Vách Tường Có Mẳt (Cách Tường Hữu Nhãn)

Chương 25

Cuối cùng Trần Nam vẫn là theo ý của Lâm Vân Tiêu, Tô Minh bất đắc dĩ nói: “cho nên lúc đầu không cần thiết phải tranh luận vấn đề này mà.” Lâm Vân Tiêu biểu thị đồng ý cùng Tô Minh nhìn nhau, gật gật đầu có ý sẽ cùng Tô Minh đứng chung một chỗ làm Trần Nam cười đến sắp không đứng lên nổi, nhìn Lâm Vân Tiêu cùng Tô Minh, một bộ dáng: “Tốt rồi, các cậu lớn rồi nhìn nói gì thì là cái đó đi” Giang Xuyên tuy rằng không lên tiếng, mà nụ cười trên mặt cũng rất rõ ràng.

Bốn người ngồi trong một cái phòng nhỏ, trong lúc nói chuyện biết được hai người kia tối hôm qua đã ở suối nước nóng phía sau hoa viên ngâm qua, đêm nay chuẩn bị ở hồ nước nóng nhỏ trong phòng chơi một chút. Lúc nói những lời này thần sắc trên mặt bốn người rất là nghiêm trang giống như đang nói “sau khi ăn xong đi tản bộ đi” qua quýt bình bình.

Đương nhiên, trong đầu mỗi người bọn họ nghĩ chệch đi thế nào cũng không ai biết được.

Thật ra do không tiếp xúc nhiều nên không rõ chứ tính cách Lâm Vân Tiêu kỳ thực tốt vô cùng, cũng tại Trần Nam coi thường đi đùa hắn nên hay bị hắn mắng cho một trận. Nhưng quan trọng là Trần Nam lại thích thú bộ dáng tức giận của hắn như vậy. Trong lúc Tô Minh đầy hứng thú mà cùng bọn họ tán gẫu, Giang Xuyên tình cờ mới nói chen vào, ở một bên chuyên chú lột tôm cho Tô Minh.

Sau khi ăn Xong Trần Nam đề nghị đi dạo một chút hít thở không khí mới mẻ, Lâm Vân Tiêu không hứng lắm nhưng cũng không phản đối. Giang Xuyên nhìn về phía Tô Minh, cậu do dự một hồi, trái lại hỏi Trần Nam một vấn đề không liên quan chút nào: “suối nước nóng phía sau hoa viên buổi tối người nào nhiều nhất?” Trần Nam sững sờ, gật đầu nói để anh ta đi xem rồi cười cười lấy tay đặt ở trên đầu Lâm Vân Tiêu sờ sờ: “chúng ta trước tiên thăm dò đã.” Lâm Vân Tiêu chụp tay anh ta bỏ ra bị Trần Nam nắm lấy tay kéo đi trước.

“Sao vậy?” Giang Xuyên nhìn cậu, Tô Minh chỉ chỉ bộ ngực của mình, cậu nói: “bộ dáng này… làm sao tắm?” Dù sao không phải đi tắm ở ôn tuyền đều cởi đồ nhưng mà nam giới khi đi tắm cơ bản đều ở trần.

Giang Xuyên không có phản ứng gì đặc biệt, anh nói: ” Không sao đâu anh đã chuẩn bị tốt cho em rồi.”

Tô Minh hỏi tới: “chuẩn bị cái gì vậy?”

Giang Xuyên lắc đầu một cái biểu không thể nói trước. Anh hỏi: “Bây giờ em có đi hay không?”

Tô Minh gật gật đầu nói: “Em đi.”

Nếu Giang Xuyên nói không cần lo lắng thì Tô Minh cũng không lo nữa. Tuy rằng cậu luôn cảm thấy Giang Xuyên luôn chuẩn bị tốt trong lòng cũng có chút hạnh phúc nhưng bên trong cũng có chút lo lắng.

Bốn người vừa đi vừa nghỉ, không thể không nói nơi này phong cảnh rất đẹp cho dù đang là mùa thu cành cây đều trụi lá nhưng cũng khiến người cảm nhận không khí mát mẻ. Xa xa những ngọn núi trùng điệp, trước mặt lại là một cái hồ nước chảy trong veo có một cầu nhỏ bắt qua. Khung cảnh này khiến cả người rất thanh tĩnh bước đi cũng vô thức chậm rãi để hưởng tհụ.

Trần Nam cùng Lâm Vân Tiêu đi ở phía trước, Giang Xuyên cầm tay Tô Minh đi ở phía sau nhỏ giọng trò chuyện giống như sợ quấy rầy không gian yên tĩnh.

Trần Nam thấy Lâm Vân Tiêu lơ đãng là tranh thủ chụp cho hắn rất nhiều bức ảnh. Lúc Trần Nam yêu cầu bốn người chụp chung cũng sẽ nhân cơ hộisờ mó ăn đậu hũ Lâm Vân Tiêu. Cũng có lúc Lâm Vân Tiêu cảnh giác nhanh chóng tránh, trừng hai mắt nhìn anh ta chưa kịp mắng đã bị camera ghi hình.

Tô Minh hỏi Giang Xuyên: “Anh và Trần Nam đã quen biết bao nhiêu năm?”

Giang Xuyên không nghĩ tới cậu lại đột nhiên hỏi chuyện này cúi đầu liếc mắt nhìn cậu nhưng vẫn là hồi đáp: “Rời nhà năm đó là quen biết cậu ấy.” Thời gian cụ thể anh cũng không để ý nhiều, mà đúng là giao tình rất sâu.

Tô Minh hiểu được còn muốn hỏi thêm Giang Xuyên liếc mắt một cái liền nhìn ra, cười nói: “Lúc trước anh không biết anh ta là gay. Chắc có lẽ Lâm Vân Tiêu là người duy nhất làm cho anh ta thức tỉnh, anh cảm thấy đúng là như vậy”

Tô Minh cũng cười bóp nhẹ lòng bàn tay của Giang Xuyên nói: “các anh đều không có nhận ra tính hướng của đối phương sao? Ach… Chính là tương tự như ra đa cảm ứng đó.”

Giang Xuyên lắc đầu một cái lúc đó cũng không để ý đến tính hướng của Trần Nam hai người đều thuộc cá tính lạnh lùng, lúc cần giải tỏa đều tự tìm Ngũ cô nương.

Tô Minh nói: “vậy anh thực sự là rất cấm dục.” Nghe vậy ánh mắt Giang Xuyên lóe lên một tia nguy hiểm: “Là cấm dục.. anh có ngày nào không làm em.”

“Ôi chao, ha ha, em cũng không có ý kia, em kỳ thực muốn hỏi chính là…”. Lâm Vân Tiêu khẳng định không phải giống như mình là song tính nhân, vậy quan hệ của bọn họ là dạng nào?

Tô Minh hất tay của anh ra, qua hai giây lại bị dắt trở lại, cảm giác lỗ tai toả nhiệt, nhìn chung quanh một lần, cũng may người cũng không nhiều, phía trước hai người kia chỉ chìm đắm ở bên trong thế giới của mình, một người muốn đánh một người muốn bị đánh.

Giang Xuyên cố ý nói: “Em muốn hỏi cái gì?”

Tô Minh nhìn anh chằm chằm nói: “Anh là giả bộ phải không? Nhất định là.”

Giang Xuyên nặn nặn mặt của hắn, nói rằng: “Kỳ thực anh cũng không biết, mà Trần Nam rất thích hắn.”

Bỗng nhiên nghe một tiếng hét thảm, Trần Nam cúi đầu nhìn cánh tay của mình không để ý người phía sau, đem Lâm Vân Tiêu ôm vào trong ngực, làm bộ hung ác nói: “Còn dám cắn anh. Anh cho em ngày mai không xuống giường được có tin hay không?”

“…” Tô Minh cứ xoắn xuýt chuyện của bọn họ nửa ngày trời bị một câu nói của Trần Nam đã hiểu ra sự thực không khỏi bật cười, cậu và Giang Xuyên liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy lúc này nên chia ra đi chơi.

Lâm Vân Tiêu không muốn tách ra nhưng Trần Nam ngược lại thờ ơ vung vung tay nói “see you later” chờ Giang Xuyên và Tô Minh bóng lưng biến mất ở trên đường nhỏ, xung quanh bọn họ một vài du khách cũng không biết đi đâu hết, trên con đường trở về trước mặt chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lâm Vân Tiêu cau mày nói với Trần Nam: “cút ngay.” Ngoài miệng tuy rằng nói vậy nhưng toàn bộ người lại bị Trần Nam ôm vào trong ngực, anh ta như con chó lớn thất lạc chủ nhân nhiều năm dựa vào người Lâm Vân Tiêu không chịu buông tay, khom lưng cúi đầu Lâm Vân Tiêu cọ loạn: “Tiêu Tiêu em không vui à?”

Lâm Vân Tiêu quả thực không biết nói gì nên không lên tiếng, Trần Nam nâng mặt của hắn cùng mình đối diện: “Em biết không từ khi quen biết em tới nay anh mỗi ngày chỉ thắc mắc hai việc.”

Lâm Vân Tiêu nhìn anh ta nói rằng: “Thắc mắc cái gì?”

“Vì sao em không vui, làm thế nào để em có thể vui vẻ.”

Lâm Vân Tiêu trỢn to hai mắt, tuy rằng bình thường Trần Nam cũng đối với hắn nói yêu thích như niệm chú mà Lâm Vân Tiêu nghe nhiều hơn cũng chán nghe rồi, vừa bắt đầu cảm thấy Trần Nam người này rất tùy tiện, nhưng khi quen biết lâu dài cảm giác không giống như vậy., giống như bây giờ chăm chú mà nhìn mình cặp mắt nâu chứa đựng chỉ có một người trước mặt la mình, lại nói ra một câu làm cho hắn không nhịn được tim đập thình thịch.

Vấn đề Lâm Vân Tiêu khó ứng phó nhất chính là tình huống này. Lúc trước trong 1oo lần gặp mặt có năm mươi lần hắn mắng Trần Nam một câu không biết xấu hổ, nhưng dù có mắng nghiêm trọng đến đâu thì anh ta lúc bắt đầu chấp hành một chút sau sau đó lại động thủ sờ tới sờ lui tuyệt đối không coi lời nói của Lâm Vân Tiêu ra gì.

Từng cơn gió liên tục thổi qua những nhánh cây còn sót lại mấy lá khô làm rơi xuống đất âm thanh đều nghe xào xạc. Lâm Vân Tiêu nhìn khuôn mặt Trần Nam càng ngày càng gần theo bản năng né tránh, hai má lại bị người kia nâng ở trong lòng bàn tay không thể nào trốn tránh. Trần Nam liếm liếm khóe miệng hắn, cảm giác được Lâm Vân Tiêu thuận theo không phản kháng mới cạy môi của hắn sâu sắc mà nhập vào, đầu lưỡi ấm áp quấn vào nhau dây dưa.

“Cảm động sao?” Lúc tách ra Trần Nam dùng cái trán để trên trán hắn. Lâm Vân Tiêu vẫn duy trì tư thế khom lưng này cũng không mệt mỏi Lâm Vân Tiêu mặt đỏ hồng, gật gật đầu. Trần Nam nở nụ cười hắn cười rộ lên âm thanh cũng rất êm tai, khóe miệng cũng cong lên, Lâm Vân Tiêu nghĩ…anh ta cũng rất đẹp trai.

“Vậy tối nay cho anh làm thêm mấy lần có được hay không?”

Trần Nam trong mắt sáng lấp lánh tỏ ra rất mong đợi, Lâm Vân Tiêu nhìn Ôn nhu lúc trước trong nháy mắt bị gió lạnh cuốn đi chỉ còn lại trên cành khô có vài con chim im lặng mà nhìn bỌn họ.

“Thao đại gia anh! Đệt! Trần Nam anh đừng chạy! Tôi – đệt!”

Con chim nhỏ bị kinh hãi mà bay đi, Trần Nam có chiều cao chân lại dài, chỉ cần Lâm Vân Tiêu vừa quay đầu thì anh đưa cánh tay dài cũng có thể bắt được. Nhưng anh chỉ chạy trốn vài bước cho có lệ đột nhiên quay người Lâm Vân Tiêu không kịp chuẩn bị mà ngã vào trong lồng ngực của Trần Nam bị anh ta ôm lấy.

Lâm Vân Tiêu tức giận đến cả người đều phát run, nghiến răng nghiến lợi, Trần Nam rất tự nguyện mà chịu thêm một trận đánh. Sau đó Lâm Vân Tiêu nhìn anh ta đột nhiên nói: “Tôi phải về nhà!” Không chỉ có Trần Nam, lời nói nói ra khỏi miệng của Lâm Vân Tiêu cũng làm hắn ngây ngẩn cả người, câu nói này như đứa trẻ làm nũng nhưng hắn thề rằng hắn cũng không phải muốn nói ra câu này hắn chỉ muốn nói dừng lại, không muốn cùng người bị bệnh thần kinh này ở cùng nhau!

Mà hơn nữa giải thích cũng phí công, Trần Nam vừa cười, vỗ sau lưng hắn mấy lần đối xử với hắn như một đứa trẻ dụ dỗ nói: “Được được được, về nhà về nhà, ngoan.” Lâm Vân Tiêu tức giận thở phì phò càng nhìn càng đáng yêu cho nên Trần Nam cứ không biết mệt mà cố ý đi chọc giận hắn, sau đó sẽ tốn tâm tư đem người dỗ ngỌt.

“Tiêu Tiêu.”

“Cút.”

“Lời anh mới vừa nói đều là thật.”

— —

“Cái gì cũng có thể, chỉ cần em tin tưởng anh.”

“Vậy anh đêm nay để em ở phía trên.”

“… Được đó.”

Trần Nam đáp ứng thẳng thắn, Lâm Vân Tiêu tuy đơn thuần cũng không đến nỗi ngốc, nghi ngờ nhìn anh ta ra vẻ không tin, Trần Nam nói: “Em coi em kìa em vẫn là chưa tin anh.” Sau đó Trần Nam còn làm ra bộ dáng thương tâm Lâm Vân Tiêu nhìn anh ta cÓ chút nhẹ dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Em vẫn không tin, tên lừa gạt.”

Nếu như không phải thấy hai người đang đi về phía mình Trần Nam thật sự rất muốn hôn hắn, mà tay đã vươn ra không thể thu hồi lại liền ở trên mặt Lâm Vân Tiêu vuốt ve mấy cái, hiển nhiên Lâm Vân Tiêu cũng không cho anh ta được như ý, nhân cơ hội này xoay người rời đi. Trần Nam ở phía sau hắn suy tư, về nhà đứa nhỏ này của anh có biết hay không về nhà là phải yêu thương chăm sóc lẫn nhau một đời.
Bình Luận (0)
Comment