Hôm nay đi làm, Phương Ngữ Nhi thấy bầu không khí có vẻ nhộn nhịp.
Có một chiếc contener đang đi vào phía sân.
Quản lý An vội vàng chạy ra: mau mau chuẩn bị chút, nay có một chiếc xe thể thao đời mới nhất vừa cập bến đã được Ôn thiếu mua ngay.
Nay cậu ta tới nhận xe, có lẽ cả sếp cũng tới vì hai người họ là bạn khá thân.
Mọi người chú ý đừng để sai sót.
Nói xong An Khánh phân công Ngữ Nhi cùng vài người nữa chuẩn bị một bàn tiệc rượu và hoa quả để chào đón vị khách vip sắp tới.
Chả mấy chốc mà vip đã tới.
Hai người, một người lãnh đạm mặc bộ vest đen, đi cùng một người mặc áo hoa hoè hoa sói, gặp ai cũng cười tít cả mắt.
Nhìn đúng là một cặp đôi cộc lệch.
Thấy hai vị thiếu gia, nhân viên ai cũng kính cẩn cúi chào.
Quản lý An thấy Ôn thiếu liền niềm nở:
- Xin chào Ôn thiếu, lần nào gặp cậu cũng thấy yêu đời đó.
Nay xe của cậu là chói nhất cái showroom này luôn, mời qua hướng này.
Quản lý An đã làm ở trụ sở chính 3 năm cùng Hạ thiếu, nên có lẽ Ôn Kiệt không còn xa lạ, cười hớn hở:
- Chuyện, quản lý An còn lạ gì Ôn Kiệt tôi nữa.
Cô mà thấy chiếc xe nào độc lạ là phải giữ cho tôi đấy, không tin cái thằng Hạ Phong Thần được, cậu ta nhiều khi toàn bán trước khi tôi biết luôn ấy.
Hạ Phong Thần ở bên cạnh nhíu mày, lườn Ôn Kiệt một cái:
- Đừng có nhố nhăng nữa, lấy xe rồi về đi, cậu làm cản trở công việc của tôi quá, lại còn ở đây mà hươu vượn.
Ôn Kiệt nhìn con xe thể thao sáng chói cực kỳ ưng ý:
- Lần này vẫn phải cảm ơn cậu, tôi nhắm màu đen nhám này đã lâu nay mới lấy được.
Nào, nâng ly chứ!
Ôn Kiệt tiến tới bàn rượu, lấy một ly champagne muốn cạch cùng Hạ Phong Thần liền bị từ chối thẳng thừng:
- Mới sáng sớm ra, tôi còn nhiều công việc ở công ty cần làm.
Quản lý An, mang cho tôi ly trà!
Quản lý An đang bận chỗ xe của Ôn thiếu, cô cần kiểm tra mọi thứ thật hoàn hảo mới yên tâm.
Dù sao anh ta cũng là khách vip, lại là bạn của sếp nữa.
An Khánh liền bảo cô nhân viên bên cạnh đi pha trà thay mình.
Khi Ngữ Nhi đi qua cô gái đang bê trà tới chỗ sếp, cô thoáng thoáng ngửi qua là mùi trà đào.
Cô liền nhớ lần ở tiệm bánh, Hạ Phong Thần nói không thích vị đào.
Cô nhìn lên đã thấy cô gái kia mang trà tới chỗ anh.
Cô vội vàng đi làm một bình trà olong rồi tới bàn:
- Xin mời sếp dùng trà này, olong sẽ đỡ gắt và dịu hơn, phù hợp cho buổi sáng.
Còn trà đào kia nếu ngài không hợp vị tôi sẽ mang xuống ạ.
Ôn Kiệt nghe vậy liền nhìn lên, sáng mắt cười:
- Ồ, lại gặp cô em ở đây rồi.
Thì ra là nhân viên showroom.
Chưa gì đã biết khẩu vị của Hạ thiếu rồi đấy nhỉ!
Cô đứng cạnh, cười nhẹ: Ôn thiếu quá khen, tôi chỉ là tình cờ mà biết, không muốn làm hỏng tâm trạng của hai vị, tôi xin phép!
Nói xong cô liền lui xuống, cô nhân viên kia thấy vậy nghĩ Ngữ Nhi cố tình tạo ấn tượng với sếp, chê bai bình trà đào cô ta pha nên tỏ vẻ khó chịu.
Biết cô ấy sẽ hiểu lầm, Ngữ Nhi bèn giải thích: sếp ko thích vị đào, lần sau cô đừng pha trà đào cho anh ta.
Nghe vậy cô ấy liền cảm ơn Ngữ Nhi, may mà có Ngữ Nhi giúp, không thì sếp khó chịu lại khổ nhân viên như cô ta.
Ngữ Nhi vừa rời đi, Ông Kiệt đã bắt đầu xàm xí:
- Cô ta thú vị nha, tôi thích, tôi thích.
Dáng đẹp lại có vẻ dịu dàng, mới mẻ đấy!
Hạ Phong Thần tỉnh bơ, lạnh nhạt đáp:
- Chơi bời đừng tới chỗ của tôi, cậu thay người yêu như thay áo.
Gu cậu xưa kia chả phải mấy em hotgirl nóng bỏng sao, tự nhiên nhìn trúng nhân viên của tôi làm gì, phiền phức!
Ôn Kiệt phản bác, đầy tự tin: - Vì thế mới muốn thử, đổi gu chút xem sao.
Ôn Kiệt xưa nay cua gái chưa bao giờ thất bại!.