Triển lãm lần này có cả sự tham gia các thương hiệu thời trang mà Lục gia phân phối.
Thân là Lục Tổng, dĩ nhiên anh phải có mặt.
Lục Kỳ mới về nước vài hôm, nhân tiện anh đưa cả Lục phu nhân và chị gái đi cùng, coi như đi chơi cho đỡ nhàm chán.
Lục Kỳ mới về nên cũng chưa đi đâu nhiều, thấy em trai rủ bèn đồng ý.
Ba mẹ con cùng nhau đi vào, gặp vài đối tác trong giới bèn đứng lại chào hỏi.
Xa xa, Doãn trợ lý đã bao quát thấy Lục Ngôn, biết nhà họ Lục là bên làm ăn thân thiết của Hạ gia, bèn nhắc nhẹ bên tai Hạ Phong Thần:
- Hạ tổng, có gia đình Lục gia cũng đang có mặt.
Hạ Phong Thần nhìn Ngữ Nhi, xong quay lại, đúng lúc bị Lục Kỳ nhìn thấy, cô bèn gọi:
- Phong Thần!
Thấy bị gọi đích danh, Hạ Phong Thần từ xa cúi chào.
Chưa đợi anh đi tới, Lục Kỳ đã chủ động khoác tay mẹ tới chỗ anh:
- Chào Lục phu nhân, chị Lục Kỳ.
Đã lâu không gặp.
Lục phu nhân cười rạng rỡ:
- Ừ, Lục Kỳ mới về, nó cứ kéo ta đi ấy chứ, tới đây gặp được con ta lại càng vui.
Lục Kỳ bèn tiếp chuyện:
- Chiếc xe Lục Ngôn tặng chị nghe nói lấy từ chỗ em.
Chị rất thích!
Hạ Phong Thần khách sáo đáp:
- Chị ưng là em vui rồi.
Lúc này Ôn Kiệt ở bên cạnh lên tiếng:
- Chào Lục phu nhân, chào chị Kỳ Kỳ!
Thì ra đều là người quen cả.
Ôn Kiệt còn nhiệt tình mời Lục Kỳ:
- Hôm nào chị tới chỗ em giải khuây đi.
Đảm bảo rượu ngon, nhạc hay, không say không về!
Cả Lục phu nhân và Lục Kỳ đều rất vui vẻ, cho đến khi Lục Ngôn đi tới nhìn cô gái đang khép nép đứng sau hai người đàn ông:
- Nhi Nhi?!
Phương Ngữ Nhi chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất cho rồi.
Cái tình huống gì thế này, lại còn cả Lục phu nhân nữa.
Ngay lập tức Lục phu nhân nhận ra cô, cô không biết nói gì, cũng không muốn nói gì, thì nghe thấy tiếng mỉa mai:
- Ồ, chả phải Phương Ngữ Nhi sao? Tưởng cô biết điều an phận, giờ lại bám lấy tính theo đuổi lại Lục Ngôn nhà tôi đấy à!
Phương Ngữ Nhi cúi gằm mặt, hai tay siết chặt, cô dặn lòng phải thật bình tĩnh.
- Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy.
Lục Ngôn cau có, giọng nói lộ vẻ trách móc mẹ mình.
- Nếu là theo đuổi thì phải là cháu theo đuổi Ngữ Nhi mới đúng!
Hạ Phong Thần lên tiếng mà tất cả mọi người sốc ngang, cả Ngữ Nhi cũng hết bình tĩnh nhìn anh.
Ôn Kiệt thì lắp bắp:
- Cậu..cậu hớt tay trên của tôi à?
Lục Ngôn thì phản bác:
- Sao có thể được, không thể, Phong Thần, cậu đùa vậy không vui đâu!
Hạ Phong Thần dửng dưng không cảm xúc:
- Sao lại không, tôi và cô ấy đều độc thân.
Hai người độc thân yêu nhau thì có gì là không được!
Lục Kỳ thấy rối ren bèn kéo mẹ đi chỗ khác, rồi tận tình khuyên nhủ:
- Mẹ à, mẹ đừng ác cảm với cô ấy như vậy.
Giờ Lục Ngôn đã không còn là cậu bé năm nào, nó tự biết bản thân làm gì.
Mẹ đừng xen vào nữa được không?
- Sao mà được, mẹ cũng chỉ vì tương lai con mình, nghĩ cho Lục gia mà thôi.
Từ ngày bố con mất, mẹ đã phải chèo lái vất vả bao nhiêu mới có Lục gia hiện tại.
Sao có thể để một đứa con gái bình thường phá hỏng chứ.
Cô ta chỉ là muốn trèo cao, quyến rũ Lục Ngôn mà thôi!
Con xem, hết Lục Ngôn, giờ thằng nhóc Phong Thần kia cũng bị cô ta mồi chài, đâm đầu vào rồi kìa!
Lục Kỳ biết mẹ mình cố chấp, đâu dễ dàng buông bỏ được, chỉ đành kéo mẹ tới bữa tiệc cho mau qua chuyện này.
Năm ấy bà biết con trai mình yêu đương với một tân sinh viên gia cảnh bình thường bèn ra sức ngăn cản.
Lúc ấy Lục lão gia mới mất, tất cả hi vọng đều dồn lên vai người con trai chuẩn bị ra trường.
Anh có trọng trách thừa kế gia nghiệp, không thể mải yêu đương với một đứa con gái bình dân được.
Nếu yêu, phải là một tiểu thư môn đăng hộ đối thì bà mới chấp nhận.
Để Lục Ngôn có thêm kiến thức và kinh nghiệm thừa kế gia tộc, bà chưa hỏi ý kiến anh mà đã đăng kí du học.
Sau đó lại tới gặp Ngữ Nhi, ép cô phải chia tay.
Ngữ Nhi ban đầu còn hi vọng, nếu cô cố gắng, biết đâu bà sẽ nhận ra tình cảm thật của cô với Lục Ngôn.
Nhưng khi bà ấy động chạm nói xấu bố mẹ Ngữ Nhi tầm thường, không biết dậy con gái, ranh giới trong cô bị phá vỡ.
Có thể tổn thương cô, cô có thể hạ lòng tự trọng của mình, nhưng nếu coi thường gia đình cô, thì cô không chấp nhận được.
Biết chẳng thể tiếp tục, cô nói lời chia tay Lục Ngôn.
Lục Ngôn khi ấy bị mẹ cấm cản ở nhà, điện thoại thì bị tịch thu, bà còn thuê cả vệ sĩ tới để canh chừng không cho anh ra ngoài..