càng ngày càng nhiều, khiến tâm hồn tôi day dứt cảm giác tội lỗi như vừa chỉ lầm đường sai lối cho một công dân lương thiện.

Em tôi ở khía cạnh chơi game cũng rất có thiên phú, hoặc nói cách khác là hắn vốn thông minh nên cái gì cũng tiếp thu nhanh chóng.

Trận quyết đấu vào hôm cuối tuần, tôi thảm bại dưới tay hắn, ngay cả thi thể cũng không toàn vẹn.

Tôi rất ủ rũ, trong khi hắn vui vẻ vô cùng.

“Anh, trò này vui quá.”

“Ừ...... Anh không phải đối thủ của cậu, để anh tìm level cao hơn cho cậu vậy.” Lúc thốt ra mấy lời này, bỗng dưng tôi có cảm giác bi thương như thể có con lớn không thể giữ mãi trong nhà.

“Tốt.”

Hắn cười đến là xán lạn, cũng chính điều này khiến lòng tôi bắt đầu thấy hối hận vô bờ.

Mẹ nó, người ta cưới vợ quên má còn cậu biết ma thú liền quên anh.

Sớm biết vậy đã không đem công trình nghiên cứu hai năm của tôi truyền thụ cho cậu.

Cái đồ ăn cháo đá bát.

* * *

Thằng em dựa vào IQ của hắn và chỉ đạo từ quân sư đứng phía sau là tôi, rất nhanh đã nổi tiếng trong giới game ở trường.

ID trong game của hắn là Nguyên Viễn Lưu Trường, hắn bảo bốn chữ này vừa vặn là tên kết hợp của chúng tôi, Lưu Uyên, Thường Viễn, đầu nguồn xa xôi, mạch nước chảy dài, nghe vào tai mới hài hoà tốt đẹp xiết bao nha.

Tôi trợn trắng con mắt, tiếp tục nấp sau lưng hắn chỉ bảo, tuy rằng việc rút lui về sau hậu đài làm nội tâm tôi vô cùng vô cùng không cam lòng, cơ mà mẹ nó, tôi cũng không có biện pháp đối phó với thằng kia, bởi vì trên đời này có một từ gọi là khắc tinh trời sinh rồi.

Nhớ lại Thường Viễn ông đây từ nhỏ đến lớn ai dám khi dễ? Bị ánh nhìn mạnh mẽ uy phong của tôi trừng một cái, bọn họ đã sợ tới mức tè ra quần.

Nhưng cũng chỉ thằng ranh con Lưu Uyên này là không xem tôn nghiêm của anh hai hắn ra kí lô nào, hồi nhỏ xem tôi như ngựa cưỡi, trưởng thành thì sai tôi như nô lệ......Thêm cả “chuyện kia” nữa tôi cũng không còn mặt mũi nói.

Nỗi đau xót nhất trong đời tôi chính là có thằng em như hắn, trên thế giới này nhiều người đến vậy, tốt với tôi hay ác ý với tôi, tại sao tôi cứ phải khăng khăng đâm đầu thích thằng em không tốt không xấu với tôi như vậy chớ.

“Anh ơi, con ếch ngang ngược này là ai?”

Tôi liếc qua cái tên hắn vừa nói, gã kia hành động thật sự rất nhanh nhẹn, mấy người chơi ma thú có trình độ ngang ngang gã đều được gã tìm đến khiêu chiến trước.

“Gã đó trước đây ức hiếp anh thảm lắm, chỉ cần đụng độ là gã nhất định tiêu diệt sạch bách quân của anh, đánh cho anh răng rơi đầy đất.” Tôi chột dạ nhìn đôi mắt lấp lánh của em trai, tuy tôi nói dối chỉ vì muốn kích thích ý chí chiến đấu của hắn.....

“Thế à, muốn em báo thù cho anh không?”

“Tốt lắm” Tôi vỗ vỗ vai hắn, hay nhất là thua mấy trận trấn áp nhuệ khí của cậu đi, bằng không cậu chẳng biết cái gì là trời cao đất rộng.

Quả nhiên kinh nghiệm thực chiến không thể khinh thường, lúc em trai tôi bị đánh đến tan tác tả tơi bị giết sạch không còn một mống, tôi quay mặt khe khẽ bật cười.

“Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi cũng có người giỏi hơn, cậu đừng buồn, thua có một trận mà thôi.” Tôi xoa xoa đầu hắn an ủi, tiếp đó xoay người chuồn ra ngoài.

Bất quá hắn chả có chút thểu não nào mà chỉ vô tội nhòm tôi chăm chú, giống như thua không phải lỗi của hắn mà do tôi cố ý giở trò quỷ, khiến tôi chột dạ đến mức đành phải rời khỏi tầm nhìn của hắn.

Hôm sau trời quang nắng nhẹ, vết thương ở chỗ không tiện nói trên người tôi gần như đã lành lặn.

Buổi tập huấn đầu tiên của hội patin diễn ra ở sân vận động của trường.

Tuy tôi rất không muốn đi nhưng nhìn đến đôi giày màu trắng sang quý kia, không mang thử thì lãng phí quá.

Có chút lo lắng cầm giày đến sân thể thao, phát giác đám người kia đã mang giày hết rồi, chỉ có tôi còn đang ngây ngốc ôm đôi giày định thay. Bọn họ thi nhau lướt véo véo qua người tôi, giống như qua mặt một con rùa. Tôi không thèm để ý ánh mắt kì quái của bọn họ, ngồi ở ngoài bắt đầu đổi giày.

Chân thối thì làm sao? Đó cũng là một loại đặc sắc của con người. Chân nhỏ lại thế nào? Chẳng lẽ tôi có năng lực bảo bà mẹ nhét tôi vào bụng rồi sinh ra lần nữa, đổi thành chân to ư?

“Xin chào.” Bỗng nhiên trên đỉnh đầu có một thanh âm trầm thấp chứa đựng ý cười vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp bản mặt cực kì không muốn thấy, “Chào, thật vui vì được gặp lại cậu.”

“Ha ha, tôi cũng vui lắm, xem ra chúng ta có duyên ghê.”

Lại dùng tiết mục quen thuộc để trêu ghẹo người khác, lời thoại cũng không chịu đổi mới một chút, tuy tôi căm thù hình mẫu thiếu gia trăng hoa đến tận xương tuỷ, thế nhưng..... vẫn nên làm bộ làm tịch trưng ra gương mặt tươi tắn, “Đúng ha đúng ha, chúng ta có duyên thật đấy, có lẽ kiếp trước tôi giết cha cậu.”

Nhìn nụ cười cứng đơ của hắn tâm trạng tôi tốt hơn nhiều lắm.

“Đúng rồi, tôi là Tề Minh, là hội trưởng hội patin.”

Đầu lông mày của tôi giật giật, gã này vì sao cứ như âm hồn không tan vậy? Tôi chơi ma thú hắn là đội trưởng, giờ đến hội patin hắn cũng là hội trưởng?

“Lần đầu cậu mang giày trượt phải không? Tôi giúp cậu nhé.”

Nhìn thấy thân hình có vẻ lảo đà lảo đảo của tôi, hắn nhanh nhảu vòng ra sau lưng tôi để tôi thuận đường dựa vào người hắn.

Tôi cứ thế bị tên hội trưởng kia vừa đẩy vừa kéo đến nơi tập luyện.

“Anh.” Ánh mắt lạnh lùng của Lưu Uyên lia qua Tề Minh, sau đó lại chuyển hướng qua tôi, “Anh không lê nổi chân sao? Còn muốn người ta dìu?”

“Lúc còn trẻ thắt lưng bị chấn thương.” Tôi cười cười trả lời cho qua, không để ý thấy ánh chớp đá lửa bắn tung toé trong không khí, đẩy Tề Minh ra, tôi nghiêng ngả lết lại chỗ Lâm Hạ.

“Hây dô, người đẹp cậu sao lại có hứng thú muốn thử nghiệm loại này?” Tuy rằng nói ra có hơi mất mặt một tẹo, nhưng để tránh bị mọi người đụng phải, tôi vịn lấy vai mỹ nữ rồi mới bình tĩnh đến nắm lấy thanh chắn bên cạnh.

“Tôi không hứng, đến đây lấy học phần thôi.” Khuôn mặt cô ta vẫn cứ lạnh như băng tuyết, tôi đảo mắt nhìn qua, quả nhiên thấy Từ Tiểu Huy hí ha hí hửng lướt lại gần.

“Ha ha, anh thật sự rất vui, không ngờ em cũng chọn hội này, anh cứ nghĩ em sẽ không bao giờ muốn gặp anh nữa.....” Không đợi Từ Tiểu Huy nói xong, Lâm Hạ đã như một trận gió lướt bay đến nơi em trai tôi đang đứng.

Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ suy sụp của Từ Tiểu Huy, lòng tôi hớn hở muốn chết nha.

“Tiểu Viễn, cậu nói xem sao Lâm Hạ lại hẹp hòi như thế chớ? Lên mạng tìm người yêu chỉ là chơi đùa mà thôi, tớ vốn nghiêm túc với mỗi cô ấy.” Từ Tiểu Huy cúi đầu vắt óc suy nghĩ.

Tôi cười lạnh một tiếng, “Đùa lâu ai biết được cậu có thể biến giả thành thật hay không, sớm nói với cậu rồi, hiện tại là xã hội chủ nghĩa, chế độ tam thê tứ thiếp chỉ có thể tồn tại trong YY [1] của đàn ông thôi.”

[1] YY = ý ***

“Người anh em, lên đường bình an.”

Quẳng cho cậu ta cái nhìn thương xót cộng với đồng cảm xong, tôi bắt đầu vịn cột tập trượt patin.

Trượt đơn giản hai bước thì không thành vấn đề.

Đáng tiếc dưới đế giày có bánh xe, tôi lại đem hết lực tập trung ở việc duy trì cân bằng nên không nhìn rõ phía trước, vì thế bịch một cú, tôi đâm đầu vào bảng thông báo cạnh bên.

Lúc tôi cố chống mặt đất đứng lên, bỗng thấy Lưu Uyên và Tề Minh đứng phía xa cười khẩy.

Cũng là Từ Tiểu Huy có lương tâm chạy đến giúp tôi một phen.

Sau đó, Tề Minh gọi mọi người tụ họp lại một chỗ cùng luyện tập, trình bày một số điều nên chú ý và làm mẫu vài động tác cơ bản.

Vì có nhiều người nghiệp dư chưa bao giờ trượt thử, đích thân Tề Minh và Lưu Uyên phụ trách dạy mọi người, vốn có một huấn luyện viên nữ nhưng hôm nay cô ấy không đến được.

Tôi vịn thanh chắn trượt tới trượt lui, nhìn thấy em trai nắm tay con gái chỉ dẫn từng động tác cho các cô, lòng tôi chẳng hiểu sao lại dâng tràn một nỗi chua xót vô hạn.

Chung quy vẫn cảm thấy hình ảnh hắn đứng chung với mỹ nữ thật xứng đôi, đặc biệt là Lâm Hạ, khí chất hai người họ rất hoà hợp, khoảnh khắc nắm tay nhau cùng trượt trong sân tập quả thực hệt như đôi nam nữ chính trong manga.

Nếu tôi là hoạ sĩ nhất định sẽ vẽ lại hình ảnh rực rỡ ấy, nếu tôi là nhiếp ảnh gia chắc chắn sẽ đưa khung cảnh hài hoà kia vào ảnh chụp.

Bởi vì tôi là anh hắn, tôi chỉ có thể yên lặng trơ mắt nhìn.

“Thường Viễn, tôi đến dạy cậu nhé.” Tề Minh cười dịu dàng như nước làm lưng tôi rơi rớt cả tầng da gà da vịt, thế nhưng nhìn thấy đôi cẩu nam nữ đằng kia, tôi miễn cưỡng duỗi tay ra cho hắn đỡ, để rồi mặc hắn kéo đi khắp cả sân tập.

Bị hắn dẫn dắt trượt patin loanh quanh, tôi có cảm giác đầu óc mình xoay mòng mòng. Tính tình tôi vốn không hề tốt, đặc biệt lúc thân thể khó chịu thì bao nhiêu thói hư tật xấu đều phát huy uy lực đến cực đại.

“Tôi choáng.” Tôi lạnh nhạt vùng ra khỏi tay hắn, không chút biết ơn với việc hắn tự mình hướng dẫn. Dù sao cũng do hắn ta tự nguyện, cóc liên quan đến tôi.

“A, vậy cậu nghỉ ngơi một lát đi.” Tề Minh mỉm cười kéo tôi ngồi xuống, “Muốn uống nước không?”

“Ừ.”

Cảm giác được người ta hầu hạ thật là sung sướng, tôi cầm chai nước khoáng hắn đưa ực một hơi dài.

Xa xa đằng kia, chẳng biết Lưu Uyên và Lâm Hạ đang tán gẫu chuyện gì mà đứng sát vào nhau.
Bình Luận (0)
Comment