Tối qua tan tiệc, Lục phu nhân đổi ý đòi các con đưa về.
Bà không muốn Lục Ngôn dính líu gì tới Phương Ngữ Nhi nữa.
Sáng nay, nghe Lục Kỳ nói chuyện tin tức, bà lên lầu tìm đã thấy Lục Ngôn đi rồi.
Lục Ngôn vừa lái xe tới triển lãm, vừa suy nghĩ rất nhiều.
Anh không yên tâm, anh sợ Ngữ Nhi bị Hạ Phong Thần làm tổn thương.
Suy cho cùng, Hạ Phong Thần vẫn là đứng từ đỉnh cao nhìn xuống, giống như anh.
Cô ấy sẽ rất thiệt thòi.
Anh sợ cô lại tổn thương như năm ấy.
Tới khách sạn, anh ném chìa khoá cho lễ tân đi đậu xe, còn mình khẩn trương tìm Hạ Phong Thần.
Người muốn gặp thì đã gặp, nhưng nhìn qua thấy thiếu:
- Ngữ Nhi đâu?
Hạ Phong Thần nhìn anh ta, lạnh nhạt:
- Cậu tìm người phụ nữ của tôi không thấy khó xử à.
Cô ấy không thích bị cậu đeo bám đâu.
- Tôi hỏi Ngữ Nhi đâu, cậu giấu cô ấy đi đâu rồi?
Lúc này Lục Ngôn đã tức tới nỗi siết chặt tay.
Trợ lý Doãn bước tới, lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng:
- Chào Lục Tổng, chào Ôn thiếu!
Đồng thời cúi đầu chào Hạ Phong Thần.
Anh chủ động trả lời:
- Cô Phương sức khỏe không được tốt, nên nay cô ấy đã xin nghỉ.
Ôn Kiệt đang hóng hớt lại muốn thêm dầu vào lửa, cậu ta cố ý trêu ghẹo Hạ Phong Thần:
- Cậu xem, hôm qua cậu tan tiệc sớm, rồi làm gì người ta mà nay ốm không đi làm nổi.
Hạ Phong Thần dửng dưng:
- Đó là việc của tôi!
Hạ Phong Thần không muốn quan tâm hai tên đàn ông trước mặt, định rời đi thì Lục Ngôn gọi lại:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời
2.
Thiếu Nữ Song Nhân Cách
3.
Sau Khi Kết Hôn Với Túi Khóc A
4.
Đầu Lâu Hoa Hồng
=====================================
- Chúng ta nói chuyện!
- Ok!
Rất nhanh Hạ Phong Thần đồng ý.
Anh biết, Lục Ngôn không dễ từ bỏ.
Hai người tới một phòng riêng.
Hai ly cafe nghi ngút khói bốc lên, mùi cafe thơm lừng không làm cho tâm trạng Lục Ngôn tốt hơn.
Anh chủ động:
- Buông tha cô ấy đi.
Hạ Phong Thần ngồi vắt chéo chân, lưng dựa ghế thảnh thơi đáp lại:
- Không phải cậu muốn là được.
Ở bên tôi cũng tốt hơn ở bên cậu.
Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, Hạ Phong Thần tôi chưa bao giờ nói mà không làm được.
Rồi anh đứng lên, trước khi đi, vẫn ném ra cho Lục Ngôn một câu chí mạng:
- Cậu đừng làm phiền cô ấy nữa, hãy lo cho mình đi.
Như tôi thấy, mẹ cậu sẽ khó mà êm xuôi nếu cậu còn muốn dính líu tới người phụ nữ của tôi.
" Người phụ nữ của tôi" được anh ghì giọng làm Lục Ngôn không biết nói gì.
Đúng vậy, anh còn chưa giải quyết được việc của mình.
Tuy anh đã thừa kế Lục gia, nhưng mẹ vẫn là mẹ, một bên là mẹ, một bên là người anh yêu.
Anh sao có thể chọn dễ dàng được.
Trước kia để bắt anh chấp nhận chia tay Ngữ Nhi, Lục phu nhân đã tuyệt thực khiến sức khỏe suy yếu, tới mức phải nhập viện.
Lúc ấy Lục Kỳ phải hết lòng khuyên nhủ bà ấy mới nguôi ngoai.
Lục Ngôn phiền lòng suy nghĩ tới lui.
Anh vừa mới muốn hàn gắn lại với Phương Ngữ Nhi thì lại bị Hạ Phong Thần nhảy vào giữa cản trở.
Mẹ anh thì biết được sự tồn tại của cô ấy.
Xem ra những ngày sau này sẽ vất vả đây.
Hạ Phong Thần rời đi mà trong lòng bức bối không kém.
Dù không quá thân thiết với Lục Ngôn, nhưng mối quan hệ giữa hai người luôn dĩ hòa vi quý.
Hai gia tộc là mối làm ăn lớn của nhau, anh cũng không muốn vì một người phụ nữ mà trở mặt thành thù.
Nếu được, anh chỉ mong Lục Ngôn sớm buông bỏ.
Vốn anh chẳng bận tâm với Phương Ngữ Nhi, giờ anh lại cuốn vào không dứt ra được.
Khoảnh khắc được hít hà lưu luyến cô ấy, thực sự anh nghiện mất rồi!.